Vương gia Ngô Quận – Lý Tú Khiêm – cả đời không quên người thê tử tóc thê đầu bạc đã mất, từ chối để bất kỳ nữ nhân nào đến gần. Mắt thấy phủ Vương gia sắp đoạn tuyệt hương hỏa, Thái phu nhân đã mua ta – một cô nương mồ côi mất trí nhớ – đưa vào phủ. “Chỉ cần ngươi có bản lĩnh sinh cho Vương gia một nam nửa nữ, ta sẽ phong ngươi làm trắc phu nhân!” Một năm sau, ta sinh ba đứa nam nhi sinh ba. Hai năm sau, lại sinh đôi hai đứa nam nhi nữa. Năm thứ ba, lúc chúng ta đang dốc sức sinh nữ nhi, thì đại nương tử đã chết giả của Lý Tú Khiêm – Bạch Nhược Nhược – lại phô trương quay về. “Đám trẻ mang danh ta, còn tiện tỳ kia thì đuổi ra khỏi phủ!” Thái phu nhân giận đến mức phun nước bọt vào mặt Bạch Nhược Nhược, quay sang quát Lý Tú Khiêm: “Nếu ngươi còn tiếc nàng ta, thì cút theo luôn cho rồi!” “Ta đây có năm đứa nam tôn! Cần quái gì một thằng nhi tử ngốc như ngươi!” -1- Ta tên là Tống Tê Tiên, là nữ nhi của một vị quan thất phẩm nhỏ ở kinh thành. Mẫu thân ta nổi tiếng là người “toàn phúc”,…
Chương 8
Tê TiênTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhVương gia Ngô Quận – Lý Tú Khiêm – cả đời không quên người thê tử tóc thê đầu bạc đã mất, từ chối để bất kỳ nữ nhân nào đến gần. Mắt thấy phủ Vương gia sắp đoạn tuyệt hương hỏa, Thái phu nhân đã mua ta – một cô nương mồ côi mất trí nhớ – đưa vào phủ. “Chỉ cần ngươi có bản lĩnh sinh cho Vương gia một nam nửa nữ, ta sẽ phong ngươi làm trắc phu nhân!” Một năm sau, ta sinh ba đứa nam nhi sinh ba. Hai năm sau, lại sinh đôi hai đứa nam nhi nữa. Năm thứ ba, lúc chúng ta đang dốc sức sinh nữ nhi, thì đại nương tử đã chết giả của Lý Tú Khiêm – Bạch Nhược Nhược – lại phô trương quay về. “Đám trẻ mang danh ta, còn tiện tỳ kia thì đuổi ra khỏi phủ!” Thái phu nhân giận đến mức phun nước bọt vào mặt Bạch Nhược Nhược, quay sang quát Lý Tú Khiêm: “Nếu ngươi còn tiếc nàng ta, thì cút theo luôn cho rồi!” “Ta đây có năm đứa nam tôn! Cần quái gì một thằng nhi tử ngốc như ngươi!” -1- Ta tên là Tống Tê Tiên, là nữ nhi của một vị quan thất phẩm nhỏ ở kinh thành. Mẫu thân ta nổi tiếng là người “toàn phúc”,… Dạo gần đây, Lý Tú Khiêm luôn ở bên cạnh ta, giúp ta dậy đi đêm, chăm sóc ta từng li từng tí. Ngoài Đại Nhi, Thái phu nhân còn đặc biệt phái thêm hai nha hoàn và một bà mụ đến chăm ta.Cho đến một đêm mùa hè có mưa lất phất, ta bất chợt thấy ra máu.“Hình như thiếp… Trở dạ rồi.”Lý Tú Khiêm hơi lo lắng nhưng giọng điệu vẫn kiên định:“Vân Cẩm, nàng đừng sợ, mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Đại phu cũng nói sẽ sinh sớm, đừng sợ.”Nhưng ta sao có thể không sợ được?Cơn đau đầu tiên ập đến, ta chỉ cảm thấy mọi thứ như nằm ngoài tầm kiểm soát.Cho đến khi được Lý Tú Khiêm bế vào phòng sinh, ra vẫn còn ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà.Nếu ta không thể vượt qua được…Chẳng phải cả đời này sẽ không bao giờ biết mình là ai sao?Nhưng ta không muốn cứ mãi là Vân Cẩm!Trong phòng sinh ngột ngạt nóng bức, nhưng ta lại thấy lạnh toát từ tận trong tim.Nhìn bà đỡ từng thau nước được mang ra ngoài, ta cảm giác sức lực dần dần rời bỏ cơ thể mình.