1 Ngày trước khi Hứa Thụ Châu chính thức đề nghị chia tay, tôi chưa từng nghĩ rằng anh ấy sẽ rời xa tôi. Những gì tôi từng tưởng tượng về cảnh chia ly của chúng tôi là một trong hai sẽ dùng chút hơi tàn cuối cùng để nắm chặt bàn tay gầy guộc của người kia trên giường bệnh... Không, tôi nên là người ra đi trước, vì trong nhận thức của tôi, Hứa Thụ Châu sẽ không bao giờ bỏ tôi lại. Chúng tôi yêu nhau năm năm ba tháng, trong suốt quãng thời gian đó, anh chưa một lần chủ động nói chia tay. Ngược lại, số lần tôi đề nghị chia tay có thể đủ để đăng ký kỷ lục Guinness thế giới. Lý do chia tay cũng vụn vặt đơn giản, muôn hình vạn trạng, thậm chí còn có phần trẻ con: ví dụ như anh ngủ quá nhanh mà chưa kịp trả lời tin nhắn của tôi, như khi chúng tôi ngủ chung một chăn vào mùa đông, anh nói rằng đôi chân lạnh như băng của tôi cứa vào người anh như dao cắt, hay khi tôi lục lọi cả Tiểu Hồng Thư để chọn một nhà hàng thật ưng ý, anh lại bảo đồ ăn cũng chỉ thường thôi. Và tôi luôn có những lý do đầy…
Chương 25
Ý Nghĩa Của Sự Chia LyTác giả: Thất Bảo TôTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược1 Ngày trước khi Hứa Thụ Châu chính thức đề nghị chia tay, tôi chưa từng nghĩ rằng anh ấy sẽ rời xa tôi. Những gì tôi từng tưởng tượng về cảnh chia ly của chúng tôi là một trong hai sẽ dùng chút hơi tàn cuối cùng để nắm chặt bàn tay gầy guộc của người kia trên giường bệnh... Không, tôi nên là người ra đi trước, vì trong nhận thức của tôi, Hứa Thụ Châu sẽ không bao giờ bỏ tôi lại. Chúng tôi yêu nhau năm năm ba tháng, trong suốt quãng thời gian đó, anh chưa một lần chủ động nói chia tay. Ngược lại, số lần tôi đề nghị chia tay có thể đủ để đăng ký kỷ lục Guinness thế giới. Lý do chia tay cũng vụn vặt đơn giản, muôn hình vạn trạng, thậm chí còn có phần trẻ con: ví dụ như anh ngủ quá nhanh mà chưa kịp trả lời tin nhắn của tôi, như khi chúng tôi ngủ chung một chăn vào mùa đông, anh nói rằng đôi chân lạnh như băng của tôi cứa vào người anh như dao cắt, hay khi tôi lục lọi cả Tiểu Hồng Thư để chọn một nhà hàng thật ưng ý, anh lại bảo đồ ăn cũng chỉ thường thôi. Và tôi luôn có những lý do đầy… Đến khi tôi mạnh dạn ngẩng đầu lên...Cậu ấy đã dùng ánh mắt để hôn tôi rồi. 14Dưới ánh nhìn chăm chú, mang theo chút xâm lấn của Kỷ Tiêu Nhiên, ngọn đèn vụt tắt rồi bừng sáng trở lại. Tôi không trang điểm lộng lẫy, cũng chẳng cố gắng lấy lòng ai, chỉ đơn giản đứng đây mà đã nhận được sự ưu ái.