Tác giả:

Đêm ba mươi Tết, trong chuồng dê tối om bỗng loé lên một tia sáng yếu ớt. Một thân hình da bọc xương như xác khô khó nhọc dịch chuyển, run rẩy bấm gọi một cuộc điện thoại. Trái tim bà treo lơ lửng theo từng hồi chuông “tút... tút... tút...” vọng trong ống nghe. Ngay khoảnh khắc điện thoại được kết nối, trong đôi mắt đục ngầu của Đỗ Tiểu Oánh chợt bừng lên một tia sáng. Giọng khàn khàn, run rẩy, mang theo kích động: “Con Tư ——” “Con đã nói rồi, từ nay về sau giữa chúng ta chẳng còn liên quan gì nữa. Xin mẹ đừng gọi điện làm phiền cuộc sống của con nữa.” “... tút... tút... tút...” Tiếng máy bận vang vọng khắp chuồng dê, trống trải và lạnh lẽo đến tột cùng. Đỗ Tiểu Oánh đôi mắt dần mất ánh sáng, khẽ l.i.ế.m đôi môi nứt nẻ. Trong bóng tối, như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt yết hầu, cảm giác nóng rát, ngạt thở dâng lên tràn ngập. “Con mụ già ch.ế.t tiệt, cho dù mày có giấu được cái điện thoại thì sao? Tốt nhất ch.ế.t quách cái tâm này đi! Chẳng ai tới cứu mày đâu!” Gã đàn ông trung niên…

