Năm 1984, mùa xuân. Ngoại ô Bắc Kinh, trấn Hương Hà. Một chiếc xe van cũ nát dừng lại trước cửa nhà nghỉ Hữu Bằng, người đàn ông đầu trọc đeo dây chuyền vàng to bước xuống từ ghế lái, mở cửa sau, lôi cô gái bên trong ra. Ở ghế phụ, một người đàn ông tóc nhuộm vàng hoe kẹp một chiếc cặp công văn, vừa xuống xe vừa nhìn ngó bốn phía. An Noãn biết, cơ hội của cô không còn nhiều nữa. Bắt cóc buôn người, nạn nhân thường sẽ bị chuyển tay nhiều lần, càng chuyển càng đến nơi hẻo lánh, đợi đến khi tới vùng núi xa xôi thì đúng là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay. Gã đầu trọc giấu một lưỡi dao trong lòng bàn tay, dí vào eo An Noãn. “Ngoan ngoãn chút, không thì tao cho mày đổ máu.” An Noãn cụp mắt, ngoan ngoãn xuống xe. Chân vừa chạm đất cô liền mềm nhũn, suýt nữa thì ngã. Cô đã bị trói trên chiếc xe rách nát này hai tiếng đồng hồ, nghe gã đầu trọc và đồng bọn nói chuyện suốt đường đi, lô “hàng vàng” này tối nay sẽ được chuyển tay cho một người mua tên lão Triệu ngay tại nhà nghỉ…
Chương 56
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn NhịpTác giả: Nguyệt MặcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNăm 1984, mùa xuân. Ngoại ô Bắc Kinh, trấn Hương Hà. Một chiếc xe van cũ nát dừng lại trước cửa nhà nghỉ Hữu Bằng, người đàn ông đầu trọc đeo dây chuyền vàng to bước xuống từ ghế lái, mở cửa sau, lôi cô gái bên trong ra. Ở ghế phụ, một người đàn ông tóc nhuộm vàng hoe kẹp một chiếc cặp công văn, vừa xuống xe vừa nhìn ngó bốn phía. An Noãn biết, cơ hội của cô không còn nhiều nữa. Bắt cóc buôn người, nạn nhân thường sẽ bị chuyển tay nhiều lần, càng chuyển càng đến nơi hẻo lánh, đợi đến khi tới vùng núi xa xôi thì đúng là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay. Gã đầu trọc giấu một lưỡi dao trong lòng bàn tay, dí vào eo An Noãn. “Ngoan ngoãn chút, không thì tao cho mày đổ máu.” An Noãn cụp mắt, ngoan ngoãn xuống xe. Chân vừa chạm đất cô liền mềm nhũn, suýt nữa thì ngã. Cô đã bị trói trên chiếc xe rách nát này hai tiếng đồng hồ, nghe gã đầu trọc và đồng bọn nói chuyện suốt đường đi, lô “hàng vàng” này tối nay sẽ được chuyển tay cho một người mua tên lão Triệu ngay tại nhà nghỉ… Lái xe về đến nhà, ông cụ đã đi ngủ rồi.Mẹ Sở vẫn chưa ngủ, đang ngồi đọc sách trong phòng khách.Nghe thấy có tiếng ô tô vào, bà đi ra xem thử. Thì thấy An Noãn từ ghế lái bước ra.Bà không khỏi dụi mắt.Không nhìn nhầm chứ, sao lại là An Noãn lái xe. An Noãn mới đến Bắc Kinh mấy ngày, tuy nghe nói cô gái này rất ham học nhưng thế mà đã biết lái xe rồi à?Mẹ Sở nửa tin nửa ngờ đi ra đón.Quả nhiên, ngay sau đó Sở Tuấn từ ghế phụ bước xuống xe.Buổi sáng đầu Sở Tuấn còn quấn băng gạc, bây giờ đã tháo ra. Anh ở nhà cũng là báo tin vui không báo tin buồn, không muốn người nhà lo lắng. Nên chuyện hôm qua An Noãn một chữ cũng không nhắc đến.“Dì Trạch.” An Noãn thấy mẹ Sở ra liền tiến lên chào.