Đêm ba mươi Tết, trong chuồng dê tối om bỗng loé lên một tia sáng yếu ớt. Một thân hình da bọc xương như xác khô khó nhọc dịch chuyển, run rẩy bấm gọi một cuộc điện thoại. Trái tim bà treo lơ lửng theo từng hồi chuông “tút... tút... tút...” vọng trong ống nghe. Ngay khoảnh khắc điện thoại được kết nối, trong đôi mắt đục ngầu của Đỗ Tiểu Oánh chợt bừng lên một tia sáng. Giọng khàn khàn, run rẩy, mang theo kích động: “Con Tư ——” “Con đã nói rồi, từ nay về sau giữa chúng ta chẳng còn liên quan gì nữa. Xin mẹ đừng gọi điện làm phiền cuộc sống của con nữa.” “... tút... tút... tút...” Tiếng máy bận vang vọng khắp chuồng dê, trống trải và lạnh lẽo đến tột cùng. Đỗ Tiểu Oánh đôi mắt dần mất ánh sáng, khẽ l.i.ế.m đôi môi nứt nẻ. Trong bóng tối, như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt yết hầu, cảm giác nóng rát, ngạt thở dâng lên tràn ngập. “Con mụ già ch.ế.t tiệt, cho dù mày có giấu được cái điện thoại thì sao? Tốt nhất ch.ế.t quách cái tâm này đi! Chẳng ai tới cứu mày đâu!” Gã đàn ông trung niên…
Chương 211
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con GáiTác giả: Tịch ThướcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngĐêm ba mươi Tết, trong chuồng dê tối om bỗng loé lên một tia sáng yếu ớt. Một thân hình da bọc xương như xác khô khó nhọc dịch chuyển, run rẩy bấm gọi một cuộc điện thoại. Trái tim bà treo lơ lửng theo từng hồi chuông “tút... tút... tút...” vọng trong ống nghe. Ngay khoảnh khắc điện thoại được kết nối, trong đôi mắt đục ngầu của Đỗ Tiểu Oánh chợt bừng lên một tia sáng. Giọng khàn khàn, run rẩy, mang theo kích động: “Con Tư ——” “Con đã nói rồi, từ nay về sau giữa chúng ta chẳng còn liên quan gì nữa. Xin mẹ đừng gọi điện làm phiền cuộc sống của con nữa.” “... tút... tút... tút...” Tiếng máy bận vang vọng khắp chuồng dê, trống trải và lạnh lẽo đến tột cùng. Đỗ Tiểu Oánh đôi mắt dần mất ánh sáng, khẽ l.i.ế.m đôi môi nứt nẻ. Trong bóng tối, như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt yết hầu, cảm giác nóng rát, ngạt thở dâng lên tràn ngập. “Con mụ già ch.ế.t tiệt, cho dù mày có giấu được cái điện thoại thì sao? Tốt nhất ch.ế.t quách cái tâm này đi! Chẳng ai tới cứu mày đâu!” Gã đàn ông trung niên… Mẹ Đỗ xót xa nói:“Đây toàn là đồ tốt, để dành bán lấy tiền thì hay biết mấy.”“Mẹ, con gái và con rể của mẹ có tiền, đây là cố ý hiếu kính cha mẹ đó.”Thấy mẹ tiếc đến mức không nỡ ăn, Đỗ Tiểu Oánh liền nhét thẳng vào miệng bà.Buổi trưa, cả nhà quây quần bên mâm cơm đoàn viên thịnh soạn, già trẻ lớn bé rộn ràng náo nhiệt.Mẹ Đỗ không kìm được, khẽ lau khóe mắt, con gái đi lấy chồng hơn mười năm, đây là lần đầu tiên cả nhà sum vầy đông đủ vào dịp Tết.Đỗ Tiểu Oánh nghĩ tới những chuyện khốn nạn mình từng làm trong mấy năm qua, trong lòng cũng dâng lên chua xót, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay thô ráp nứt nẻ của mẹ.