“Có phải… Có phải là không ổn lắm không?”Ta khàn giọng hỏi.Bà đỡ khó xử nói:“Trắc phu nhân, người phải cố lên, phải mở hết đường sinh mới có thể mẫu tử bình an được!”Nhưng ta đã cố hết sức rồi, đã dốc toàn lực rồi.Ta không biết phải làm sao để cố thêm nữa.Lý Tú Khiêm ở bên ngoài cửa sổ gọi vọng vào:“Vân Cẩm, đừng bỏ cuộc, nàng còn phải tìm lại người thân nữa mà! Sắp tìm được rồi!”Thì ra… Hắn thật sự hiểu ta, biết điều ta day dứt trong lòng nhất là chuyện đó.Bà đỡ nói:“Trắc phu nhân, thể trạng của người rất khá, trong nữ nhân là thuộc loại tốt rồi. Nếu giờ chưa dốc được sức, thì nghỉ một chút, tích lực, lát nữa dốc ra một lượt.”Nghe thì dễ…Nhưng đau đến mức này, ta thật sự không còn sức mà dốc nữa.Không biết qua bao lâu, chỉ nghe thấy những người xung quanh bắt đầu rối loạn.“Làm sao bây giờ, người ngất rồi…”“Còn trẻ quá, không đủ sức rồi.”“Không thì… Giữ lấy đứa nhỏ sao?”Giữa lúc hỗn loạn ấy, ta lờ mờ nghe thấy giọng của Lý Tú Khiêm.“Giữ mẫu thân! Bản vương ra lệnh, giữ mẫu thân!”“Vân Cẩm, ta xin nàng, cố lên, cố lên!”“Vân Cẩm!”Ta gắng chịu đau, mở mắt ra, nói ngắt quãng:“Quận vương… Người… Có thể… Hứa với thiếp một chuyện không?”Đôi mắt Lý Tú Khiêm đỏ hoe, nắm chặt tay ta:“Nàng nói đi, ta hứa, bất cứ chuyện gì cũng được! Chỉ cần nàng đừng bỏ cuộc!”“Hãy giúp thiếp tìm được người thân… Và cho thiếp được về nhà…”Lý Tú Khiêm khựng lại, run run nói:“Nàng…”Ra chậm rãi nhắm mắt lại:“… Thiếp muốn… Về nhà.”-18-Cuối cùng, ta vẫn sinh được ba đứa nam nhi.Bà đỡ nói thể trạng ta rất tốt, sau này muốn sinh thêm mấy đứa nữa cũng chẳng vấn đề gì.Quá trình sinh nở… Có thể nói là hiểm mà an thì đúng hơn.Khoảnh khắc nhìn thấy ba đứa nam tôn, Thái phu nhân vui đến mức suýt ngất.Ban đầu, ai cũng tưởng ta không qua khỏi, đám trẻ cũng nguy hiểm vô cùng.Bà gần như nghi ngờ cả cuộc đời mình, không hiểu sao số mình lại khổ đến thế.May mà vào phút cuối, bọn trẻ đều thuận lợi chào đời!Thái phu nhân suýt nữa quỵ xuống đất, miệng không ngừng lẩm nhẩm:“A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ…”Vì chuyện vui này, khắp vương phủ, ai nấy đều được thưởng hồng bao đầy tay.Trước cửa vương phủ, pháo được đốt liên tục suốt ba ngày ba đêm.Theo lời Thái phu nhân, đây là để “rửa sạch nỗi nhục năm xưa”!Bởi vì Lý Tú Khiêm nhiều năm không có nhi tử, bên ngoài có không ít lời ra tiếng vào, bảo rằng hắn bất lực, lấy cớ thanh tâm quả dục để che giấu.Thậm chí còn có mấy người thân, cứ thỉnh thoảng lại mang nhi tôn nhà mình đến trước mặt Thái phu nhân lượn lờ, mong được gả sang hoặc nhận làm nhi tử thừa tự cho Quận vương phủ.Thái phu nhân đã nín nhịn mười mấy năm, hôm nay rốt cuộc cũng được ngẩng đầu kiêu hãnh!Nhưng… Lý Tú Khiêm lại không thèm để ý đến ta nữa.Ta biết, hắn đang giận chuyện những lời ta nói vào hôm sinh nhi từ.Giận thì cứ giận đi.Nhi tử cũng đã sinh rồi, ta hình như cũng không còn lý do gì để phải dè dặt hầu hạ gắn, càng không cần phải cố làm vừa lòng hắn nữa.Ta mệt rồi.
