1 Ngày trước khi Hứa Thụ Châu chính thức đề nghị chia tay, tôi chưa từng nghĩ rằng anh ấy sẽ rời xa tôi. Những gì tôi từng tưởng tượng về cảnh chia ly của chúng tôi là một trong hai sẽ dùng chút hơi tàn cuối cùng để nắm chặt bàn tay gầy guộc của người kia trên giường bệnh... Không, tôi nên là người ra đi trước, vì trong nhận thức của tôi, Hứa Thụ Châu sẽ không bao giờ bỏ tôi lại. Chúng tôi yêu nhau năm năm ba tháng, trong suốt quãng thời gian đó, anh chưa một lần chủ động nói chia tay. Ngược lại, số lần tôi đề nghị chia tay có thể đủ để đăng ký kỷ lục Guinness thế giới. Lý do chia tay cũng vụn vặt đơn giản, muôn hình vạn trạng, thậm chí còn có phần trẻ con: ví dụ như anh ngủ quá nhanh mà chưa kịp trả lời tin nhắn của tôi, như khi chúng tôi ngủ chung một chăn vào mùa đông, anh nói rằng đôi chân lạnh như băng của tôi cứa vào người anh như dao cắt, hay khi tôi lục lọi cả Tiểu Hồng Thư để chọn một nhà hàng thật ưng ý, anh lại bảo đồ ăn cũng chỉ thường thôi. Và tôi luôn có những lý do đầy…
Chương 22
Ý Nghĩa Của Sự Chia LyTác giả: Thất Bảo TôTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược1 Ngày trước khi Hứa Thụ Châu chính thức đề nghị chia tay, tôi chưa từng nghĩ rằng anh ấy sẽ rời xa tôi. Những gì tôi từng tưởng tượng về cảnh chia ly của chúng tôi là một trong hai sẽ dùng chút hơi tàn cuối cùng để nắm chặt bàn tay gầy guộc của người kia trên giường bệnh... Không, tôi nên là người ra đi trước, vì trong nhận thức của tôi, Hứa Thụ Châu sẽ không bao giờ bỏ tôi lại. Chúng tôi yêu nhau năm năm ba tháng, trong suốt quãng thời gian đó, anh chưa một lần chủ động nói chia tay. Ngược lại, số lần tôi đề nghị chia tay có thể đủ để đăng ký kỷ lục Guinness thế giới. Lý do chia tay cũng vụn vặt đơn giản, muôn hình vạn trạng, thậm chí còn có phần trẻ con: ví dụ như anh ngủ quá nhanh mà chưa kịp trả lời tin nhắn của tôi, như khi chúng tôi ngủ chung một chăn vào mùa đông, anh nói rằng đôi chân lạnh như băng của tôi cứa vào người anh như dao cắt, hay khi tôi lục lọi cả Tiểu Hồng Thư để chọn một nhà hàng thật ưng ý, anh lại bảo đồ ăn cũng chỉ thường thôi. Và tôi luôn có những lý do đầy… Sau này, tôi học trang điểm theo bạn cùng phòng. Nếu dùng cách nói phổ biến trên mạng bây giờ thì chính là kiểu "trang điểm vô dụng": da có trắng lên chút, lông mày đậm hơn chút, cộng thêm một đôi môi đỏ chót. Nhưng tôi vẫn cảm thấy nhan sắc của mình đã lên một tầm cao mới.Cũng chính trong giai đoạn tự luyến và tự tin này, tôi gặp Hứa Thụ Châu.Trong mắt Hứa Thụ Châu, tôi có thể đẹp hơn nữa.Anh ấy từng hình tượng hóa nhan sắc của tôi: "Em trông hơi giống Thang Duy."Về đến nhà, tôi lập tức tra ảnh của Thang Duy, không thể tin nổi, bèn hỏi bạn cùng phòng: "Tớ giống Thang Duy lắm à?"Các cô ấy nhìn tôi một lượt: "Giống thật đấy, nhất là