Tác giả:

Đêm ba mươi Tết, trong chuồng dê tối om bỗng loé lên một tia sáng yếu ớt. Một thân hình da bọc xương như xác khô khó nhọc dịch chuyển, run rẩy bấm gọi một cuộc điện thoại. Trái tim bà treo lơ lửng theo từng hồi chuông “tút... tút... tút...” vọng trong ống nghe. Ngay khoảnh khắc điện thoại được kết nối, trong đôi mắt đục ngầu của Đỗ Tiểu Oánh chợt bừng lên một tia sáng. Giọng khàn khàn, run rẩy, mang theo kích động: “Con Tư ——” “Con đã nói rồi, từ nay về sau giữa chúng ta chẳng còn liên quan gì nữa. Xin mẹ đừng gọi điện làm phiền cuộc sống của con nữa.” “... tút... tút... tút...” Tiếng máy bận vang vọng khắp chuồng dê, trống trải và lạnh lẽo đến tột cùng. Đỗ Tiểu Oánh đôi mắt dần mất ánh sáng, khẽ l.i.ế.m đôi môi nứt nẻ. Trong bóng tối, như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt yết hầu, cảm giác nóng rát, ngạt thở dâng lên tràn ngập. “Con mụ già ch.ế.t tiệt, cho dù mày có giấu được cái điện thoại thì sao? Tốt nhất ch.ế.t quách cái tâm này đi! Chẳng ai tới cứu mày đâu!” Gã đàn ông trung niên…

