Tác giả:

Đêm ba mươi Tết, trong chuồng dê tối om bỗng loé lên một tia sáng yếu ớt. Một thân hình da bọc xương như xác khô khó nhọc dịch chuyển, run rẩy bấm gọi một cuộc điện thoại. Trái tim bà treo lơ lửng theo từng hồi chuông “tút... tút... tút...” vọng trong ống nghe. Ngay khoảnh khắc điện thoại được kết nối, trong đôi mắt đục ngầu của Đỗ Tiểu Oánh chợt bừng lên một tia sáng. Giọng khàn khàn, run rẩy, mang theo kích động: “Con Tư ——” “Con đã nói rồi, từ nay về sau giữa chúng ta chẳng còn liên quan gì nữa. Xin mẹ đừng gọi điện làm phiền cuộc sống của con nữa.” “... tút... tút... tút...” Tiếng máy bận vang vọng khắp chuồng dê, trống trải và lạnh lẽo đến tột cùng. Đỗ Tiểu Oánh đôi mắt dần mất ánh sáng, khẽ l.i.ế.m đôi môi nứt nẻ. Trong bóng tối, như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt yết hầu, cảm giác nóng rát, ngạt thở dâng lên tràn ngập. “Con mụ già ch.ế.t tiệt, cho dù mày có giấu được cái điện thoại thì sao? Tốt nhất ch.ế.t quách cái tâm này đi! Chẳng ai tới cứu mày đâu!” Gã đàn ông trung niên…