Đúng như cậu ấy nói, chuyện này chẳng liên quan đến Hứa Thụ Châu. Anh ấy không phải người đầu tiên nhận ra giá trị của tôi, cũng sẽ không phải người cuối cùng. Tôi không cần thương hại bản thân, nhưng cũng chẳng thể vì thế mà cảm thấy thỏa mãn.Tôi lặng lẽ dời mắt, nhìn về phía ngã tư nơi đèn giao thông đang nhấp nháy. "Tôi cũng có một câu hỏi."Kỷ Tiêu Nhiên nghiêng đầu: "Gì vậy?"Tôi hỏi: "Chúng ta định đứng đây bao lâu nữa?"Cậu ấy bật cười khẽ: "Ừm... vẫn chưa tìm thấy thùng rác."Rồi cậu ấy giơ tay trái ra trước mặt tôi: "Đưa tôi đi."Tôi nhìn Kỷ Tiêu Nhiên một chút, rồi đặt tờ giấy vào lòng bàn tay cậu ấy. Bàn tay cậu rộng, những chàng trai cao lớn thường có đôi tay thon dài như vậy, các đốt ngón rõ ràng.Cậu ấy tiện tay nhét tờ giấy vào túi quần, biến nó thành một chiếc thùng rác mini.Tôi thoáng liếc nhìn hành động đó, bất giác hỏi: "Cậu từng yêu bao giờ chưa?"Kỷ Tiêu Nhiên thản nhiên: "Rồi."Tôi hỏi tiếp: "Vậy sao chia tay?"Cậu ấy như đang hồi tưởng, cuối cùng chỉ nói: "Quên rồi."Tôi ngạc nhiên thốt lên: "Hả? Đàn ông các cậu thực sự chẳng có chút khái niệm nào về thất tình sao? Hay chỉ là cố tình lảng tránh?"Kỷ Tiêu Nhiên điềm nhiên đáp: "Chỉ là không còn thích nữa."Không còn thích nữa. Không còn thích nữa.Tôi chưa từng nghĩ mình lại có thể nghe câu trả lời này từ miệng một người khác. Đáng lẽ, nó phải thuộc về Hứa Thụ Châu.Sau khi chia tay, anh ấy không hoàn toàn ngó lơ tôi. Anh ấy trách móc, lạnh nhạt, buông lời cay độc, từ chối từng lần tôi cố gắng tiếp cận. Nhưng suy cho cùng, tất cả đều gói gọn trong một câu: Anh ấy không thích tôi nữa.Anh ấy đổ hết mọi thay đổi của mình lên tôi.Trong mắt tôi, ánh đèn đường bỗng hóa thành từng gợn nước lấp lánh. Tôi giả vờ thoải mái bình luận: "Lý do gì mà trừu tượng thế."Kỷ Tiêu Nhiên nói: "Bản thân thích vốn dĩ đã là một khái niệm trừu tượng."Tôi gật đầu: "Yêu cũng vậy nhỉ?"Cậu ấy đáp: "Ừ."Tôi lại hỏi: "Chia tay có đau không?"Cậu ấy trả lời dứt khoát: "Đương nhiên rồi."Tôi không kìm được mà mở lòng: "Nhưng sao tôi chẳng thấy bạn trai cũ của mình có chút buồn nào cả?"Kỷ Tiêu Nhiên khẽ cười: "Có lẽ là vì trước khi nói lời chia tay, anh ấy đã rời xa cậu từ lâu rồi."Có phải vậy không? Những khoảnh khắc đau buồn, sự cắt đứt thói quen, hóa ra anh ấy đã trải qua tất cả trước tôi hàng tháng trời. Khi quyết định rời khỏi mối quan hệ này, anh ấy đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu. Những tháng ngày ấy, khoảng thời gian anh ấy đã âm thầm ra đi, chỉ là một vở kịch vụng về đầy giả dối, một sự thương hại mang tính toán ích kỷ. Anh ấy đã đứng ngoài cuộc từ trước, chỉ bố thí cho tôi chút tàn dư của tình yêu, như thể đang nhìn một con vật ngu ngốc đáng thương.Tôi cắn chặt môi, cố kìm nén cơn sóng cảm xúc đang trào dâng, nhưng vẫn không thể ngăn được những lời cay đắng bật ra khỏi miệng: "Đàn ông đúng là bỉ ổi."Kỷ Tiêu Nhiên cúi mắt, giọng có chút vô tội: "Hả? Định chửi cả tập thể luôn à?"Cậu ấy vừa dứt lời thì