Tác giả:

Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.

Chương 256

Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 256: “Tháng ngày tươi đẹp của các người hết rồi. Các người sẽ phải sập bệnh viện.” Khi nghe những lời này, Nam Cung Cầm và đám y tá trẻ khit mũi coi thường. Họ đã từng chứng kiến rất nhiều người thấp cổ bé họng nói lung tung sau khi chịu thiệt thòi một chút, nhưng chưa ai mang đến cho họ sự kinh hỉ hay ngoài ý muốn nào. Hoặc là bịp bợm, hoặc là gọi người tới nhưng toàn phế vật, Diệp Phi chắc cũng thế. Bạch Gia Hân cũng cười lạnh: “Đóng cửa bệnh viện?” “Mày tưởng mày là ai?” “Nơi này có thể giết mày một trăm lần.” “Dựa vào mày mà cũng muốn đánh ngã tao? Mặt trời mọc đẳng Tây à?” Bọn Nam Cung Cầm gật đầu đồng ý, từng người một ngẳng cao đầu, khuôn mặt xinh xắn vô cùng tự hào: Nhóc con không biết thế sự, chờ mà khóc thét đi. Đường Nhược Tuyết nhẹ nhàng kéo Diệp Phi tay áo: “Diệp Phi, gọi cảnh sát đi.” Diệp Phi cười nhạt: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì” Đường Nhược Tuyết do dự, nhưng cuối cùng không thuyết phục được anh. “Vút!” Không mắt bao lâu, năm chiếc xe màu xanh và trắng đã chạy tới cửa. Cửa xe bật mở, hơn chục người đàn ông mặc quân phục chói lóa, mỗi người đều mang súng quanh eo. Một người đàn ông mặt tròn mang theo hơn chục người mặc quân phục đằng đằng sát khí, nhanh chóng gạt đám người đang đứng tới trước mặt Bạch Gia Hân: “Viện trưởng Bạch, ai làm náo loạn?” “Kẻ nào không có mắt?” “Tôi sẽ dạy cậu ta cách tôn trọng luật pháp.” Nhìn thấy đám người nọ đi tới, Bạch Gia Hân lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng nắm lấy cánh tay của người kia hét lớn: “Chu Sở, cậu tới thật đúng lúc. Đôi nam nữ này không ra cái thá gì, không chỉ vu khống tôi, còn đánh người.” “Tôi cũng bị đạp một cước.” *Cậu tóm bọn họ lại đi, cho vô tù mà suy ngẫm.” Bạch Gia Hân chỉ tay vào Diệp Phi, vênh vênh váo váo. Nam Cung Cầm và những người khác lần lượt tố cáo Diệp Phi, mắng mỏ anh vì tội gây rối trật tự bệnh viện. “Cái gì?” “Đánh viện trưởng Bạch?” “Ban ngày ban mặt hành hung người, còn luật pháp sao?” “Còn vương pháp sao?” Chu Sở cả kinh, ngắng đầu nhìn Diệp Phi: “Cậu trai trẻ, cậu có nghĩ đến hậu quả chưa…” Nói được nửa lời, anh ta cứng ngắc kinh hãi nhìn Diệp Phi. Miệng anh ta run rẫy không ngừng: “Diệp thiếu…” Chu Sở vừa mới lớn tiếng kia, vậy mà chỉ trong phút chốc khép nép thấy rõ. Đám Nam Cung Cầm cũng thát thần, họ không hiểu vì sao tên Chu Sở to lớn lại căng thẳng như vậy. Chu Sở ở quán trà Vọng Giang là người đứng ra bênh vực Trần Quang Vinh, bị Diệp Phi đánh sưng mặt. Diệp Phi cũng vô cùng kinh ngạc khi gặp lại anh ta, sau đó có chút giễu cọt, chẳng trách anh ta được gọi là “Chu ba ba”, thì ra là đã ủng hộ thế lực tà ác khắp nơi. Bạch Gia hân nghe thế sững sờ: “Chu Sở, sao thế?” “Cái gì Diệp thiếu?” Bà ta nghĩ Chu Sở đã gọi nhàm người. “Anh qua đây.” Diệp Phi ngoáắc tay về phí Chu Sở.

Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 256: “Tháng ngày tươi đẹp của các người hết rồi. Các người sẽ phải sập bệnh viện.” Khi nghe những lời này, Nam Cung Cầm và đám y tá trẻ khit mũi coi thường. Họ đã từng chứng kiến rất nhiều người thấp cổ bé họng nói lung tung sau khi chịu thiệt thòi một chút, nhưng chưa ai mang đến cho họ sự kinh hỉ hay ngoài ý muốn nào. Hoặc là bịp bợm, hoặc là gọi người tới nhưng toàn phế vật, Diệp Phi chắc cũng thế. Bạch Gia Hân cũng cười lạnh: “Đóng cửa bệnh viện?” “Mày tưởng mày là ai?” “Nơi này có thể giết mày một trăm lần.” “Dựa vào mày mà cũng muốn đánh ngã tao? Mặt trời mọc đẳng Tây à?” Bọn Nam Cung Cầm gật đầu đồng ý, từng người một ngẳng cao đầu, khuôn mặt xinh xắn vô cùng tự hào: Nhóc con không biết thế sự, chờ mà khóc thét đi. Đường Nhược Tuyết nhẹ nhàng kéo Diệp Phi tay áo: “Diệp Phi, gọi cảnh sát đi.” Diệp Phi cười nhạt: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì” Đường Nhược Tuyết do dự, nhưng cuối cùng không thuyết phục được anh. “Vút!” Không mắt bao lâu, năm chiếc xe màu xanh và trắng đã chạy tới cửa. Cửa xe bật mở, hơn chục người đàn ông mặc quân phục chói lóa, mỗi người đều mang súng quanh eo. Một người đàn ông mặt tròn mang theo hơn chục người mặc quân phục đằng đằng sát khí, nhanh chóng gạt đám người đang đứng tới trước mặt Bạch Gia Hân: “Viện trưởng Bạch, ai làm náo loạn?” “Kẻ nào không có mắt?” “Tôi sẽ dạy cậu ta cách tôn trọng luật pháp.” Nhìn thấy đám người nọ đi tới, Bạch Gia Hân lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng nắm lấy cánh tay của người kia hét lớn: “Chu Sở, cậu tới thật đúng lúc. Đôi nam nữ này không ra cái thá gì, không chỉ vu khống tôi, còn đánh người.” “Tôi cũng bị đạp một cước.” *Cậu tóm bọn họ lại đi, cho vô tù mà suy ngẫm.” Bạch Gia Hân chỉ tay vào Diệp Phi, vênh vênh váo váo. Nam Cung Cầm và những người khác lần lượt tố cáo Diệp Phi, mắng mỏ anh vì tội gây rối trật tự bệnh viện. “Cái gì?” “Đánh viện trưởng Bạch?” “Ban ngày ban mặt hành hung người, còn luật pháp sao?” “Còn vương pháp sao?” Chu Sở cả kinh, ngắng đầu nhìn Diệp Phi: “Cậu trai trẻ, cậu có nghĩ đến hậu quả chưa…” Nói được nửa lời, anh ta cứng ngắc kinh hãi nhìn Diệp Phi. Miệng anh ta run rẫy không ngừng: “Diệp thiếu…” Chu Sở vừa mới lớn tiếng kia, vậy mà chỉ trong phút chốc khép nép thấy rõ. Đám Nam Cung Cầm cũng thát thần, họ không hiểu vì sao tên Chu Sở to lớn lại căng thẳng như vậy. Chu Sở ở quán trà Vọng Giang là người đứng ra bênh vực Trần Quang Vinh, bị Diệp Phi đánh sưng mặt. Diệp Phi cũng vô cùng kinh ngạc khi gặp lại anh ta, sau đó có chút giễu cọt, chẳng trách anh ta được gọi là “Chu ba ba”, thì ra là đã ủng hộ thế lực tà ác khắp nơi. Bạch Gia hân nghe thế sững sờ: “Chu Sở, sao thế?” “Cái gì Diệp thiếu?” Bà ta nghĩ Chu Sở đã gọi nhàm người. “Anh qua đây.” Diệp Phi ngoáắc tay về phí Chu Sở.

Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 256: “Tháng ngày tươi đẹp của các người hết rồi. Các người sẽ phải sập bệnh viện.” Khi nghe những lời này, Nam Cung Cầm và đám y tá trẻ khit mũi coi thường. Họ đã từng chứng kiến rất nhiều người thấp cổ bé họng nói lung tung sau khi chịu thiệt thòi một chút, nhưng chưa ai mang đến cho họ sự kinh hỉ hay ngoài ý muốn nào. Hoặc là bịp bợm, hoặc là gọi người tới nhưng toàn phế vật, Diệp Phi chắc cũng thế. Bạch Gia Hân cũng cười lạnh: “Đóng cửa bệnh viện?” “Mày tưởng mày là ai?” “Nơi này có thể giết mày một trăm lần.” “Dựa vào mày mà cũng muốn đánh ngã tao? Mặt trời mọc đẳng Tây à?” Bọn Nam Cung Cầm gật đầu đồng ý, từng người một ngẳng cao đầu, khuôn mặt xinh xắn vô cùng tự hào: Nhóc con không biết thế sự, chờ mà khóc thét đi. Đường Nhược Tuyết nhẹ nhàng kéo Diệp Phi tay áo: “Diệp Phi, gọi cảnh sát đi.” Diệp Phi cười nhạt: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì” Đường Nhược Tuyết do dự, nhưng cuối cùng không thuyết phục được anh. “Vút!” Không mắt bao lâu, năm chiếc xe màu xanh và trắng đã chạy tới cửa. Cửa xe bật mở, hơn chục người đàn ông mặc quân phục chói lóa, mỗi người đều mang súng quanh eo. Một người đàn ông mặt tròn mang theo hơn chục người mặc quân phục đằng đằng sát khí, nhanh chóng gạt đám người đang đứng tới trước mặt Bạch Gia Hân: “Viện trưởng Bạch, ai làm náo loạn?” “Kẻ nào không có mắt?” “Tôi sẽ dạy cậu ta cách tôn trọng luật pháp.” Nhìn thấy đám người nọ đi tới, Bạch Gia Hân lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng nắm lấy cánh tay của người kia hét lớn: “Chu Sở, cậu tới thật đúng lúc. Đôi nam nữ này không ra cái thá gì, không chỉ vu khống tôi, còn đánh người.” “Tôi cũng bị đạp một cước.” *Cậu tóm bọn họ lại đi, cho vô tù mà suy ngẫm.” Bạch Gia Hân chỉ tay vào Diệp Phi, vênh vênh váo váo. Nam Cung Cầm và những người khác lần lượt tố cáo Diệp Phi, mắng mỏ anh vì tội gây rối trật tự bệnh viện. “Cái gì?” “Đánh viện trưởng Bạch?” “Ban ngày ban mặt hành hung người, còn luật pháp sao?” “Còn vương pháp sao?” Chu Sở cả kinh, ngắng đầu nhìn Diệp Phi: “Cậu trai trẻ, cậu có nghĩ đến hậu quả chưa…” Nói được nửa lời, anh ta cứng ngắc kinh hãi nhìn Diệp Phi. Miệng anh ta run rẫy không ngừng: “Diệp thiếu…” Chu Sở vừa mới lớn tiếng kia, vậy mà chỉ trong phút chốc khép nép thấy rõ. Đám Nam Cung Cầm cũng thát thần, họ không hiểu vì sao tên Chu Sở to lớn lại căng thẳng như vậy. Chu Sở ở quán trà Vọng Giang là người đứng ra bênh vực Trần Quang Vinh, bị Diệp Phi đánh sưng mặt. Diệp Phi cũng vô cùng kinh ngạc khi gặp lại anh ta, sau đó có chút giễu cọt, chẳng trách anh ta được gọi là “Chu ba ba”, thì ra là đã ủng hộ thế lực tà ác khắp nơi. Bạch Gia hân nghe thế sững sờ: “Chu Sở, sao thế?” “Cái gì Diệp thiếu?” Bà ta nghĩ Chu Sở đã gọi nhàm người. “Anh qua đây.” Diệp Phi ngoáắc tay về phí Chu Sở.

Chương 256