“À, phải, có chút việc cần xử lý nên vẫn chưa ngủ.” Mẹ Sở chỉ vào chiếc xe: “Tiểu An, cháu… cháu đây là, cháu biết lái xe à?”“À, vâng ạ.” An Noãn nói: “Mới học thôi ạ, anh Sở dạy, cháu lái vẫn chưa được tốt lắm.”An Noãn nói rất khiêm tốn, nhưng mẹ Sở lúc nãy rõ ràng thấy chiếc xe vào cổng rất mượt mà, đỗ xe tắt máy đóng cửa, trông không hề giống như An Noãn nói, là một người mới.“Mẹ.” Sở Tuấn cũng đã đến, tay còn cầm túi của An Noãn: “Mẹ vẫn chưa nghỉ ngơi ạ?”“Không buồn ngủ, hơn nữa mẹ có việc đang đợi Tiểu An, không ngờ hôm nay các con về muộn thế, là trong cục lại có vụ án à?”“Vâng.” Sở Tuấn nói lấp lửng: “Vụ án mà mẹ, lúc nào cũng làm không hết.”Ba người cùng vào nhà.An Noãn nghĩ phải nhanh chóng dỗ mẹ Sở đi nghỉ, vội vàng hỏi: “Dì ơi, dì tìm con có việc gì ạ?”Trong nhà họ Trạch, bố Sở và anh trai của Sở Tuấn là Trạch Sâm vẫn chưa lộ diện.Về chuyện hôn sự của họ, ông cụ Trạch kiên quyết ủng hộ, còn mẹ Sở vì nể mặt ông nên không từ chối thẳng, nhưng khi nói chuyện riêng với An Noãn thì cô nghe ra bà không tán thành.An Noãn cảm thấy, để những ngày tháng ở nhà này có thể sống thoải mái một chút, yên tâm một chút, cô tốt nhất nên thể hiện rõ thái độ trước mặt mẹ Sở. Trước đây có thể còn có chút suy nghĩ, bây giờ một chút suy nghĩ cũng không có, càng dễ để nói rõ ràng.“Phải, qua đây ngồi xuống nói chuyện.” Mẹ Sở kéo An Noãn ngồi xuống ghế sofa.Sở Tuấn ngoan ngoãn ngồi xuống.“Tối mai dì có một người bạn tổ chức sinh nhật cho con gái họ tròn 22 tuổi. Dì muốn đưa cháu đi cùng.”“Hả?” An Noãn có chút bất ngờ: “Cháu cũng phải đi ạ?”“Phải đó.” Mẹ Sở nói: “Nếu cháu đã đến Bắc Kinh, là người nhà mình rồi thì tất nhiên phải hòa nhập vào vòng tròn này. Ông cũng đã nói với dì hai lần, bảo dì đưa cháu đi làm quen thêm bạn bè.”Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM DermaÔng cụ Trạch suy nghĩ rất chu đáo.Ông cũng không chắc nửa năm sau An Noãn có ở bên Sở Tuấn hay không, nhưng dù không ở bên nhau cũng có thể ở lại Bắc Kinh. Có sự giúp đỡ của nhà họ Trạch, An Noãn cũng có thể sống rất thoải mái.Một tấm lòng tốt của ông cụ Trạch, An Noãn tuy không muốn tham gia lắm nhưng vẫn gật đầu đồng ý.“Vâng ạ.”Ông cụ đang trải đường cho cô, không thể không nhận tình.An Noãn phóng khoáng, mẹ Sở rất hài lòng.Tuy bà không hài lòng với người con dâu tương lai này nhưng không hiểu sao cũng cảm thấy đưa cô ra ngoài cũng không mất mặt.An Noãn xinh đẹp, cử chỉ cũng có khí chất, chỉ cần trang điểm một chút là có thể lên được sân khấu.Mẹ Sở nói: “Vậy được, thế tối nay cháu ngủ sớm. Ngày mai đừng ra ngoài, hoặc về sớm, chiều mai dì gọi người đến trang điểm làm tóc cho cháu, còn có người mang hai bộ lễ phục đến nữa.”“Vâng ạ.” An Noãn nói: “Cảm ơn dì.”Mẹ Sở rất hài lòng.