đôi mắt và hàng chân mày.""Tớ đã muốn nói từ hồi năm nhất rồi." Một người khác góp lời.Rồi lại hỏi: "Có ai nói cậu giống Thang Duy chưa?"Tôi ngập ngừng, ngượng ngùng nói nhỏ: "Chỉ có cậu bạn mà tớ mới quen gần đây."Từ Mãn lập tức phản ứng, trêu chọc: "Ồ~ Là bạn Hứa đấy à?"Về giường, tôi hít hít mũi, nhắn tin cho Kỷ Tiêu Nhiên: "Cậu ngủ chưa?"Trong lúc chờ cậu ấy trả lời, tôi kéo danh sách bạn bè xuống.Không ngờ phải lướt nhiều đến vậy, tin nhắn công việc như cơn lũ đã cuốn Hứa Thụ Châu xuống tận cùng danh sách.Khi tôi gỡ ghim và xóa ghi chú đặc biệt về anh ấy, anh ấy đã rơi xuống một chiều không gian thấp hơn, trở thành một người xa lạ nơi rìa mạng xã hội.Anh ấy vẫn chưa cập nhật gì lên trang cá nhân, ảnh đại diện vẫn là con chó beagle ấy.Có lẽ…Anh ấy đã thay lòng, từ thích Border Collie chuyển sang thích Beagle.Mỗi khi lén xem trang cá nhân của anh ấy, tôi luôn cẩn thận để tránh bấm nhầm vào ảnh đại diện.Tôi chưa bao giờ sơ suất, cũng như tôi chưa từng phạm sai lầm trong công việc.Đúng lúc này, tin nhắn của Kỷ Tiêu Nhiên nhảy ra: "Vẫn chưa."Tôi chuyển màn hình qua: "Mỗi ngày cậu ngủ lúc mấy giờ thế?"Kỷ Tiêu Nhiên: "Tùy, nhưng mai tôi phải dậy sớm."Tôi hỏi: "Bay lúc mấy giờ?"Cậu ấy đùa: "Cậu muốn ra sân bay đón tôi à?"Tôi khựng lại một chút, suy nghĩ rồi nhắn: "Lúc cậu đến, chắc tôi vẫn đang đi làm."Kỷ Tiêu Nhiên có vẻ bất ngờ: "Hả? Cậu thật sự định ra sân bay sao?"Tôi nói: "Đùa thôi mà."Sự kéo đẩy trong cuộc trò chuyện này khiến tôi buồn cười.Nhờ yêu đương, giờ đây tôi đã không còn non nớt như trước, có thể thoải mái trò chuyện với con trai.Thoát khỏi vùng an toàn mà Hứa Thụ Châu dựng nên, tôi tự xây cho mình một vùng an toàn mới.Những kinh nghiệm giao tiếp giữa nam và nữ đã trở thành một dòng chảy trong tiềm thức, như nội lực tự nhiên tuôn trào trong từng câu nói đùa và tương tác.Kỷ Tiêu Nhiên không để bầu không khí lắng xuống: "Nhưng cậu có muốn xem buổi diễn không?"Tôi mở album, tìm lại tấm áp phích, rồi đối chiếu với lịch: "Tối thứ bảy à?"Cậu ấy: "Ừm."Tôi đùa: "Có vé miễn phí không?"Kỷ Tiêu Nhiên: "Đương nhiên rồi, tôi đưa cậu vào."Nhưng tôi không thích nhận lợi ích mà không bỏ ra gì cả, có lẽ đó cũng là quán tính suy nghĩ của tôi.Tôi vào trang bán vé, tìm buổi diễn của họ, đặt một tấm vé hiếm hoi còn lại, rồi chụp màn hình gửi cho Kỷ Tiêu Nhiên.Cũng giống như khi Hứa Thụ Châu thẳng thừng đặt vé máy bay lúc trước.Kỷ Tiêu Nhiên kinh ngạc: "Cậu không cần làm vậy đâu!!"Tôi nói: "Xem như ủng hộ nhẹ nhàng sự nghiệp của mấy cậu nhóc vậy."Kỷ Tiêu Nhiên gửi cho tôi một sticker mặt khóc sướt mướt.Tôi quay lại nhìn tấm áp phích đỏ rượu, phóng to dòng tiêu đề…"Như sương, như điện, hãy nhìn đời như thế."Tôi muốn thoát khỏi một mùa hè thảm hại.Tôi muốn đi nghe một mùa hè bùng cháy không chút do dự.Sau này, tôi