Chương 173

Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con GáiTác giả: Tịch ThướcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngĐêm ba mươi Tết, trong chuồng dê tối om bỗng loé lên một tia sáng yếu ớt. Một thân hình da bọc xương như xác khô khó nhọc dịch chuyển, run rẩy bấm gọi một cuộc điện thoại. Trái tim bà treo lơ lửng theo từng hồi chuông “tút... tút... tút...” vọng trong ống nghe. Ngay khoảnh khắc điện thoại được kết nối, trong đôi mắt đục ngầu của Đỗ Tiểu Oánh chợt bừng lên một tia sáng. Giọng khàn khàn, run rẩy, mang theo kích động: “Con Tư ——” “Con đã nói rồi, từ nay về sau giữa chúng ta chẳng còn liên quan gì nữa. Xin mẹ đừng gọi điện làm phiền cuộc sống của con nữa.” “... tút... tút... tút...” Tiếng máy bận vang vọng khắp chuồng dê, trống trải và lạnh lẽo đến tột cùng. Đỗ Tiểu Oánh đôi mắt dần mất ánh sáng, khẽ l.i.ế.m đôi môi nứt nẻ. Trong bóng tối, như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt yết hầu, cảm giác nóng rát, ngạt thở dâng lên tràn ngập. “Con mụ già ch.ế.t tiệt, cho dù mày có giấu được cái điện thoại thì sao? Tốt nhất ch.ế.t quách cái tâm này đi! Chẳng ai tới cứu mày đâu!” Gã đàn ông trung niên… Cô biết lời mình nói ra quá đột ngột, rất có thể sẽ khiến anh nghi ngờ, nhưng để tránh mất đi một sinh mạng tươi trẻ, cô buộc phải nói vậy.Trong lòng Tống Quốc Lương tuy có thắc mắc, nhưng những gì vợ nói tối nay anh đều ghi nhớ kỹ, linh cảm rằng điều đó có liên quan đến bí mật kia của cô.Trong căn phòng tối đen giơ tay không thấy ngón, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.Đỗ Tiểu Oánh cũng không nói thêm, sợ làm dấy lên nghi ngờ không cần thiết. Trong lòng nặng trĩu, cô lăn qua lộn lại thật lâu mới thiếp đi.Dưới màn đêm tĩnh mịch, gió lạnh rít gào, cuốn tung lá vàng khô héo cùng đám cỏ dại.Chớp mắt đã tới ngày săn đông. Toàn bộ nam nữ già trẻ trong đội đều tụ tập ở sân phơi lúa.Trời hiếm hoi nắng đẹp, nhà nào nhà nấy tụ lại, tiếng dặn dò không ngớt, ngay cả đám trẻ vốn hiếu động cũng yên lặng đi nhiều.“Đem đồ ăn theo cho cẩn thận, đừng có tiếc không dám ăn, có no mới có sức mà làm việc, mà đi săn.”“Dù không săn được gì cũng không sao, quan trọng là bình an trở về, nghe rõ chưa?”“Yên tâm đi, con biết rồi. Với lại mọi người đông thế này, mẹ đừng lo.”…Đám thanh niên trai tráng chuẩn bị lên đường đi săn đông, ai nấy đều mặc áo bông dày, lưng đeo hành lý gọn nhẹ, trong người mang theo lương khô và nước mà mẹ hay vợ đã chuẩn bị sẵn từ sớm, vừa đi vừa mỉm cười nhìn vợ con.Tống Quốc Lương nhìn thấy vợ chuẩn bị cả đống đồ ăn lớn nhỏ, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ:“Vợ à, em chuẩn bị thế này nhiều quá rồi.”“Chị dâu, bọn em là đi săn đông, đâu phải đi chơi, sao chị chuẩn bị cứ như đi dã ngoại trong công viên thành phố thế.”Xuyên Tử khoác người căng phồng đồ đạc, vừa cười vừa trêu, lại vừa cẩn thận đỡ người vợ bụng bầu, phía sau còn dắt theo hai đứa con trai gái.Vương Phượng Lai kéo cánh tay chồng, một tay chống eo:“Chị dâu, Xuyên Tử nói đùa thôi, chị đừng để ý.”Đỗ Tiểu Oánh đưa mắt nhìn một vòng, rồi lại cúi nhìn mấy gói đồ ăn lớn nhỏ mình chuẩn bị, khẽ đỡ trán. Sau đó vội vàng lựa ra mấy phần lương khô và thịt khô:“Quốc Lương, cái này anh mang theo.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Nói xong, cô còn móc ra một nắm kẹo, nhét vào túi áo anh:“Cất kỹ vào, lúc cần thiết có thể giúp được nhiều đấy.”“Vợ à, vất vả cho em rồi.” Tống Quốc Lương liếc mắt nhìn Xuyên Tử đang cười hì hì để lộ hàm răng trắng đều, khẽ hừ một tiếng.Nụ cười trên mặt Xuyên Tử lập tức đông cứng, xấu hổ gãi đầu.Vương Phượng Lai mím môi, nhịn cười nói:“Đấy, ai bảo anh trêu chị dâu, xem kìa, anh Quốc Lương không vui rồi.”Xuyên Tử cười gượng:“Vợ à, anh không ở nhà, em phải chăm sóc mình cho tốt, ngày nào cũng ăn trứng gà với đường đỏ bổ dưỡng. Giờ em và đứa nhỏ trong bụng mới là quan trọng nhất.Cẩu Đản, Nhị Nương, hai đứa phải ngoan ngoãn chăm sóc mẹ nghe chưa.”“Cha, cha yên tâm đi.” Hai anh em đồng thanh đáp.Trong lòng Vương Phượng Lai ngọt ngào như mật, dịu dàng xoa bụng:“Được, em nhớ rồi, anh đi đường phải cẩn thận.”Tống Quốc Lương nhạy bén nhận ra ánh mắt bất thiện của người nhà họ Tống, đôi mắt đen sắc lạnh lập tức quét lại một vòng.“Vợ à, Đại Nha, mấy đứa nhớ kỹ, ở nhà phải khóa trái cổng cho cẩn thận.”Bà cụ Tống, Lưu Lan Hoa rụt cổ, vội vàng thu ánh mắt về.“Đồ vong ân bội nghĩa, tốt nhất c.h.ế.t luôn trong núi đi…”Đỗ Tiểu Oánh rút lại ánh nhìn, khẽ gật đầu, trầm giọng dặn:“Nhớ kỹ lời em nói hôm qua, phải cảnh giác.”Tống Quốc Lương gật đầu: “Ừ.”Cả nhà bảy người đang nói chuyện thì thấy mấy thanh niên trí thức đi tới.Đỗ Tiểu Oánh chú ý tới Trương Nhàn đang cười mỉm, khẽ nhướng mày rồi cũng mỉm cười gật đầu đáp lễ.