“Còn con nữa.” Mẹ Sở nói với Sở Tuấn: “Mẹ biết con bận nhưng dù bận đến đâu mẹ cũng hy vọng con tối mai sáu giờ có thể về nhà. Tiểu An lần đầu tham gia hoạt động như thế này, nếu có con đi cùng sẽ tự nhiên hơn. Người khác nhìn vào cũng biết nhà chúng ta coi trọng con bé.”Chỉ riêng điểm này An Noãn đã cảm thấy mẹ Sở là người đáng kính trọng.Bà dù không thích cũng sẽ không làm một bà mẹ chồng độc ác, thậm chí còn thực sự suy nghĩ cho An Noãn.“Vâng.” Sở Tuấn nói: “Con sẽ cố gắng về kịp.”Mẹ Sở dặn dò xong liền đi nghỉ trước.Sở Tuấn và An Noãn suốt đường về không nói gì nhiều, không khí có chút kỳ lạ, lúc này cũng không có gì để nói, mỗi người về phòng nghỉ ngơi.Mọi người đều đã mệt.Ngày hôm sau, An Noãn hiếm khi ngủ nướng.Một giấc ngủ dậy, tinh thần sảng khoái.Cô bẻ ngón tay tính toán, ừm, hôm nay là thứ bảy, chắc là có thể ngủ nướng, thả lỏng một chút thì có sao.Một giấc ngủ dậy đã là giữa trưa.Nhà họ Trạch ai nấy đều bận rộn, vẫn chỉ có ông cụ Trạch và dì Vương ở nhà.An Noãn ăn cơm xong lại đi đọc sách.Hôm qua đã hẹn, chiều nay ba giờ sẽ có người đến đưa váy và làm tạo hình cho cô. Đây là chuyện mà người trong giới họ đã quen rồi.May mà An Noãn cũng đã từng trải qua.Tuy kiếp trước cô cũng chỉ là một người bình thường, không có vốn liếng để ngày nào cũng gọi người đến nhà làm tóc, nhưng ảnh nghệ thuật thì cũng đã chụp, bình thường cũng trang điểm nhẹ, mặc váy.Ba giờ đúng, mẹ Sở trở về, mang theo hai nhân viên và mấy cái vali lớn.“Tiểu An, ra thử đồ đi cháu.”An Noãn xuống lầu, nhìn nhân viên lấy từng bộ quần áo ra, mắt sáng lên.Trong vali là mấy bộ váy lễ phục chất liệu rất tốt. Một chiếc màu xanh lam nhạt, một chiếc màu xanh lục, một chiếc màu trắng tinh.Có loại vải sa tanh, có loại xếp tầng tầng lớp lớp bằng vải voan, mỗi chiếc váy lễ phục đều rất đẹp, còn được phối với trang sức cùng tông màu, kiểu dáng. Chuẩn bị rất chu đáo.“Đều là chuẩn bị theo số đo của cháu đấy.” Mẹ Sở nói: “Xem xem thích chiếc nào, chọn đi.”An Noãn nghiêm túc chọn lựa, chọn chiếc màu xanh lam nhạt.Màu này làm da trắng, hơn nữa màu xanh lam nhạt rất đẹp, tuy là kiểu váy cúp ngực nhưng có một chiếc áo khoác nhỏ đi kèm, vừa không bảo thủ, cũng không hở hang.Nhà tạo mẫu tóc búi cho cô một kiểu tóc búi trẻ trung, cài chéo một chiếc trâm tua rua.Nhà tạo mẫu lại lấy một bộ trang sức sapphire màu xanh lam đeo cho An Noãn.“Cô rất đẹp, trẻ trung, da lại đẹp, chỉ cần trang điểm nhẹ là được, trang điểm đậm quá ngược lại sẽ trông già đi.” Chuyên gia trang điểm trang điểm nhẹ cho An Noãn, tự mình ngắm nghía, rất hài lòng.An Noãn soi mình trước gương, xoay một vòng.“Cảm ơn, tôi rất hài lòng.”Dù ở bất cứ lúc nào, ai mà không thích mình được trang điểm xinh đẹp chứ.An Noãn nhìn đồng hồ, năm rưỡi rồi, lát nữa là phải ra ngoài, cô xách tà váy từ từ xuống lầu.Đi được nửa đường thì vừa lúc Sở Tuấn từ ngoài bước vào.Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi lên người An Noãn, chiếc váy voan như phủ thêm một lớp ánh kim, cả người cô như được ánh nắng bao phủ.“Anh về rồi.” Sở Tuấn sải bước vào cửa, vừa ngẩng đầu lên liền thấy An Noãn trong một bộ đồ vàng óng như tiên nữ hạ phàm.
