Tác giả:

Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.

Chương 219

Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 219: “Diệp Phi, tôi sẽ nói với cảnh sát và người nhà bệnh nhân, cậu đợi mà ngồi tù đi.” Lâm Tiểu Nhan mắng một trận, sau đó để hai hộ sĩ mang Bạch Như Ca đi. Cô ta ngược lại cũng không phải là nghĩ cho bệnh nhân, bệnh nhân sống hay chết cũng chả liên quan gì tới cô ta, chỉ là cô ta muốn nhân cơ hội này mà phát tiết ra bên ngoài những chuyện trước đây mà thôi. Cửa xe cứu thương rất nhanh liền đóng lại, Diệp Phi nghĩ tới cái gì đó liền hét lên: “Nhất định không được rút kim châm…” Lâm Tiểu Nhan chả thèm nghe trực tiếp bảo tài xế lái xe rời đi. Nửa giờ sau, xe cứu thương tiến vào bệnh viện tốt nhất Trung Hải, Kim Ngưng Băng sớm đã dẫn theo bác sĩ chờ ở đó. Xe vừa dừng, bọn họ liền trực tiếp xông lên đón Bạch Như Ca. Nhìn thấy toàn thân cô toàn là máu lại còn có không ít vết thương, xương sườn thì bị trũng xuống, bọn họ liền biết tình huống không được lạc quan cho lắm, lập tức đưa Bạch Như Ca đi kiểm tra. Chỉ là khi vừa tiếp xúc với máy móc, ảnh chụp x- quang được đưa ra, Kim Ngưng Băng bọn họ nhìn hệ số mà ngây người. Bệnh nhân bị thương không hề nhẹ, gãy bố cái xương sườn suýt chút nữa là đã đâm vào lá nách thế nhưng tim và hô hấp đều ổn định, xuất huyết bên trong cũng đã được chặn lại. Kim Ngưng Băng rất nhanh liền phát hiện ra trên người bệnh nhân còn có chín cái ngân châm, kiểm tra một hồi thì phát hiện ra là chúng nó đã ngăn chặn tình trạng vết thương. Y thuật cao siêu. Kim Ngưng Băng cảm thán một tiếng từ tận đáy lòng, sau đó khen ngợi nhìn về phía Lâm Tiểu Nhan: “Hộ sĩ Lâm, cô đúng là thâm tàng bất lộ nha, vết thương nghiêm trọng như vậy vậy mà cô lại có thể dùng phương pháp trung y để kiềm chế nó lại.” “Chỉ đơn giản là dùng chín cây châm cô liền có thể cứu được một mạng người, thần hồ kỳ kỹ(“) nha.” (*) kỹ nghệ thủ pháp hết sức cao minh Các bác sĩ còn lại cũng vô cùng thán thưởng: “Phải đấy, tình huống này nếu đổi thành người khác với vét thương nặng thế này thì nhất định là đã tắc thở trên đường đi rồi.” “Tiểu Nhan, cô giấu thật là kỹ mà.” “Đâu chỉ là thâm tàng bắt lộ mà còn là vô cùng khiêm tốn nữa, rõ ràng là có khả năng làm bác sĩ trưởng, vậy mà lại tuân theo sự sắp xếp làm một hộ sĩ nhỏ bé.” “Tiểu Nhan, sau này cô hãy chỉ bảo bọn tôi nhiều hơn…” Thân hỗ kỳ kỹ? Lâm Tiểu Nhan đầu tiên là sửng sốt, cô ta chính là đi cửa sau vào bệnh viện, sơ cứu đơn giản thì còn có thể cầm cự được, lấy đâu ra chuyện dùng châm cứu người chứ? Lễ nào là Diệp Phi cứu? Lâm Tiểu Nhan thoáng hiện lên một suy nghĩ, có điều cô ta không nói chuyện này ra, cô ta làm bộ xua tay: “Mẹ tôi từng nói qua, là vàng thì sớm muộn gì cùng sẽ phát sáng, không nhát thiết phải tranh đoạt cái gì hết.” *Con người tôi trời sinh không ham lợi lộc, an ồn mà làm người là được rồi.” Cô ta nghiêm túc nói: “Tối nay vốn không định ra tay thế nhưng đối mặt với bệnh nhân bụng dạ liền nhịn không được.” Kim Ngưng Băng càng thêm tán thưởng: “Tiểu Nhan, không ngờ tới cô không chỉ y thuật cao siêu mà còn có giác ngộ chăm sóc người bị thương, trước đây tôi đã quá coi thường cô rồi.” “Ngày mai ở trên hội