Tác giả:

Đêm ba mươi Tết, trong chuồng dê tối om bỗng loé lên một tia sáng yếu ớt. Một thân hình da bọc xương như xác khô khó nhọc dịch chuyển, run rẩy bấm gọi một cuộc điện thoại. Trái tim bà treo lơ lửng theo từng hồi chuông “tút... tút... tút...” vọng trong ống nghe. Ngay khoảnh khắc điện thoại được kết nối, trong đôi mắt đục ngầu của Đỗ Tiểu Oánh chợt bừng lên một tia sáng. Giọng khàn khàn, run rẩy, mang theo kích động: “Con Tư ——” “Con đã nói rồi, từ nay về sau giữa chúng ta chẳng còn liên quan gì nữa. Xin mẹ đừng gọi điện làm phiền cuộc sống của con nữa.” “... tút... tút... tút...” Tiếng máy bận vang vọng khắp chuồng dê, trống trải và lạnh lẽo đến tột cùng. Đỗ Tiểu Oánh đôi mắt dần mất ánh sáng, khẽ l.i.ế.m đôi môi nứt nẻ. Trong bóng tối, như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt yết hầu, cảm giác nóng rát, ngạt thở dâng lên tràn ngập. “Con mụ già ch.ế.t tiệt, cho dù mày có giấu được cái điện thoại thì sao? Tốt nhất ch.ế.t quách cái tâm này đi! Chẳng ai tới cứu mày đâu!” Gã đàn ông trung niên…

