Năm 1974. Tại trạm xá của thôn Tiên Phong. Nhìn từ xa, ba căn nhà cấp bốn xây bằng đất đỏ san sát nhau. Trên tường, những khẩu hiệu được quét sơn đỏ chói lọi, trích dẫn lời Chủ tịch: “Không sợ gian nan, dũng cảm tiến lên.” Một người phụ nữ trung niên vội vã vén tấm màn che cửa, lao vào trong phòng. Bà đặt chiếc túi xách lên đầu giường, rồi lay mạnh cô gái đang nằm trên giường bệnh: “Con gái, mau lên, mau lên!” “Nhà họ Lục đã phái người đến đón con rồi!” “Xe con đã đậu ngay đầu làng rồi kìa!” Ôn Ninh bị lay mạnh, mơ màng mở mắt. Cô nhìn thấy người phụ nữ trước mặt mặc chiếc áo vải thô màu xanh da trời, tóc cắt ngắn ngang tai, trang phục và kiểu tóc đậm chất thập niên cũ. Cô bối rối hỏi: “Cô ơi, cô đang nói gì vậy?” “Cô à? Con bé này có phải bị ngã ngớ ngẩn rồi không? Mẹ của con đây này!” Người phụ nữ vội vàng nắm lấy tay Ôn Ninh, đỡ cô ngồi dậy. Bà cúi xuống nhặt đôi giày vải đen dưới đất, đi vào chân cô, rồi nói tiếp: “Nhanh lên, mẹ đã chuẩn bị hết hành lý cho con rồi. Nếu để bố dượng…
Chương 125
Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga GiườngTác giả: Hướng Sinh Hoạt Đê ĐầuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNăm 1974. Tại trạm xá của thôn Tiên Phong. Nhìn từ xa, ba căn nhà cấp bốn xây bằng đất đỏ san sát nhau. Trên tường, những khẩu hiệu được quét sơn đỏ chói lọi, trích dẫn lời Chủ tịch: “Không sợ gian nan, dũng cảm tiến lên.” Một người phụ nữ trung niên vội vã vén tấm màn che cửa, lao vào trong phòng. Bà đặt chiếc túi xách lên đầu giường, rồi lay mạnh cô gái đang nằm trên giường bệnh: “Con gái, mau lên, mau lên!” “Nhà họ Lục đã phái người đến đón con rồi!” “Xe con đã đậu ngay đầu làng rồi kìa!” Ôn Ninh bị lay mạnh, mơ màng mở mắt. Cô nhìn thấy người phụ nữ trước mặt mặc chiếc áo vải thô màu xanh da trời, tóc cắt ngắn ngang tai, trang phục và kiểu tóc đậm chất thập niên cũ. Cô bối rối hỏi: “Cô ơi, cô đang nói gì vậy?” “Cô à? Con bé này có phải bị ngã ngớ ngẩn rồi không? Mẹ của con đây này!” Người phụ nữ vội vàng nắm lấy tay Ôn Ninh, đỡ cô ngồi dậy. Bà cúi xuống nhặt đôi giày vải đen dưới đất, đi vào chân cô, rồi nói tiếp: “Nhanh lên, mẹ đã chuẩn bị hết hành lý cho con rồi. Nếu để bố dượng… Sáng hôm sau, khi Ôn Ninh còn chưa thức dậy, Diêm Vệ Quốc đã đứng chờ ở cổng sân nhà họ Lục.Lục Tiến Dương rời giường, thay đồ xong, anh tiến đến cửa sổ. Đang lúc nhìn ra ngoài theo thói quen, anh bắt gặp bóng dáng của Diêm Vệ Quốc cùng chiếc xe đạp dựng bên cạnh. Có vẻ cậu ta định chờ Ôn Ninh ra rồi đèo cô đi làm. Lông mày Lục Tiến Dương nhíu lại. Trong đầu anh, một hình ảnh không mời mà đến chợt hiện lên: Ôn Ninh ngồi sau xe đạp của Diêm Vệ Quốc, đôi tay nhỏ nhắn níu lấy eo cậu ta, hai