Tại nhà hàng XX. Vũ Vi ngồi cạnh cửa sổ, một tay chống cằm, nhìn xuyên qua cửa sổ lớn sát đất thưởng thức cảnh đẹp trên đường. Trên gương mặt là nụ cười nhàn nhạt, nhưng kì thực trái tim cô lại đang nhảy nhót không thôi. Trong đầu càng không ngừng suy nghĩ, nếu như Lục Hàng cầu hôn, khi đó cô có nên rụt rè một lúc rồi hẵng đáp ứng không. Không bao lâu, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của cô. Vũ Vi nhìn thấy bóng người mà mình ngày nhớ đêm mong thì kích động đứng lên khỏi ghế, ngước đôi mắt rưng rưng nhìn Lục Hàng tiến vào nhà hàng, từng bước đến gần cô. Lục Hàng vẫn vô cùng anh tuấn như cũ, rực rỡ như ánh mặt trời, cho dù anh ta chỉ mặc quần áo thoải mái rất bình thường vẫn không giấu nổi sự tuấn tú của mình. Nếu đây không phải là nơi công cộng,cô sẽ không chút do dự mà nhào vào lòng Lục Hàng. Lục Hàng nhìn thấy Vũ Vi, bước chân hơi dừng lại một chút, che dấu thần sắc lạnh lùng, sau đó bước đến trước mặt Vũ Vi, mỉm cười nhìn cô, "Đợi lâu không?" Vũ Vi dùng sức lắc…
Chương 203: Đứa con ra đời
Tổng Giám Đốc Tôi Không BánTác giả: Yên Vũ Tiểu ỐcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTại nhà hàng XX. Vũ Vi ngồi cạnh cửa sổ, một tay chống cằm, nhìn xuyên qua cửa sổ lớn sát đất thưởng thức cảnh đẹp trên đường. Trên gương mặt là nụ cười nhàn nhạt, nhưng kì thực trái tim cô lại đang nhảy nhót không thôi. Trong đầu càng không ngừng suy nghĩ, nếu như Lục Hàng cầu hôn, khi đó cô có nên rụt rè một lúc rồi hẵng đáp ứng không. Không bao lâu, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của cô. Vũ Vi nhìn thấy bóng người mà mình ngày nhớ đêm mong thì kích động đứng lên khỏi ghế, ngước đôi mắt rưng rưng nhìn Lục Hàng tiến vào nhà hàng, từng bước đến gần cô. Lục Hàng vẫn vô cùng anh tuấn như cũ, rực rỡ như ánh mặt trời, cho dù anh ta chỉ mặc quần áo thoải mái rất bình thường vẫn không giấu nổi sự tuấn tú của mình. Nếu đây không phải là nơi công cộng,cô sẽ không chút do dự mà nhào vào lòng Lục Hàng. Lục Hàng nhìn thấy Vũ Vi, bước chân hơi dừng lại một chút, che dấu thần sắc lạnh lùng, sau đó bước đến trước mặt Vũ Vi, mỉm cười nhìn cô, "Đợi lâu không?" Vũ Vi dùng sức lắc… Khương Dĩ Hằng đặt Vũ Vi ở phòng phẫu thuật, liền xoay người rời đi, Vũ Vi kéo cánh tay của anh lại, Vũ Vi cố nén nước mắt bên trong hốc mắt, “Anh Khương, anh ra ngoài nói cho Mạc Tử Hiên, đứa bé sanh ra, em sẽ bán cho anh ta “bán” một” Cô biết, Mạc Tử Hiên đang ở ngoài cửa phòng bệnh, một khi đứa bé ra đời, anh ta sẽ cướp đứa bé đi, không bằng chủ động…bán cho anh ta!Khương Dĩ Hằng không hiểu nhìn Vũ Vi, Vũ Vi yêu đứa bé rất nhiều, anh so với bất luận kẻ nào càng hiểu rõ, “Vũ Vi, em nghĩ kỹ chưa?”Vũ Vi gật đầu một cái, “Anh Khương, Mạc Tử Hiên đã biết em mang thai, em không cách nào giữ được hai đứa bé”.Khương Dĩ Hằng đau lòng nhìn Vũ Vi, Vũ Vi hiểu ý anh. Vũ Vi là muốn giữ một trong hai đứa bé, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nhỏ bé của Vũ Vi, “Yên tâm , anh biết nên làm như thế nào. Anh sẽ để Mạc Tử Hiên ôm một đứa bé rời đi, tuyệt đối sẽ không cho anh ta biết còn một đứa bé khác tồn tại”.Lúc này, bác sĩ gây mê cùng bác sĩ khoa phụ sản tất cả đều tiến vào phòng sanh, Khương Dĩ Hằng lưu lại cho Vũ Vi một nụ cười khích lệ, “Vũ Vi, cố gắng lên”.Vũ Vi hướng Khương Dĩ Hằng cười một tiếng, sau đó nhắm hai mắt lại, bác sĩ gây mê lập tức tiến lên tiêm thuốc mê vào Vũ Vi.Khương Dĩ Hằng đi ra phòng sanh, liền thấy Mạc Tử Hiên lo lắng ở cửa phòng bệnh đi tới đi lui.Mặt của anh lạnh lẽo, bước mấy bước tới trước người Mạc Tử Hiên, lạnh lùng nói, “Vũ Vi nhắn, đứa bé sau khi sinh, bán cho anh, một tỷ”.Vũ Vi cư nhiên đem đứa bé bán cho anh!Mạc Tử Hiên hưng phấn, nếu như đứa bé có thể ở lại bên cạnh anh, như vậy Vũ Vi cũng sẽ ở lại bên cạnh anh, Vũ Vi không có người thân, cô nhất định sẽ không vứt bỏ đứa bé.Trên khuôn mặt điển trai lộ vẻ vui vẻ, tay hưng phấn nắm thành quyền, thật tốt quá!Anh ngẩn đầu nhìn đèn phòng sanh, tâm tình kích động chờ đợi sanh thành công, đồng thời ở trong lòng cầu nguyện mẹ con cô bình an!Lúc này điện thoại của anh vang lênLà bà nội gọi tới.Mới vừa thông điện thoại, Mạc Tử Hiên liền mở miệng lạnh lùng nói, “Hủy bỏ hôn lễ hôm nay” Nói xong, anh tắt điện thoại, tiếp tục ngước đầu nhìn đèn phòng sanh. Có Vũ Vi cùng đứa bé anh làm sao có thể kết hôn cùng Tề Mỹ Linh?Giải phẫu đang khẩn trương tiến hành, Vũ Vi chỉ cảm thấy tay bác sĩ theo vết mổ tiến vào bụng cô, hơn nữa ở trong bụng cô khuấy mấy cái, sau đó, tiếng con nít khóc truyền khắp cả phòng sanh.“Chúc mừng cô, là một đứa con trai” Bác sĩ đem đứa bé gói kỹ, ôm đến trước người Vũ Vi, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé sát tới khuôn mặt Vũ Vi, “Đến, nhìn khuôn mặt đứa bé”.Vũ Vi nhìn con mình, chỉ thấy hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của đứa bé, mở ra cái miệng nhỏ nhắn, “Oa~oa” khóc, tiếng khóc, cực kỳ dễ nghe.Vũ Vi muốn vươn tay ôm đứa bé, nhưng mà, nứa người trên của cô bị tiên thuốc tê, căn bản không có khí lực ôm đứa bé.Cô hôn một cái trên gương mặt đứa bé, sau đó nhẫn tâm hất mặt…giao phó bác sĩ, “Đem đứa bé ôm cho bác sĩ Khương”.Mạc Tử Hiên ngước đầu nhìn đèn phòng sanh, thấy đèn tắt, anh hưng phấn không thôi, vừa mới muốn xông vào phòng sanh, cửa phòng sanh bên trong bị đẩy ra.Nữ bác sĩ trong lòng ôm một đứa bé mới chào đời đi ra phòng sanh.Lúc Mạc Tử Hiên nhìn thấy đứa bé, cục kỳ kích động, hai tay anh kéo cánh tay bác sĩ, “Bác sĩ, mẹ đứa bé, có bình an hay không?”.Khương Dĩ Hằng đứng ở một bên, nghe được Mạc Tử Hiên trước hết là quan tâm Vũ Vi, trong lòng không khỏi hừ lạnh, đã phản bội Vũ Vi, có tư cách gì quan tâm Vũ Vi?