học trang điểm theo bạn cùng phòng. Nếu dùng cách nói phổ biến trên mạng bây giờ thì chính là kiểu "trang điểm vô dụng": da có trắng lên chút, lông mày đậm hơn chút, cộng thêm một đôi môi đỏ chót. Nhưng tôi vẫn cảm thấy nhan sắc của mình đã lên một tầm cao mới.Cũng chính trong giai đoạn tự luyến và tự tin này, tôi gặp Hứa Thụ Châu.Trong mắt Hứa Thụ Châu, tôi có thể đẹp hơn nữa.Anh ấy từng hình tượng hóa nhan sắc của tôi: "Em trông hơi giống Thang Duy."Về đến nhà, tôi lập tức tra ảnh của Thang Duy, không thể tin nổi, bèn hỏi bạn cùng phòng: "Tớ giống Thang Duy lắm à?"Các cô ấy nhìn tôi một lượt: "Giống thật đấy, nhất là đôi mắt và hàng chân mày.""Tớ đã muốn nói từ hồi năm nhất rồi." Một người khác góp lời.Rồi lại hỏi: "Có ai nói cậu giống Thang Duy chưa?"Tôi ngập ngừng, ngượng ngùng nói nhỏ: "Chỉ có cậu bạn mà tớ mới quen gần đây."Từ Mãn lập tức phản ứng, trêu chọc: "Ồ~ Là bạn Hứa đấy à?"Về giường, tôi hít hít mũi, nhắn tin cho Kỷ Tiêu Nhiên: "Cậu ngủ chưa?"Trong lúc chờ cậu ấy trả lời, tôi kéo danh sách bạn bè xuống.Không ngờ phải lướt nhiều đến vậy, tin nhắn công việc như cơn lũ đã cuốn Hứa Thụ Châu xuống tận cùng danh sách.Khi tôi gỡ ghim và xóa ghi chú đặc biệt về anh ấy, anh ấy đã rơi xuống một chiều không gian thấp hơn, trở thành một người xa lạ nơi rìa mạng xã hội.Anh ấy vẫn chưa cập nhật gì lên trang cá nhân, ảnh đại diện vẫn là con chó beagle ấy.Có lẽ…Anh ấy đã thay lòng, từ thích Border Collie chuyển sang thích Beagle.Mỗi khi lén xem trang cá nhân của anh ấy, tôi luôn cẩn thận để tránh bấm nhầm vào ảnh đại diện.Tôi chưa bao giờ sơ suất, cũng như tôi chưa từng phạm sai lầm trong công việc.Đúng lúc này, tin nhắn của Kỷ Tiêu Nhiên nhảy ra: "Vẫn chưa."Tôi chuyển màn hình qua: "Mỗi ngày cậu ngủ lúc mấy giờ thế?"Kỷ Tiêu Nhiên: "Tùy, nhưng mai tôi phải dậy sớm."Tôi hỏi: "Bay lúc mấy giờ?"
Sau này, tôi học trang điểm theo bạn cùng phòng. Nếu dùng cách nói phổ biến trên mạng bây giờ thì chính là kiểu "trang điểm vô dụng": da có trắng lên chút, lông mày đậm hơn chút, cộng thêm một đôi môi đỏ chót. Nhưng tôi vẫn cảm thấy nhan sắc của mình đã lên một tầm cao mới.
Cũng chính trong giai đoạn tự luyến và tự tin này, tôi gặp Hứa Thụ Châu.
Trong mắt Hứa Thụ Châu, tôi có thể đẹp hơn nữa.
Anh ấy từng hình tượng hóa nhan sắc của tôi: "Em trông hơi giống Thang Duy."
Về đến nhà, tôi lập tức tra ảnh của Thang Duy, không thể tin nổi, bèn hỏi bạn cùng phòng: "Tớ giống Thang Duy lắm à?"
Các cô ấy nhìn tôi một lượt: "Giống thật đấy, nhất là đôi mắt và hàng chân mày."
"Tớ đã muốn nói từ hồi năm nhất rồi." Một người khác góp lời.
Rồi lại hỏi: "Có ai nói cậu giống Thang Duy chưa?"
Tôi ngập ngừng, ngượng ngùng nói nhỏ: "Chỉ có cậu bạn mà tớ mới quen gần đây."
Từ Mãn lập tức phản ứng, trêu chọc: "Ồ~ Là bạn Hứa đấy à?"