chân thon thả đung đưa trong không trung, miệng cười tươi rói gọi "Chậm một chút, chậm một chút thôi."Chỉ mới nghĩ đến thôi, mặt Lục Tiến Dương đã lạnh đi. Lạnh như băng sơn, lạnh như mặt hồ mùa đông. Anh không chịu nổi ý nghĩ đó. Anh thà để cô khóc trên chiếc xe jeep của mình, còn hơn thấy cô cười tươi tắn trên xe đạp của người đàn ông khác. Lục Tiến Dương thu ánh mắt lại, bước nhanh ra khỏi phòng, xuống lầu.Ngoài cổng, Diêm Vệ Quốc đang tựa lưng vào tường, một chân gác lên tường, một chân chống đất. Trên mặt cậu ta hiện rõ vẻ mong đợi ngọt ngào, khóe môi nhếch lên không thể nào kìm lại được.Diêm Vệ Quốc nghĩ đến việc được một mình cùng Ôn Ninh đi làm, tối qua cậu đã trằn trọc không ngủ. Đầu óc hưng phấn đến độ như bị tiêm thuốc k*ch th*ch, cứ luẩn quẩn mãi hình ảnh khuôn mặt rạng rỡ của Ôn Ninh: đôi mày cong cong, đôi mắt long lanh, chiếc mũi thanh tú, bờ môi đỏ mọng, và cả vóc dáng yểu điệu của cô. Mọi thứ trên người cô đều khiến trái tim cậu rung động. Cậu còn nhớ cả cách cô kiên nhẫn, dịu dàng chỉ cho cậu cách chụp ảnh nữa. Càng nghĩ, Diêm Vệ Quốc càng không thể ngủ được. Cậu chỉ mong trời nhanh sáng.Cuối cùng cũng đợi được đến rạng đông, cậu bật dậy, đánh răng rửa mặt vội vàng rồi đẩy xe đạp đến sân nhà họ Lục. Cậu không thể chờ thêm được nữa. Cảm giác ngọt ngào, nôn nao này giống như đang uống mật, lại giống như say rượu, khiến cậu cứ lâng lâng trên mây.Đang mơ mộng, Diêm Vệ Quốc bỗng nghe thấy tiếng cổng mở. "Lục… anh Lục Tiến Dương?" Khuôn mặt cậu ta từ ngọt ngào chuyển sang kinh ngạc, rồi có chút kính cẩn.Lục Tiến Dương đứng ở cổng, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua cậu ta: “Tới sớm thế, đã ăn sáng chưa?”Diêm Vệ Quốc gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Dạ, vẫn chưa ạ.”Cậu ta nghĩ Lục Tiến Dương định mời mình vào nhà ăn sáng, nên vội xua tay: “Không sao đâu anh, em không đói, lát nữa em vào căn tin ăn cũng được. Em không biết Ôn Ninh mấy giờ ra khỏi nhà, sợ lỡ hẹn nên mới đến sớm chờ em ấy.”Nghe Diêm Vệ Quốc nói, khóe môi Lục Tiến Dương khẽ nhếch lên một cách khó thấy. "Hừ, còn biết nghĩ nữa sao." Anh nghĩ thầm, rồi không nói gì.Lục Tiến Dương bình tĩnh lấy từ túi quần ra một bao thuốc lá, rút một điếu đưa cho Diêm Vệ Quốc: “Cậu làm ở phòng thư ký, đúng không?”Diêm Vệ Quốc cẩn thận nhận lấy điếu thuốc, cầm trên tay: “Vâng.”“Làm việc với chính ủy Trương à?” Lục Tiến Dương lấy bật lửa, ném sang cho cậu ta.Diêm Vệ Quốc vội vàng bắt lấy bật lửa, châm thuốc xong, thành thật đáp: “Vâng.”Khóe môi Lục Tiến Dương hơi nhếch, giọng điệu thản nhiên: “Tôi nhớ công việc của phòng Tuyên truyền do chính ủy Trương phụ trách. Cậu là thư ký của ông ấy, vậy ông ấy có biết cậu đi lại gần gũi với người ở các phòng ban khác không?”Nghe vậy, vẻ mặt Diêm Vệ Quốc sững lại. Chính ủy Trương có nhiều thư ký chứ không chỉ mình cậu. Cậu mới được nhận vào phòng thư ký, chưa nghĩ tới vấn đề này. Nhưng giờ Lục Tiến Dương nhắc nhở, cậu mới nhận ra. Đúng vậy, Ôn Ninh làm ở phòng Tuyên truyền, cậu ở phòng thư ký, công việc của cậu thường xuyên tiếp xúc với nhiều tài liệu mật. Hai phòng ban không tránh khỏi những lúc giao thoa, nếu hai người đi lại thân thiết quá, chắc chắn sẽ có lời đồn thổi.Và đứng từ góc độ của Ôn Ninh, nếu vừa mới nhận việc đã vướng vào những lời đồn đại không hay, thì sau này cô làm sao có thể đứng vững ở đơn vị được nữa? Nhưng cậu lại không cam lòng, chỉ vì thế mà mất đi cơ hội được ở bên Ôn Ninh sao? Không, cậu không muốn!“Anh Lục, nếu em và Ninh Ninh yêu nhau, thì sẽ không có ai dám đồn thổi linh tinh nữa, đúng không?” Đoàn văn công không cấm đồng nghiệp yêu nhau. Nếu hai người đường đường chính chính ở bên nhau, thì việc cậu đưa đón Ôn Ninh đi làm cũng chỉ là chuyện bình thường.
Sáng hôm sau, khi Ôn Ninh còn chưa thức dậy, Diêm Vệ Quốc đã đứng chờ ở cổng sân nhà họ Lục.
Lục Tiến Dương rời giường, thay đồ xong, anh tiến đến cửa sổ. Đang lúc nhìn ra ngoài theo thói quen, anh bắt gặp bóng dáng của Diêm Vệ Quốc cùng chiếc xe đạp dựng bên cạnh. Có vẻ cậu ta định chờ Ôn Ninh ra rồi đèo cô đi làm. Lông mày Lục Tiến Dương nhíu lại. Trong đầu anh, một hình ảnh không mời mà đến chợt hiện lên: Ôn Ninh ngồi sau xe đạp của Diêm Vệ Quốc, đôi tay nhỏ nhắn níu lấy eo cậu ta, hai chân thon thả đung đưa trong không trung, miệng cười tươi rói gọi "Chậm một chút, chậm một chút thôi."
Chỉ mới nghĩ đến thôi, mặt Lục Tiến Dương đã lạnh đi. Lạnh như băng sơn, lạnh như mặt hồ mùa đông. Anh không chịu nổi ý nghĩ đó. Anh thà để cô khóc trên chiếc xe jeep của mình, còn hơn thấy cô cười tươi tắn trên xe đạp của người đàn ông khác. Lục Tiến Dương thu ánh mắt lại, bước nhanh ra khỏi phòng, xuống lầu.
Ngoài cổng, Diêm Vệ Quốc đang tựa lưng vào tường, một chân gác lên tường, một chân chống đất. Trên mặt cậu ta hiện rõ vẻ mong đợi ngọt ngào, khóe môi nhếch lên không thể nào kìm lại được.
Diêm Vệ Quốc nghĩ đến việc được một mình cùng Ôn Ninh đi làm, tối qua cậu đã trằn trọc không ngủ. Đầu óc hưng phấn đến độ như bị tiêm thuốc k*ch th*ch, cứ luẩn quẩn mãi hình ảnh khuôn mặt rạng rỡ của Ôn Ninh: đôi mày cong cong, đôi mắt long lanh, chiếc mũi thanh tú, bờ môi đỏ mọng, và cả vóc dáng yểu điệu của cô. Mọi thứ trên người cô đều khiến trái tim cậu rung động. Cậu còn nhớ cả cách cô kiên nhẫn, dịu dàng chỉ cho cậu cách chụp ảnh nữa. Càng nghĩ, Diêm Vệ Quốc càng không thể ngủ được. Cậu chỉ mong trời nhanh sáng.