Khương Dĩ Hằng đặt Vũ Vi ở phòng phẫu thuật, liền xoay người rời đi, Vũ Vi kéo cánh tay của anh lại, Vũ Vi cố nén nước mắt bên trong hốc mắt, “Anh Khương, anh ra ngoài nói cho Mạc Tử Hiên, đứa bé sanh ra, em sẽ bán cho anh ta “bán” một” Cô biết, Mạc Tử Hiên đang ở ngoài cửa phòng bệnh, một khi đứa bé ra đời, anh ta sẽ cướp đứa bé đi, không bằng chủ động…bán cho anh ta!
Khương Dĩ Hằng không hiểu nhìn Vũ Vi, Vũ Vi yêu đứa bé rất nhiều, anh so với bất luận kẻ nào càng hiểu rõ, “Vũ Vi, em nghĩ kỹ chưa?”
Vũ Vi gật đầu một cái, “Anh Khương, Mạc Tử Hiên đã biết em mang thai, em không cách nào giữ được hai đứa bé”.
Khương Dĩ Hằng đau lòng nhìn Vũ Vi, Vũ Vi hiểu ý anh. Vũ Vi là muốn giữ một trong hai đứa bé, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nhỏ bé của Vũ Vi, “Yên tâm , anh biết nên làm như thế nào. Anh sẽ để Mạc Tử Hiên ôm một đứa bé rời đi, tuyệt đối sẽ không cho anh ta biết còn một đứa bé khác tồn tại”.
Lúc này, bác sĩ gây mê cùng bác sĩ khoa phụ sản tất cả đều tiến vào phòng sanh, Khương Dĩ Hằng lưu lại cho Vũ Vi một nụ cười khích lệ, “Vũ Vi, cố gắng lên”.
Vũ Vi hướng Khương Dĩ Hằng cười một tiếng, sau đó nhắm hai mắt lại, bác sĩ gây mê lập tức tiến lên tiêm thuốc mê vào Vũ Vi.
Khương Dĩ Hằng đi ra phòng sanh, liền thấy Mạc Tử Hiên lo lắng ở cửa phòng bệnh đi tới đi lui.
Mặt của anh lạnh lẽo, bước mấy bước tới trước người Mạc Tử Hiên, lạnh lùng nói, “Vũ Vi nhắn, đứa bé sau khi sinh, bán cho anh, một tỷ”.
Vũ Vi cư nhiên đem đứa bé bán cho anh!
Mạc Tử Hiên hưng phấn, nếu như đứa bé có thể ở lại bên cạnh anh, như vậy Vũ Vi cũng sẽ ở lại bên cạnh anh, Vũ Vi không có người thân, cô nhất định sẽ không vứt bỏ đứa bé.
Trên khuôn mặt điển trai lộ vẻ vui vẻ, tay hưng phấn nắm thành quyền, thật tốt quá!
Anh ngẩn đầu nhìn đèn phòng sanh, tâm tình kích động chờ đợi sanh thành công, đồng thời ở trong lòng cầu nguyện mẹ con cô bình an!
Lúc này điện thoại của anh vang lên
Là bà nội gọi tới.
Mới vừa thông điện thoại, Mạc Tử Hiên liền mở miệng lạnh lùng nói, “Hủy bỏ hôn lễ hôm nay” Nói xong, anh tắt điện thoại, tiếp tục ngước đầu nhìn đèn phòng sanh. Có Vũ Vi cùng đứa bé anh làm sao có thể kết hôn cùng Tề Mỹ Linh?
Giải phẫu đang khẩn trương tiến hành, Vũ Vi chỉ cảm thấy tay bác sĩ theo vết mổ tiến vào bụng cô, hơn nữa ở trong bụng cô khuấy mấy cái, sau đó, tiếng con nít khóc truyền khắp cả phòng sanh.
“Chúc mừng cô, là một đứa con trai” Bác sĩ đem đứa bé gói kỹ, ôm đến trước người Vũ Vi, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé sát tới khuôn mặt Vũ Vi, “Đến, nhìn khuôn mặt đứa bé”.