Dạo gần đây, Lý Tú Khiêm luôn ở bên cạnh ta, giúp ta dậy đi đêm, chăm sóc ta từng li từng tí. Ngoài Đại Nhi, Thái phu nhân còn đặc biệt phái thêm hai nha hoàn và một bà mụ đến chăm ta.
Cho đến một đêm mùa hè có mưa lất phất, ta bất chợt thấy ra máu.
“Hình như thiếp… Trở dạ rồi.”
Lý Tú Khiêm hơi lo lắng nhưng giọng điệu vẫn kiên định:
“Vân Cẩm, nàng đừng sợ, mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Đại phu cũng nói sẽ sinh sớm, đừng sợ.”
Nhưng ta sao có thể không sợ được?
Cơn đau đầu tiên ập đến, ta chỉ cảm thấy mọi thứ như nằm ngoài tầm kiểm soát.
Cho đến khi được Lý Tú Khiêm bế vào phòng sinh, ra vẫn còn ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà.
Nếu ta không thể vượt qua được…
Chẳng phải cả đời này sẽ không bao giờ biết mình là ai sao?
Nhưng ta không muốn cứ mãi là Vân Cẩm!
Trong phòng sinh ngột ngạt nóng bức, nhưng ta lại thấy lạnh toát từ tận trong tim.
Nhìn bà đỡ từng thau nước được mang ra ngoài, ta cảm giác sức lực dần dần rời bỏ cơ thể mình.
“Có phải… Có phải là không ổn lắm không?”
Ta khàn giọng hỏi.
Bà đỡ khó xử nói:
“Trắc phu nhân, người phải cố lên, phải mở hết đường sinh mới có thể mẫu tử bình an được!”
Nhưng ta đã cố hết sức rồi, đã dốc toàn lực rồi.
Ta không biết phải làm sao để cố thêm nữa.
Lý Tú Khiêm ở bên ngoài cửa sổ gọi vọng vào:
“Vân Cẩm, đừng bỏ cuộc, nàng còn phải tìm lại người thân nữa mà! Sắp tìm được rồi!”
Thì ra… Hắn thật sự hiểu ta, biết điều ta day dứt trong lòng nhất là chuyện đó.
Bà đỡ nói:
“Trắc phu nhân, thể trạng của người rất khá, trong nữ nhân là thuộc loại tốt rồi. Nếu giờ chưa dốc được sức, thì nghỉ một chút, tích lực, lát nữa dốc ra một lượt.”
Nghe thì dễ…
Nhưng đau đến mức này, ta thật sự không còn sức mà dốc nữa.
Không biết qua bao lâu, chỉ nghe thấy những người xung quanh bắt đầu rối loạn.
“Làm sao bây giờ, người ngất rồi…”
“Còn trẻ quá, không đủ sức rồi.”
“Không thì… Giữ lấy đứa nhỏ sao?”
Giữa lúc hỗn loạn ấy, ta lờ mờ nghe thấy giọng của Lý Tú Khiêm.
“Giữ mẫu thân! Bản vương ra lệnh, giữ mẫu thân!”
“Vân Cẩm, ta xin nàng, cố lên, cố lên!”
“Vân Cẩm!”
Ta gắng chịu đau, mở mắt ra, nói ngắt quãng:
“Quận vương… Người… Có thể… Hứa với thiếp một chuyện không?”
Đôi mắt Lý Tú Khiêm đỏ hoe, nắm chặt tay ta:
“Nàng nói đi, ta hứa, bất cứ chuyện gì cũng được! Chỉ cần nàng đừng bỏ cuộc!”
“Hãy giúp thiếp tìm được người thân… Và cho thiếp được về nhà…”
Lý Tú Khiêm khựng lại, run run nói:
“Nàng…”
Ra chậm rãi nhắm mắt lại:
“… Thiếp muốn… Về nhà.”
-18-
Cuối cùng, ta vẫn sinh được ba đứa nam nhi.
Bà đỡ nói thể trạng ta rất tốt, sau này muốn sinh thêm mấy đứa nữa cũng chẳng vấn đề gì.
Quá trình sinh nở… Có thể nói là hiểm mà an thì đúng hơn.
Khoảnh khắc nhìn thấy ba đứa nam tôn, Thái phu nhân vui đến mức suýt ngất.
Ban đầu, ai cũng tưởng ta không qua khỏi, đám trẻ cũng nguy hiểm vô cùng.
Bà gần như nghi ngờ cả cuộc đời mình, không hiểu sao số mình lại khổ đến thế.