“Mẹ, con đưa cho mẹ dầu ngao sao mẹ không dùng?”“Trời ơi, mẹ lớn tuổi rồi, dùng mấy cái đó làm gì.”Mẹ Đỗ vừa trách yêu vừa gắp thịt cho con gái:“Ăn nhiều vào, nhìn con gầy nhom thế kia, chắc mấy bữa nay mệt mỏi lắm rồi.”“Má không biết rồi, bây giờ mấy cô gái thành phố đều thích dáng thon thả đó.”Mẹ Đỗ trừng mắt:“Thon thả cái gì mà thon thả, gầy như cây sậy, gió thổi phát là bay mất thôi.”Cả nhà bị chọc cười, cười nghiêng ngả....Những ngày ở nhà mẹ đẻ, đúng là chỉ việc ăn no ngủ kỹ, Đỗ Tiểu Oánh có lúc muốn phụ giúp việc nhà, nhưng lần nào cũng bị hai chị dâu đuổi lên giường nghỉ.Mấy đứa nhỏ thì suốt ngày theo anh em họ chạy khắp núi rừng, đuổi gà chọc chó, bẫy chim, chơi đùa không biết mệt, chẳng mấy chốc đã thân quen với lũ trẻ trong làng.Đến giờ ăn, cả bọn mới thở hổn hển chạy về.Lưu Hồng Hồng nhìn con bé Nhị Nha suốt ngày cười hì hì, hò hét như con trai, dẫn đầu cả đám nhỏ đánh quyền hăng hăng, không nhịn được mà đùa:“Nhị Nha đứng đó cứ như một tiểu đầu lĩnh, ra dáng phết chứ chẳng chơi.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Đỗ Tiểu Oánh dở khóc dở cười:“Cũng tại đang mặc đồ mới, sợ làm rách, chứ không thì lát nữa nó đã leo tót lên cây rồi, chẳng khác gì con khỉ con đâu.”Tống Quốc Lương nhìn vợ nhà mình, vội chen vào: “Hồi nhỏ anh rất trầm ổn đấy nhé.”Mọi người bật cười ầm lên....Vì Tống Quốc Lương mùng sáu phải đi làm, cộng thêm chuyện buôn bán bánh trứng, nên đến mùng năm cả nhà đã chuẩn bị về.Phải nói, cái xe đạp khung 28 của thời nay chất lượng đúng là miễn bàn, chở cả người lẫn đống đặc sản núi rừng chất đầy xe vẫn chạy êm ru.Những ngày vui vẻ trôi qua thật ngắn ngủi, từ mùng sáu việc buôn bán bánh trứng lại tiếp tục như thường.Cuộc sống như thế cứ kéo dài đến tận trước vụ cày cấy mùa xuân.Đỗ Tiểu Oánh nhìn cuốn sổ tiết kiệm mà miệng cười không khép lại được, lập tức chạy một mạch ra hợp tác xã, dùng hết sạch số tem phiếu còn lại, chất đầy đồ mà về.Thời tiết ấm dần lên, thoắt cái đã bước vào mùa hè nóng nực.“Các người nghe nói chưa?”“Nghe gì cơ?”“Nghe nói trên đưa chỉ thị, phải mở cái gọi là lớp xóa mù chữ, tức là lúc rảnh rỗi thì dạy chữ cho ai chưa biết chữ.”“Thật hay giả đấy? Học mấy thứ đó có ích gì, chẳng phải phí thời gian à?”“Lừa ông làm gì, nghe bảo còn chọn người từ mấy thanh niên trí thức thành phố cơ...”Không ít người tỏ vẻ chán chường chẳng hứng thú, chỉ có một số ít mặt mày hớn hở chờ mong, trong đó có Lưu Đại Cước.Chẳng mấy chốc đã đến ngày chọn giáo viên cho lớp xóa mù. Những trí thức trẻ đăng ký lần lượt lên thử giảng, sau đó để xã viên bỏ phiếu chọn ra.Sở dĩ đám trí thức trẻ tích cực tham gia như vậy, dĩ nhiên là vì làm giáo viên xóa mù còn được cộng thêm công điểm phụ cấp.Đại đội trưởng cắt ngang tiếng cười đùa, ra hiệu cho mấy thanh niên trí thức có thể bắt đầu giảng.Mấy người đăng ký lần lượt dùng cách của mình mà lên lớp thử giảng bài.