Lái xe về đến nhà, ông cụ đã đi ngủ rồi.
Mẹ Sở vẫn chưa ngủ, đang ngồi đọc sách trong phòng khách.
Nghe thấy có tiếng ô tô vào, bà đi ra xem thử. Thì thấy An Noãn từ ghế lái bước ra.
Bà không khỏi dụi mắt.
Không nhìn nhầm chứ, sao lại là An Noãn lái xe. An Noãn mới đến Bắc Kinh mấy ngày, tuy nghe nói cô gái này rất ham học nhưng thế mà đã biết lái xe rồi à?
Mẹ Sở nửa tin nửa ngờ đi ra đón.
Quả nhiên, ngay sau đó Sở Tuấn từ ghế phụ bước xuống xe.
Buổi sáng đầu Sở Tuấn còn quấn băng gạc, bây giờ đã tháo ra. Anh ở nhà cũng là báo tin vui không báo tin buồn, không muốn người nhà lo lắng. Nên chuyện hôm qua An Noãn một chữ cũng không nhắc đến.
“Dì Trạch.” An Noãn thấy mẹ Sở ra liền tiến lên chào.
“À, phải, có chút việc cần xử lý nên vẫn chưa ngủ.” Mẹ Sở chỉ vào chiếc xe: “Tiểu An, cháu… cháu đây là, cháu biết lái xe à?”
“À, vâng ạ.” An Noãn nói: “Mới học thôi ạ, anh Sở dạy, cháu lái vẫn chưa được tốt lắm.”
An Noãn nói rất khiêm tốn, nhưng mẹ Sở lúc nãy rõ ràng thấy chiếc xe vào cổng rất mượt mà, đỗ xe tắt máy đóng cửa, trông không hề giống như An Noãn nói, là một người mới.
“Mẹ.” Sở Tuấn cũng đã đến, tay còn cầm túi của An Noãn: “Mẹ vẫn chưa nghỉ ngơi ạ?”
“Không buồn ngủ, hơn nữa mẹ có việc đang đợi Tiểu An, không ngờ hôm nay các con về muộn thế, là trong cục lại có vụ án à?”
“Vâng.” Sở Tuấn nói lấp lửng: “Vụ án mà mẹ, lúc nào cũng làm không hết.”
Ba người cùng vào nhà.
An Noãn nghĩ phải nhanh chóng dỗ mẹ Sở đi nghỉ, vội vàng hỏi: “Dì ơi, dì tìm con có việc gì ạ?”
Trong nhà họ Trạch, bố Sở và anh trai của Sở Tuấn là Trạch Sâm vẫn chưa lộ diện.
Về chuyện hôn sự của họ, ông cụ Trạch kiên quyết ủng hộ, còn mẹ Sở vì nể mặt ông nên không từ chối thẳng, nhưng khi nói chuyện riêng với An Noãn thì cô nghe ra bà không tán thành.
An Noãn cảm thấy, để những ngày tháng ở nhà này có thể sống thoải mái một chút, yên tâm một chút, cô tốt nhất nên thể hiện rõ thái độ trước mặt mẹ Sở. Trước đây có thể còn có chút suy nghĩ, bây giờ một chút suy nghĩ cũng không có, càng dễ để nói rõ ràng.
“Phải, qua đây ngồi xuống nói chuyện.” Mẹ Sở kéo An Noãn ngồi xuống ghế sofa.
Sở Tuấn ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Tối mai dì có một người bạn tổ chức sinh nhật cho con gái họ tròn 22 tuổi. Dì muốn đưa cháu đi cùng.”
“Hả?” An Noãn có chút bất ngờ: “Cháu cũng phải đi ạ?”
“Phải đó.” Mẹ Sở nói: “Nếu cháu đã đến Bắc Kinh, là người nhà mình rồi thì tất nhiên phải hòa nhập vào vòng tròn này. Ông cũng đã nói với dì hai lần, bảo dì đưa cháu đi làm quen thêm bạn bè.”
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
Ông cụ Trạch suy nghĩ rất chu đáo.
Ông cũng không chắc nửa năm sau An Noãn có ở bên Sở Tuấn hay không, nhưng dù không ở bên nhau cũng có thể ở lại Bắc Kinh. Có sự giúp đỡ của nhà họ Trạch, An Noãn cũng có thể sống rất thoải mái.
