Mùa thu năm Bảo Nguyên thứ tám, trong con hẻm nhỏ cạnh cổng sau Quốc Tử Giám. Trống canh năm vừa dứt, trời còn chưa sáng hẳn, trong hẻm đã vang lên tiếng học sinh nhà ai đó đọc sách lớn tiếng: “Than ôi! Nguy thay cao thay! Đường Thục khó đi, còn khó hơn lên trời xanh!” “Con tằm từ… từ… từ gì nữa nhỉ?” - Giọng kia ngắc ngứ một chút, rồi lại gào lên từ đầu: “Than ôi!”  (Bài thơ Thục Đạo Nan – Lý Bạch) Diêu Như Ý bị tiếng "than ôi" đánh thức, dụi mắt ngồi dậy. Trên xà nhà thấp treo mấy giỏ tre đựng rau củ khô, cửa sổ tre đan dán giấy thô đã mốc loang lổ. Trong căn phòng nhỏ, từ giường đất, bàn gỗ, tủ thấp đến ngọn đèn dầu, đâu đâu cũng cũ kỹ loang lổ, mang theo vẻ túng thiếu eo hẹp. Diêu Như Ý nhìn căn phòng cổ xưa mộc mạc trước mặt, dù đã xuyên không được mười mấy ngày, mỗi sáng tỉnh dậy cô vẫn ngẩn người một lúc. Lúc mới đến, cô hoảng loạn chưa kịp định thần, thân thể này còn bị ngộ độc khí than, cả ngày mơ màng buồn nôn. Cô cứ đờ đẫn, thỉnh thoảng có một phụ nữ trung niên quấn khăn…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...