Cuối cùng cũng đợi được đến rạng đông, cậu bật dậy, đánh răng rửa mặt vội vàng rồi đẩy xe đạp đến sân nhà họ Lục. Cậu không thể chờ thêm được nữa. Cảm giác ngọt ngào, nôn nao này giống như đang uống mật, lại giống như say rượu, khiến cậu cứ lâng lâng trên mây.
Đang mơ mộng, Diêm Vệ Quốc bỗng nghe thấy tiếng cổng mở. "Lục… anh Lục Tiến Dương?" Khuôn mặt cậu ta từ ngọt ngào chuyển sang kinh ngạc, rồi có chút kính cẩn.
Lục Tiến Dương đứng ở cổng, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua cậu ta: “Tới sớm thế, đã ăn sáng chưa?”
Diêm Vệ Quốc gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Dạ, vẫn chưa ạ.”
Cậu ta nghĩ Lục Tiến Dương định mời mình vào nhà ăn sáng, nên vội xua tay: “Không sao đâu anh, em không đói, lát nữa em vào căn tin ăn cũng được. Em không biết Ôn Ninh mấy giờ ra khỏi nhà, sợ lỡ hẹn nên mới đến sớm chờ em ấy.”
Nghe Diêm Vệ Quốc nói, khóe môi Lục Tiến Dương khẽ nhếch lên một cách khó thấy. "Hừ, còn biết nghĩ nữa sao." Anh nghĩ thầm, rồi không nói gì.
Lục Tiến Dương bình tĩnh lấy từ túi quần ra một bao thuốc lá, rút một điếu đưa cho Diêm Vệ Quốc: “Cậu làm ở phòng thư ký, đúng không?”
Diêm Vệ Quốc cẩn thận nhận lấy điếu thuốc, cầm trên tay: “Vâng.”
“Làm việc với chính ủy Trương à?” Lục Tiến Dương lấy bật lửa, ném sang cho cậu ta.
Diêm Vệ Quốc vội vàng bắt lấy bật lửa, châm thuốc xong, thành thật đáp: “Vâng.”
Khóe môi Lục Tiến Dương hơi nhếch, giọng điệu thản nhiên: “Tôi nhớ công việc của phòng Tuyên truyền do chính ủy Trương phụ trách. Cậu là thư ký của ông ấy, vậy ông ấy có biết cậu đi lại gần gũi với người ở các phòng ban khác không?”
Nghe vậy, vẻ mặt Diêm Vệ Quốc sững lại. Chính ủy Trương có nhiều thư ký chứ không chỉ mình cậu. Cậu mới được nhận vào phòng thư ký, chưa nghĩ tới vấn đề này. Nhưng giờ Lục Tiến Dương nhắc nhở, cậu mới nhận ra. Đúng vậy, Ôn Ninh làm ở phòng Tuyên truyền, cậu ở phòng thư ký, công việc của cậu thường xuyên tiếp xúc với nhiều tài liệu mật. Hai phòng ban không tránh khỏi những lúc giao thoa, nếu hai người đi lại thân thiết quá, chắc chắn sẽ có lời đồn thổi.
Và đứng từ góc độ của Ôn Ninh, nếu vừa mới nhận việc đã vướng vào những lời đồn đại không hay, thì sau này cô làm sao có thể đứng vững ở đơn vị được nữa? Nhưng cậu lại không cam lòng, chỉ vì thế mà mất đi cơ hội được ở bên Ôn Ninh sao? Không, cậu không muốn!
“Anh Lục, nếu em và Ninh Ninh yêu nhau, thì sẽ không có ai dám đồn thổi linh tinh nữa, đúng không?” Đoàn văn công không cấm đồng nghiệp yêu nhau. Nếu hai người đường đường chính chính ở bên nhau, thì việc cậu đưa đón Ôn Ninh đi làm cũng chỉ là chuyện bình thường.
Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga GiườngTác giả: Hướng Sinh Hoạt Đê ĐầuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNăm 1974. Tại trạm xá của thôn Tiên Phong. Nhìn từ xa, ba căn nhà cấp bốn xây bằng đất đỏ san sát nhau. Trên tường, những khẩu hiệu được quét sơn đỏ chói lọi, trích dẫn lời Chủ tịch: “Không sợ gian nan, dũng cảm tiến lên.” Một người phụ nữ trung niên vội vã vén tấm màn che cửa, lao vào trong phòng. Bà đặt chiếc túi xách lên đầu giường, rồi lay mạnh cô gái đang nằm trên giường bệnh: “Con gái, mau lên, mau lên!” “Nhà họ Lục đã phái người đến đón con rồi!” “Xe con đã đậu ngay đầu làng rồi kìa!” Ôn Ninh bị lay mạnh, mơ màng mở mắt. Cô nhìn thấy người phụ nữ trước mặt mặc chiếc áo vải thô màu xanh da trời, tóc cắt ngắn ngang tai, trang phục và kiểu tóc đậm chất thập niên cũ. Cô bối rối hỏi: “Cô ơi, cô đang nói gì vậy?” “Cô à? Con bé này có phải bị ngã ngớ ngẩn rồi không? Mẹ của con đây này!” Người phụ nữ vội vàng nắm lấy tay Ôn Ninh, đỡ cô ngồi dậy. Bà cúi xuống nhặt đôi giày vải đen dưới đất, đi vào chân cô, rồi nói tiếp: “Nhanh lên, mẹ đã chuẩn bị hết hành lý cho con rồi. Nếu để bố dượng… Sáng hôm sau, khi Ôn Ninh còn chưa thức dậy, Diêm Vệ Quốc đã đứng chờ ở cổng sân nhà họ Lục.Lục Tiến Dương rời giường, thay đồ xong, anh tiến đến cửa sổ. Đang lúc nhìn ra ngoài theo thói quen, anh bắt gặp bóng dáng của Diêm Vệ Quốc cùng chiếc xe đạp dựng bên cạnh. Có vẻ cậu ta định chờ Ôn Ninh ra rồi đèo cô đi làm. Lông mày Lục Tiến Dương nhíu lại. Trong đầu anh, một hình ảnh không mời mà đến chợt hiện lên: Ôn Ninh ngồi sau xe đạp của Diêm Vệ Quốc, đôi tay nhỏ nhắn níu lấy eo cậu ta, hai chân thon thả đung đưa trong không trung, miệng cười tươi rói gọi "Chậm một chút, chậm một chút thôi."Chỉ mới nghĩ đến thôi, mặt Lục Tiến Dương đã lạnh đi. Lạnh như băng sơn, lạnh như mặt hồ mùa đông. Anh không chịu nổi ý nghĩ đó. Anh thà để cô khóc trên chiếc xe jeep của mình, còn hơn thấy cô cười tươi tắn trên xe đạp của người đàn ông khác. Lục Tiến Dương thu ánh mắt lại, bước nhanh ra khỏi phòng, xuống lầu.Ngoài cổng, Diêm Vệ Quốc đang tựa lưng vào tường, một chân gác lên tường, một chân chống đất. Trên mặt cậu ta hiện rõ vẻ mong đợi ngọt ngào, khóe môi nhếch lên không thể nào kìm lại được.Diêm Vệ Quốc nghĩ đến việc được một mình cùng Ôn Ninh đi làm, tối qua cậu đã trằn trọc không ngủ. Đầu óc hưng phấn đến độ như bị tiêm thuốc k*ch th*ch, cứ luẩn quẩn mãi hình ảnh khuôn mặt rạng rỡ của Ôn Ninh: đôi mày cong cong, đôi mắt long lanh, chiếc mũi thanh tú, bờ môi đỏ mọng, và cả vóc dáng yểu điệu của cô. Mọi thứ trên người cô đều khiến trái tim cậu rung động. Cậu còn nhớ cả cách cô kiên nhẫn, dịu dàng chỉ cho cậu cách chụp ảnh nữa. Càng nghĩ, Diêm Vệ Quốc càng không thể ngủ được. Cậu chỉ mong trời nhanh sáng.Cuối cùng cũng đợi được đến rạng đông, cậu bật dậy, đánh răng rửa mặt vội vàng rồi đẩy xe đạp đến sân nhà họ Lục. Cậu không thể chờ thêm được nữa. Cảm giác ngọt ngào, nôn nao này giống như đang uống mật, lại giống như say rượu, khiến cậu cứ lâng lâng trên mây.