Một tấm lòng tốt của ông cụ Trạch, An Noãn tuy không muốn tham gia lắm nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
“Vâng ạ.”
Ông cụ đang trải đường cho cô, không thể không nhận tình.
An Noãn phóng khoáng, mẹ Sở rất hài lòng.
Tuy bà không hài lòng với người con dâu tương lai này nhưng không hiểu sao cũng cảm thấy đưa cô ra ngoài cũng không mất mặt.
An Noãn xinh đẹp, cử chỉ cũng có khí chất, chỉ cần trang điểm một chút là có thể lên được sân khấu.
Mẹ Sở nói: “Vậy được, thế tối nay cháu ngủ sớm. Ngày mai đừng ra ngoài, hoặc về sớm, chiều mai dì gọi người đến trang điểm làm tóc cho cháu, còn có người mang hai bộ lễ phục đến nữa.”
“Vâng ạ.” An Noãn nói: “Cảm ơn dì.”
Mẹ Sở rất hài lòng.
“Còn con nữa.” Mẹ Sở nói với Sở Tuấn: “Mẹ biết con bận nhưng dù bận đến đâu mẹ cũng hy vọng con tối mai sáu giờ có thể về nhà. Tiểu An lần đầu tham gia hoạt động như thế này, nếu có con đi cùng sẽ tự nhiên hơn. Người khác nhìn vào cũng biết nhà chúng ta coi trọng con bé.”
Chỉ riêng điểm này An Noãn đã cảm thấy mẹ Sở là người đáng kính trọng.
Bà dù không thích cũng sẽ không làm một bà mẹ chồng độc ác, thậm chí còn thực sự suy nghĩ cho An Noãn.
“Vâng.” Sở Tuấn nói: “Con sẽ cố gắng về kịp.”
Mẹ Sở dặn dò xong liền đi nghỉ trước.
Sở Tuấn và An Noãn suốt đường về không nói gì nhiều, không khí có chút kỳ lạ, lúc này cũng không có gì để nói, mỗi người về phòng nghỉ ngơi.
Mọi người đều đã mệt.
Ngày hôm sau, An Noãn hiếm khi ngủ nướng.
Một giấc ngủ dậy, tinh thần sảng khoái.
Cô bẻ ngón tay tính toán, ừm, hôm nay là thứ bảy, chắc là có thể ngủ nướng, thả lỏng một chút thì có sao.
Một giấc ngủ dậy đã là giữa trưa.
Nhà họ Trạch ai nấy đều bận rộn, vẫn chỉ có ông cụ Trạch và dì Vương ở nhà.
An Noãn ăn cơm xong lại đi đọc sách.
Hôm qua đã hẹn, chiều nay ba giờ sẽ có người đến đưa váy và làm tạo hình cho cô. Đây là chuyện mà người trong giới họ đã quen rồi.
May mà An Noãn cũng đã từng trải qua.
Tuy kiếp trước cô cũng chỉ là một người bình thường, không có vốn liếng để ngày nào cũng gọi người đến nhà làm tóc, nhưng ảnh nghệ thuật thì cũng đã chụp, bình thường cũng trang điểm nhẹ, mặc váy.
Ba giờ đúng, mẹ Sở trở về, mang theo hai nhân viên và mấy cái vali lớn.
“Tiểu An, ra thử đồ đi cháu.”
An Noãn xuống lầu, nhìn nhân viên lấy từng bộ quần áo ra, mắt sáng lên.
Trong vali là mấy bộ váy lễ phục chất liệu rất tốt. Một chiếc màu xanh lam nhạt, một chiếc màu xanh lục, một chiếc màu trắng tinh.
Có loại vải sa tanh, có loại xếp tầng tầng lớp lớp bằng vải voan, mỗi chiếc váy lễ phục đều rất đẹp, còn được phối với trang sức cùng tông màu, kiểu dáng. Chuẩn bị rất chu đáo.
“Đều là chuẩn bị theo số đo của cháu đấy.” Mẹ Sở nói: “Xem xem thích chiếc nào, chọn đi.”
An Noãn nghiêm túc chọn lựa, chọn chiếc màu xanh lam nhạt.
Màu này làm da trắng, hơn nữa màu xanh lam nhạt rất đẹp, tuy là kiểu váy cúp ngực nhưng có một chiếc áo khoác nhỏ đi kèm, vừa không bảo thủ, cũng không hở hang.