Chương 202

Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con GáiTác giả: Tịch ThướcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngĐêm ba mươi Tết, trong chuồng dê tối om bỗng loé lên một tia sáng yếu ớt. Một thân hình da bọc xương như xác khô khó nhọc dịch chuyển, run rẩy bấm gọi một cuộc điện thoại. Trái tim bà treo lơ lửng theo từng hồi chuông “tút... tút... tút...” vọng trong ống nghe. Ngay khoảnh khắc điện thoại được kết nối, trong đôi mắt đục ngầu của Đỗ Tiểu Oánh chợt bừng lên một tia sáng. Giọng khàn khàn, run rẩy, mang theo kích động: “Con Tư ——” “Con đã nói rồi, từ nay về sau giữa chúng ta chẳng còn liên quan gì nữa. Xin mẹ đừng gọi điện làm phiền cuộc sống của con nữa.” “... tút... tút... tút...” Tiếng máy bận vang vọng khắp chuồng dê, trống trải và lạnh lẽo đến tột cùng. Đỗ Tiểu Oánh đôi mắt dần mất ánh sáng, khẽ l.i.ế.m đôi môi nứt nẻ. Trong bóng tối, như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt yết hầu, cảm giác nóng rát, ngạt thở dâng lên tràn ngập. “Con mụ già ch.ế.t tiệt, cho dù mày có giấu được cái điện thoại thì sao? Tốt nhất ch.ế.t quách cái tâm này đi! Chẳng ai tới cứu mày đâu!” Gã đàn ông trung niên… Tô Tình nào có không biết nỗi tiếc nuối trong lòng chồng mình, thấy cảnh tượng ấy, không nhịn được mà khẽ lau khóe mắt, càng thay chồng mà vui mừng hạnh phúc.....Việc buôn bán bánh trứng đã ổn định, Tống Quốc Lương hằng ngày vẫn dậy sớm đi giao hàng, sáng nay cũng sớm đến đơn vị, bàn giao ca trực cho đồng nghiệp.Những ngày này, ngoài ca trực của Tống Quốc Lương, bình thường Đỗ Tiểu Oánh cũng không cần chạy đi giao hàng nữa.Thành ra, những ngày “trú đông” trôi qua vừa bận rộn vừa phong phú.Liên tiếp mấy hôm, năm chị em sáng đi tối về, chạy tới chuồng bò, ngoài giờ nấu cơm ra thì hầu như chẳng thấy bóng mấy đứa nhỏ đâu.Đến khi Đỗ Tiểu Oánh để ý thì đã qua gần nửa tháng, không khỏi thắc mắc sao bọn trẻ suốt ngày chạy ra chuồng bò.“Mẹ ơi, ông Tần, bác Hà và thím Tô ngày nào cũng dạy chúng con rất nhiều kiến thức thú vị.” Tam Nha vừa nói, đôi mắt vừa sáng lấp lánh, trong đáy mắt đầy ắp khát khao tri thức.Đỗ Tiểu Oánh khẽ xoa đầu con gái, nghe mấy đứa nhỏ ríu rít kể lại, mới biết chúng đang theo học thêu thùa, vẽ vời, y thuật.Những thứ ấy đều là nghề mưu sinh thượng hạng, nếu không phải do thời thế đặc biệt thì người ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng truyền dạy cho người ngoài.Nghĩ tới đây, cô vừa vui mừng thay cho các con, lại càng thấy cảm kích.Nhưng trong tay còn một đống việc, thời gian gấp rút, cô nhất thời không rảnh, vội gói ít bánh trứng và đường đỏ.“Đem cái này sang, nói là mẹ dặn.”“Biết rồi ạ~”Đỗ Tiểu Oánh nhìn mấy đứa trẻ đeo túi sách nhảy nhót ra cửa, quay đầu lại đã thấy cháu trai lớn lắc lắc cái đầu, không khỏi buồn cười.“Ngưu Ngưu, cái điệu bộ đó là sao đây?”“Cô à, thầy giảng ở trên nghe cứ như thiên thư, cứ đến giờ học là con buồn ngủ, cũng không hiểu sao em Tam Nha  lại thích đọc sách học hành đến vậy.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Đỗ Tiểu Oánh bật cười, “Đó gọi là mỗi người một sở thích, một sở trường.”Lưu Đại Cước cũng thở dài, “Tam Nha nhà cô giống y như con nhà người ta, hiểu chuyện, chu đáo, đầu óc lại thông minh. Không như mấy đứa nhà tôi, chẳng có đứa nào có khiếu học hành.”“Sơn Tử, Nguyệt Nha nhà chị cũng hiểu chuyện mà, chị còn chưa thấy đủ sao. Nếu đổi lại là mấy đứa vô ơn nhà họ Tống, thử xem chị làm sao mà chịu nổi.”Nghĩ tới mấy đứa nhỏ nhà họ Tống cứ như bị ma ám, Lưu Đại Cước lạnh cả sống lưng, rùng mình một cái, “Ối giời ạ, nghĩ như vậy mới thấy con cái nhà tôi ngoan ngoãn biết bao.”Đỗ Tiểu Oánh cười không ngớt, quả thật đúng là “người sợ so sánh”.Đêm xuống.Thấy cháu trai đột nhiên ôm bụng, Đỗ Tiểu Oánh có chút lo lắng, “Sao vậy?”Nhị Ngưu ôm bụng, cười hì hì, “Cô, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu con lỡ ăn đến no căng bụng thế này.”Ngưu Ngưu không vui, giơ tay gõ đầu em một cái, “Ăn no mà không biết dừng à?”“Cũng tại cơm chị Đại Nha nấu ngon quá, con không để ý nên ăn nhiều quá.” Nhị Ngưu gãi đầu.Cả nhà bị chọc cười, Đại Nha còn bị khen đến mức đỏ mặt, ngượng ngùng nhưng trong lòng lại rất tự hào, ưỡn thẳng lưng.Ba anh em sờ cái bụng tròn vo, lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được.“Chúng ta nhất định phải làm việc cho tốt, không được phụ lòng cô, biết không?”“Anh yên tâm đi, cô với chú đối xử với bọn mình còn tốt hơn cả ở nhà, chúng em nhất định sẽ chăm chỉ giúp cô làm việc.”“Anh ạ, em còn thấy mình béo lên rồi, mà cũng không còn bị lạnh đến mức nửa đêm tỉnh giấc nữa.” Nhị Ngưu chớp đôi mắt đen láy, “Anh, em thích nhà cô~”“Ừ, ngủ đi thôi, mai dậy sớm, mình làm nhiều việc giúp cô, để cô đỡ vất vả hơn.”“Ừm!” Hai em trai nghe anh nói, đồng loạt gật đầu thật mạnh.