Cô biết lời mình nói ra quá đột ngột, rất có thể sẽ khiến anh nghi ngờ, nhưng để tránh mất đi một sinh mạng tươi trẻ, cô buộc phải nói vậy.

Trong lòng Tống Quốc Lương tuy có thắc mắc, nhưng những gì vợ nói tối nay anh đều ghi nhớ kỹ, linh cảm rằng điều đó có liên quan đến bí mật kia của cô.

Trong căn phòng tối đen giơ tay không thấy ngón, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.

Đỗ Tiểu Oánh cũng không nói thêm, sợ làm dấy lên nghi ngờ không cần thiết. Trong lòng nặng trĩu, cô lăn qua lộn lại thật lâu mới thiếp đi.

Dưới màn đêm tĩnh mịch, gió lạnh rít gào, cuốn tung lá vàng khô héo cùng đám cỏ dại.

Chớp mắt đã tới ngày săn đông. Toàn bộ nam nữ già trẻ trong đội đều tụ tập ở sân phơi lúa.

Trời hiếm hoi nắng đẹp, nhà nào nhà nấy tụ lại, tiếng dặn dò không ngớt, ngay cả đám trẻ vốn hiếu động cũng yên lặng đi nhiều.

“Đem đồ ăn theo cho cẩn thận, đừng có tiếc không dám ăn, có no mới có sức mà làm việc, mà đi săn.”

“Dù không săn được gì cũng không sao, quan trọng là bình an trở về, nghe rõ chưa?”

“Yên tâm đi, con biết rồi. Với lại mọi người đông thế này, mẹ đừng lo.”

Đám thanh niên trai tráng chuẩn bị lên đường đi săn đông, ai nấy đều mặc áo bông dày, lưng đeo hành lý gọn nhẹ, trong người mang theo lương khô và nước mà mẹ hay vợ đã chuẩn bị sẵn từ sớm, vừa đi vừa mỉm cười nhìn vợ con.

Tống Quốc Lương nhìn thấy vợ chuẩn bị cả đống đồ ăn lớn nhỏ, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ:

“Vợ à, em chuẩn bị thế này nhiều quá rồi.”

“Chị dâu, bọn em là đi săn đông, đâu phải đi chơi, sao chị chuẩn bị cứ như đi dã ngoại trong công viên thành phố thế.”

Xuyên Tử khoác người căng phồng đồ đạc, vừa cười vừa trêu, lại vừa cẩn thận đỡ người vợ bụng bầu, phía sau còn dắt theo hai đứa con trai gái.

Vương Phượng Lai kéo cánh tay chồng, một tay chống eo:

“Chị dâu, Xuyên Tử nói đùa thôi, chị đừng để ý.”

Đỗ Tiểu Oánh đưa mắt nhìn một vòng, rồi lại cúi nhìn mấy gói đồ ăn lớn nhỏ mình chuẩn bị, khẽ đỡ trán. Sau đó vội vàng lựa ra mấy phần lương khô và thịt khô:

“Quốc Lương, cái này anh mang theo.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói xong, cô còn móc ra một nắm kẹo, nhét vào túi áo anh:

“Cất kỹ vào, lúc cần thiết có thể giúp được nhiều đấy.”

“Vợ à, vất vả cho em rồi.” Tống Quốc Lương liếc mắt nhìn Xuyên Tử đang cười hì hì để lộ hàm răng trắng đều, khẽ hừ một tiếng.

Nụ cười trên mặt Xuyên Tử lập tức đông cứng, xấu hổ gãi đầu.

Vương Phượng Lai mím môi, nhịn cười nói:

“Đấy, ai bảo anh trêu chị dâu, xem kìa, anh Quốc Lương không vui rồi.”

Xuyên Tử cười gượng:

“Vợ à, anh không ở nhà, em phải chăm sóc mình cho tốt, ngày nào cũng ăn trứng gà với đường đỏ bổ dưỡng. Giờ em và đứa nhỏ trong bụng mới là quan trọng nhất.

Cẩu Đản, Nhị Nương, hai đứa phải ngoan ngoãn chăm sóc mẹ nghe chưa.”