chợt sững lại: "Cậu khóc rồi."Bất ngờ, nước mắt tôi rơi xuống, từng giọt, từng giọt, dù đã cố gắng kìm nén đến mức nào. Tôi không muốn đánh mất sự kiểm soát trước một người khác giới vẫn còn xa lạ, nhất là một người như Kỷ Tiêu Nhiên, điều kiện tốt, tương lai rộng mở."Xin lỗi..." Tôi dụi mắt, nhưng ngay sau đó, cậu ấy kéo tôi vào lòng.Tôi sững sờ. Nhưng rồi, lại cảm thấy thỏa mãn.Khi lồng ngực cậu ấy bao trọn lấy tôi, khi vòng tay cậu ấy siết chặt quanh lưng tôi, lớp vỏ kiên cường tôi khoác lên người phút chốc mềm nhũn. Sự gồng mình chống đỡ suốt bao lâu nay bỗng tan biến, như thể nếu không có cậu ấy ở đây, tôi sẽ không thể đứng vững nổi.Tôi thở dài, giọng trầm khẽ: "Cảm ơn..."Chân thành xin lỗi. Cũng chân thành cảm ơn.Tôi lại một lần nữa quấy rầy người khác bằng sự yếu đuối của mình, lại mong đợi sự bao dung và thấu hiểu.Tôi luôn lặp lại chính mình, dù là trước bất cứ ai."Không sao đâu." Giọng Kỷ Tiêu Nhiên vang lên bên tai, mang theo hơi thở dịu dàng. "Mai tôi đi rồi. Tối nay, cậu có muốn ở lại không?"...Căn phòng khách sạn chìm trong thứ ánh sáng mờ ảo. Chỉ có đèn góc trần và chiếc đèn ngủ đầu giường tỏa ra chút ánh sáng dịu nhẹ. Tôi ngồi bên mép giường, hai tay chống xuống đệm, có cảm giác như đang ngồi trên mạn thuyền chông chênh, đầu óc lạc lối, suy nghĩ trôi dạt về một nơi xa.Tiếng nước trong phòng tắm rì rào như cơn mưa mùa hạ.Mọi chuyện không diễn ra như tôi dự tính.Ban đầu, tôi chỉ muốn giải tỏa, thêm chút dụng ý khác, ví dụ như chụp vài tấm ảnh ăn tối cùng người khác giới, tận hưởng bữa tiệc âm nhạc, rồi đăng lên vòng bạn bè. Để Hứa Thụ Châu nhìn thấy. Để chứng minh rằng không có cậu ấy, tôi vẫn sống tốt, vẫn phong phú và rực rỡ.Nhưng cái ôm bất ngờ ấy đã xảy ra.Và tôi nhận ra, mình vẫn cần hơi ấm của một người đàn ông.Giống như một yêu tinh mất hết pháp lực, tôi cần một thứ gì đó để lấp đầy khoảng trống, để xoa dịu bản thân.
Đến khi tôi mạnh dạn ngẩng đầu lên...
Cậu ấy đã dùng ánh mắt để hôn tôi rồi.
14
Dưới ánh nhìn chăm chú, mang theo chút xâm lấn của Kỷ Tiêu Nhiên, ngọn đèn vụt tắt rồi bừng sáng trở lại. Tôi không trang điểm lộng lẫy, cũng chẳng cố gắng lấy lòng ai, chỉ đơn giản đứng đây mà đã nhận được sự ưu ái.
Đúng như cậu ấy nói, chuyện này chẳng liên quan đến Hứa Thụ Châu. Anh ấy không phải người đầu tiên nhận ra giá trị của tôi, cũng sẽ không phải người cuối cùng. Tôi không cần thương hại bản thân, nhưng cũng chẳng thể vì thế mà cảm thấy thỏa mãn.
Tôi lặng lẽ dời mắt, nhìn về phía ngã tư nơi đèn giao thông đang nhấp nháy. "Tôi cũng có một câu hỏi."
Kỷ Tiêu Nhiên nghiêng đầu: "Gì vậy?"
Tôi hỏi: "Chúng ta định đứng đây bao lâu nữa?"
Cậu ấy bật cười khẽ: "Ừm... vẫn chưa tìm thấy thùng rác."
