“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…
Chương 5
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… “Đồng chí tiểu Khương, mau ngồi xuống ăn cơm sáng đi, tôi đã cố ý làm bữa sáng phía Nam của các cô, cô mau nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không”.“Cảm ơn dì Lưu”. Khương Tuệ Ninh không quen biết dì bảo mẫu, nhưng mà trong sách từng nhắc tới dì giúp việc họ Lưu, vào mười mấy năm trước được cha nam chủ thuê tới để chăm sóc cho nam chủ còn tuổi nhỏ, làm suốt từ đó cho tới tận hiện tại.Trong sách, kết cục của bà ấy còn tốt hơn cả cô, sau khi nam chủ công thành danh toại liền tìm tới dì Lưu, bởi vì bà ấy không có con cháu gì nên chính là nam chủ dưỡng lão và lo chuyện ma chay cho bà ấy.Khương Tuệ Ninh không thể hiểu được vì sao nam chủ có thể chăm sóc cho một dì giúp việc mà người mẹ kế trên danh nghĩa là cô lại chỉ xứng sống thê thảm cả đời nhỉ?Nhưng mà hiện tại chuyện này cũng chưa gấp, cứ chậm rãi tìm hiểu.Cô nghĩ đến trong sách có viết dì Lưu là người thành thật chăm chỉ, kết hợp với việc bà ấy sợ cô đói chết, kiên trì gọi cô ra ngoài ăn cơm thì chắc hẳn là một người lương thiện, cho nên lúc cô nói chuyện với dì Lưu thì khóe miệng cũng hơi mỉm cười.Nhìn theo dì Lưu đi vào phòng bếp, Khương Tuệ Ninh mới quay đầu lại, vừa lúc gặp gỡ ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Quý Tử Thư.Không hổ là nam chủ của quyển sách? Ánh mắt sắc bén kia không nên xuất hiện ở trên người một đứa bé mười lăm tuổi.Nhưng mà diện mạo của cậu ấy vẫn chưa đuổi kịp ánh mắt, lớn lên trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt rất lớn, con ngươi đen nhánh, môi hơi mím, còn có hai cái má lúm đồng tiền nhợt nhạt, bộ dáng môi hồng răng trắng này đâu có hung ác lạnh lùng giống như trong sách viết, rõ ràng vẫn là một con chó nhỏ đáng yêu.Đáng yêu đến mức làm cho người ta muốn duỗi tay xoa xoa cái đầu lông xù của cậu ấy.Nhưng mà Khương Tuệ Ninh phải kìm nén.Từ xưa việc ở chung giữa mẹ kế và con riêng chính là một vấn đề khó khăn thế kỷ, mặc kệ là nhiệt tình hay là lạnh nhạt thì cũng đều dễ dàng khiến cho người khác nói ra nói vào, huống chi hiện tại cô và con riêng lại chỉ kém nhau ba tuổi.Nói như thế nào thì tạm thời cô vẫn nên bảo trì bình tĩnh, địch không động thì ta cũng không động, chờ tới khi địch ra chiêu cô sẽ tiếp chiêu.Lúc Khương Tuệ Ninh nhìn Quý Tử Thư thì đối phương cũng đang nhìn cô.Đến khi nhìn rõ bộ dáng của mẹ kế thì trong lòng Quý Tử Thư vẫn nhịn không được xem thường lão Quý một chút, ngày thường một bộ không gần nữ sắc, kết quả chỉ là không gần nữ sắc khó nhìn mà thôi.Nhưng mà ngay sau đó trong lòng cậu lại có chút lo lắng, lão Quý tìm cho cậu cái người… mẹ kế này, trừ bỏ xinh đẹp thì thực sự quá trẻ tuổi, nhìn có vẻ còn nhỏ hơn cả cậu, thật sự đủ mười tám tuổi sao?Quý Tử Thư nghĩ như vậy, cũng không tự chủ được mà hỏi ra miệng: “Dì tròn 18 tuổi chưa?”Khương Tuệ Ninh:…
“Đồng chí tiểu Khương, mau ngồi xuống ăn cơm sáng đi, tôi đã cố ý làm bữa sáng phía Nam của các cô, cô mau nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không”.