Tô Tình nào có không biết nỗi tiếc nuối trong lòng chồng mình, thấy cảnh tượng ấy, không nhịn được mà khẽ lau khóe mắt, càng thay chồng mà vui mừng hạnh phúc.

....

Việc buôn bán bánh trứng đã ổn định, Tống Quốc Lương hằng ngày vẫn dậy sớm đi giao hàng, sáng nay cũng sớm đến đơn vị, bàn giao ca trực cho đồng nghiệp.

Những ngày này, ngoài ca trực của Tống Quốc Lương, bình thường Đỗ Tiểu Oánh cũng không cần chạy đi giao hàng nữa.

Thành ra, những ngày “trú đông” trôi qua vừa bận rộn vừa phong phú.

Liên tiếp mấy hôm, năm chị em sáng đi tối về, chạy tới chuồng bò, ngoài giờ nấu cơm ra thì hầu như chẳng thấy bóng mấy đứa nhỏ đâu.

Đến khi Đỗ Tiểu Oánh để ý thì đã qua gần nửa tháng, không khỏi thắc mắc sao bọn trẻ suốt ngày chạy ra chuồng bò.

“Mẹ ơi, ông Tần, bác Hà và thím Tô ngày nào cũng dạy chúng con rất nhiều kiến thức thú vị.” Tam Nha vừa nói, đôi mắt vừa sáng lấp lánh, trong đáy mắt đầy ắp khát khao tri thức.

Đỗ Tiểu Oánh khẽ xoa đầu con gái, nghe mấy đứa nhỏ ríu rít kể lại, mới biết chúng đang theo học thêu thùa, vẽ vời, y thuật.

Những thứ ấy đều là nghề mưu sinh thượng hạng, nếu không phải do thời thế đặc biệt thì người ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng truyền dạy cho người ngoài.

Nghĩ tới đây, cô vừa vui mừng thay cho các con, lại càng thấy cảm kích.

Nhưng trong tay còn một đống việc, thời gian gấp rút, cô nhất thời không rảnh, vội gói ít bánh trứng và đường đỏ.

“Đem cái này sang, nói là mẹ dặn.”

“Biết rồi ạ~”

Đỗ Tiểu Oánh nhìn mấy đứa trẻ đeo túi sách nhảy nhót ra cửa, quay đầu lại đã thấy cháu trai lớn lắc lắc cái đầu, không khỏi buồn cười.

“Ngưu Ngưu, cái điệu bộ đó là sao đây?”

“Cô à, thầy giảng ở trên nghe cứ như thiên thư, cứ đến giờ học là con buồn ngủ, cũng không hiểu sao em Tam Nha  lại thích đọc sách học hành đến vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đỗ Tiểu Oánh bật cười, “Đó gọi là mỗi người một sở thích, một sở trường.”

Lưu Đại Cước cũng thở dài, “Tam Nha nhà cô giống y như con nhà người ta, hiểu chuyện, chu đáo, đầu óc lại thông minh. Không như mấy đứa nhà tôi, chẳng có đứa nào có khiếu học hành.”

“Sơn Tử, Nguyệt Nha nhà chị cũng hiểu chuyện mà, chị còn chưa thấy đủ sao. Nếu đổi lại là mấy đứa vô ơn nhà họ Tống, thử xem chị làm sao mà chịu nổi.”

Nghĩ tới mấy đứa nhỏ nhà họ Tống cứ như bị ma ám, Lưu Đại Cước lạnh cả sống lưng, rùng mình một cái, “Ối giời ạ, nghĩ như vậy mới thấy con cái nhà tôi ngoan ngoãn biết bao.”

Đỗ Tiểu Oánh cười không ngớt, quả thật đúng là “người sợ so sánh”.

Đêm xuống.

Thấy cháu trai đột nhiên ôm bụng, Đỗ Tiểu Oánh có chút lo lắng, “Sao vậy?”

Nhị Ngưu ôm bụng, cười hì hì, “Cô, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu con lỡ ăn đến no căng bụng thế này.”