Về giường, tôi hít hít mũi, nhắn tin cho Kỷ Tiêu Nhiên: "Cậu ngủ chưa?"
Trong lúc chờ cậu ấy trả lời, tôi kéo danh sách bạn bè xuống.
Không ngờ phải lướt nhiều đến vậy, tin nhắn công việc như cơn lũ đã cuốn Hứa Thụ Châu xuống tận cùng danh sách.
Khi tôi gỡ ghim và xóa ghi chú đặc biệt về anh ấy, anh ấy đã rơi xuống một chiều không gian thấp hơn, trở thành một người xa lạ nơi rìa mạng xã hội.
Anh ấy vẫn chưa cập nhật gì lên trang cá nhân, ảnh đại diện vẫn là con chó beagle ấy.
Có lẽ…
Anh ấy đã thay lòng, từ thích Border Collie chuyển sang thích Beagle.
Mỗi khi lén xem trang cá nhân của anh ấy, tôi luôn cẩn thận để tránh bấm nhầm vào ảnh đại diện.
Tôi chưa bao giờ sơ suất, cũng như tôi chưa từng phạm sai lầm trong công việc.
Đúng lúc này, tin nhắn của Kỷ Tiêu Nhiên nhảy ra: "Vẫn chưa."
Tôi chuyển màn hình qua: "Mỗi ngày cậu ngủ lúc mấy giờ thế?"
Kỷ Tiêu Nhiên: "Tùy, nhưng mai tôi phải dậy sớm."
Tôi hỏi: "Bay lúc mấy giờ?"
Cậu ấy đùa: "Cậu muốn ra sân bay đón tôi à?"
Tôi khựng lại một chút, suy nghĩ rồi nhắn: "Lúc cậu đến, chắc tôi vẫn đang đi làm."
Kỷ Tiêu Nhiên có vẻ bất ngờ: "Hả? Cậu thật sự định ra sân bay sao?"
Tôi nói: "Đùa thôi mà."
Sự kéo đẩy trong cuộc trò chuyện này khiến tôi buồn cười.
Nhờ yêu đương, giờ đây tôi đã không còn non nớt như trước, có thể thoải mái trò chuyện với con trai.
Thoát khỏi vùng an toàn mà Hứa Thụ Châu dựng nên, tôi tự xây cho mình một vùng an toàn mới.
Những kinh nghiệm giao tiếp giữa nam và nữ đã trở thành một dòng chảy trong tiềm thức, như nội lực tự nhiên tuôn trào trong từng câu nói đùa và tương tác.
Kỷ Tiêu Nhiên không để bầu không khí lắng xuống: "Nhưng cậu có muốn xem buổi diễn không?"
Tôi mở album, tìm lại tấm áp phích, rồi đối chiếu với lịch: "Tối thứ bảy à?"
Cậu ấy: "Ừm."
Tôi đùa: "Có vé miễn phí không?"
Kỷ Tiêu Nhiên: "Đương nhiên rồi, tôi đưa cậu vào."
Nhưng tôi không thích nhận lợi ích mà không bỏ ra gì cả, có lẽ đó cũng là quán tính suy nghĩ của tôi.
Tôi vào trang bán vé, tìm buổi diễn của họ, đặt một tấm vé hiếm hoi còn lại, rồi chụp màn hình gửi cho Kỷ Tiêu Nhiên.
Cũng giống như khi Hứa Thụ Châu thẳng thừng đặt vé máy bay lúc trước.
Kỷ Tiêu Nhiên kinh ngạc: "Cậu không cần làm vậy đâu!!"
Tôi nói: "Xem như ủng hộ nhẹ nhàng sự nghiệp của mấy cậu nhóc vậy."
Kỷ Tiêu Nhiên gửi cho tôi một sticker mặt khóc sướt mướt.
Tôi quay lại nhìn tấm áp phích đỏ rượu, phóng to dòng tiêu đề…
"Như sương, như điện, hãy nhìn đời như thế."
Tôi muốn thoát khỏi một mùa hè thảm hại.
Tôi muốn đi nghe một mùa hè bùng cháy không chút do dự.