Đang mơ mộng, Diêm Vệ Quốc bỗng nghe thấy tiếng cổng mở. "Lục… anh Lục Tiến Dương?" Khuôn mặt cậu ta từ ngọt ngào chuyển sang kinh ngạc, rồi có chút kính cẩn.Lục Tiến Dương đứng ở cổng, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua cậu ta: “Tới sớm thế, đã ăn sáng chưa?”Diêm Vệ Quốc gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Dạ, vẫn chưa ạ.”Cậu ta nghĩ Lục Tiến Dương định mời mình vào nhà ăn sáng, nên vội xua tay: “Không sao đâu anh, em không đói, lát nữa em vào căn tin ăn cũng được. Em không biết Ôn Ninh mấy giờ ra khỏi nhà, sợ lỡ hẹn nên mới đến sớm chờ em ấy.”Nghe Diêm Vệ Quốc nói, khóe môi Lục Tiến Dương khẽ nhếch lên một cách khó thấy. "Hừ, còn biết nghĩ nữa sao." Anh nghĩ thầm, rồi không nói gì.Lục Tiến Dương bình tĩnh lấy từ túi quần ra một bao thuốc lá, rút một điếu đưa cho Diêm Vệ Quốc: “Cậu làm ở phòng thư ký, đúng không?”Diêm Vệ Quốc cẩn thận nhận lấy điếu thuốc, cầm trên tay: “Vâng.”“Làm việc với chính ủy Trương à?” Lục Tiến Dương lấy bật lửa, ném sang cho cậu ta.Diêm Vệ Quốc vội vàng bắt lấy bật lửa, châm thuốc xong, thành thật đáp: “Vâng.”Khóe môi Lục Tiến Dương hơi nhếch, giọng điệu thản nhiên: “Tôi nhớ công việc của phòng Tuyên truyền do chính ủy Trương phụ trách. Cậu là thư ký của ông ấy, vậy ông ấy có biết cậu đi lại gần gũi với người ở các phòng ban khác không?”Nghe vậy, vẻ mặt Diêm Vệ Quốc sững lại. Chính ủy Trương có nhiều thư ký chứ không chỉ mình cậu. Cậu mới được nhận vào phòng thư ký, chưa nghĩ tới vấn đề này. Nhưng giờ Lục Tiến Dương nhắc nhở, cậu mới nhận ra. Đúng vậy, Ôn Ninh làm ở phòng Tuyên truyền, cậu ở phòng thư ký, công việc của cậu thường xuyên tiếp xúc với nhiều tài liệu mật. Hai phòng ban không tránh khỏi những lúc giao thoa, nếu hai người đi lại thân thiết quá, chắc chắn sẽ có lời đồn thổi.Và đứng từ góc độ của Ôn Ninh, nếu vừa mới nhận việc đã vướng vào những lời đồn đại không hay, thì sau này cô làm sao có thể đứng vững ở đơn vị được nữa? Nhưng cậu lại không cam lòng, chỉ vì thế mà mất đi cơ hội được ở bên Ôn Ninh sao? Không, cậu không muốn!“Anh Lục, nếu em và Ninh Ninh yêu nhau, thì sẽ không có ai dám đồn thổi linh tinh nữa, đúng không?” Đoàn văn công không cấm đồng nghiệp yêu nhau. Nếu hai người đường đường chính chính ở bên nhau, thì việc cậu đưa đón Ôn Ninh đi làm cũng chỉ là chuyện bình thường.