Ta thực sự cạn lời. Vừa nãy đang chơi xích đu trong vườn hoa, sơ ý không giữ chặt tay, thế là ngã một cú đau điếng. Tuy nói ta là danh môn khuê nữ hạng nhất hạng nhì kinh thành này, dù xuyên không tới đây đã 18 năm, nhưng ta luôn giữ gìn thể diện rất tốt. Thế mà ngã một cách thảm hại như vậy, ta thấy khó chịu vô cùng. Điều khó chịu hơn là, sau cú ngã đó, trong đầu ta bỗng xuất hiện những ký ức không thuộc về mình. Ta phát hiện ra mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết mang tên "Phúc Hắc Tướng Quân Yêu Ta", và càng bất ngờ hơn, ta lại là pháo hôi nguyên phối của vị tướng quân đó. Phụ thân ta là Trấn Quốc công, mẫu thân là Trưởng công chúa, cô cô là Quý phi đương triều, biểu ca là một trong những người có khả năng tranh giành ngôi vị hoàng đế cao nhất, hai ca ca cũng hô mưa gọi gió. Ngay cả bản thân ta, tuy trong lòng có nhiều toan tính nhưng bề ngoài vẫn là chuẩn mực của một quý nữ hàng đầu Đại Ngụy. Việc gả cho Tề Túc là kết quả của sự suy tính kỹ lưỡng từ cả gia đình ta. …
Chương 2
Phu Nhân Vì Sao Nàng Như VậyTác giả: Thích Quyển Lại LạiTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTa thực sự cạn lời. Vừa nãy đang chơi xích đu trong vườn hoa, sơ ý không giữ chặt tay, thế là ngã một cú đau điếng. Tuy nói ta là danh môn khuê nữ hạng nhất hạng nhì kinh thành này, dù xuyên không tới đây đã 18 năm, nhưng ta luôn giữ gìn thể diện rất tốt. Thế mà ngã một cách thảm hại như vậy, ta thấy khó chịu vô cùng. Điều khó chịu hơn là, sau cú ngã đó, trong đầu ta bỗng xuất hiện những ký ức không thuộc về mình. Ta phát hiện ra mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết mang tên "Phúc Hắc Tướng Quân Yêu Ta", và càng bất ngờ hơn, ta lại là pháo hôi nguyên phối của vị tướng quân đó. Phụ thân ta là Trấn Quốc công, mẫu thân là Trưởng công chúa, cô cô là Quý phi đương triều, biểu ca là một trong những người có khả năng tranh giành ngôi vị hoàng đế cao nhất, hai ca ca cũng hô mưa gọi gió. Ngay cả bản thân ta, tuy trong lòng có nhiều toan tính nhưng bề ngoài vẫn là chuẩn mực của một quý nữ hàng đầu Đại Ngụy. Việc gả cho Tề Túc là kết quả của sự suy tính kỹ lưỡng từ cả gia đình ta. … Ngày tháng trôi qua thật mau. Mỗi ngày ta thong thả đọc sách, thêu thùa, rồi cùng em chồng và cha mẹ chồng chuyện trò, vun đắp tình cảm. Chẳng mấy chốc, đã đến gần ngày Tề Túc trở về. Lần này hắn lập đại công chống giặc ngoại xâm, coi như đã thoát khỏi những ngày tháng khổ cực trong quân. Cả nhà Tề phủ vui mừng khôn xiết, suýt bật khóc. Ta cũng làm ra vẻ mặt vui mừng tột độ, rồi đề xuất với cha mẹ chồng: “A Túc lần đầu lập được công lớn như vậy, lòng con rất mừng.” “Bệ hạ ắt sẽ luận công ban thưởng, vì thế con muốn nhân cơ hội tốt này tổ chức một yến tiệc, một là để đón gió tẩy trần cho A Túc, hai là để cùng bà con họ hàng chúc mừng.” Nói thật, ta trăm phần trăm không muốn gánh vác chuyện phiền phức như tổ chức yến tiệc. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Tề Túc sẽ mang Nguyễn Kiều Kiều về, ta lại có thêm vạn phần động lực. Khi cưới ta, Tề Túc đã phải chấp nhận gia quy của nhà ta: nam nhân không được nạp thiếp khi chưa đến 40 tuổi và chưa có con nối dõi. Quy tắc này Tề gia cũng đã đích thân đồng ý. Nếu để họ hàng Tề gia cùng các gia đình quyền quý biết rằng, người vợ tào khang như ta đang vất vả lo liệu yến tiệc đón chồng, mà Tề Túc lại dẫn về một nữ nhân đang mang thai, thì không biết sắc mặt họ sẽ khó coi đến mức nào. Muốn không đi vào vết xe đổ, trở thành đối thủ của đôi cẩu nam nữ này, ta phải ra tay trước, làm cho thanh danh của họ thối nát. Cha mẹ chồng ta hiển nhiên rất tâm đắc với đề nghị này, hết lời tán thưởng. “A Túc chỉ còn vài ngày nữa là về, một mình con lo liệu mọi việc trong phủ e là không xuể,” ta liếc nhìn Tề Man đang ngồi bên cạnh. “Tiểu muội cũng đến tuổi bàn chuyện hôn sự rồi. Mẫu thân để tiểu muội giúp con một tay nhé.” Ta đoán chắc Tề mẫu sẽ không từ chối, vì đây là cơ hội vàng để rèn luyện nữ nhi. Quả nhiên, Tề mẫu mừng rỡ đáp: “Con nghĩ thật chu đáo. Ta sao có thể không đồng ý.” Nụ cười hạnh phúc trên mặt bà không thể giấu được. Tề Man cũng đứng dậy, ôm lấy tay ta: “Đại tẩu lúc nào cũng nghĩ cho muội. Muội nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Nàng không phải đứa trẻ ngốc nghếch. Nàng biết rằng, tuy bề ngoài là công việc phiền phức, nhưng yến tiệc thành công sẽ mang lại cho nàng danh tiếng và kinh nghiệm. Đại tẩu dụng tâm như vậy, nàng sao lại không hiểu. Ta bình thản gật đầu. Ta nghĩ, khi Tề Man vất vả lo liệu yến tiệc, mà ca ca nàng lại mang nữ chính về phá đám, không biết trong sách có còn cảnh nàng và Nguyễn Kiều Kiều hòa thuận nữa không. Với tính cách của cô em chồng này, ta đoán có khi nàng sẽ ngay tại chỗ lột da Nguyễn Kiều Kiều. Cảnh tượng đó, thật không dám tưởng tượng.
Ngày tháng trôi qua thật mau. Mỗi ngày ta thong thả đọc sách, thêu thùa, rồi cùng em chồng và cha mẹ chồng chuyện trò, vun đắp tình cảm. Chẳng mấy chốc, đã đến gần ngày Tề Túc trở về.
Lần này hắn lập đại công chống giặc ngoại xâm, coi như đã thoát khỏi những ngày tháng khổ cực trong quân.
Cả nhà Tề phủ vui mừng khôn xiết, suýt bật khóc.
Ta cũng làm ra vẻ mặt vui mừng tột độ, rồi đề xuất với cha mẹ chồng: “A Túc lần đầu lập được công lớn như vậy, lòng con rất mừng.”
“Bệ hạ ắt sẽ luận công ban thưởng, vì thế con muốn nhân cơ hội tốt này tổ chức một yến tiệc, một là để đón gió tẩy trần cho A Túc, hai là để cùng bà con họ hàng chúc mừng.”
Nói thật, ta trăm phần trăm không muốn gánh vác chuyện phiền phức như tổ chức yến tiệc. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Tề Túc sẽ mang Nguyễn Kiều Kiều về, ta lại có thêm vạn phần động lực.