Chương 129

Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con GáiTác giả: Tịch ThướcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngĐêm ba mươi Tết, trong chuồng dê tối om bỗng loé lên một tia sáng yếu ớt. Một thân hình da bọc xương như xác khô khó nhọc dịch chuyển, run rẩy bấm gọi một cuộc điện thoại. Trái tim bà treo lơ lửng theo từng hồi chuông “tút... tút... tút...” vọng trong ống nghe. Ngay khoảnh khắc điện thoại được kết nối, trong đôi mắt đục ngầu của Đỗ Tiểu Oánh chợt bừng lên một tia sáng. Giọng khàn khàn, run rẩy, mang theo kích động: “Con Tư ——” “Con đã nói rồi, từ nay về sau giữa chúng ta chẳng còn liên quan gì nữa. Xin mẹ đừng gọi điện làm phiền cuộc sống của con nữa.” “... tút... tút... tút...” Tiếng máy bận vang vọng khắp chuồng dê, trống trải và lạnh lẽo đến tột cùng. Đỗ Tiểu Oánh đôi mắt dần mất ánh sáng, khẽ l.i.ế.m đôi môi nứt nẻ. Trong bóng tối, như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt yết hầu, cảm giác nóng rát, ngạt thở dâng lên tràn ngập. “Con mụ già ch.ế.t tiệt, cho dù mày có giấu được cái điện thoại thì sao? Tốt nhất ch.ế.t quách cái tâm này đi! Chẳng ai tới cứu mày đâu!” Gã đàn ông trung niên… Dù mày có đi lính luyện qua, tao Đỗ Lão Nhị cũng chẳng sợ mày!“Đồ vô đức, không sợ trời đánh sấm giáng à?”Bà cụ Tống tức đến nỗi lỗ mũi cũng lệch đi, vừa định mở miệng chửi bới thì thấy quả phụ Lưu Đại Cước, khí thế hống hách lập tức tắt ngúm.Con đàn bà này không phải loại dễ chọc, đã đánh nhau thì liều mạng.“Đồ đê tiện không biết xấu hổ, quyến rũ đến hồn vía lão Nhị cũng chẳng còn, sớm biết vậy lúc trước đã bán chung với con tiện nhân kia rồi, thì giờ đâu ra lắm chuyện thế này.”“Chia nhà từ đó đến giờ, con tiện nhân kia hút sạch vận khí nhà mình, chuyện hôn sự vốn đã chắc như đinh đóng cột, tới nay vẫn chưa thành.”Lưu Lan Hoa vừa nghĩ đến nàng dâu thành phố đã đến tay mà vuột mất thì tức muốn chết:“Nếu không thì giờ con nhà mình là Long Long đã lấy được vợ thành phố, phí hoài mấy tháng lương của con dâu tương lai.”…“Vợ à, lúc về anh lại mua thêm ít kẹo, mình cùng đem về.”Tống Quốc Lương đặt gói kẹo lớn trong tay lên trên giường đất.Đỗ Tiểu Oánh đang thu dọn đồ, mỉm cười quay đầu nhìn:“Cũng coi như anh làm con rể có chút lương tâm, trên núi mua đồ không tiện, em còn định mang mấy thứ trong nhà về, đợi lũ nhỏ thèm thì lại mua.”“Anh tối qua trực ca đêm, hay hôm nay anh ở nhà nghỉ đi, em đưa bọn nhỏ về là được.”Tống Quốc Lương lắc đầu:“Anh đạp xe đi cùng em với bọn nhỏ.”Đỗ Tiểu Oánh giúp buộc mấy gói lớn nhỏ chuẩn bị mang về nhà mẹ đẻ lên chiếc xe đạp khung 28:“Thế anh chở Tam Nha, Tứ Nha, Ngũ Nha đi trước, em với Đại Nha, Nhị Nha đi sau chậm rãi, anh đưa bọn nhỏ đến nơi rồi quay lại đón mẹ con em.”Tống Quốc Lương gật đầu:“Ừ.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Đỗ Tiểu Oánh dẫn theo Đại Nha, Nhị Nha khóa cửa, rồi mới ra ngoài.Nhìn Nhị Nha tung tăng nhảy nhót, cô mỉm cười hỏi: “Về nhà ông bà ngoại, vui thế sao?”Nhị Nha ngẩng cao cằm:“Tất nhiên rồi, tuy con chưa từng gặp ông bà ngoại, nhưng cậu cả, cậu hai tốt như thế, chắc chắn ông bà ngoại cũng rất tốt.”Nghe vậy, Đỗ Tiểu Oánh thấy xót xa. Con gái còn nhỏ đã hiểu chuyện như vậy, kiếp trước cô lại ngu ngốc vì cái nhà lang sói lòng dạ đen tối kia, chưa từng về thăm cha mẹ, còn khiến anh cả, anh hai tức giận bỏ đi.Cô đúng là không phải con người!…“Ngỗng ngỗng ngỗng, cổ cong ngước trời hót, lông trắng nổi nước xanh...”Đỗ Tiểu Oánh nhìn hai con gái đồng thanh đọc thơ cổ, gương mặt tràn đầy kiêu hãnh.“Con gái mẹ sao mà giỏi thế chứ~ lát nữa cũng đọc cho ông bà ngoại nghe nhé.”Đại Nha cười ngượng ngùng, liếc em gái một cái, rồi gật đầu thật mạnh.Nhìn con gái ngày càng hoạt bát, Đỗ Tiểu Oánh càng thấy vui mừng. Đại Nha giờ đã khác trước, không còn lúc nào cũng cúi đầu, nói chuyện chẳng dám nhìn vào mắt người khác nữa.“Mẹ ơi, ba về rồi!”Đỗ Tiểu Oánh: “Nhanh thế?”Nhị Nha nháy mắt, cười tinh nghịch:“Chắc chắn ba trên đường đạp nhanh lắm, sợ mẹ mệt.”“Con bé này, toàn nói bậy.” Đỗ Tiểu Oánh nhíu mày, lườm con một cái, rồi quay đầu lại, thấy mồ hôi lấm tấm trên trán chồng, thoáng ngẩn người.“Không sao, anh không mệt.”Đỗ Tiểu Oánh lấy chiếc khăn tay đã giặt bạc màu, mím môi, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán chồng.Tống Quốc Lương khẽ nhướn mày, trong mắt ánh lên một tia bất ngờ, đôi mắt vốn lạnh lẽo băng giá trong thoáng chốc tan chảy thành một hồ nước ấm áp.