“Cảm ơn dì Lưu”. Khương Tuệ Ninh không quen biết dì bảo mẫu, nhưng mà trong sách từng nhắc tới dì giúp việc họ Lưu, vào mười mấy năm trước được cha nam chủ thuê tới để chăm sóc cho nam chủ còn tuổi nhỏ, làm suốt từ đó cho tới tận hiện tại.
Trong sách, kết cục của bà ấy còn tốt hơn cả cô, sau khi nam chủ công thành danh toại liền tìm tới dì Lưu, bởi vì bà ấy không có con cháu gì nên chính là nam chủ dưỡng lão và lo chuyện ma chay cho bà ấy.
Khương Tuệ Ninh không thể hiểu được vì sao nam chủ có thể chăm sóc cho một dì giúp việc mà người mẹ kế trên danh nghĩa là cô lại chỉ xứng sống thê thảm cả đời nhỉ?
Nhưng mà hiện tại chuyện này cũng chưa gấp, cứ chậm rãi tìm hiểu.
Cô nghĩ đến trong sách có viết dì Lưu là người thành thật chăm chỉ, kết hợp với việc bà ấy sợ cô đói chết, kiên trì gọi cô ra ngoài ăn cơm thì chắc hẳn là một người lương thiện, cho nên lúc cô nói chuyện với dì Lưu thì khóe miệng cũng hơi mỉm cười.
Nhìn theo dì Lưu đi vào phòng bếp, Khương Tuệ Ninh mới quay đầu lại, vừa lúc gặp gỡ ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Quý Tử Thư.
Không hổ là nam chủ của quyển sách? Ánh mắt sắc bén kia không nên xuất hiện ở trên người một đứa bé mười lăm tuổi.
Nhưng mà diện mạo của cậu ấy vẫn chưa đuổi kịp ánh mắt, lớn lên trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt rất lớn, con ngươi đen nhánh, môi hơi mím, còn có hai cái má lúm đồng tiền nhợt nhạt, bộ dáng môi hồng răng trắng này đâu có hung ác lạnh lùng giống như trong sách viết, rõ ràng vẫn là một con chó nhỏ đáng yêu.
Đáng yêu đến mức làm cho người ta muốn duỗi tay xoa xoa cái đầu lông xù của cậu ấy.
Nhưng mà Khương Tuệ Ninh phải kìm nén.
Từ xưa việc ở chung giữa mẹ kế và con riêng chính là một vấn đề khó khăn thế kỷ, mặc kệ là nhiệt tình hay là lạnh nhạt thì cũng đều dễ dàng khiến cho người khác nói ra nói vào, huống chi hiện tại cô và con riêng lại chỉ kém nhau ba tuổi.
Nói như thế nào thì tạm thời cô vẫn nên bảo trì bình tĩnh, địch không động thì ta cũng không động, chờ tới khi địch ra chiêu cô sẽ tiếp chiêu.
Lúc Khương Tuệ Ninh nhìn Quý Tử Thư thì đối phương cũng đang nhìn cô.
Đến khi nhìn rõ bộ dáng của mẹ kế thì trong lòng Quý Tử Thư vẫn nhịn không được xem thường lão Quý một chút, ngày thường một bộ không gần nữ sắc, kết quả chỉ là không gần nữ sắc khó nhìn mà thôi.
Nhưng mà ngay sau đó trong lòng cậu lại có chút lo lắng, lão Quý tìm cho cậu cái người… mẹ kế này, trừ bỏ xinh đẹp thì thực sự quá trẻ tuổi, nhìn có vẻ còn nhỏ hơn cả cậu, thật sự đủ mười tám tuổi sao?
Quý Tử Thư nghĩ như vậy, cũng không tự chủ được mà hỏi ra miệng: “Dì tròn 18 tuổi chưa?”