May mà vào phút cuối, bọn trẻ đều thuận lợi chào đời!
Thái phu nhân suýt nữa quỵ xuống đất, miệng không ngừng lẩm nhẩm:
“A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ…”
Vì chuyện vui này, khắp vương phủ, ai nấy đều được thưởng hồng bao đầy tay.
Trước cửa vương phủ, pháo được đốt liên tục suốt ba ngày ba đêm.
Theo lời Thái phu nhân, đây là để “rửa sạch nỗi nhục năm xưa”!
Bởi vì Lý Tú Khiêm nhiều năm không có nhi tử, bên ngoài có không ít lời ra tiếng vào, bảo rằng hắn bất lực, lấy cớ thanh tâm quả dục để che giấu.
Thậm chí còn có mấy người thân, cứ thỉnh thoảng lại mang nhi tôn nhà mình đến trước mặt Thái phu nhân lượn lờ, mong được gả sang hoặc nhận làm nhi tử thừa tự cho Quận vương phủ.
Thái phu nhân đã nín nhịn mười mấy năm, hôm nay rốt cuộc cũng được ngẩng đầu kiêu hãnh!
Nhưng… Lý Tú Khiêm lại không thèm để ý đến ta nữa.
Ta biết, hắn đang giận chuyện những lời ta nói vào hôm sinh nhi từ.
Giận thì cứ giận đi.
Nhi tử cũng đã sinh rồi, ta hình như cũng không còn lý do gì để phải dè dặt hầu hạ gắn, càng không cần phải cố làm vừa lòng hắn nữa.
Ta mệt rồi.
Tê TiênTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhVương gia Ngô Quận – Lý Tú Khiêm – cả đời không quên người thê tử tóc thê đầu bạc đã mất, từ chối để bất kỳ nữ nhân nào đến gần. Mắt thấy phủ Vương gia sắp đoạn tuyệt hương hỏa, Thái phu nhân đã mua ta – một cô nương mồ côi mất trí nhớ – đưa vào phủ. “Chỉ cần ngươi có bản lĩnh sinh cho Vương gia một nam nửa nữ, ta sẽ phong ngươi làm trắc phu nhân!” Một năm sau, ta sinh ba đứa nam nhi sinh ba. Hai năm sau, lại sinh đôi hai đứa nam nhi nữa. Năm thứ ba, lúc chúng ta đang dốc sức sinh nữ nhi, thì đại nương tử đã chết giả của Lý Tú Khiêm – Bạch Nhược Nhược – lại phô trương quay về. “Đám trẻ mang danh ta, còn tiện tỳ kia thì đuổi ra khỏi phủ!” Thái phu nhân giận đến mức phun nước bọt vào mặt Bạch Nhược Nhược, quay sang quát Lý Tú Khiêm: “Nếu ngươi còn tiếc nàng ta, thì cút theo luôn cho rồi!” “Ta đây có năm đứa nam tôn! Cần quái gì một thằng nhi tử ngốc như ngươi!” -1- Ta tên là Tống Tê Tiên, là nữ nhi của một vị quan thất phẩm nhỏ ở kinh thành. Mẫu thân ta nổi tiếng là người “toàn phúc”,… Dạo gần đây, Lý Tú Khiêm luôn ở bên cạnh ta, giúp ta dậy đi đêm, chăm sóc ta từng li từng tí. Ngoài Đại Nhi, Thái phu nhân còn đặc biệt phái thêm hai nha hoàn và một bà mụ đến chăm ta.Cho đến một đêm mùa hè có mưa lất phất, ta bất chợt thấy ra máu.“Hình như thiếp… Trở dạ rồi.”Lý Tú Khiêm hơi lo lắng nhưng giọng điệu vẫn kiên định:“Vân Cẩm, nàng đừng sợ, mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Đại phu cũng nói sẽ sinh sớm, đừng sợ.”Nhưng ta sao có thể không sợ được?Cơn đau đầu tiên ập đến, ta chỉ cảm thấy mọi thứ như nằm ngoài tầm kiểm soát.Cho đến khi được Lý Tú Khiêm bế vào phòng sinh, ra vẫn còn ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà.Nếu ta không thể vượt qua được…Chẳng phải cả đời này sẽ không bao giờ biết mình là ai sao?Nhưng ta không muốn cứ mãi là Vân Cẩm!Trong phòng sinh ngột ngạt nóng bức, nhưng ta lại thấy lạnh toát từ tận trong tim.Nhìn bà đỡ từng thau nước được mang ra ngoài, ta cảm giác sức lực dần dần rời bỏ cơ thể mình.