Rồi cậu ấy giơ tay trái ra trước mặt tôi: "Đưa tôi đi."
Tôi nhìn Kỷ Tiêu Nhiên một chút, rồi đặt tờ giấy vào lòng bàn tay cậu ấy. Bàn tay cậu rộng, những chàng trai cao lớn thường có đôi tay thon dài như vậy, các đốt ngón rõ ràng.
Cậu ấy tiện tay nhét tờ giấy vào túi quần, biến nó thành một chiếc thùng rác mini.
Tôi thoáng liếc nhìn hành động đó, bất giác hỏi: "Cậu từng yêu bao giờ chưa?"
Kỷ Tiêu Nhiên thản nhiên: "Rồi."
Tôi hỏi tiếp: "Vậy sao chia tay?"
Cậu ấy như đang hồi tưởng, cuối cùng chỉ nói: "Quên rồi."
Tôi ngạc nhiên thốt lên: "Hả? Đàn ông các cậu thực sự chẳng có chút khái niệm nào về thất tình sao? Hay chỉ là cố tình lảng tránh?"
Kỷ Tiêu Nhiên điềm nhiên đáp: "Chỉ là không còn thích nữa."
Không còn thích nữa. Không còn thích nữa.
Tôi chưa từng nghĩ mình lại có thể nghe câu trả lời này từ miệng một người khác. Đáng lẽ, nó phải thuộc về Hứa Thụ Châu.
Sau khi chia tay, anh ấy không hoàn toàn ngó lơ tôi. Anh ấy trách móc, lạnh nhạt, buông lời cay độc, từ chối từng lần tôi cố gắng tiếp cận. Nhưng suy cho cùng, tất cả đều gói gọn trong một câu: Anh ấy không thích tôi nữa.
Anh ấy đổ hết mọi thay đổi của mình lên tôi.
Trong mắt tôi, ánh đèn đường bỗng hóa thành từng gợn nước lấp lánh. Tôi giả vờ thoải mái bình luận: "Lý do gì mà trừu tượng thế."
Kỷ Tiêu Nhiên nói: "Bản thân thích vốn dĩ đã là một khái niệm trừu tượng."
Tôi gật đầu: "Yêu cũng vậy nhỉ?"
Cậu ấy đáp: "Ừ."
Tôi lại hỏi: "Chia tay có đau không?"
Cậu ấy trả lời dứt khoát: "Đương nhiên rồi."
Tôi không kìm được mà mở lòng: "Nhưng sao tôi chẳng thấy bạn trai cũ của mình có chút buồn nào cả?"
Kỷ Tiêu Nhiên khẽ cười: "Có lẽ là vì trước khi nói lời chia tay, anh ấy đã rời xa cậu từ lâu rồi."
Có phải vậy không? Những khoảnh khắc đau buồn, sự cắt đứt thói quen, hóa ra anh ấy đã trải qua tất cả trước tôi hàng tháng trời. Khi quyết định rời khỏi mối quan hệ này, anh ấy đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu. Những tháng ngày ấy, khoảng thời gian anh ấy đã âm thầm ra đi, chỉ là một vở kịch vụng về đầy giả dối, một sự thương hại mang tính toán ích kỷ. Anh ấy đã đứng ngoài cuộc từ trước, chỉ bố thí cho tôi chút tàn dư của tình yêu, như thể đang nhìn một con vật ngu ngốc đáng thương.
Tôi cắn chặt môi, cố kìm nén cơn sóng cảm xúc đang trào dâng, nhưng vẫn không thể ngăn được những lời cay đắng bật ra khỏi miệng: "Đàn ông đúng là bỉ ổi."
Kỷ Tiêu Nhiên cúi mắt, giọng có chút vô tội: "Hả? Định chửi cả tập thể luôn à?"
Cậu ấy vừa dứt lời thì chợt sững lại: "Cậu khóc rồi."
Bất ngờ, nước mắt tôi rơi xuống, từng giọt, từng giọt, dù đã cố gắng kìm nén đến mức nào. Tôi không muốn đánh mất sự kiểm soát trước một người khác giới vẫn còn xa lạ, nhất là một người như Kỷ Tiêu Nhiên, điều kiện tốt, tương lai rộng mở.