Khi cưới ta, Tề Túc đã phải chấp nhận gia quy của nhà ta: nam nhân không được nạp thiếp khi chưa đến 40 tuổi và chưa có con nối dõi. Quy tắc này Tề gia cũng đã đích thân đồng ý.
Nếu để họ hàng Tề gia cùng các gia đình quyền quý biết rằng, người vợ tào khang như ta đang vất vả lo liệu yến tiệc đón chồng, mà Tề Túc lại dẫn về một nữ nhân đang mang thai, thì không biết sắc mặt họ sẽ khó coi đến mức nào.
Muốn không đi vào vết xe đổ, trở thành đối thủ của đôi cẩu nam nữ này, ta phải ra tay trước, làm cho thanh danh của họ thối nát.
Cha mẹ chồng ta hiển nhiên rất tâm đắc với đề nghị này, hết lời tán thưởng.
“A Túc chỉ còn vài ngày nữa là về, một mình con lo liệu mọi việc trong phủ e là không xuể,” ta liếc nhìn Tề Man đang ngồi bên cạnh.
“Tiểu muội cũng đến tuổi bàn chuyện hôn sự rồi. Mẫu thân để tiểu muội giúp con một tay nhé.” Ta đoán chắc Tề mẫu sẽ không từ chối, vì đây là cơ hội vàng để rèn luyện nữ nhi.
Quả nhiên, Tề mẫu mừng rỡ đáp: “Con nghĩ thật chu đáo. Ta sao có thể không đồng ý.” Nụ cười hạnh phúc trên mặt bà không thể giấu được.
Tề Man cũng đứng dậy, ôm lấy tay ta: “Đại tẩu lúc nào cũng nghĩ cho muội. Muội nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Nàng không phải đứa trẻ ngốc nghếch. Nàng biết rằng, tuy bề ngoài là công việc phiền phức, nhưng yến tiệc thành công sẽ mang lại cho nàng danh tiếng và kinh nghiệm. Đại tẩu dụng tâm như vậy, nàng sao lại không hiểu.
Ta bình thản gật đầu.
Ta nghĩ, khi Tề Man vất vả lo liệu yến tiệc, mà ca ca nàng lại mang nữ chính về phá đám, không biết trong sách có còn cảnh nàng và Nguyễn Kiều Kiều hòa thuận nữa không.
Với tính cách của cô em chồng này, ta đoán có khi nàng sẽ ngay tại chỗ lột da Nguyễn Kiều Kiều. Cảnh tượng đó, thật không dám tưởng tượng.
Phu Nhân Vì Sao Nàng Như VậyTác giả: Thích Quyển Lại LạiTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTa thực sự cạn lời. Vừa nãy đang chơi xích đu trong vườn hoa, sơ ý không giữ chặt tay, thế là ngã một cú đau điếng. Tuy nói ta là danh môn khuê nữ hạng nhất hạng nhì kinh thành này, dù xuyên không tới đây đã 18 năm, nhưng ta luôn giữ gìn thể diện rất tốt. Thế mà ngã một cách thảm hại như vậy, ta thấy khó chịu vô cùng. Điều khó chịu hơn là, sau cú ngã đó, trong đầu ta bỗng xuất hiện những ký ức không thuộc về mình. Ta phát hiện ra mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết mang tên "Phúc Hắc Tướng Quân Yêu Ta", và càng bất ngờ hơn, ta lại là pháo hôi nguyên phối của vị tướng quân đó. Phụ thân ta là Trấn Quốc công, mẫu thân là Trưởng công chúa, cô cô là Quý phi đương triều, biểu ca là một trong những người có khả năng tranh giành ngôi vị hoàng đế cao nhất, hai ca ca cũng hô mưa gọi gió. Ngay cả bản thân ta, tuy trong lòng có nhiều toan tính nhưng bề