Năm Vĩnh Hòa thứ hai mươi lăm triều Đại Thánh, đầu mùa thu. Vừa qua Trung Nguyên Tiết, mưa lớn đã kéo dài suốt chín ngày liên tiếp, khiến đường sá khắp kinh thành trở nên lầy lội, xe ngựa khó bề di chuyển. Ở phía nam thành, nơi dân thường sinh sống, nước cống tràn ngược vào, người đi đường phải lội qua dòng nước ngập đến tận bắp chân. Nhiều căn nhà cũ kỹ không chịu nổi mưa bão đã đổ sập, gây ra thương vong. Để tránh tai nạn, triều đình đã tạm dừng việc thiết triều ba ngày. Tiên đế băng hà chưa đầy nửa năm, vị tiểu hoàng đế sáu tuổi vừa mới đăng cơ được vài tháng, đã gặp phải thiên tai khắc nghiệt thế này. Dân gian bắt đầu bàn tán, cho rằng đây là điềm gở. Có lời đồn rằng Tiên đế vốn đang tráng niên, đột nhiên băng hà, hẳn là do gian thần hãm hại, khiến trời cao nổi giận giáng xuống tai ương. Những lời đồn râm ran khiến Tiêu thái hậu vừa mới lên nắm quyền vô cùng giận dữ và lo lắng. Liên tiếp mấy ngày liền, nàng ta triệu tập đại thần vào cung nghị sự, tìm cách dập tắt lời đồn trong dân…

Chương 180

Đông Quân - Diện Bắc Mi NamTác giả: Diện Bắc Mi NamTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNăm Vĩnh Hòa thứ hai mươi lăm triều Đại Thánh, đầu mùa thu. Vừa qua Trung Nguyên Tiết, mưa lớn đã kéo dài suốt chín ngày liên tiếp, khiến đường sá khắp kinh thành trở nên lầy lội, xe ngựa khó bề di chuyển. Ở phía nam thành, nơi dân thường sinh sống, nước cống tràn ngược vào, người đi đường phải lội qua dòng nước ngập đến tận bắp chân. Nhiều căn nhà cũ kỹ không chịu nổi mưa bão đã đổ sập, gây ra thương vong. Để tránh tai nạn, triều đình đã tạm dừng việc thiết triều ba ngày. Tiên đế băng hà chưa đầy nửa năm, vị tiểu hoàng đế sáu tuổi vừa mới đăng cơ được vài tháng, đã gặp phải thiên tai khắc nghiệt thế này. Dân gian bắt đầu bàn tán, cho rằng đây là điềm gở. Có lời đồn rằng Tiên đế vốn đang tráng niên, đột nhiên băng hà, hẳn là do gian thần hãm hại, khiến trời cao nổi giận giáng xuống tai ương. Những lời đồn râm ran khiến Tiêu thái hậu vừa mới lên nắm quyền vô cùng giận dữ và lo lắng. Liên tiếp mấy ngày liền, nàng ta triệu tập đại thần vào cung nghị sự, tìm cách dập tắt lời đồn trong dân… Vào đầu giờ Mùi, Doanh Đông Quân lại dìu Thái hậu đến trường bắn.Lúc này, vòng đấu thứ hai của năm trăm cấm quân chiến thắng buổi sáng cũng sắp bắt đầu.Tấm trạng Thái hoàng thái hậu rất tốt, hiếm khi chủ động quay sang trò chuyện với Tiêu thái hậu: “Cuộc tỷ thí buổi sáng thực sự rất đặc sắc. Con thấy buổi chiều này, bên nào có khả năng thắng cao hơn, Phi Kỵ vệ hay Kim Dực vệ?”Tiêu Thái hậu đã nắm chắc trong lòng, nghe vậy cũng không tức giận, giọng điềm đạm đáp: “Nhi thần không rõ. Nhưng sáng nay Kim Dực vệ thắng sát nút, Cố tướng quân nói rằng đám người trẻ bên Phi Kỵ vệ đã bị