"Xin lỗi..." Tôi dụi mắt, nhưng ngay sau đó, cậu ấy kéo tôi vào lòng.
Tôi sững sờ. Nhưng rồi, lại cảm thấy thỏa mãn.
Khi lồng ngực cậu ấy bao trọn lấy tôi, khi vòng tay cậu ấy siết chặt quanh lưng tôi, lớp vỏ kiên cường tôi khoác lên người phút chốc mềm nhũn. Sự gồng mình chống đỡ suốt bao lâu nay bỗng tan biến, như thể nếu không có cậu ấy ở đây, tôi sẽ không thể đứng vững nổi.
Tôi thở dài, giọng trầm khẽ: "Cảm ơn..."
Chân thành xin lỗi. Cũng chân thành cảm ơn.
Tôi lại một lần nữa quấy rầy người khác bằng sự yếu đuối của mình, lại mong đợi sự bao dung và thấu hiểu.
Tôi luôn lặp lại chính mình, dù là trước bất cứ ai.
"Không sao đâu." Giọng Kỷ Tiêu Nhiên vang lên bên tai, mang theo hơi thở dịu dàng. "Mai tôi đi rồi. Tối nay, cậu có muốn ở lại không?"
...
Căn phòng khách sạn chìm trong thứ ánh sáng mờ ảo. Chỉ có đèn góc trần và chiếc đèn ngủ đầu giường tỏa ra chút ánh sáng dịu nhẹ. Tôi ngồi bên mép giường, hai tay chống xuống đệm, có cảm giác như đang ngồi trên mạn thuyền chông chênh, đầu óc lạc lối, suy nghĩ trôi dạt về một nơi xa.
Tiếng nước trong phòng tắm rì rào như cơn mưa mùa hạ.
Mọi chuyện không diễn ra như tôi dự tính.
Ban đầu, tôi chỉ muốn giải tỏa, thêm chút dụng ý khác, ví dụ như chụp vài tấm ảnh ăn tối cùng người khác giới, tận hưởng bữa tiệc âm nhạc, rồi đăng lên vòng bạn bè. Để Hứa Thụ Châu nhìn thấy. Để chứng minh rằng không có cậu ấy, tôi vẫn sống tốt, vẫn phong phú và rực rỡ.
Nhưng cái ôm bất ngờ ấy đã xảy ra.
Và tôi nhận ra, mình vẫn cần hơi ấm của một người đàn ông.
Giống như một yêu tinh mất hết pháp lực, tôi cần một thứ gì đó để lấp đầy khoảng trống, để xoa dịu bản thân.
Ý Nghĩa Của Sự Chia LyTác giả: Thất Bảo TôTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược1 Ngày trước khi Hứa Thụ Châu chính thức đề nghị chia tay, tôi chưa từng nghĩ rằng anh ấy sẽ rời xa tôi. Những gì tôi từng tưởng tượng về cảnh chia ly của chúng tôi là một trong hai sẽ dùng chút hơi tàn cuối cùng để nắm chặt bàn tay gầy guộc của người kia trên giường bệnh... Không, tôi nên là người ra đi trước, vì trong nhận thức của tôi, Hứa Thụ Châu sẽ không bao giờ bỏ tôi lại. Chúng tôi yêu nhau năm năm ba tháng, trong suốt quãng thời gian đó, anh chưa một lần chủ động nói chia tay. Ngược lại, số lần tôi đề nghị chia tay có thể đủ để đăng ký kỷ lục Guinness thế giới. Lý do chia tay cũng vụn vặt đơn giản, muôn hình vạn trạng, thậm chí còn có phần trẻ con: ví dụ như anh ngủ quá nhanh mà chưa kịp trả lời tin nhắn của tôi, như khi chúng tôi ngủ chung một chăn vào mùa đông, anh nói rằng đôi chân lạnh như băng của tôi cứa vào người anh như dao cắt, hay khi tôi lục lọi