Vũ Vi nhìn con mình, chỉ thấy hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của đứa bé, mở ra cái miệng nhỏ nhắn, “Oa~oa” khóc, tiếng khóc, cực kỳ dễ nghe.
Vũ Vi muốn vươn tay ôm đứa bé, nhưng mà, nứa người trên của cô bị tiên thuốc tê, căn bản không có khí lực ôm đứa bé.
Cô hôn một cái trên gương mặt đứa bé, sau đó nhẫn tâm hất mặt…giao phó bác sĩ, “Đem đứa bé ôm cho bác sĩ Khương”.
Mạc Tử Hiên ngước đầu nhìn đèn phòng sanh, thấy đèn tắt, anh hưng phấn không thôi, vừa mới muốn xông vào phòng sanh, cửa phòng sanh bên trong bị đẩy ra.
Nữ bác sĩ trong lòng ôm một đứa bé mới chào đời đi ra phòng sanh.
Lúc Mạc Tử Hiên nhìn thấy đứa bé, cục kỳ kích động, hai tay anh kéo cánh tay bác sĩ, “Bác sĩ, mẹ đứa bé, có bình an hay không?”.
Khương Dĩ Hằng đứng ở một bên, nghe được Mạc Tử Hiên trước hết là quan tâm Vũ Vi, trong lòng không khỏi hừ lạnh, đã phản bội Vũ Vi, có tư cách gì quan tâm Vũ Vi?
Tổng Giám Đốc Tôi Không BánTác giả: Yên Vũ Tiểu ỐcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTại nhà hàng XX. Vũ Vi ngồi cạnh cửa sổ, một tay chống cằm, nhìn xuyên qua cửa sổ lớn sát đất thưởng thức cảnh đẹp trên đường. Trên gương mặt là nụ cười nhàn nhạt, nhưng kì thực trái tim cô lại đang nhảy nhót không thôi. Trong đầu càng không ngừng suy nghĩ, nếu như Lục Hàng cầu hôn, khi đó cô có nên rụt rè một lúc rồi hẵng đáp ứng không. Không bao lâu, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của cô. Vũ Vi nhìn thấy bóng người mà mình ngày nhớ đêm mong thì kích động đứng lên khỏi ghế, ngước đôi mắt rưng rưng nhìn Lục Hàng tiến vào nhà hàng, từng bước đến gần cô. Lục Hàng vẫn vô cùng anh tuấn như cũ, rực rỡ như ánh mặt trời, cho dù anh ta chỉ mặc quần áo thoải mái rất bình thường vẫn không giấu nổi sự tuấn tú của mình. Nếu đây không phải là nơi công cộng,cô sẽ không chút do dự mà nhào vào lòng Lục Hàng. Lục Hàng nhìn thấy Vũ Vi, bước chân hơi dừng lại một chút, che dấu thần sắc lạnh lùng, sau đó bước đến trước mặt Vũ Vi, mỉm cười nhìn cô, "Đợi lâu không?" Vũ Vi dùng sức lắc… Khương Dĩ Hằng đặt Vũ Vi ở phòng phẫu thuật, liền xoay người rời đi, Vũ Vi kéo cánh tay của anh lại, Vũ Vi cố nén nước mắt bên trong hốc mắt, “Anh Khương, anh ra ngoài nói cho Mạc Tử Hiên, đứa bé sanh ra, em sẽ bán cho anh ta “bán” một” Cô biết, Mạc Tử Hiên đang ở ngoài cửa phòng bệnh, một khi đứa bé ra đời, anh ta sẽ cướp đứa bé đi, không bằng chủ động…bán cho anh ta!Khương Dĩ Hằng không hiểu nhìn Vũ Vi, Vũ Vi yêu đứa bé rất nhiều, anh so với bất luận kẻ nào càng hiểu rõ, “Vũ Vi, em nghĩ kỹ chưa?”Vũ Vi gật đầu một cái, “Anh Khương, Mạc Tử Hiên đã biết em mang thai, em không cách nào giữ được hai đứa bé”.Khương Dĩ Hằng đau lòng nhìn Vũ Vi, Vũ Vi hiểu ý anh. Vũ Vi là muốn giữ một trong hai đứa