Khương Tuệ Ninh:…
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… “Đồng chí tiểu Khương, mau ngồi xuống ăn cơm sáng đi, tôi đã cố ý làm bữa sáng phía Nam của các cô, cô mau nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không”.“Cảm ơn dì Lưu”. Khương Tuệ Ninh không quen biết dì bảo mẫu, nhưng mà trong sách từng nhắc tới dì giúp việc họ Lưu, vào mười mấy năm trước được cha nam chủ thuê tới để chăm sóc cho nam chủ còn tuổi nhỏ, làm suốt từ đó cho tới tận hiện tại.Trong sách, kết cục của bà ấy còn tốt hơn cả cô, sau khi nam chủ công thành danh toại liền tìm tới dì Lưu, bởi vì bà ấy không có con cháu gì nên chính là nam chủ dưỡng lão và lo chuyện ma chay cho bà ấy.Khương Tuệ Ninh không thể hiểu được vì sao nam chủ có thể chăm sóc cho một dì giúp việc mà người mẹ kế trên danh nghĩa là cô lại chỉ xứng sống thê thảm cả đời nhỉ?Nhưng mà hiện tại chuyện này cũng chưa gấp, cứ chậm rãi tìm hiểu.Cô nghĩ đến trong sách có viết dì Lưu là người thành thật chăm chỉ, kết hợp với việc bà ấy sợ cô đói chết, kiên trì gọi cô ra ngoài ăn cơm thì chắc hẳn là một người lương thiện, cho nên lúc cô nói chuyện với dì Lưu thì khóe miệng cũng hơi mỉm cười.Nhìn theo dì Lưu đi vào phòng bếp, Khương Tuệ Ninh mới quay đầu lại, vừa lúc gặp gỡ ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Quý Tử Thư.Không hổ là nam chủ của quyển sách? Ánh mắt sắc bén kia không nên xuất hiện ở trên người một đứa bé mười lăm tuổi.Nhưng mà diện mạo của cậu ấy vẫn chưa đuổi kịp ánh mắt, lớn lên trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt rất lớn, con ngươi đen nhánh, môi hơi mím, còn có hai cái má lúm đồng tiền nhợt nhạt, bộ dáng môi hồng răng trắng này đâu có hung ác lạnh lùng giống như trong sách viết, rõ ràng vẫn là một con chó nhỏ đáng yêu.Đáng yêu đến mức làm cho người ta muốn duỗi tay xoa xoa cái đầu lông xù của cậu ấy.Nhưng mà Khương Tuệ Ninh phải kìm nén.Từ xưa việc ở chung giữa mẹ kế và con riêng chính là một vấn đề khó khăn thế kỷ, mặc kệ là nhiệt tình hay là lạnh nhạt thì cũng đều dễ dàng khiến cho người khác nói ra nói vào, huống chi hiện tại cô và con riêng lại chỉ kém nhau ba tuổi.Nói như thế nào thì tạm thời cô vẫn nên bảo trì bình tĩnh, địch không động thì ta cũng không động, chờ tới khi địch ra chiêu cô sẽ tiếp chiêu.Lúc Khương Tuệ Ninh nhìn Quý Tử Thư thì đối phương cũng đang nhìn cô.Đến khi nhìn rõ bộ dáng của mẹ kế thì trong lòng Quý Tử Thư vẫn nhịn không được xem thường lão Quý một chút, ngày thường một bộ không gần nữ sắc, kết quả chỉ là không gần nữ sắc khó nhìn mà thôi.Nhưng mà ngay sau đó trong lòng cậu lại có chút lo lắng, lão Quý tìm cho cậu cái người… mẹ kế này, trừ bỏ xinh đẹp thì thực sự quá trẻ tuổi, nhìn có vẻ còn nhỏ hơn cả cậu, thật sự đủ mười tám tuổi sao?Quý Tử Thư nghĩ như vậy, cũng không tự chủ được mà hỏi ra miệng: “Dì tròn 18 tuổi chưa?”Khương Tuệ Ninh:…