cả Tiểu Hồng Thư để chọn một nhà hàng thật ưng ý, anh lại bảo đồ ăn cũng chỉ thường thôi. Và tôi luôn có những lý do đầy… Đến khi tôi mạnh dạn ngẩng đầu lên...Cậu ấy đã dùng ánh mắt để hôn tôi rồi. 14Dưới ánh nhìn chăm chú, mang theo chút xâm lấn của Kỷ Tiêu Nhiên, ngọn đèn vụt tắt rồi bừng sáng trở lại. Tôi không trang điểm lộng lẫy, cũng chẳng cố gắng lấy lòng ai, chỉ đơn giản đứng đây mà đã nhận được sự ưu ái.Đúng như cậu ấy nói, chuyện này chẳng liên quan đến Hứa Thụ Châu. Anh ấy không phải người đầu tiên nhận ra giá trị của tôi, cũng sẽ không phải người cuối cùng. Tôi không cần thương hại bản thân, nhưng cũng chẳng thể vì thế mà cảm thấy thỏa mãn.Tôi lặng lẽ dời mắt, nhìn về phía ngã tư nơi đèn giao thông đang nhấp nháy. "Tôi cũng có một câu hỏi."Kỷ Tiêu Nhiên nghiêng đầu: "Gì vậy?"Tôi hỏi: "Chúng ta định đứng đây bao lâu nữa?"Cậu ấy bật cười khẽ: "Ừm... vẫn chưa tìm thấy thùng rác."Rồi cậu ấy giơ tay trái ra trước mặt tôi: "Đưa tôi đi."Tôi nhìn Kỷ Tiêu Nhiên một chút, rồi đặt tờ giấy vào lòng bàn tay cậu ấy. Bàn tay cậu rộng, những chàng trai cao lớn thường có đôi tay thon dài như vậy, các đốt ngón rõ ràng.Cậu ấy tiện tay nhét tờ giấy vào túi quần, biến nó thành một chiếc thùng rác mini.Tôi thoáng liếc nhìn hành động đó, bất giác hỏi: "Cậu từng yêu bao giờ chưa?"Kỷ Tiêu Nhiên thản nhiên: "Rồi."Tôi hỏi tiếp: "Vậy sao chia tay?"Cậu ấy như đang hồi tưởng, cuối cùng chỉ nói: "Quên rồi."Tôi ngạc nhiên thốt lên: "Hả? Đàn ông các cậu thực sự chẳng có chút khái niệm nào về thất tình sao? Hay chỉ là cố tình lảng tránh?"Kỷ Tiêu Nhiên điềm nhiên đáp: "Chỉ là không còn thích nữa."Không còn thích nữa. Không còn thích nữa.Tôi chưa từng nghĩ mình lại có thể nghe câu trả lời này từ miệng một người khác. Đáng lẽ, nó phải thuộc về Hứa Thụ Châu.Sau khi chia tay, anh ấy không hoàn toàn ngó lơ tôi. Anh ấy trách móc, lạnh nhạt, buông lời cay độc, từ chối từng lần tôi cố gắng tiếp cận. Nhưng suy cho cùng, tất cả đều gói gọn trong một câu: Anh ấy không thích tôi nữa.Anh ấy đổ hết mọi thay đổi của mình lên tôi.Trong mắt tôi, ánh đèn đường bỗng hóa thành từng gợn nước lấp lánh. Tôi giả vờ thoải mái bình luận: "Lý do gì mà trừu tượng thế."Kỷ Tiêu Nhiên nói: "Bản thân thích vốn dĩ đã là một khái niệm trừu tượng."Tôi gật đầu: "Yêu cũng vậy nhỉ?"Cậu ấy đáp: "Ừ."Tôi lại hỏi: "Chia tay có đau không?"Cậu ấy trả lời dứt khoát: "Đương nhiên rồi."Tôi không kìm được mà mở lòng: "Nhưng sao tôi chẳng thấy bạn trai cũ của mình có chút buồn nào cả?"Kỷ Tiêu Nhiên khẽ cười: "Có lẽ là vì trước khi nói lời chia tay, anh ấy đã rời xa cậu từ lâu rồi."Có phải vậy không? Những khoảnh khắc đau