“Cha, cha yên tâm đi.” Hai anh em đồng thanh đáp.

Trong lòng Vương Phượng Lai ngọt ngào như mật, dịu dàng xoa bụng:

“Được, em nhớ rồi, anh đi đường phải cẩn thận.”

Tống Quốc Lương nhạy bén nhận ra ánh mắt bất thiện của người nhà họ Tống, đôi mắt đen sắc lạnh lập tức quét lại một vòng.

“Vợ à, Đại Nha, mấy đứa nhớ kỹ, ở nhà phải khóa trái cổng cho cẩn thận.”

Bà cụ Tống, Lưu Lan Hoa rụt cổ, vội vàng thu ánh mắt về.

“Đồ vong ân bội nghĩa, tốt nhất c.h.ế.t luôn trong núi đi…”

Đỗ Tiểu Oánh rút lại ánh nhìn, khẽ gật đầu, trầm giọng dặn:

“Nhớ kỹ lời em nói hôm qua, phải cảnh giác.”

Tống Quốc Lương gật đầu: “Ừ.”

Cả nhà bảy người đang nói chuyện thì thấy mấy thanh niên trí thức đi tới.

Đỗ Tiểu Oánh chú ý tới Trương Nhàn đang cười mỉm, khẽ nhướng mày rồi cũng mỉm cười gật đầu đáp lễ.

Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con GáiTác giả: Tịch ThướcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngĐêm ba mươi Tết, trong chuồng dê tối om bỗng loé lên một tia sáng yếu ớt. Một thân hình da bọc xương như xác khô khó nhọc dịch chuyển, run rẩy bấm gọi một cuộc điện thoại. Trái tim bà treo lơ lửng theo từng hồi chuông “tút... tút... tút...” vọng trong ống nghe. Ngay khoảnh khắc điện thoại được kết nối, trong đôi mắt đục ngầu của Đỗ Tiểu Oánh chợt bừng lên một tia sáng. Giọng khàn khàn, run rẩy, mang theo kích động: “Con Tư ——” “Con đã nói rồi, từ nay về sau giữa chúng ta chẳng còn liên quan gì nữa. Xin mẹ đừng gọi điện làm phiền cuộc sống của con nữa.” “... tút... tút... tút...” Tiếng máy bận vang vọng khắp chuồng dê, trống trải và lạnh lẽo đến tột cùng. Đỗ Tiểu Oánh đôi mắt dần mất ánh sáng, khẽ l.i.ế.m đôi môi nứt nẻ. Trong bóng tối, như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt yết hầu, cảm giác nóng rát, ngạt thở dâng lên tràn ngập. “Con mụ già ch.ế.t tiệt, cho dù mày có giấu được cái điện thoại thì sao? Tốt nhất ch.ế.t quách cái tâm này đi! Chẳng ai tới cứu mày đâu!” Gã đàn ông trung niên… Cô biết lời mình nói ra quá đột ngột, rất có thể sẽ khiến anh nghi ngờ, nhưng để tránh mất đi một sinh mạng tươi trẻ, cô buộc phải nói vậy.Trong lòng Tống Quốc Lương tuy có thắc mắc, nhưng những gì vợ nói tối nay anh đều ghi nhớ kỹ, linh cảm rằng điều đó có liên quan đến bí mật kia của cô.Trong căn phòng tối đen giơ tay không thấy ngón, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.Đỗ Tiểu Oánh cũng không nói thêm, sợ làm dấy lên nghi ngờ không cần thiết. Trong lòng nặng trĩu, cô lăn qua lộn lại thật lâu mới thiếp đi.Dưới màn đêm tĩnh mịch, gió lạnh rít gào, cuốn tung lá vàng khô héo cùng đám cỏ dại.Chớp mắt đã tới ngày săn đông. Toàn bộ nam nữ già trẻ trong đội đều tụ tập ở sân phơi lúa.Trời hiếm hoi nắng đẹp, nhà nào nhà nấy tụ lại, tiếng dặn dò không ngớt, ngay cả đám trẻ vốn hiếu động cũng yên lặng đi nhiều.“Đem đồ ăn theo cho cẩn thận, đừng có tiếc không dám ăn, có no mới có sức mà làm việc, mà đi săn.”“Dù không săn được gì cũng không sao, quan trọng là bình an trở về, nghe rõ chưa?”“Yên tâm đi, con biết rồi. Với lại mọi người đông thế này, mẹ đừng lo.”…Đám thanh niên trai tráng chuẩn bị lên đường đi săn đông, ai nấy đều mặc áo bông dày, lưng đeo hành lý gọn nhẹ, trong người mang theo lương khô và nước mà mẹ hay vợ đã chuẩn bị sẵn từ sớm, vừa đi vừa mỉm cười nhìn vợ con.Tống Quốc Lương nhìn thấy vợ chuẩn bị cả đống đồ ăn lớn nhỏ, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ:“Vợ à, em chuẩn bị thế này nhiều quá rồi.”“Chị dâu, bọn em là đi săn đông, đâu phải đi chơi, sao chị chuẩn bị cứ như đi dã ngoại trong công viên thành phố thế.”Xuyên Tử khoác người căng phồng đồ đạc, vừa cười vừa trêu, lại vừa cẩn thận đỡ người vợ bụng bầu, phía sau còn dắt theo hai đứa con trai gái.Vương Phượng Lai kéo cánh tay chồng, một tay chống eo:“Chị dâu, Xuyên Tử nói đùa thôi, chị đừng để ý.”Đỗ Tiểu Oánh đưa mắt nhìn một vòng, rồi lại cúi nhìn mấy gói đồ ăn lớn nhỏ mình chuẩn bị, khẽ đỡ trán. Sau đó vội vàng lựa ra mấy phần lương khô và thịt khô:“Quốc Lương, cái này anh mang theo.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Nói xong, cô còn móc ra một nắm kẹo, nhét vào túi áo anh:“Cất kỹ vào, lúc cần thiết có thể giúp được nhiều đấy.”“Vợ à, vất vả cho em rồi.” Tống Quốc Lương liếc mắt nhìn Xuyên Tử đang cười hì hì để lộ hàm răng trắng đều, khẽ hừ một tiếng.Nụ cười trên mặt Xuyên Tử lập tức đông cứng, xấu hổ gãi đầu.Vương Phượng Lai mím môi, nhịn cười nói:“Đấy, ai bảo anh trêu chị dâu, xem kìa, anh Quốc Lương không vui rồi.”Xuyên Tử cười gượng:“Vợ à, anh không ở nhà, em phải chăm sóc mình cho tốt, ngày nào cũng ăn trứng gà với đường đỏ bổ dưỡng. Giờ em và đứa nhỏ trong bụng mới là quan trọng nhất.Cẩu Đản, Nhị Nương, hai đứa phải ngoan ngoãn chăm sóc mẹ nghe chưa.”“Cha, cha yên tâm đi.” Hai anh em đồng thanh đáp.Trong lòng Vương Phượng Lai ngọt ngào như mật, dịu dàng xoa bụng:“Được, em nhớ rồi, anh đi đường phải cẩn thận.”Tống Quốc Lương nhạy bén nhận ra ánh mắt bất thiện của người nhà họ Tống, đôi mắt đen sắc lạnh lập tức quét lại một vòng.“Vợ à, Đại Nha, mấy đứa nhớ kỹ, ở nhà phải khóa trái cổng cho cẩn thận.”Bà cụ Tống, Lưu Lan Hoa rụt cổ, vội vàng thu ánh mắt về.“Đồ vong ân bội nghĩa, tốt nhất c.h.ế.t luôn trong núi đi…”Đỗ Tiểu Oánh rút lại ánh nhìn, khẽ gật đầu, trầm giọng dặn:“Nhớ kỹ lời em nói hôm qua, phải cảnh giác.”Tống Quốc Lương gật đầu: “Ừ.”Cả nhà bảy người đang nói chuyện thì thấy mấy thanh niên trí thức đi tới.Đỗ Tiểu Oánh chú ý tới Trương Nhàn đang cười mỉm, khẽ nhướng mày rồi cũng mỉm cười gật đầu đáp lễ.

Chương 173