Nhà tạo mẫu tóc búi cho cô một kiểu tóc búi trẻ trung, cài chéo một chiếc trâm tua rua.
Nhà tạo mẫu lại lấy một bộ trang sức sapphire màu xanh lam đeo cho An Noãn.
“Cô rất đẹp, trẻ trung, da lại đẹp, chỉ cần trang điểm nhẹ là được, trang điểm đậm quá ngược lại sẽ trông già đi.” Chuyên gia trang điểm trang điểm nhẹ cho An Noãn, tự mình ngắm nghía, rất hài lòng.
An Noãn soi mình trước gương, xoay một vòng.
“Cảm ơn, tôi rất hài lòng.”
Dù ở bất cứ lúc nào, ai mà không thích mình được trang điểm xinh đẹp chứ.
An Noãn nhìn đồng hồ, năm rưỡi rồi, lát nữa là phải ra ngoài, cô xách tà váy từ từ xuống lầu.
Đi được nửa đường thì vừa lúc Sở Tuấn từ ngoài bước vào.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi lên người An Noãn, chiếc váy voan như phủ thêm một lớp ánh kim, cả người cô như được ánh nắng bao phủ.
“Anh về rồi.” Sở Tuấn sải bước vào cửa, vừa ngẩng đầu lên liền thấy An Noãn trong một bộ đồ vàng óng như tiên nữ hạ phàm.
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn NhịpTác giả: Nguyệt MặcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNăm 1984, mùa xuân. Ngoại ô Bắc Kinh, trấn Hương Hà. Một chiếc xe van cũ nát dừng lại trước cửa nhà nghỉ Hữu Bằng, người đàn ông đầu trọc đeo dây chuyền vàng to bước xuống từ ghế lái, mở cửa sau, lôi cô gái bên trong ra. Ở ghế phụ, một người đàn ông tóc nhuộm vàng hoe kẹp một chiếc cặp công văn, vừa xuống xe vừa nhìn ngó bốn phía. An Noãn biết, cơ hội của cô không còn nhiều nữa. Bắt cóc buôn người, nạn nhân thường sẽ bị chuyển tay nhiều lần, càng chuyển càng đến nơi hẻo lánh, đợi đến khi tới vùng núi xa xôi thì đúng là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay. Gã đầu trọc giấu một lưỡi dao trong lòng bàn tay, dí vào eo An Noãn. “Ngoan ngoãn chút, không thì tao cho mày đổ máu.” An Noãn cụp mắt, ngoan ngoãn xuống xe. Chân vừa chạm đất cô liền mềm nhũn, suýt nữa thì ngã. Cô đã bị trói trên chiếc xe rách nát này hai tiếng đồng hồ, nghe gã đầu trọc và đồng bọn nói chuyện suốt đường đi, lô “hàng vàng” này tối nay sẽ được chuyển tay cho một người mua tên lão Triệu ngay tại nhà nghỉ… Lái xe về đến nhà, ông cụ đã đi ngủ rồi.Mẹ Sở vẫn chưa ngủ, đang ngồi đọc sách trong phòng khách.Nghe thấy có tiếng ô tô vào, bà đi ra xem thử. Thì thấy An Noãn từ ghế lái bước ra.Bà không khỏi dụi mắt.Không nhìn nhầm chứ, sao lại là An Noãn lái xe. An Noãn mới đến Bắc Kinh mấy ngày, tuy nghe nói cô gái này rất ham học nhưng thế mà đã biết lái xe rồi à?Mẹ Sở nửa tin nửa ngờ đi ra đón.Quả nhiên, ngay sau đó Sở Tuấn từ ghế phụ bước xuống xe.Buổi sáng đầu Sở Tuấn còn quấn băng gạc, bây giờ đã tháo ra. Anh ở nhà cũng là báo tin vui không báo tin buồn, không muốn người nhà lo lắng. Nên chuyện hôm qua An Noãn một chữ cũng không nhắc đến.“Dì Trạch.” An Noãn thấy mẹ Sở ra liền tiến lên chào.“À, phải, có chút việc cần xử lý nên vẫn chưa ngủ.” Mẹ Sở chỉ vào chiếc xe: “Tiểu An, cháu… cháu đây là, cháu biết lái xe à?”