Chương 131

Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con GáiTác giả: Tịch ThướcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngĐêm ba mươi Tết, trong chuồng dê tối om bỗng loé lên một tia sáng yếu ớt. Một thân hình da bọc xương như xác khô khó nhọc dịch chuyển, run rẩy bấm gọi một cuộc điện thoại. Trái tim bà treo lơ lửng theo từng hồi chuông “tút... tút... tút...” vọng trong ống nghe. Ngay khoảnh khắc điện thoại được kết nối, trong đôi mắt đục ngầu của Đỗ Tiểu Oánh chợt bừng lên một tia sáng. Giọng khàn khàn, run rẩy, mang theo kích động: “Con Tư ——” “Con đã nói rồi, từ nay về sau giữa chúng ta chẳng còn liên quan gì nữa. Xin mẹ đừng gọi điện làm phiền cuộc sống của con nữa.” “... tút... tút... tút...” Tiếng máy bận vang vọng khắp chuồng dê, trống trải và lạnh lẽo đến tột cùng. Đỗ Tiểu Oánh đôi mắt dần mất ánh sáng, khẽ l.i.ế.m đôi môi nứt nẻ. Trong bóng tối, như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt yết hầu, cảm giác nóng rát, ngạt thở dâng lên tràn ngập. “Con mụ già ch.ế.t tiệt, cho dù mày có giấu được cái điện thoại thì sao? Tốt nhất ch.ế.t quách cái tâm này đi! Chẳng ai tới cứu mày đâu!” Gã đàn ông trung niên… Nghĩ lại vẫn thấy sợ, Đỗ Tiểu Oánh an ủi mẹ:“Mẹ, Đại Nha với Nhị Nha nhà con đúng là trong họa có phúc, mẹ đừng lo.”Mẹ Đỗ thở dài, rồi hỏi thăm cuộc sống dạo này.“Cũng ổn lắm, Quốc Lương công việc ổn định, đi làm về cũng không ngồi yên, cơm nước, nhặt củi, giặt quần áo việc gì cũng làm. Bốn đứa con gái thì đều đi học ở tiểu học của đại đội, tan học thì phụ giúp hái cỏ cho heo, nhặt củi…”Nghe nhắc đến con cái, chị dâu cả Vương Phượng lại thở dài:“Thằng cả nhà chị, thằng Ngưu Ngưu, cũng đi học được hai năm, biết đọc biết viết rồi. Giờ đã 14 tuổi, sắp đến tuổi phải lo chuyện hôn nhân. Chị lo đến mất ăn mất ngủ, trẻ con ở miền núi mình kiếm chuyện cưới hỏi khó lắm.”Chị dâu hai Lưu Hồng Hồng xoa bụng, cảm thấy cô em chồng này thay đổi nhiều thật, không còn khờ khạo như trước, kiểu bị bán còn giúp người ta đếm tiền.Trong nhà, bố Đỗ gật gù:“Dù có khó khăn thế nào cũng không thể để lỡ tương lai của bọn trẻ. À đúng rồi, hôm nay hai đứa ở lại một đêm, mai hẵng về?”“Bố, nhà con còn nhiều việc, hơn nữa mai Quốc Lương phải đi làm, chiều nay tụi con phải về rồi.” Đỗ Tiểu Oánh vừa cười vừa bưng bát đũa đi vào.“Đợi khi nào rảnh, mùa đông rỗi việc, con sẽ đưa mấy đứa nhỏ về ở chơi cả chục ngày. Khi ấy bố mẹ dắt theo Ngưu Ngưu với mấy đứa sang nhà con ở ít lâu, mùa đông ở núi cũng đâu có việc gì.”Anh hai Đỗ Nhị Sơn gật đầu:“Được, bố mẹ cũng nên qua xem nhà mới của em gái, muốn ở bao lâu thì ở, đỡ phải suốt ngày nhớ mong lo lắng cho em.”Bố Đỗ cười mắng:“Thằng nhóc, sao? Chê tao với mẹ mày ăn hết lương thực nhà này rồi, tính mang sang ăn lương thực nhà em gái hả?”Anh hai trợn mắt:[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -“Bố, tất nhiên là tụi con sẽ mang lương thực theo, sao lại ăn không của em gái chứ.”Đỗ Tiểu Oánh nhíu mày:“Bố, anh hai, bố mẹ con sang nhà con ở thì mang lương thực gì chứ? Nếu mang đến, con sẽ vứt hết ra ngoài, không tin cứ thử.”“Con bé này.” Bố Đỗ quay sang nhìn con rể:“Quốc Lương, con bé này từ nhỏ đã bướng, con đừng chấp. Làm cha mẹ sao có thể đến nhà con mà ăn không uống không được.”…Chiều hôm đó, cả nhà tiễn bố mẹ cùng anh chị xuống núi, mang theo một đống sản vật họ nhét cho.“Sao lại dừng xe rồi?” Đỗ Tiểu Oánh thò đầu ra, nhíu mày.Nhị Nha vung nắm đấm, cảnh cáo: “Đồ cản đường, tránh ra mau!”“Chú hai, chú có biết người đàn bà này độc ác cỡ nào không?” Tống Tử Long mặc kệ Nhị Nha, vẫn hằn học chỉ thẳng vào Đỗ Tiểu Oánh.Sắc mặt Tống Quốc Lương trầm xuống, gạt mạnh bàn tay cháu trai ra, không hề nể nang:“Vô phép! Học hành cho chó ăn hết rồi à? Không biết gọi thím hai sao?!”Tống Tử Long tức đến giậm chân:“Chú hai! Tất cả là tại người đàn bà này. Nếu không có bà ta thì bây giờ con đã cưới được Tú Ngọc, có khi còn có việc làm ở thành phố. Giờ thì hay rồi, bố mẹ Tú Ngọc bảo nhà họ Tống không ra gì, sắp xếp đối tượng khác cho cô ấy. Chú không biết cô ấy khóc thảm đến mức nào đâu.”“Thế nên, tôi ngăn các người bán Đại Nha lấy sính lễ, lại thành lỗi của tôi à?” Đỗ Tiểu Oánh tức đến bật cười.“Nếu tôi là mẹ của cô gái kia, mà biết con gái mình gả cho một thằng chỉ biết tính toán hại người như cậu, thì thà con gái tôi cả đời không lấy chồng, để tôi nuôi, còn hơn gả cho loại người như cậu để bị bắt nạt.”