Sau này, tôi học trang điểm theo bạn cùng phòng. Nếu dùng cách nói phổ biến trên mạng bây giờ thì chính là kiểu "trang điểm vô dụng": da có trắng lên chút, lông mày đậm hơn chút, cộng thêm một đôi môi đỏ chót. Nhưng tôi vẫn cảm thấy nhan sắc của mình đã lên một tầm cao mới.
Cũng chính trong giai đoạn tự luyến và tự tin này, tôi gặp Hứa Thụ Châu.
Trong mắt Hứa Thụ Châu, tôi có thể đẹp hơn nữa.
Anh ấy từng hình tượng hóa nhan sắc của tôi: "Em trông hơi giống Thang Duy."
Về đến nhà, tôi lập tức tra ảnh của Thang Duy, không thể tin nổi, bèn hỏi bạn cùng phòng: "Tớ giống Thang Duy lắm à?"
Các cô ấy nhìn tôi một lượt: "Giống thật đấy, nhất là đôi mắt và hàng chân mày."
"Tớ đã muốn nói từ hồi năm nhất rồi." Một người khác góp lời.
Rồi lại hỏi: "Có ai nói cậu giống Thang Duy chưa?"
Tôi ngập ngừng, ngượng ngùng nói nhỏ: "Chỉ có cậu bạn mà tớ mới quen gần đây."
Từ Mãn lập tức phản ứng, trêu chọc: "Ồ~ Là bạn Hứa đấy à?"
Về giường, tôi hít hít mũi, nhắn tin cho Kỷ Tiêu Nhiên: "Cậu ngủ chưa?"
Trong lúc chờ cậu ấy trả lời, tôi kéo danh sách bạn bè xuống.
Không ngờ phải lướt nhiều đến vậy, tin nhắn công việc như cơn lũ đã cuốn Hứa Thụ Châu xuống tận cùng danh sách.
Khi tôi gỡ ghim và xóa ghi chú đặc biệt về anh ấy, anh ấy đã rơi xuống một chiều không gian thấp hơn, trở thành một người xa lạ nơi rìa mạng xã hội.
Anh ấy vẫn chưa cập nhật gì lên trang cá nhân, ảnh đại diện vẫn là con chó beagle ấy.
Có lẽ…
Anh ấy đã thay lòng, từ thích Border Collie chuyển sang thích Beagle.
Mỗi khi lén xem trang cá nhân của anh ấy, tôi luôn cẩn thận để tránh bấm nhầm vào ảnh đại diện.
Tôi chưa bao giờ sơ suất, cũng như tôi chưa từng phạm sai lầm trong công việc.
Đúng lúc này, tin nhắn của Kỷ Tiêu Nhiên nhảy ra: "Vẫn chưa."
Tôi chuyển màn hình qua: "Mỗi ngày cậu ngủ lúc mấy giờ thế?"
Kỷ Tiêu Nhiên: "Tùy, nhưng mai tôi phải dậy sớm."
Tôi hỏi: "Bay lúc mấy giờ?"
Ý Nghĩa Của Sự Chia LyTác giả: Thất Bảo TôTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược1 Ngày trước khi Hứa Thụ Châu chính thức đề nghị chia tay, tôi chưa từng nghĩ rằng anh ấy sẽ rời xa tôi. Những gì tôi từng tưởng tượng về cảnh chia ly của chúng tôi là một trong hai sẽ dùng chút hơi tàn cuối cùng để nắm chặt bàn tay gầy guộc của người kia trên giường bệnh... Không, tôi nên là người ra đi trước, vì trong nhận thức của tôi, Hứa Thụ Châu sẽ không bao giờ bỏ tôi lại. Chúng tôi yêu nhau năm năm ba tháng, trong suốt quãng thời gian đó, anh chưa một lần chủ động nói chia tay. Ngược lại, số lần tôi đề nghị chia tay có thể đủ để đăng ký kỷ lục Guinness thế giới. Lý do chia tay cũng vụn vặt đơn giản, muôn hình vạn trạng, thậm chí còn có phần trẻ con: ví dụ như anh ngủ quá nhanh mà chưa kịp trả lời tin nhắn của tôi, như khi chúng tôi ngủ chung một chăn