Dù mày có đi lính luyện qua, tao Đỗ Lão Nhị cũng chẳng sợ mày!

“Đồ vô đức, không sợ trời đánh sấm giáng à?”

Bà cụ Tống tức đến nỗi lỗ mũi cũng lệch đi, vừa định mở miệng chửi bới thì thấy quả phụ Lưu Đại Cước, khí thế hống hách lập tức tắt ngúm.

Con đàn bà này không phải loại dễ chọc, đã đánh nhau thì liều mạng.

“Đồ đê tiện không biết xấu hổ, quyến rũ đến hồn vía lão Nhị cũng chẳng còn, sớm biết vậy lúc trước đã bán chung với con tiện nhân kia rồi, thì giờ đâu ra lắm chuyện thế này.”

“Chia nhà từ đó đến giờ, con tiện nhân kia hút sạch vận khí nhà mình, chuyện hôn sự vốn đã chắc như đinh đóng cột, tới nay vẫn chưa thành.”

Lưu Lan Hoa vừa nghĩ đến nàng dâu thành phố đã đến tay mà vuột mất thì tức muốn chết:

“Nếu không thì giờ con nhà mình là Long Long đã lấy được vợ thành phố, phí hoài mấy tháng lương của con dâu tương lai.”

“Vợ à, lúc về anh lại mua thêm ít kẹo, mình cùng đem về.”

Tống Quốc Lương đặt gói kẹo lớn trong tay lên trên giường đất.

Đỗ Tiểu Oánh đang thu dọn đồ, mỉm cười quay đầu nhìn:

“Cũng coi như anh làm con rể có chút lương tâm, trên núi mua đồ không tiện, em còn định mang mấy thứ trong nhà về, đợi lũ nhỏ thèm thì lại mua.”

“Anh tối qua trực ca đêm, hay hôm nay anh ở nhà nghỉ đi, em đưa bọn nhỏ về là được.”

Tống Quốc Lương lắc đầu:

“Anh đạp xe đi cùng em với bọn nhỏ.”

Đỗ Tiểu Oánh giúp buộc mấy gói lớn nhỏ chuẩn bị mang về nhà mẹ đẻ lên chiếc xe đạp khung 28:

“Thế anh chở Tam Nha, Tứ Nha, Ngũ Nha đi trước, em với Đại Nha, Nhị Nha đi sau chậm rãi, anh đưa bọn nhỏ đến nơi rồi quay lại đón mẹ con em.”

Tống Quốc Lương gật đầu:

“Ừ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đỗ Tiểu Oánh dẫn theo Đại Nha, Nhị Nha khóa cửa, rồi mới ra ngoài.

Nhìn Nhị Nha tung tăng nhảy nhót, cô mỉm cười hỏi: “Về nhà ông bà ngoại, vui thế sao?”

Nhị Nha ngẩng cao cằm:

“Tất nhiên rồi, tuy con chưa từng gặp ông bà ngoại, nhưng cậu cả, cậu hai tốt như thế, chắc chắn ông bà ngoại cũng rất tốt.”

Nghe vậy, Đỗ Tiểu Oánh thấy xót xa. Con gái còn nhỏ đã hiểu chuyện như vậy, kiếp trước cô lại ngu ngốc vì cái nhà lang sói lòng dạ đen tối kia, chưa từng về thăm cha mẹ, còn khiến anh cả, anh hai tức giận bỏ đi.

Cô đúng là không phải con người!

“Ngỗng ngỗng ngỗng, cổ cong ngước trời hót, lông trắng nổi nước xanh...”

Đỗ Tiểu Oánh nhìn hai con gái đồng thanh đọc thơ cổ, gương mặt tràn đầy kiêu hãnh.

“Con gái mẹ sao mà giỏi thế chứ~ lát nữa cũng đọc cho ông bà ngoại nghe nhé.”