Nghĩ lại vẫn thấy sợ, Đỗ Tiểu Oánh an ủi mẹ:

“Mẹ, Đại Nha với Nhị Nha nhà con đúng là trong họa có phúc, mẹ đừng lo.”

Mẹ Đỗ thở dài, rồi hỏi thăm cuộc sống dạo này.

“Cũng ổn lắm, Quốc Lương công việc ổn định, đi làm về cũng không ngồi yên, cơm nước, nhặt củi, giặt quần áo việc gì cũng làm. Bốn đứa con gái thì đều đi học ở tiểu học của đại đội, tan học thì phụ giúp hái cỏ cho heo, nhặt củi…”

Nghe nhắc đến con cái, chị dâu cả Vương Phượng lại thở dài:

“Thằng cả nhà chị, thằng Ngưu Ngưu, cũng đi học được hai năm, biết đọc biết viết rồi. Giờ đã 14 tuổi, sắp đến tuổi phải lo chuyện hôn nhân. Chị lo đến mất ăn mất ngủ, trẻ con ở miền núi mình kiếm chuyện cưới hỏi khó lắm.”

Chị dâu hai Lưu Hồng Hồng xoa bụng, cảm thấy cô em chồng này thay đổi nhiều thật, không còn khờ khạo như trước, kiểu bị bán còn giúp người ta đếm tiền.

Trong nhà, bố Đỗ gật gù:

“Dù có khó khăn thế nào cũng không thể để lỡ tương lai của bọn trẻ. À đúng rồi, hôm nay hai đứa ở lại một đêm, mai hẵng về?”

“Bố, nhà con còn nhiều việc, hơn nữa mai Quốc Lương phải đi làm, chiều nay tụi con phải về rồi.” Đỗ Tiểu Oánh vừa cười vừa bưng bát đũa đi vào.

“Đợi khi nào rảnh, mùa đông rỗi việc, con sẽ đưa mấy đứa nhỏ về ở chơi cả chục ngày. Khi ấy bố mẹ dắt theo Ngưu Ngưu với mấy đứa sang nhà con ở ít lâu, mùa đông ở núi cũng đâu có việc gì.”

Anh hai Đỗ Nhị Sơn gật đầu:

“Được, bố mẹ cũng nên qua xem nhà mới của em gái, muốn ở bao lâu thì ở, đỡ phải suốt ngày nhớ mong lo lắng cho em.”

Bố Đỗ cười mắng:

“Thằng nhóc, sao? Chê tao với mẹ mày ăn hết lương thực nhà này rồi, tính mang sang ăn lương thực nhà em gái hả?”

Anh hai trợn mắt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Bố, tất nhiên là tụi con sẽ mang lương thực theo, sao lại ăn không của em gái chứ.”

Đỗ Tiểu Oánh nhíu mày:

“Bố, anh hai, bố mẹ con sang nhà con ở thì mang lương thực gì chứ? Nếu mang đến, con sẽ vứt hết ra ngoài, không tin cứ thử.”

“Con bé này.” Bố Đỗ quay sang nhìn con rể:

“Quốc Lương, con bé này từ nhỏ đã bướng, con đừng chấp. Làm cha mẹ sao có thể đến nhà con mà ăn không uống không được.”

Chiều hôm đó, cả nhà tiễn bố mẹ cùng anh chị xuống núi, mang theo một đống sản vật họ nhét cho.

“Sao lại dừng xe rồi?” Đỗ Tiểu Oánh thò đầu ra, nhíu mày.

Nhị Nha vung nắm đấm, cảnh cáo: “Đồ cản đường, tránh ra mau!”