vào mùa đông, anh nói rằng đôi chân lạnh như băng của tôi cứa vào người anh như dao cắt, hay khi tôi lục lọi cả Tiểu Hồng Thư để chọn một nhà hàng thật ưng ý, anh lại bảo đồ ăn cũng chỉ thường thôi. Và tôi luôn có những lý do đầy… Sau này, tôi học trang điểm theo bạn cùng phòng. Nếu dùng cách nói phổ biến trên mạng bây giờ thì chính là kiểu "trang điểm vô dụng": da có trắng lên chút, lông mày đậm hơn chút, cộng thêm một đôi môi đỏ chót. Nhưng tôi vẫn cảm thấy nhan sắc của mình đã lên một tầm cao mới.Cũng chính trong giai đoạn tự luyến và tự tin này, tôi gặp Hứa Thụ Châu.Trong mắt Hứa Thụ Châu, tôi có thể đẹp hơn nữa.Anh ấy từng hình tượng hóa nhan sắc của tôi: "Em trông hơi giống Thang Duy."Về đến nhà, tôi lập tức tra ảnh của Thang Duy, không thể tin nổi, bèn hỏi bạn cùng phòng: "Tớ giống Thang Duy lắm à?"Các cô ấy nhìn tôi một lượt: "Giống thật đấy, nhất là đôi mắt và hàng chân mày.""Tớ đã muốn nói từ hồi năm nhất rồi." Một người khác góp lời.Rồi lại hỏi: "Có ai nói cậu giống Thang Duy chưa?"Tôi ngập ngừng, ngượng ngùng nói nhỏ: "Chỉ có cậu bạn mà tớ mới quen gần đây."Từ Mãn lập tức phản ứng, trêu chọc: "Ồ~ Là bạn Hứa đấy à?"Về giường, tôi hít hít mũi, nhắn tin cho Kỷ Tiêu Nhiên: "Cậu ngủ chưa?"Trong lúc chờ cậu ấy trả lời, tôi kéo danh sách bạn bè xuống.Không ngờ phải lướt nhiều đến vậy, tin nhắn công việc như cơn lũ đã cuốn Hứa Thụ Châu xuống tận cùng danh sách.Khi tôi gỡ ghim và xóa ghi chú đặc biệt về anh ấy, anh ấy đã rơi xuống một chiều không gian thấp hơn, trở thành một người xa lạ nơi rìa mạng xã hội.Anh ấy vẫn chưa cập nhật gì lên trang cá nhân, ảnh đại diện vẫn là con chó beagle ấy.Có lẽ…Anh ấy đã thay lòng, từ thích Border Collie chuyển sang thích Beagle.Mỗi khi lén xem trang cá nhân của anh ấy, tôi luôn cẩn thận để tránh bấm nhầm vào ảnh đại diện.Tôi chưa bao giờ sơ suất, cũng như tôi chưa từng phạm sai lầm trong công việc.Đúng lúc này, tin nhắn của Kỷ Tiêu Nhiên nhảy ra: "Vẫn chưa."Tôi chuyển màn hình qua: "Mỗi ngày cậu ngủ lúc mấy giờ thế?"Kỷ Tiêu Nhiên: "Tùy, nhưng mai tôi phải dậy sớm."Tôi hỏi: "Bay lúc mấy giờ?"Cậu ấy đùa: "Cậu muốn ra sân bay đón tôi à?"Tôi khựng lại một chút, suy nghĩ rồi nhắn: "Lúc cậu đến, chắc tôi vẫn đang đi làm."Kỷ Tiêu Nhiên có vẻ bất ngờ: "Hả? Cậu thật sự định ra sân bay sao?"Tôi nói: "Đùa thôi mà."Sự kéo đẩy trong cuộc trò chuyện này khiến tôi buồn cười.Nhờ yêu đương, giờ đây tôi đã không còn non nớt như trước, có thể thoải mái trò chuyện với con trai.Thoát khỏi vùng an toàn mà Hứa Thụ Châu dựng nên, tôi tự xây cho mình một vùng an toàn mới.Những kinh nghiệm giao tiếp giữa nam và nữ đã trở thành một dòng chảy trong tiềm thức, như nội lực tự nhiên tuôn trào trong từng câu nói đùa và tương tác.Kỷ Tiêu Nhiên không để bầu không khí