nghị thường lệ, tôi nhất định sẽ ghi công cho cô.” “Tôi sẽ kiến nghị với viện trưởng chuyển cô lên chính thức, thậm chí còn điều cô sang làm phó bộ trưởng bộ trung y.” Cô còn đưa ra một lời khẳng định: “Người tài giỏi như cô không thể để bị mai mòn được… Chuyển lên chính thức? Phó chủ nhiệm bộ trung y? Lâm Tiểu Nhan vô cùng kích động: “Cảm ơn viện trưởng Kim.” “Tiểu Nhan nói cho cô một tin tốt, người bị thương mà cô cứu chính là con gái nhà Mã gia, là con gái của Mã Gia Thành đó.” Lại một cô bác sĩ nữa ao ước hét lên: “Nếu như Mã Gia Thành biết được cô cứu con gái ông ấy nhất định sẽ thưởng cho cô một con số thiên văn.” Mã Gia Thành? Con gái? Lần này thật sự là vận may đã rớt xuống đầu cô ta rồi mà. Thân thể Lâm Tiểu Nhan run nhè nhẹ, nội tâm dâng trào, cảm giác nhân sinh sắp đến đỉnh cao rồi… “Ô…” Ngay khi Lâm Tiểu Nhan kích động không thôi thì có vài chiếc xe sang trọng lái tới cửa, cửa xe mở ra, mấy người đàn ông phụ nữ trước sau bước xuống xe. Phía trước là một người đàn ông có thân hình cân đối, đầu vuốt keo đeo kính mắt, bên cạnh ông ta là một người phụ nữ xinh như ngọc.

Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 219: “Diệp Phi, tôi sẽ nói với cảnh sát và người nhà bệnh nhân, cậu đợi mà ngồi tù đi.” Lâm Tiểu Nhan mắng một trận, sau đó để hai hộ sĩ mang Bạch Như Ca đi. Cô ta ngược lại cũng không phải là nghĩ cho bệnh nhân, bệnh nhân sống hay chết cũng chả liên quan gì tới cô ta, chỉ là cô ta muốn nhân cơ hội này mà phát tiết ra bên ngoài những chuyện trước đây mà thôi. Cửa xe cứu thương rất nhanh liền đóng lại, Diệp Phi nghĩ tới cái gì đó liền hét lên: “Nhất định không được rút kim châm…” Lâm Tiểu Nhan chả thèm nghe trực tiếp bảo tài xế lái xe rời đi. Nửa giờ sau, xe cứu thương tiến vào bệnh viện tốt nhất Trung Hải, Kim Ngưng Băng sớm đã dẫn theo bác sĩ chờ ở đó. Xe vừa dừng, bọn họ liền trực tiếp xông lên đón Bạch Như Ca. Nhìn thấy toàn thân cô toàn là máu lại còn có không ít vết thương, xương sườn thì bị trũng xuống, bọn họ liền biết tình huống không được lạc quan cho lắm, lập tức đưa Bạch Như Ca đi kiểm tra. Chỉ là khi vừa tiếp xúc với máy móc, ảnh chụp x- quang được đưa ra, Kim Ngưng Băng bọn họ nhìn hệ số mà ngây người. Bệnh nhân bị thương không hề nhẹ, gãy bố cái xương sườn suýt chút nữa là đã đâm vào lá nách thế nhưng tim và hô hấp đều ổn định, xuất huyết bên trong cũng đã được chặn lại. Kim Ngưng Băng rất nhanh liền phát hiện ra trên người bệnh nhân còn có chín cái ngân châm, kiểm tra một hồi thì phát hiện ra là chúng nó đã ngăn chặn tình trạng vết thương. Y thuật cao siêu. Kim Ngưng Băng cảm thán một tiếng từ tận đáy lòng, sau đó khen ngợi nhìn về phía Lâm Tiểu Nhan: “Hộ sĩ Lâm, cô đúng là thâm tàng bất lộ nha, vết thương nghiêm trọng như vậy vậy mà cô lại có thể dùng phương pháp trung y để kiềm chế nó lại.” “Chỉ đơn giản là dùng chín cây châm cô liền có thể cứu được một mạng người, thần hồ kỳ kỹ(“) nha.” (*) kỹ nghệ thủ pháp hết sức cao minh Các bác sĩ còn lại cũng vô cùng thán thưởng: “Phải đấy, tình huống này nếu đổi thành người khác với vét thương nặng thế này thì nhất định là đã tắc thở trên đường đi rồi.” “Tiểu Nhan, cô giấu thật là kỹ mà.” “Đâu chỉ là thâm tàng bắt lộ mà còn là vô cùng khiêm tốn nữa, rõ ràng là có khả năng làm bác sĩ trưởng, vậy mà lại tuân theo sự sắp xếp làm một hộ sĩ nhỏ bé.” “Tiểu Nhan, sau này cô hãy chỉ bảo bọn tôi nhiều hơn…” Thân hỗ kỳ kỹ? Lâm Tiểu Nhan đầu tiên là sửng sốt, cô ta chính là đi cửa sau vào bệnh viện, sơ cứu đơn giản thì còn có thể cầm cự được, lấy đâu ra chuyện dùng châm cứu người chứ? Lễ nào là Diệp Phi cứu? Lâm Tiểu Nhan thoáng hiện lên một suy nghĩ, có điều cô ta không nói chuyện này ra, cô ta làm bộ xua tay: “Mẹ tôi từng nói qua, là vàng thì sớm muộn gì cùng sẽ phát sáng, không nhát thiết phải tranh đoạt cái gì hết.” *Con người tôi trời sinh không ham lợi lộc, an ồn mà làm người là được rồi.” Cô ta nghiêm túc nói: “Tối nay vốn không định ra tay thế nhưng đối mặt với bệnh nhân bụng dạ liền nhịn không được.” Kim Ngưng Băng càng thêm tán thưởng: “Tiểu Nhan, không ngờ tới cô không chỉ y thuật cao siêu mà còn có giác ngộ chăm sóc người bị thương, trước đây tôi đã quá coi thường cô rồi.” “Ngày mai ở trên hội nghị thường lệ, tôi nhất định sẽ ghi công cho cô.” “Tôi sẽ kiến nghị với viện trưởng chuyển cô lên chính thức, thậm chí còn điều cô sang làm phó bộ trưởng bộ trung y.” Cô còn đưa ra một lời khẳng định: “Người tài giỏi như cô không thể để bị mai mòn được… Chuyển lên chính thức? Phó chủ nhiệm bộ trung y? Lâm Tiểu Nhan vô cùng kích động: “Cảm ơn viện trưởng Kim.” “Tiểu Nhan nói cho cô một tin tốt, người bị thương mà cô cứu chính là con gái nhà Mã gia, là con gái của Mã Gia Thành đó.” Lại một cô bác sĩ nữa ao ước hét lên: “Nếu như Mã Gia Thành biết được cô cứu con gái ông ấy nhất định sẽ thưởng cho cô một con số thiên văn.” Mã Gia Thành? Con gái? Lần này thật sự là vận may đã rớt xuống đầu cô ta rồi mà. Thân thể Lâm Tiểu Nhan run nhè nhẹ, nội tâm dâng trào, cảm giác nhân sinh sắp đến đỉnh cao rồi… “Ô…” Ngay khi Lâm Tiểu Nhan kích động không thôi thì có vài chiếc xe sang trọng lái tới cửa, cửa xe mở ra, mấy người đàn ông phụ nữ trước sau bước xuống xe. Phía trước là một người đàn ông có thân hình cân đối, đầu vuốt keo đeo kính mắt, bên cạnh ông ta là một người phụ nữ xinh như ngọc.

Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 219: “Diệp Phi, tôi sẽ nói với cảnh sát và người nhà bệnh nhân, cậu đợi mà ngồi tù đi.” Lâm Tiểu Nhan mắng một trận, sau đó để hai hộ sĩ mang Bạch Như Ca đi. Cô ta ngược lại cũng không phải là nghĩ cho bệnh nhân, bệnh nhân sống hay chết cũng chả liên quan gì tới cô ta, chỉ là cô ta muốn nhân cơ hội này mà phát tiết ra bên ngoài những chuyện trước đây mà thôi. Cửa xe cứu thương rất nhanh liền đóng lại, Diệp Phi nghĩ tới cái gì đó liền hét lên: “Nhất định không được rút kim châm…” Lâm Tiểu Nhan chả thèm nghe trực tiếp bảo tài xế lái xe rời đi. Nửa giờ sau, xe cứu thương tiến vào bệnh viện tốt nhất Trung Hải, Kim Ngưng Băng sớm đã dẫn theo bác sĩ chờ ở đó. Xe vừa dừng, bọn họ liền trực tiếp xông lên đón Bạch Như Ca. Nhìn thấy toàn thân cô toàn là máu lại còn có không ít vết thương, xương sườn thì bị trũng xuống, bọn họ liền biết tình huống không được lạc quan cho lắm, lập tức đưa Bạch Như Ca đi kiểm tra. Chỉ là khi vừa tiếp xúc với máy móc, ảnh chụp x- quang được