“Có phải… Có phải là không ổn lắm không?”Ta khàn giọng hỏi.Bà đỡ khó xử nói:“Trắc phu nhân, người phải cố lên, phải mở hết đường sinh mới có thể mẫu tử bình an được!”Nhưng ta đã cố hết sức rồi, đã dốc toàn lực rồi.Ta không biết phải làm sao để cố thêm nữa.Lý Tú Khiêm ở bên ngoài cửa sổ gọi vọng vào:“Vân Cẩm, đừng bỏ cuộc, nàng còn phải tìm lại người thân nữa mà! Sắp tìm được rồi!”Thì ra… Hắn thật sự hiểu ta, biết điều ta day dứt trong lòng nhất là chuyện đó.Bà đỡ nói:“Trắc phu nhân, thể trạng của người rất khá, trong nữ nhân là thuộc loại tốt rồi. Nếu giờ chưa dốc được sức, thì nghỉ một chút, tích lực, lát nữa dốc ra một lượt.”Nghe thì dễ…Nhưng đau đến mức này, ta thật sự không còn sức mà dốc nữa.Không biết qua bao lâu, chỉ nghe thấy những người xung quanh bắt đầu rối loạn.“Làm sao bây giờ, người ngất rồi…”“Còn trẻ quá, không đủ sức rồi.”“Không thì… Giữ lấy đứa nhỏ sao?”Giữa lúc hỗn loạn ấy, ta lờ mờ nghe thấy giọng của Lý Tú Khiêm.“Giữ mẫu thân! Bản vương ra lệnh, giữ mẫu thân!”“Vân Cẩm, ta xin nàng, cố lên, cố lên!”“Vân Cẩm!”Ta gắng chịu đau, mở mắt ra, nói ngắt quãng:“Quận vương… Người… Có thể… Hứa với thiếp một chuyện không?”Đôi mắt Lý Tú Khiêm đỏ hoe, nắm chặt tay ta:“Nàng nói đi, ta hứa, bất cứ chuyện gì cũng được! Chỉ cần nàng đừng bỏ cuộc!”“Hãy giúp thiếp tìm được người thân… Và cho thiếp được về nhà…”Lý Tú Khiêm khựng lại, run run nói:“Nàng…”Ra chậm rãi nhắm mắt lại:“… Thiếp muốn… Về nhà.”-18-Cuối cùng, ta vẫn sinh được ba đứa nam nhi.Bà đỡ nói thể trạng ta rất tốt, sau này muốn sinh thêm mấy đứa nữa cũng chẳng vấn đề gì.Quá trình sinh nở… Có thể nói là hiểm mà an thì đúng hơn.Khoảnh khắc nhìn thấy ba đứa nam tôn, Thái phu nhân vui đến mức suýt ngất.Ban đầu, ai cũng tưởng ta không qua khỏi, đám trẻ cũng nguy hiểm vô cùng.Bà gần như nghi ngờ cả cuộc đời mình, không hiểu sao số mình lại khổ đến thế.May mà vào phút cuối, bọn trẻ đều thuận lợi chào đời!Thái phu nhân suýt nữa quỵ xuống đất, miệng không ngừng lẩm nhẩm:“A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ…”Vì chuyện vui này, khắp vương phủ, ai nấy đều được thưởng hồng bao đầy tay.Trước cửa vương phủ, pháo được đốt liên tục suốt ba ngày ba đêm.Theo lời Thái phu nhân, đây là để “rửa sạch nỗi nhục năm xưa”!Bởi vì Lý Tú Khiêm nhiều năm không có nhi tử, bên ngoài có không ít lời ra tiếng vào, bảo rằng hắn bất lực, lấy cớ thanh tâm quả dục để che giấu.Thậm chí còn có mấy người thân, cứ thỉnh thoảng lại mang nhi tôn nhà mình đến trước mặt Thái phu nhân lượn lờ, mong được gả sang hoặc nhận làm nhi tử thừa tự cho Quận vương phủ.Thái phu nhân đã nín nhịn mười mấy năm, hôm nay rốt cuộc cũng được ngẩng đầu kiêu hãnh!Nhưng… Lý Tú Khiêm lại không thèm để ý đến ta nữa.Ta biết, hắn đang giận chuyện những lời ta nói vào hôm sinh nhi từ.Giận thì cứ giận đi.Nhi tử cũng đã sinh rồi, ta hình như cũng không còn lý do gì để phải dè dặt hầu hạ gắn, càng không cần phải cố làm vừa lòng hắn nữa.Ta mệt rồi.