Mẹ Đỗ xót xa nói:
“Đây toàn là đồ tốt, để dành bán lấy tiền thì hay biết mấy.”
“Mẹ, con gái và con rể của mẹ có tiền, đây là cố ý hiếu kính cha mẹ đó.”
Thấy mẹ tiếc đến mức không nỡ ăn, Đỗ Tiểu Oánh liền nhét thẳng vào miệng bà.
Buổi trưa, cả nhà quây quần bên mâm cơm đoàn viên thịnh soạn, già trẻ lớn bé rộn ràng náo nhiệt.
Mẹ Đỗ không kìm được, khẽ lau khóe mắt, con gái đi lấy chồng hơn mười năm, đây là lần đầu tiên cả nhà sum vầy đông đủ vào dịp Tết.
Đỗ Tiểu Oánh nghĩ tới những chuyện khốn nạn mình từng làm trong mấy năm qua, trong lòng cũng dâng lên chua xót, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay thô ráp nứt nẻ của mẹ.
“Mẹ, con đưa cho mẹ dầu ngao sao mẹ không dùng?”
“Trời ơi, mẹ lớn tuổi rồi, dùng mấy cái đó làm gì.”
Mẹ Đỗ vừa trách yêu vừa gắp thịt cho con gái:
“Ăn nhiều vào, nhìn con gầy nhom thế kia, chắc mấy bữa nay mệt mỏi lắm rồi.”
“Má không biết rồi, bây giờ mấy cô gái thành phố đều thích dáng thon thả đó.”
Mẹ Đỗ trừng mắt:
“Thon thả cái gì mà thon thả, gầy như cây sậy, gió thổi phát là bay mất thôi.”
Cả nhà bị chọc cười, cười nghiêng ngả.
...
Những ngày ở nhà mẹ đẻ, đúng là chỉ việc ăn no ngủ kỹ, Đỗ Tiểu Oánh có lúc muốn phụ giúp việc nhà, nhưng lần nào cũng bị hai chị dâu đuổi lên giường nghỉ.
Mấy đứa nhỏ thì suốt ngày theo anh em họ chạy khắp núi rừng, đuổi gà chọc chó, bẫy chim, chơi đùa không biết mệt, chẳng mấy chốc đã thân quen với lũ trẻ trong làng.
Đến giờ ăn, cả bọn mới thở hổn hển chạy về.
Lưu Hồng Hồng nhìn con bé Nhị Nha suốt ngày cười hì hì, hò hét như con trai, dẫn đầu cả đám nhỏ đánh quyền hăng hăng, không nhịn được mà đùa:
“Nhị Nha đứng đó cứ như một tiểu đầu lĩnh, ra dáng phết chứ chẳng chơi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đỗ Tiểu Oánh dở khóc dở cười:
“Cũng tại đang mặc đồ mới, sợ làm rách, chứ không thì lát nữa nó đã leo tót lên cây rồi, chẳng khác gì con khỉ con đâu.”
Tống Quốc Lương nhìn vợ nhà mình, vội chen vào: “Hồi nhỏ anh rất trầm ổn đấy nhé.”
Mọi người bật cười ầm lên.
...
Vì Tống Quốc Lương mùng sáu phải đi làm, cộng thêm chuyện buôn bán bánh trứng, nên đến mùng năm cả nhà đã chuẩn bị về.
Phải nói, cái xe đạp khung 28 của thời nay chất lượng đúng là miễn bàn, chở cả người lẫn đống đặc sản núi rừng chất đầy xe vẫn chạy êm ru.
Những ngày vui vẻ trôi qua thật ngắn ngủi, từ mùng sáu việc buôn bán bánh trứng lại tiếp tục như thường.
Cuộc sống như thế cứ kéo dài đến tận trước vụ cày cấy mùa xuân.
Đỗ Tiểu Oánh nhìn cuốn sổ tiết kiệm mà miệng cười không khép lại được, lập tức chạy một mạch ra hợp tác xã, dùng hết sạch số tem phiếu còn lại, chất đầy đồ mà về.