“À, vâng ạ.” An Noãn nói: “Mới học thôi ạ, anh Sở dạy, cháu lái vẫn chưa được tốt lắm.”An Noãn nói rất khiêm tốn, nhưng mẹ Sở lúc nãy rõ ràng thấy chiếc xe vào cổng rất mượt mà, đỗ xe tắt máy đóng cửa, trông không hề giống như An Noãn nói, là một người mới.“Mẹ.” Sở Tuấn cũng đã đến, tay còn cầm túi của An Noãn: “Mẹ vẫn chưa nghỉ ngơi ạ?”“Không buồn ngủ, hơn nữa mẹ có việc đang đợi Tiểu An, không ngờ hôm nay các con về muộn thế, là trong cục lại có vụ án à?”“Vâng.” Sở Tuấn nói lấp lửng: “Vụ án mà mẹ, lúc nào cũng làm không hết.”Ba người cùng vào nhà.An Noãn nghĩ phải nhanh chóng dỗ mẹ Sở đi nghỉ, vội vàng hỏi: “Dì ơi, dì tìm con có việc gì ạ?”Trong nhà họ Trạch, bố Sở và anh trai của Sở Tuấn là Trạch Sâm vẫn chưa lộ diện.Về chuyện hôn sự của họ, ông cụ Trạch kiên quyết ủng hộ, còn mẹ Sở vì nể mặt ông nên không từ chối thẳng, nhưng khi nói chuyện riêng với An Noãn thì cô nghe ra bà không tán thành.An Noãn cảm thấy, để những ngày tháng ở nhà này có thể sống thoải mái một chút, yên tâm một chút, cô tốt nhất nên thể hiện rõ thái độ trước mặt mẹ Sở. Trước đây có thể còn có chút suy nghĩ, bây giờ một chút suy nghĩ cũng không có, càng dễ để nói rõ ràng.“Phải, qua đây ngồi xuống nói chuyện.” Mẹ Sở kéo An Noãn ngồi xuống ghế sofa.Sở Tuấn ngoan ngoãn ngồi xuống.“Tối mai dì có một người bạn tổ chức sinh nhật cho con gái họ tròn 22 tuổi. Dì muốn đưa cháu đi cùng.”“Hả?” An Noãn có chút bất ngờ: “Cháu cũng phải đi ạ?”“Phải đó.” Mẹ Sở nói: “Nếu cháu đã đến Bắc Kinh, là người nhà mình rồi thì tất nhiên phải hòa nhập vào vòng tròn này. Ông cũng đã nói với dì hai lần, bảo dì đưa cháu đi làm quen thêm bạn bè.”Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM DermaÔng cụ Trạch suy nghĩ rất chu đáo.Ông cũng không chắc nửa năm sau An Noãn có ở bên Sở Tuấn hay không, nhưng dù không ở bên nhau cũng có thể ở lại Bắc Kinh. Có sự giúp đỡ của nhà họ Trạch, An Noãn cũng có thể sống rất thoải mái.Một tấm lòng tốt của ông cụ Trạch, An Noãn tuy không muốn tham gia lắm nhưng vẫn gật đầu đồng ý.“Vâng ạ.”Ông cụ đang trải đường cho cô, không thể không nhận tình.An Noãn phóng khoáng, mẹ Sở rất hài lòng.Tuy bà không hài lòng với người con dâu tương lai này nhưng không hiểu sao cũng cảm thấy đưa cô ra ngoài cũng không mất mặt.An Noãn xinh đẹp, cử chỉ cũng có khí chất, chỉ cần trang điểm một chút là có thể lên được sân khấu.Mẹ Sở nói: “Vậy được, thế tối nay cháu ngủ sớm. Ngày mai đừng ra ngoài, hoặc về sớm, chiều mai dì gọi người đến trang điểm làm tóc cho cháu, còn có người mang hai bộ lễ phục đến nữa.”“Vâng ạ.” An Noãn nói: “Cảm ơn dì.”Mẹ Sở rất hài lòng.“Còn con nữa.” Mẹ Sở nói với Sở Tuấn: “Mẹ biết con bận nhưng dù bận đến đâu mẹ cũng hy vọng con tối mai sáu giờ có thể về nhà. Tiểu An lần đầu tham gia hoạt động như thế này, nếu có con đi cùng sẽ tự nhiên hơn. Người khác nhìn vào cũng biết nhà chúng ta coi trọng con bé.”Chỉ riêng điểm này An Noãn đã cảm thấy mẹ Sở là người đáng kính trọng.Bà dù không thích cũng sẽ không làm một bà mẹ chồng độc ác, thậm chí còn thực sự suy nghĩ cho An Noãn.