đưa ra, Kim Ngưng Băng bọn họ nhìn hệ số mà ngây người. Bệnh nhân bị thương không hề nhẹ, gãy bố cái xương sườn suýt chút nữa là đã đâm vào lá nách thế nhưng tim và hô hấp đều ổn định, xuất huyết bên trong cũng đã được chặn lại. Kim Ngưng Băng rất nhanh liền phát hiện ra trên người bệnh nhân còn có chín cái ngân châm, kiểm tra một hồi thì phát hiện ra là chúng nó đã ngăn chặn tình trạng vết thương. Y thuật cao siêu. Kim Ngưng Băng cảm thán một tiếng từ tận đáy lòng, sau đó khen ngợi nhìn về phía Lâm Tiểu Nhan: “Hộ sĩ Lâm, cô đúng là thâm tàng bất lộ nha, vết thương nghiêm trọng như vậy vậy mà cô lại có thể dùng phương pháp trung y để kiềm chế nó lại.” “Chỉ đơn giản là dùng chín cây châm cô liền có thể cứu được một mạng người, thần hồ kỳ kỹ(“) nha.” (*) kỹ nghệ thủ pháp hết sức cao minh Các bác sĩ còn lại cũng vô cùng thán thưởng: “Phải đấy, tình huống này nếu đổi thành người khác với vét thương nặng thế này thì nhất định là đã tắc thở trên đường đi rồi.” “Tiểu Nhan, cô giấu thật là kỹ mà.” “Đâu chỉ là thâm tàng bắt lộ mà còn là vô cùng khiêm tốn nữa, rõ ràng là có khả năng làm bác sĩ trưởng, vậy mà lại tuân theo sự sắp xếp làm một hộ sĩ nhỏ bé.” “Tiểu Nhan, sau này cô hãy chỉ bảo bọn tôi nhiều hơn…” Thân hỗ kỳ kỹ? Lâm Tiểu Nhan đầu tiên là sửng sốt, cô ta chính là đi cửa sau vào bệnh viện, sơ cứu đơn giản thì còn có thể cầm cự được, lấy đâu ra chuyện dùng châm cứu người chứ? Lễ nào là Diệp Phi cứu? Lâm Tiểu Nhan thoáng hiện lên một suy nghĩ, có điều cô ta không nói chuyện này ra, cô ta làm bộ xua tay: “Mẹ tôi từng nói qua, là vàng thì sớm muộn gì cùng sẽ phát sáng, không nhát thiết phải tranh đoạt cái gì hết.” *Con người tôi trời sinh không ham lợi lộc, an ồn mà làm người là được rồi.” Cô ta nghiêm túc nói: “Tối nay vốn không định ra tay thế nhưng đối mặt với bệnh nhân bụng dạ liền nhịn không được.” Kim Ngưng Băng càng thêm tán thưởng: “Tiểu Nhan, không ngờ tới cô không chỉ y thuật cao siêu mà còn có giác ngộ chăm sóc người bị thương, trước đây tôi đã quá coi thường cô rồi.” “Ngày mai ở trên hội nghị thường lệ, tôi nhất định sẽ ghi công cho cô.” “Tôi sẽ kiến nghị với viện trưởng chuyển cô lên chính thức, thậm chí còn điều cô sang làm phó bộ trưởng bộ trung y.” Cô còn đưa ra một lời khẳng định: “Người tài giỏi như cô không thể để bị mai mòn được… Chuyển lên chính thức? Phó chủ nhiệm bộ trung y? Lâm Tiểu Nhan vô cùng kích động: “Cảm ơn viện trưởng Kim.” “Tiểu Nhan nói cho cô một tin tốt, người bị thương mà cô cứu chính là con gái nhà Mã gia, là con gái của Mã Gia Thành đó.” Lại một cô bác sĩ nữa ao ước hét lên: “Nếu như Mã Gia Thành biết được cô cứu con gái ông ấy nhất định sẽ thưởng cho cô một con số thiên văn.” Mã Gia Thành? Con gái? Lần này thật sự là vận may đã rớt xuống đầu cô ta rồi mà. Thân thể Lâm Tiểu Nhan run nhè nhẹ, nội tâm dâng trào, cảm giác nhân sinh sắp đến đỉnh cao rồi… “Ô…” Ngay khi Lâm Tiểu Nhan kích động không thôi thì có vài chiếc xe sang trọng lái tới cửa, cửa xe mở ra, mấy người đàn ông phụ nữ trước sau bước xuống xe. Phía trước là một người đàn ông có thân hình cân đối, đầu vuốt keo đeo kính mắt, bên cạnh ông ta là một người phụ nữ xinh như ngọc.

Chương 219