ngoài vẫn là chuẩn mực của một quý nữ hàng đầu Đại Ngụy. Việc gả cho Tề Túc là kết quả của sự suy tính kỹ lưỡng từ cả gia đình ta. … Ngày tháng trôi qua thật mau. Mỗi ngày ta thong thả đọc sách, thêu thùa, rồi cùng em chồng và cha mẹ chồng chuyện trò, vun đắp tình cảm. Chẳng mấy chốc, đã đến gần ngày Tề Túc trở về. Lần này hắn lập đại công chống giặc ngoại xâm, coi như đã thoát khỏi những ngày tháng khổ cực trong quân. Cả nhà Tề phủ vui mừng khôn xiết, suýt bật khóc. Ta cũng làm ra vẻ mặt vui mừng tột độ, rồi đề xuất với cha mẹ chồng: “A Túc lần đầu lập được công lớn như vậy, lòng con rất mừng.” “Bệ hạ ắt sẽ luận công ban thưởng, vì thế con muốn nhân cơ hội tốt này tổ chức một yến tiệc, một là để đón gió tẩy trần cho A Túc, hai là để cùng bà con họ hàng chúc mừng.” Nói thật, ta trăm phần trăm không muốn gánh vác chuyện phiền phức như tổ chức yến tiệc. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Tề Túc sẽ mang Nguyễn Kiều Kiều về, ta lại có thêm vạn phần động lực. Khi cưới ta, Tề Túc đã phải chấp nhận gia quy của nhà ta: nam nhân không được nạp thiếp khi chưa đến 40 tuổi và chưa có con nối dõi. Quy tắc này Tề gia cũng đã đích thân đồng ý. Nếu để họ hàng Tề gia cùng các gia đình quyền quý biết rằng, người vợ tào khang như ta đang vất vả lo liệu yến tiệc đón chồng, mà Tề Túc lại dẫn về một nữ nhân đang mang thai, thì không biết sắc mặt họ sẽ khó coi đến mức nào. Muốn không đi vào vết xe đổ, trở thành đối thủ của đôi cẩu nam nữ này, ta phải ra tay trước, làm cho thanh danh của họ thối nát. Cha mẹ chồng ta hiển nhiên rất tâm đắc với đề nghị này, hết lời tán thưởng. “A Túc chỉ còn vài ngày nữa là về, một mình con lo liệu mọi việc trong phủ e là không xuể,” ta liếc nhìn Tề Man đang ngồi bên cạnh. “Tiểu muội cũng đến tuổi bàn chuyện hôn sự rồi. Mẫu thân để tiểu muội giúp con một tay nhé.” Ta đoán chắc Tề mẫu sẽ không từ chối, vì đây là cơ hội vàng để rèn luyện nữ nhi. Quả nhiên, Tề mẫu mừng rỡ đáp: “Con nghĩ thật chu đáo. Ta sao có thể không đồng ý.” Nụ cười hạnh phúc trên mặt bà không thể giấu được. Tề Man cũng đứng dậy, ôm lấy tay ta: “Đại tẩu lúc nào cũng nghĩ cho muội. Muội nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Nàng không phải đứa trẻ ngốc nghếch. Nàng biết rằng, tuy bề ngoài là công việc phiền phức, nhưng yến tiệc thành công sẽ mang lại cho nàng danh tiếng và kinh nghiệm. Đại tẩu dụng tâm như vậy, nàng sao lại không hiểu. Ta bình thản gật đầu. Ta nghĩ, khi Tề Man vất vả lo liệu yến tiệc, mà ca ca nàng lại mang nữ chính về phá đám, không biết trong sách có còn cảnh nàng và Nguyễn Kiều Kiều hòa thuận nữa không. Với tính cách của cô em chồng này, ta đoán có khi nàng sẽ ngay tại chỗ lột da Nguyễn Kiều Kiều. Cảnh tượng đó, thật không dám tưởng tượng.