Ngưu Ngưu không vui, giơ tay gõ đầu em một cái, “Ăn no mà không biết dừng à?”

“Cũng tại cơm chị Đại Nha nấu ngon quá, con không để ý nên ăn nhiều quá.” Nhị Ngưu gãi đầu.

Cả nhà bị chọc cười, Đại Nha còn bị khen đến mức đỏ mặt, ngượng ngùng nhưng trong lòng lại rất tự hào, ưỡn thẳng lưng.

Ba anh em sờ cái bụng tròn vo, lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được.

“Chúng ta nhất định phải làm việc cho tốt, không được phụ lòng cô, biết không?”

“Anh yên tâm đi, cô với chú đối xử với bọn mình còn tốt hơn cả ở nhà, chúng em nhất định sẽ chăm chỉ giúp cô làm việc.”

“Anh ạ, em còn thấy mình béo lên rồi, mà cũng không còn bị lạnh đến mức nửa đêm tỉnh giấc nữa.” Nhị Ngưu chớp đôi mắt đen láy, “Anh, em thích nhà cô~”

“Ừ, ngủ đi thôi, mai dậy sớm, mình làm nhiều việc giúp cô, để cô đỡ vất vả hơn.”

“Ừm!” Hai em trai nghe anh nói, đồng loạt gật đầu thật mạnh.

Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con GáiTác giả: Tịch ThướcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngĐêm ba mươi Tết, trong chuồng dê tối om bỗng loé lên một tia sáng yếu ớt. Một thân hình da bọc xương như xác khô khó nhọc dịch chuyển, run rẩy bấm gọi một cuộc điện thoại. Trái tim bà treo lơ lửng theo từng hồi chuông “tút... tút... tút...” vọng trong ống nghe. Ngay khoảnh khắc điện thoại được kết nối, trong đôi mắt đục ngầu của Đỗ Tiểu Oánh chợt bừng lên một tia sáng. Giọng khàn khàn, run rẩy, mang theo kích động: “Con Tư ——” “Con đã nói rồi, từ nay về sau giữa chúng ta chẳng còn liên quan gì nữa. Xin mẹ đừng gọi điện làm phiền cuộc sống của con nữa.” “... tút... tút... tút...” Tiếng máy bận vang vọng khắp chuồng dê, trống trải và lạnh lẽo đến tột cùng. Đỗ Tiểu Oánh đôi mắt dần mất ánh sáng, khẽ l.i.ế.m đôi môi nứt nẻ. Trong bóng tối, như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt yết hầu, cảm giác nóng rát, ngạt thở dâng lên tràn ngập. “Con mụ già ch.ế.t tiệt, cho dù mày có giấu được cái điện thoại thì sao? Tốt nhất ch.ế.t quách cái tâm này đi! Chẳng ai tới cứu mày đâu!” Gã đàn ông trung niên… Tô Tình nào có không biết nỗi tiếc nuối trong lòng chồng mình, thấy cảnh tượng ấy, không nhịn được mà khẽ lau khóe mắt, càng thay chồng mà vui mừng hạnh phúc.....Việc buôn bán bánh trứng đã ổn định, Tống Quốc Lương hằng ngày vẫn dậy sớm đi giao hàng, sáng nay cũng sớm đến đơn vị, bàn giao ca trực cho đồng nghiệp.Những ngày này, ngoài ca trực của Tống Quốc Lương, bình thường Đỗ Tiểu Oánh cũng không cần chạy đi giao hàng nữa.Thành ra, những ngày “trú đông” trôi qua vừa bận rộn vừa phong phú.Liên tiếp mấy hôm, năm chị em sáng đi tối về, chạy tới chuồng bò, ngoài giờ nấu cơm ra thì hầu như chẳng thấy bóng mấy đứa nhỏ đâu.Đến khi Đỗ Tiểu Oánh để ý thì đã qua gần nửa tháng, không khỏi thắc mắc sao bọn trẻ suốt ngày chạy ra chuồng bò.“Mẹ ơi, ông Tần, bác Hà và thím Tô ngày nào cũng dạy chúng con rất nhiều kiến thức thú vị.” Tam Nha vừa nói, đôi mắt vừa sáng lấp lánh, trong đáy mắt đầy ắp khát khao tri thức.Đỗ Tiểu Oánh khẽ xoa đầu con gái, nghe mấy đứa nhỏ ríu rít kể lại, mới biết chúng đang theo học thêu thùa, vẽ vời, y thuật.Những thứ ấy đều là nghề mưu sinh thượng hạng, nếu không phải do thời thế đặc biệt thì người ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng truyền dạy cho người ngoài.Nghĩ tới đây, cô vừa vui mừng thay cho các con, lại càng thấy cảm kích.Nhưng trong tay còn một đống việc, thời gian gấp rút, cô nhất thời không rảnh, vội gói ít bánh trứng và đường đỏ.“Đem cái này sang, nói là mẹ dặn.”“Biết rồi ạ~”Đỗ Tiểu Oánh nhìn mấy đứa trẻ đeo túi sách nhảy nhót ra cửa, quay đầu lại đã thấy cháu trai lớn lắc lắc cái đầu, không khỏi buồn cười.“Ngưu Ngưu, cái điệu bộ đó là sao đây?”“Cô à, thầy giảng ở trên nghe cứ như thiên thư, cứ đến giờ học là con buồn ngủ, cũng không hiểu sao em Tam Nha  lại thích đọc sách học hành đến vậy.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Đỗ Tiểu Oánh bật cười, “Đó gọi là mỗi người một sở thích, một sở trường.”Lưu Đại Cước cũng thở dài, “Tam Nha nhà cô giống y như con nhà người ta, hiểu chuyện, chu đáo, đầu óc lại thông minh. Không như mấy đứa nhà tôi, chẳng có đứa nào có khiếu học hành.”“Sơn Tử, Nguyệt Nha nhà chị cũng hiểu chuyện mà, chị còn chưa thấy đủ sao. Nếu đổi lại là mấy đứa vô ơn nhà họ Tống, thử xem chị làm sao mà chịu nổi.”Nghĩ tới mấy đứa nhỏ nhà họ Tống cứ như bị ma ám, Lưu Đại Cước lạnh cả sống lưng, rùng mình một cái, “Ối giời ạ, nghĩ như vậy mới thấy con cái nhà tôi ngoan ngoãn biết bao.”Đỗ Tiểu Oánh cười không ngớt, quả thật đúng là “người sợ so sánh”.Đêm xuống.Thấy cháu trai đột nhiên ôm bụng, Đỗ Tiểu Oánh có chút lo lắng, “Sao vậy?”Nhị Ngưu ôm bụng, cười hì hì, “Cô, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu con lỡ ăn đến no căng bụng thế này.”Ngưu Ngưu không vui, giơ tay gõ đầu em một cái, “Ăn no mà không biết dừng à?”“Cũng tại cơm chị Đại Nha nấu ngon quá, con không để ý nên ăn nhiều quá.” Nhị Ngưu gãi đầu.Cả nhà bị chọc cười, Đại Nha còn bị khen đến mức đỏ mặt, ngượng ngùng nhưng trong lòng lại rất tự hào, ưỡn thẳng lưng.Ba anh em sờ cái bụng tròn vo, lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được.“Chúng ta nhất định phải làm việc cho tốt, không được phụ lòng cô, biết không?”“Anh yên tâm đi, cô với chú đối xử với bọn mình còn tốt hơn cả ở nhà, chúng em nhất định sẽ chăm chỉ giúp cô làm việc.”“Anh ạ, em còn thấy mình béo lên rồi, mà cũng không còn bị lạnh đến mức nửa đêm tỉnh giấc nữa.” Nhị Ngưu chớp đôi mắt đen láy, “Anh, em thích nhà cô~”“Ừ, ngủ đi thôi, mai dậy sớm, mình làm nhiều việc giúp cô, để cô đỡ vất vả hơn.”“Ừm!” Hai em trai nghe anh nói, đồng loạt gật đầu thật mạnh.

Chương 202