“Chú hai, chú có biết người đàn bà này độc ác cỡ nào không?” Tống Tử Long mặc kệ Nhị Nha, vẫn hằn học chỉ thẳng vào Đỗ Tiểu Oánh.

Sắc mặt Tống Quốc Lương trầm xuống, gạt mạnh bàn tay cháu trai ra, không hề nể nang:

“Vô phép! Học hành cho chó ăn hết rồi à? Không biết gọi thím hai sao?!”

Tống Tử Long tức đến giậm chân:

“Chú hai! Tất cả là tại người đàn bà này. Nếu không có bà ta thì bây giờ con đã cưới được Tú Ngọc, có khi còn có việc làm ở thành phố. Giờ thì hay rồi, bố mẹ Tú Ngọc bảo nhà họ Tống không ra gì, sắp xếp đối tượng khác cho cô ấy. Chú không biết cô ấy khóc thảm đến mức nào đâu.”

“Thế nên, tôi ngăn các người bán Đại Nha lấy sính lễ, lại thành lỗi của tôi à?” Đỗ Tiểu Oánh tức đến bật cười.

“Nếu tôi là mẹ của cô gái kia, mà biết con gái mình gả cho một thằng chỉ biết tính toán hại người như cậu, thì thà con gái tôi cả đời không lấy chồng, để tôi nuôi, còn hơn gả cho loại người như cậu để bị bắt nạt.”

Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con GáiTác giả: Tịch ThướcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngĐêm ba mươi Tết, trong chuồng dê tối om bỗng loé lên một tia sáng yếu ớt. Một thân hình da bọc xương như xác khô khó nhọc dịch chuyển, run rẩy bấm gọi một cuộc điện thoại. Trái tim bà treo lơ lửng theo từng hồi chuông “tút... tút... tút...” vọng trong ống nghe. Ngay khoảnh khắc điện thoại được kết nối, trong đôi mắt đục ngầu của Đỗ Tiểu Oánh chợt bừng lên một tia sáng. Giọng khàn khàn, run rẩy, mang theo kích động: “Con Tư ——” “Con đã nói rồi, từ nay về sau giữa chúng ta chẳng còn liên quan gì nữa. Xin mẹ đừng gọi điện làm phiền cuộc sống của con nữa.” “... tút... tút... tút...” Tiếng máy bận vang vọng khắp chuồng dê, trống trải và lạnh lẽo đến tột cùng. Đỗ Tiểu Oánh đôi mắt dần mất ánh sáng, khẽ l.i.ế.m đôi môi nứt nẻ. Trong bóng tối, như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt yết hầu, cảm giác nóng rát, ngạt thở dâng lên tràn ngập. “Con mụ già ch.ế.t tiệt, cho dù mày có giấu được cái điện thoại thì sao? Tốt nhất ch.ế.t quách cái tâm này đi! Chẳng ai tới cứu mày đâu!” Gã đàn ông trung niên… Nghĩ lại vẫn thấy sợ, Đỗ Tiểu Oánh an ủi mẹ:“Mẹ, Đại Nha với Nhị Nha nhà con đúng là trong họa có phúc, mẹ đừng lo.”Mẹ Đỗ thở dài, rồi hỏi thăm cuộc sống dạo này.“Cũng ổn lắm, Quốc Lương công việc ổn định, đi làm về cũng không ngồi yên, cơm nước, nhặt củi, giặt quần áo việc gì cũng làm. Bốn đứa con gái thì đều đi học ở tiểu học của đại đội, tan học thì phụ giúp hái cỏ cho heo, nhặt củi…”Nghe nhắc đến con cái, chị dâu cả Vương Phượng lại thở dài:“Thằng cả nhà chị, thằng Ngưu Ngưu, cũng đi học được hai năm, biết đọc biết viết rồi. Giờ đã 14 tuổi, sắp đến tuổi phải lo chuyện hôn nhân. Chị lo đến mất ăn mất ngủ, trẻ con ở miền núi mình kiếm chuyện cưới hỏi khó lắm.”Chị dâu hai Lưu Hồng Hồng xoa bụng, cảm thấy cô em chồng này thay đổi nhiều thật, không còn khờ khạo như trước, kiểu bị bán còn giúp người ta đếm tiền.Trong nhà, bố Đỗ gật gù:“Dù có khó khăn thế nào cũng không thể để lỡ tương lai của bọn trẻ. À đúng rồi, hôm nay hai đứa ở lại một đêm, mai hẵng về?”“Bố, nhà con còn nhiều việc, hơn nữa mai Quốc Lương phải đi làm, chiều nay tụi con phải về rồi.” Đỗ Tiểu Oánh vừa cười vừa bưng bát đũa đi vào.“Đợi khi nào rảnh, mùa đông rỗi việc, con sẽ đưa mấy đứa nhỏ về ở chơi cả chục ngày. Khi ấy bố mẹ dắt theo Ngưu Ngưu với mấy đứa sang nhà con ở ít lâu, mùa đông ở núi cũng đâu có việc gì.”Anh hai Đỗ Nhị Sơn gật đầu:“Được, bố mẹ cũng nên qua xem nhà mới của em gái, muốn ở bao lâu thì ở, đỡ phải suốt ngày nhớ mong lo lắng cho em.”Bố Đỗ cười mắng:“Thằng nhóc, sao? Chê tao với mẹ mày ăn hết lương thực nhà này rồi, tính mang sang ăn lương thực nhà em gái hả?”Anh hai trợn mắt:[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -“Bố, tất nhiên là tụi con sẽ mang lương thực theo, sao lại ăn không của em gái chứ.”Đỗ Tiểu Oánh nhíu mày:“Bố, anh hai, bố mẹ con sang nhà con ở thì mang lương thực gì chứ? Nếu mang đến, con sẽ vứt hết ra ngoài, không tin cứ thử.”“Con bé này.” Bố Đỗ quay sang nhìn con rể:“Quốc Lương, con bé này từ nhỏ đã bướng, con đừng chấp. Làm cha mẹ sao có thể đến nhà con mà ăn không uống không được.”…Chiều hôm đó, cả nhà tiễn bố mẹ cùng anh chị xuống núi, mang theo một đống sản vật họ nhét cho.“Sao lại dừng xe rồi?” Đỗ Tiểu Oánh thò đầu ra, nhíu mày.Nhị Nha vung nắm đấm, cảnh cáo: “Đồ cản đường, tránh ra mau!”“Chú hai, chú có biết người đàn bà này độc ác cỡ nào không?” Tống Tử Long mặc kệ Nhị Nha, vẫn hằn học chỉ thẳng vào Đỗ Tiểu Oánh.Sắc mặt Tống Quốc Lương trầm xuống, gạt mạnh bàn tay cháu trai ra, không hề nể nang:“Vô phép! Học hành cho chó ăn hết rồi à? Không biết gọi thím hai sao?!”Tống Tử Long tức đến giậm chân:“Chú hai! Tất cả là tại người đàn bà này. Nếu không có bà ta thì bây giờ con đã cưới được Tú Ngọc, có khi còn có việc làm ở thành phố. Giờ thì hay rồi, bố mẹ Tú Ngọc bảo nhà họ Tống không ra gì, sắp xếp đối tượng khác cho cô ấy. Chú không biết cô ấy khóc thảm đến mức nào đâu.”“Thế nên, tôi ngăn các người bán Đại Nha lấy sính lễ, lại thành lỗi của tôi à?” Đỗ Tiểu Oánh tức đến bật cười.“Nếu tôi là mẹ của cô gái kia, mà biết con gái mình gả cho một thằng chỉ biết tính toán hại người như cậu, thì thà con gái tôi cả đời không lấy chồng, để tôi nuôi, còn hơn gả cho loại người như cậu để bị bắt nạt.”

Chương 131