Đại Nha cười ngượng ngùng, liếc em gái một cái, rồi gật đầu thật mạnh.

Nhìn con gái ngày càng hoạt bát, Đỗ Tiểu Oánh càng thấy vui mừng. Đại Nha giờ đã khác trước, không còn lúc nào cũng cúi đầu, nói chuyện chẳng dám nhìn vào mắt người khác nữa.

“Mẹ ơi, ba về rồi!”

Đỗ Tiểu Oánh: “Nhanh thế?”

Nhị Nha nháy mắt, cười tinh nghịch:

“Chắc chắn ba trên đường đạp nhanh lắm, sợ mẹ mệt.”

“Con bé này, toàn nói bậy.” Đỗ Tiểu Oánh nhíu mày, lườm con một cái, rồi quay đầu lại, thấy mồ hôi lấm tấm trên trán chồng, thoáng ngẩn người.

“Không sao, anh không mệt.”

Đỗ Tiểu Oánh lấy chiếc khăn tay đã giặt bạc màu, mím môi, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán chồng.

Tống Quốc Lương khẽ nhướn mày, trong mắt ánh lên một tia bất ngờ, đôi mắt vốn lạnh lẽo băng giá trong thoáng chốc tan chảy thành một hồ nước ấm áp.

Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con GáiTác giả: Tịch ThướcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngĐêm ba mươi Tết, trong chuồng dê tối om bỗng loé lên một tia sáng yếu ớt. Một thân hình da bọc xương như xác khô khó nhọc dịch chuyển, run rẩy bấm gọi một cuộc điện thoại. Trái tim bà treo lơ lửng theo từng hồi chuông “tút... tút... tút...” vọng trong ống nghe. Ngay khoảnh khắc điện thoại được kết nối, trong đôi mắt đục ngầu của Đỗ Tiểu Oánh chợt bừng lên một tia sáng. Giọng khàn khàn, run rẩy, mang theo kích động: “Con Tư ——” “Con đã nói rồi, từ nay về sau giữa chúng ta chẳng còn liên quan gì nữa. Xin mẹ đừng gọi điện làm phiền cuộc sống của con nữa.” “... tút... tút... tút...” Tiếng máy bận vang vọng khắp chuồng dê, trống trải và lạnh lẽo đến tột cùng. Đỗ Tiểu Oánh đôi mắt dần mất ánh sáng, khẽ l.i.ế.m đôi môi nứt nẻ. Trong bóng tối, như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt yết hầu, cảm giác nóng rát, ngạt thở dâng lên tràn ngập. “Con mụ già ch.ế.t tiệt, cho dù mày có giấu được cái điện thoại thì sao? Tốt nhất ch.ế.t quách cái tâm này đi! Chẳng ai tới cứu mày đâu!” Gã đàn ông trung niên… Dù mày có đi lính luyện qua, tao Đỗ Lão Nhị cũng chẳng sợ mày!“Đồ vô đức, không sợ trời đánh sấm giáng à?”Bà cụ Tống tức đến nỗi lỗ mũi cũng lệch đi, vừa định mở miệng chửi bới thì thấy quả phụ Lưu Đại Cước, khí thế hống hách lập tức tắt ngúm.Con đàn bà này không phải loại dễ chọc, đã đánh nhau thì liều mạng.“Đồ đê tiện không biết xấu hổ, quyến rũ đến hồn vía lão Nhị cũng chẳng còn, sớm biết vậy lúc trước đã bán chung với con tiện nhân kia rồi, thì giờ đâu ra lắm chuyện thế này.”