buồn, sự cắt đứt thói quen, hóa ra anh ấy đã trải qua tất cả trước tôi hàng tháng trời. Khi quyết định rời khỏi mối quan hệ này, anh ấy đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu. Những tháng ngày ấy, khoảng thời gian anh ấy đã âm thầm ra đi, chỉ là một vở kịch vụng về đầy giả dối, một sự thương hại mang tính toán ích kỷ. Anh ấy đã đứng ngoài cuộc từ trước, chỉ bố thí cho tôi chút tàn dư của tình yêu, như thể đang nhìn một con vật ngu ngốc đáng thương.Tôi cắn chặt môi, cố kìm nén cơn sóng cảm xúc đang trào dâng, nhưng vẫn không thể ngăn được những lời cay đắng bật ra khỏi miệng: "Đàn ông đúng là bỉ ổi."Kỷ Tiêu Nhiên cúi mắt, giọng có chút vô tội: "Hả? Định chửi cả tập thể luôn à?"Cậu ấy vừa dứt lời thì chợt sững lại: "Cậu khóc rồi."Bất ngờ, nước mắt tôi rơi xuống, từng giọt, từng giọt, dù đã cố gắng kìm nén đến mức nào. Tôi không muốn đánh mất sự kiểm soát trước một người khác giới vẫn còn xa lạ, nhất là một người như Kỷ Tiêu Nhiên, điều kiện tốt, tương lai rộng mở."Xin lỗi..." Tôi dụi mắt, nhưng ngay sau đó, cậu ấy kéo tôi vào lòng.Tôi sững sờ. Nhưng rồi, lại cảm thấy thỏa mãn.Khi lồng ngực cậu ấy bao trọn lấy tôi, khi vòng tay cậu ấy siết chặt quanh lưng tôi, lớp vỏ kiên cường tôi khoác lên người phút chốc mềm nhũn. Sự gồng mình chống đỡ suốt bao lâu nay bỗng tan biến, như thể nếu không có cậu ấy ở đây, tôi sẽ không thể đứng vững nổi.Tôi thở dài, giọng trầm khẽ: "Cảm ơn..."Chân thành xin lỗi. Cũng chân thành cảm ơn.Tôi lại một lần nữa quấy rầy người khác bằng sự yếu đuối của mình, lại mong đợi sự bao dung và thấu hiểu.Tôi luôn lặp lại chính mình, dù là trước bất cứ ai."Không sao đâu." Giọng Kỷ Tiêu Nhiên vang lên bên tai, mang theo hơi thở dịu dàng. "Mai tôi đi rồi. Tối nay, cậu có muốn ở lại không?"...Căn phòng khách sạn chìm trong thứ ánh sáng mờ ảo. Chỉ có đèn góc trần và chiếc đèn ngủ đầu giường tỏa ra chút ánh sáng dịu nhẹ. Tôi ngồi bên mép giường, hai tay chống xuống đệm, có cảm giác như đang ngồi trên mạn thuyền chông chênh, đầu óc lạc lối, suy nghĩ trôi dạt về một nơi xa.Tiếng nước trong phòng tắm rì rào như cơn mưa mùa hạ.Mọi chuyện không diễn ra như tôi dự tính.Ban đầu, tôi chỉ muốn giải tỏa, thêm chút dụng ý khác, ví dụ như chụp vài tấm ảnh ăn tối cùng người khác giới, tận hưởng bữa tiệc âm nhạc, rồi đăng lên vòng bạn bè. Để Hứa Thụ Châu nhìn thấy. Để chứng minh rằng không có cậu ấy, tôi vẫn sống tốt, vẫn phong phú và rực rỡ.Nhưng cái ôm bất ngờ ấy đã xảy ra.Và tôi nhận ra, mình vẫn cần hơi ấm của một người đàn ông.Giống như một yêu tinh mất hết pháp lực, tôi cần một thứ gì đó để lấp đầy khoảng trống, để xoa dịu bản thân.