1 Hai chữ ấy vừa thốt ra, tôi c h ế t đứng tại chỗ như bị s ét đ ánh giữa trời quang. Tôi lục lại ký ức, bao nhiêu năm qua, tôi chưa từng coi chuyện đó là thật! Cung phản xạ của tôi quả thực là dài đến tận mấy năm ánh sáng. Tôi ấp úng như người mới học nói: “Gì cơ? Nói thật á? Em cứ tưởng là anh thua… với lại tụi mình cũng thân mà…” Thôi, không nói nữa thì hơn. Càng nói lại càng sai. Căn phòng bật điều hòa mát lạnh, vậy mà tôi lại cảm thấy nóng ran như ngồi trên lửa, đành gượng gạo đánh trống lảng: “Ờm… có hơi nóng đúng không?” Anh ấy vẫn không buông tôi ra, áp sát như cũ: “Ừ, hơi nóng thật.” Tôi vừa bị anh h ôn đến mức đầu óc choáng váng, lúc này mặt đỏ bừng như con tôm luộc. Người mà ngày thường tôi có thể choàng vai bá cổ, giờ đến cả ánh mắt cũng chẳng dám nhìn. Tôi giơ hai tay lên, khẽ đẩy anh một cái: “Có gì thì nói đàng hoàng, nóng thì anh tránh xa em ra chút.” Anh bỗng cười khẽ: “Dư Thi, em đỏ mặt rồi.” Đúng vậy, tôi đỏ mặt thật. “Không dám nhìn anh à?” Đương nhiên không dám…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...