“Vâng.” Sở Tuấn nói: “Con sẽ cố gắng về kịp.”Mẹ Sở dặn dò xong liền đi nghỉ trước.Sở Tuấn và An Noãn suốt đường về không nói gì nhiều, không khí có chút kỳ lạ, lúc này cũng không có gì để nói, mỗi người về phòng nghỉ ngơi.Mọi người đều đã mệt.Ngày hôm sau, An Noãn hiếm khi ngủ nướng.Một giấc ngủ dậy, tinh thần sảng khoái.Cô bẻ ngón tay tính toán, ừm, hôm nay là thứ bảy, chắc là có thể ngủ nướng, thả lỏng một chút thì có sao.Một giấc ngủ dậy đã là giữa trưa.Nhà họ Trạch ai nấy đều bận rộn, vẫn chỉ có ông cụ Trạch và dì Vương ở nhà.An Noãn ăn cơm xong lại đi đọc sách.Hôm qua đã hẹn, chiều nay ba giờ sẽ có người đến đưa váy và làm tạo hình cho cô. Đây là chuyện mà người trong giới họ đã quen rồi.May mà An Noãn cũng đã từng trải qua.Tuy kiếp trước cô cũng chỉ là một người bình thường, không có vốn liếng để ngày nào cũng gọi người đến nhà làm tóc, nhưng ảnh nghệ thuật thì cũng đã chụp, bình thường cũng trang điểm nhẹ, mặc váy.Ba giờ đúng, mẹ Sở trở về, mang theo hai nhân viên và mấy cái vali lớn.“Tiểu An, ra thử đồ đi cháu.”An Noãn xuống lầu, nhìn nhân viên lấy từng bộ quần áo ra, mắt sáng lên.Trong vali là mấy bộ váy lễ phục chất liệu rất tốt. Một chiếc màu xanh lam nhạt, một chiếc màu xanh lục, một chiếc màu trắng tinh.Có loại vải sa tanh, có loại xếp tầng tầng lớp lớp bằng vải voan, mỗi chiếc váy lễ phục đều rất đẹp, còn được phối với trang sức cùng tông màu, kiểu dáng. Chuẩn bị rất chu đáo.“Đều là chuẩn bị theo số đo của cháu đấy.” Mẹ Sở nói: “Xem xem thích chiếc nào, chọn đi.”An Noãn nghiêm túc chọn lựa, chọn chiếc màu xanh lam nhạt.Màu này làm da trắng, hơn nữa màu xanh lam nhạt rất đẹp, tuy là kiểu váy cúp ngực nhưng có một chiếc áo khoác nhỏ đi kèm, vừa không bảo thủ, cũng không hở hang.Nhà tạo mẫu tóc búi cho cô một kiểu tóc búi trẻ trung, cài chéo một chiếc trâm tua rua.Nhà tạo mẫu lại lấy một bộ trang sức sapphire màu xanh lam đeo cho An Noãn.“Cô rất đẹp, trẻ trung, da lại đẹp, chỉ cần trang điểm nhẹ là được, trang điểm đậm quá ngược lại sẽ trông già đi.” Chuyên gia trang điểm trang điểm nhẹ cho An Noãn, tự mình ngắm nghía, rất hài lòng.An Noãn soi mình trước gương, xoay một vòng.“Cảm ơn, tôi rất hài lòng.”Dù ở bất cứ lúc nào, ai mà không thích mình được trang điểm xinh đẹp chứ.An Noãn nhìn đồng hồ, năm rưỡi rồi, lát nữa là phải ra ngoài, cô xách tà váy từ từ xuống lầu.Đi được nửa đường thì vừa lúc Sở Tuấn từ ngoài bước vào.Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi lên người An Noãn, chiếc váy voan như phủ thêm một lớp ánh kim, cả người cô như được ánh nắng bao phủ.“Anh về rồi.” Sở Tuấn sải bước vào cửa, vừa ngẩng đầu lên liền thấy An Noãn trong một bộ đồ vàng óng như tiên nữ hạ phàm.