lắng xuống: "Nhưng cậu có muốn xem buổi diễn không?"Tôi mở album, tìm lại tấm áp phích, rồi đối chiếu với lịch: "Tối thứ bảy à?"Cậu ấy: "Ừm."Tôi đùa: "Có vé miễn phí không?"Kỷ Tiêu Nhiên: "Đương nhiên rồi, tôi đưa cậu vào."Nhưng tôi không thích nhận lợi ích mà không bỏ ra gì cả, có lẽ đó cũng là quán tính suy nghĩ của tôi.Tôi vào trang bán vé, tìm buổi diễn của họ, đặt một tấm vé hiếm hoi còn lại, rồi chụp màn hình gửi cho Kỷ Tiêu Nhiên.Cũng giống như khi Hứa Thụ Châu thẳng thừng đặt vé máy bay lúc trước.Kỷ Tiêu Nhiên kinh ngạc: "Cậu không cần làm vậy đâu!!"Tôi nói: "Xem như ủng hộ nhẹ nhàng sự nghiệp của mấy cậu nhóc vậy."Kỷ Tiêu Nhiên gửi cho tôi một sticker mặt khóc sướt mướt.Tôi quay lại nhìn tấm áp phích đỏ rượu, phóng to dòng tiêu đề…"Như sương, như điện, hãy nhìn đời như thế."Tôi muốn thoát khỏi một mùa hè thảm hại.Tôi muốn đi nghe một mùa hè bùng cháy không chút do dự.Sau này, tôi học trang điểm theo bạn cùng phòng. Nếu dùng cách nói phổ biến trên mạng bây giờ thì chính là kiểu "trang điểm vô dụng": da có trắng lên chút, lông mày đậm hơn chút, cộng thêm một đôi môi đỏ chót. Nhưng tôi vẫn cảm thấy nhan sắc của mình đã lên một tầm cao mới.Cũng chính trong giai đoạn tự luyến và tự tin này, tôi gặp Hứa Thụ Châu.Trong mắt Hứa Thụ Châu, tôi có thể đẹp hơn nữa.Anh ấy từng hình tượng hóa nhan sắc của tôi: "Em trông hơi giống Thang Duy."Về đến nhà, tôi lập tức tra ảnh của Thang Duy, không thể tin nổi, bèn hỏi bạn cùng phòng: "Tớ giống Thang Duy lắm à?"Các cô ấy nhìn tôi một lượt: "Giống thật đấy, nhất là đôi mắt và hàng chân mày.""Tớ đã muốn nói từ hồi năm nhất rồi." Một người khác góp lời.Rồi lại hỏi: "Có ai nói cậu giống Thang Duy chưa?"Tôi ngập ngừng, ngượng ngùng nói nhỏ: "Chỉ có cậu bạn mà tớ mới quen gần đây."Từ Mãn lập tức phản ứng, trêu chọc: "Ồ~ Là bạn Hứa đấy à?"Về giường, tôi hít hít mũi, nhắn tin cho Kỷ Tiêu Nhiên: "Cậu ngủ chưa?"Trong lúc chờ cậu ấy trả lời, tôi kéo danh sách bạn bè xuống.Không ngờ phải lướt nhiều đến vậy, tin nhắn công việc như cơn lũ đã cuốn Hứa Thụ Châu xuống tận cùng danh sách.Khi tôi gỡ ghim và xóa ghi chú đặc biệt về anh ấy, anh ấy đã rơi xuống một chiều không gian thấp hơn, trở thành một người xa lạ nơi rìa mạng xã hội.Anh ấy vẫn chưa cập nhật gì lên trang cá nhân, ảnh đại diện vẫn là con chó beagle ấy.Có lẽ…Anh ấy đã thay lòng, từ thích Border Collie chuyển sang thích Beagle.Mỗi khi lén xem trang cá nhân của anh ấy, tôi luôn cẩn thận để tránh bấm nhầm vào ảnh đại diện.Tôi chưa bao giờ sơ suất, cũng như tôi chưa từng phạm sai lầm trong công việc.Đúng lúc này, tin nhắn của Kỷ Tiêu Nhiên nhảy ra: "Vẫn chưa."Tôi chuyển màn hình qua: "Mỗi ngày cậu ngủ lúc mấy giờ thế?"Kỷ Tiêu Nhiên: "Tùy, nhưng mai tôi phải dậy sớm."Tôi hỏi: "Bay lúc mấy giờ?"