Thời tiết ấm dần lên, thoắt cái đã bước vào mùa hè nóng nực.
“Các người nghe nói chưa?”
“Nghe gì cơ?”
“Nghe nói trên đưa chỉ thị, phải mở cái gọi là lớp xóa mù chữ, tức là lúc rảnh rỗi thì dạy chữ cho ai chưa biết chữ.”
“Thật hay giả đấy? Học mấy thứ đó có ích gì, chẳng phải phí thời gian à?”
“Lừa ông làm gì, nghe bảo còn chọn người từ mấy thanh niên trí thức thành phố cơ...”
Không ít người tỏ vẻ chán chường chẳng hứng thú, chỉ có một số ít mặt mày hớn hở chờ mong, trong đó có Lưu Đại Cước.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày chọn giáo viên cho lớp xóa mù. Những trí thức trẻ đăng ký lần lượt lên thử giảng, sau đó để xã viên bỏ phiếu chọn ra.
Sở dĩ đám trí thức trẻ tích cực tham gia như vậy, dĩ nhiên là vì làm giáo viên xóa mù còn được cộng thêm công điểm phụ cấp.
Đại đội trưởng cắt ngang tiếng cười đùa, ra hiệu cho mấy thanh niên trí thức có thể bắt đầu giảng.
Mấy người đăng ký lần lượt dùng cách của mình mà lên lớp thử giảng bài.
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con GáiTác giả: Tịch ThướcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngĐêm ba mươi Tết, trong chuồng dê tối om bỗng loé lên một tia sáng yếu ớt. Một thân hình da bọc xương như xác khô khó nhọc dịch chuyển, run rẩy bấm gọi một cuộc điện thoại. Trái tim bà treo lơ lửng theo từng hồi chuông “tút... tút... tút...” vọng trong ống nghe. Ngay khoảnh khắc điện thoại được kết nối, trong đôi mắt đục ngầu của Đỗ Tiểu Oánh chợt bừng lên một tia sáng. Giọng khàn khàn, run rẩy, mang theo kích động: “Con Tư ——” “Con đã nói rồi, từ nay về sau giữa chúng ta chẳng còn liên quan gì nữa. Xin mẹ đừng gọi điện làm phiền cuộc sống của con nữa.” “... tút... tút... tút...” Tiếng máy bận vang vọng khắp chuồng dê, trống trải và lạnh lẽo đến tột cùng. Đỗ Tiểu Oánh đôi mắt dần mất ánh sáng, khẽ l.i.ế.m đôi môi nứt nẻ. Trong bóng tối, như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt yết hầu, cảm giác nóng rát, ngạt thở dâng lên tràn ngập. “Con mụ già ch.ế.t tiệt, cho dù mày có giấu được cái điện thoại thì sao? Tốt nhất ch.ế.t quách cái tâm này đi! Chẳng ai tới cứu mày đâu!” Gã đàn ông trung niên… Mẹ Đỗ xót xa nói:“Đây toàn là đồ tốt, để dành bán lấy tiền thì hay biết mấy.”“Mẹ, con gái và con rể của mẹ có tiền, đây là cố ý hiếu kính cha mẹ đó.”Thấy mẹ tiếc đến mức không nỡ ăn, Đỗ Tiểu Oánh liền nhét thẳng vào miệng bà.Buổi trưa, cả nhà quây quần bên mâm cơm đoàn viên thịnh soạn, già trẻ lớn bé rộn ràng náo nhiệt.Mẹ Đỗ không kìm được, khẽ lau khóe mắt, con gái đi lấy chồng hơn mười năm, đây là lần đầu tiên cả nhà sum vầy đông đủ vào dịp Tết.Đỗ Tiểu Oánh nghĩ tới những chuyện khốn nạn mình từng làm trong mấy năm qua, trong lòng cũng dâng lên chua xót, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay thô ráp nứt nẻ của mẹ.“Mẹ, con đưa cho mẹ dầu ngao sao mẹ không dùng?”