bé, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nhỏ bé của Vũ Vi, “Yên tâm , anh biết nên làm như thế nào. Anh sẽ để Mạc Tử Hiên ôm một đứa bé rời đi, tuyệt đối sẽ không cho anh ta biết còn một đứa bé khác tồn tại”.Lúc này, bác sĩ gây mê cùng bác sĩ khoa phụ sản tất cả đều tiến vào phòng sanh, Khương Dĩ Hằng lưu lại cho Vũ Vi một nụ cười khích lệ, “Vũ Vi, cố gắng lên”.Vũ Vi hướng Khương Dĩ Hằng cười một tiếng, sau đó nhắm hai mắt lại, bác sĩ gây mê lập tức tiến lên tiêm thuốc mê vào Vũ Vi.Khương Dĩ Hằng đi ra phòng sanh, liền thấy Mạc Tử Hiên lo lắng ở cửa phòng bệnh đi tới đi lui.Mặt của anh lạnh lẽo, bước mấy bước tới trước người Mạc Tử Hiên, lạnh lùng nói, “Vũ Vi nhắn, đứa bé sau khi sinh, bán cho anh, một tỷ”.Vũ Vi cư nhiên đem đứa bé bán cho anh!Mạc Tử Hiên hưng phấn, nếu như đứa bé có thể ở lại bên cạnh anh, như vậy Vũ Vi cũng sẽ ở lại bên cạnh anh, Vũ Vi không có người thân, cô nhất định sẽ không vứt bỏ đứa bé.Trên khuôn mặt điển trai lộ vẻ vui vẻ, tay hưng phấn nắm thành quyền, thật tốt quá!Anh ngẩn đầu nhìn đèn phòng sanh, tâm tình kích động chờ đợi sanh thành công, đồng thời ở trong lòng cầu nguyện mẹ con cô bình an!Lúc này điện thoại của anh vang lênLà bà nội gọi tới.Mới vừa thông điện thoại, Mạc Tử Hiên liền mở miệng lạnh lùng nói, “Hủy bỏ hôn lễ hôm nay” Nói xong, anh tắt điện thoại, tiếp tục ngước đầu nhìn đèn phòng sanh. Có Vũ Vi cùng đứa bé anh làm sao có thể kết hôn cùng Tề Mỹ Linh?Giải phẫu đang khẩn trương tiến hành, Vũ Vi chỉ cảm thấy tay bác sĩ theo vết mổ tiến vào bụng cô, hơn nữa ở trong bụng cô khuấy mấy cái, sau đó, tiếng con nít khóc truyền khắp cả phòng sanh.“Chúc mừng cô, là một đứa con trai” Bác sĩ đem đứa bé gói kỹ, ôm đến trước người Vũ Vi, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé sát tới khuôn mặt Vũ Vi, “Đến, nhìn khuôn mặt đứa bé”.Vũ Vi nhìn con mình, chỉ thấy hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của đứa bé, mở ra cái miệng nhỏ nhắn, “Oa~oa” khóc, tiếng khóc, cực kỳ dễ nghe.Vũ Vi muốn vươn tay ôm đứa bé, nhưng mà, nứa người trên của cô bị tiên thuốc tê, căn bản không có khí lực ôm đứa bé.Cô hôn một cái trên gương mặt đứa bé, sau đó nhẫn tâm hất mặt…giao phó bác sĩ, “Đem đứa bé ôm cho bác sĩ Khương”.Mạc Tử Hiên ngước đầu nhìn đèn phòng sanh, thấy đèn tắt, anh hưng phấn không thôi, vừa mới muốn xông vào phòng sanh, cửa phòng sanh bên trong bị đẩy ra.Nữ bác sĩ trong lòng ôm một đứa bé mới chào đời đi ra phòng sanh.Lúc Mạc Tử Hiên nhìn thấy đứa bé, cục kỳ kích động, hai tay anh kéo cánh tay bác sĩ, “Bác sĩ, mẹ đứa bé, có bình an hay không?”.Khương Dĩ Hằng đứng ở một bên, nghe được Mạc Tử Hiên trước hết là quan tâm Vũ Vi, trong lòng không khỏi hừ lạnh, đã phản bội Vũ Vi, có tư cách gì quan tâm Vũ Vi?