“Chia nhà từ đó đến giờ, con tiện nhân kia hút sạch vận khí nhà mình, chuyện hôn sự vốn đã chắc như đinh đóng cột, tới nay vẫn chưa thành.”Lưu Lan Hoa vừa nghĩ đến nàng dâu thành phố đã đến tay mà vuột mất thì tức muốn chết:“Nếu không thì giờ con nhà mình là Long Long đã lấy được vợ thành phố, phí hoài mấy tháng lương của con dâu tương lai.”…“Vợ à, lúc về anh lại mua thêm ít kẹo, mình cùng đem về.”Tống Quốc Lương đặt gói kẹo lớn trong tay lên trên giường đất.Đỗ Tiểu Oánh đang thu dọn đồ, mỉm cười quay đầu nhìn:“Cũng coi như anh làm con rể có chút lương tâm, trên núi mua đồ không tiện, em còn định mang mấy thứ trong nhà về, đợi lũ nhỏ thèm thì lại mua.”“Anh tối qua trực ca đêm, hay hôm nay anh ở nhà nghỉ đi, em đưa bọn nhỏ về là được.”Tống Quốc Lương lắc đầu:“Anh đạp xe đi cùng em với bọn nhỏ.”Đỗ Tiểu Oánh giúp buộc mấy gói lớn nhỏ chuẩn bị mang về nhà mẹ đẻ lên chiếc xe đạp khung 28:“Thế anh chở Tam Nha, Tứ Nha, Ngũ Nha đi trước, em với Đại Nha, Nhị Nha đi sau chậm rãi, anh đưa bọn nhỏ đến nơi rồi quay lại đón mẹ con em.”Tống Quốc Lương gật đầu:“Ừ.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Đỗ Tiểu Oánh dẫn theo Đại Nha, Nhị Nha khóa cửa, rồi mới ra ngoài.Nhìn Nhị Nha tung tăng nhảy nhót, cô mỉm cười hỏi: “Về nhà ông bà ngoại, vui thế sao?”Nhị Nha ngẩng cao cằm:“Tất nhiên rồi, tuy con chưa từng gặp ông bà ngoại, nhưng cậu cả, cậu hai tốt như thế, chắc chắn ông bà ngoại cũng rất tốt.”Nghe vậy, Đỗ Tiểu Oánh thấy xót xa. Con gái còn nhỏ đã hiểu chuyện như vậy, kiếp trước cô lại ngu ngốc vì cái nhà lang sói lòng dạ đen tối kia, chưa từng về thăm cha mẹ, còn khiến anh cả, anh hai tức giận bỏ đi.Cô đúng là không phải con người!…“Ngỗng ngỗng ngỗng, cổ cong ngước trời hót, lông trắng nổi nước xanh...”Đỗ Tiểu Oánh nhìn hai con gái đồng thanh đọc thơ cổ, gương mặt tràn đầy kiêu hãnh.“Con gái mẹ sao mà giỏi thế chứ~ lát nữa cũng đọc cho ông bà ngoại nghe nhé.”Đại Nha cười ngượng ngùng, liếc em gái một cái, rồi gật đầu thật mạnh.Nhìn con gái ngày càng hoạt bát, Đỗ Tiểu Oánh càng thấy vui mừng. Đại Nha giờ đã khác trước, không còn lúc nào cũng cúi đầu, nói chuyện chẳng dám nhìn vào mắt người khác nữa.“Mẹ ơi, ba về rồi!”Đỗ Tiểu Oánh: “Nhanh thế?”Nhị Nha nháy mắt, cười tinh nghịch:“Chắc chắn ba trên đường đạp nhanh lắm, sợ mẹ mệt.”“Con bé này, toàn nói bậy.” Đỗ Tiểu Oánh nhíu mày, lườm con một cái, rồi quay đầu lại, thấy mồ hôi lấm tấm trên trán chồng, thoáng ngẩn người.“Không sao, anh không mệt.”Đỗ Tiểu Oánh lấy chiếc khăn tay đã giặt bạc màu, mím môi, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán chồng.Tống Quốc Lương khẽ nhướn mày, trong mắt ánh lên một tia bất ngờ, đôi mắt vốn lạnh lẽo băng giá trong thoáng chốc tan chảy thành một hồ nước ấm áp.

Chương 129