“Trời ơi, mẹ lớn tuổi rồi, dùng mấy cái đó làm gì.”Mẹ Đỗ vừa trách yêu vừa gắp thịt cho con gái:“Ăn nhiều vào, nhìn con gầy nhom thế kia, chắc mấy bữa nay mệt mỏi lắm rồi.”“Má không biết rồi, bây giờ mấy cô gái thành phố đều thích dáng thon thả đó.”Mẹ Đỗ trừng mắt:“Thon thả cái gì mà thon thả, gầy như cây sậy, gió thổi phát là bay mất thôi.”Cả nhà bị chọc cười, cười nghiêng ngả....Những ngày ở nhà mẹ đẻ, đúng là chỉ việc ăn no ngủ kỹ, Đỗ Tiểu Oánh có lúc muốn phụ giúp việc nhà, nhưng lần nào cũng bị hai chị dâu đuổi lên giường nghỉ.Mấy đứa nhỏ thì suốt ngày theo anh em họ chạy khắp núi rừng, đuổi gà chọc chó, bẫy chim, chơi đùa không biết mệt, chẳng mấy chốc đã thân quen với lũ trẻ trong làng.Đến giờ ăn, cả bọn mới thở hổn hển chạy về.Lưu Hồng Hồng nhìn con bé Nhị Nha suốt ngày cười hì hì, hò hét như con trai, dẫn đầu cả đám nhỏ đánh quyền hăng hăng, không nhịn được mà đùa:“Nhị Nha đứng đó cứ như một tiểu đầu lĩnh, ra dáng phết chứ chẳng chơi.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Đỗ Tiểu Oánh dở khóc dở cười:“Cũng tại đang mặc đồ mới, sợ làm rách, chứ không thì lát nữa nó đã leo tót lên cây rồi, chẳng khác gì con khỉ con đâu.”Tống Quốc Lương nhìn vợ nhà mình, vội chen vào: “Hồi nhỏ anh rất trầm ổn đấy nhé.”Mọi người bật cười ầm lên....Vì Tống Quốc Lương mùng sáu phải đi làm, cộng thêm chuyện buôn bán bánh trứng, nên đến mùng năm cả nhà đã chuẩn bị về.Phải nói, cái xe đạp khung 28 của thời nay chất lượng đúng là miễn bàn, chở cả người lẫn đống đặc sản núi rừng chất đầy xe vẫn chạy êm ru.Những ngày vui vẻ trôi qua thật ngắn ngủi, từ mùng sáu việc buôn bán bánh trứng lại tiếp tục như thường.Cuộc sống như thế cứ kéo dài đến tận trước vụ cày cấy mùa xuân.Đỗ Tiểu Oánh nhìn cuốn sổ tiết kiệm mà miệng cười không khép lại được, lập tức chạy một mạch ra hợp tác xã, dùng hết sạch số tem phiếu còn lại, chất đầy đồ mà về.Thời tiết ấm dần lên, thoắt cái đã bước vào mùa hè nóng nực.“Các người nghe nói chưa?”“Nghe gì cơ?”“Nghe nói trên đưa chỉ thị, phải mở cái gọi là lớp xóa mù chữ, tức là lúc rảnh rỗi thì dạy chữ cho ai chưa biết chữ.”“Thật hay giả đấy? Học mấy thứ đó có ích gì, chẳng phải phí thời gian à?”“Lừa ông làm gì, nghe bảo còn chọn người từ mấy thanh niên trí thức thành phố cơ...”Không ít người tỏ vẻ chán chường chẳng hứng thú, chỉ có một số ít mặt mày hớn hở chờ mong, trong đó có Lưu Đại Cước.Chẳng mấy chốc đã đến ngày chọn giáo viên cho lớp xóa mù. Những trí thức trẻ đăng ký lần lượt lên thử giảng, sau đó để xã viên bỏ phiếu chọn ra.Sở dĩ đám trí thức trẻ tích cực tham gia như vậy, dĩ nhiên là vì làm giáo viên xóa mù còn được cộng thêm công điểm phụ cấp.Đại đội trưởng cắt ngang tiếng cười đùa, ra hiệu cho mấy thanh niên trí thức có thể bắt đầu giảng.Mấy người đăng ký lần lượt dùng cách của mình mà lên lớp thử giảng bài.