k*ch th*ch ý chí chiến đấu, vì vậy kết quả buổi chiều này thực sự khó mà đoán trước.”Thái hoàng thái hậu bật cười, thầm nghĩ đúng là người nhà họ Tiêu da mặt dày, sáng nay Phi Kỵ vệ thua đến mất hết thể diện, mà vào miệng Tiêu thái hậu lại thành “thắng sát nút”. Bà ta lại quay sang hỏi tiểu Hoàng đế: “Hoàng đế nghĩ sao? Phi Kỵ vệ có thể thắng được không?”Tiểu Hoàng đế bĩu môi, trong lòng cho rằng Phi Kỵ vệ chắc chắn lại thua nữa. Nhưng trước khi ra đây, Thái hậu đã căn dặn riêng, hắn không dám tùy tiện châm chọc Phi Kỵ vệ, bèn nghiêm túc trả lời: “Tổ mẫu, trẫm cũng không biết.”Tiêu Thái hậu sợ Thái hoàng thái hậu lại cố tình gây sự, vội nói với tiểu Hoàng đế: “Bệ hạ, có thể bắt đầu rồi.”“Vâng, mẫu hậu.” Tiểu Hoàng đế ngoan ngoãn đáp, ra hiệu cho cuộc thi bắt đầu.Thái giám đứng trước trống lớn bắt đầu dùng sức đánh.Năm trăm Cấm quân đang xếp hàng ngay ngắn lập tức tản ra bốn phía, từng đôi một đứng đối diện nhau, chuẩn bị so tài.Khi tướng quân đứng trên cao hạ lệnh, cuộc đấu vật chính thức bắt đầu.Vì trận đấu này diễn ra đồng loạt với quy mô hàng trăm người, nên nếu không có thị lực tốt, người quan sát từ trên cao khó có thể nhìn rõ chi tiết từng trận đấu.Lúc đầu, Thái hoàng thái hậu còn nghiêm túc quan sát, nhưng sau đó nhận ra khắp nơi bụi bay mù mịt, từ xa trông chẳng khác nào một trận hỗn chiến, hoàn toàn không phân biệt được ai thắng ai thua, bèn mất hứng.“Già rồi, mắt ai gia cũng mờ rồi.” Thái hoàng thái hậu lắc đầu than thở.Doanh Đông Quân cười nói: “Tổ mẫu, không liên quan đến tuổi tác đâu, ngay cả tôn nữ cũng không nhìn rõ mà. Đợi qua vài vòng, khi số lượng người giảm đi, sẽ dễ theo dõi hơn.”May mắn là vòng đầu kết thúc khá nhanh, chưa đầy nửa nén hương đã có nhiều cặp phân định thắng bại.Kẻ thua bị loại, kẻ thắng chờ đến vòng tiếp theo.Sau một nén hương, trên sân chỉ còn lác đác vài nhóm vẫn đang đấu.Thái hoàng thái hậu chợt nói: “Những ai vòng đầu đã gặp đối thủ mạnh chẳng phải rất thiệt thòi sao?”Doanh Đông Quân cười: “Đúng vậy, nhưng đối thủ là ai đều do bốc thăm từ đầu, nếu không may thì cũng đành chịu thôi. Dưới con mắt của bao người, chẳng lẽ còn có mưu mô gì được sao? Thái hậu, người nói có đúng không?”Tiêu thái hậu khựng lại một chút, cầm lấy chén trà từ tay cung nữ, làm như không nghe thấy.Bởi vì… nàng ta thực sự đã ra tay can thiệp vào việc bốc thăm.Để giữ lại nhiều binh sĩ của Kim Dực vệ và Phi Kỵ vệ nhất có thể, nàng đã cho người sắp xếp, cố ý để phần lớn quân Thần Uy đấu với chính quân Thần Uy. Như vậy sẽ loại bỏ phần lớn binh sĩ của Thần Uy quân, dù thủ hạ của Lục Quang có giỏi thế nào, nàng cũng không thể dùng.Doanh Đông Quân nói câu nào cũng như muốn vạch trần chuyện này, thật đáng ghét!Thái hoàng thái hậu liếc Doanh Đông Quân, trách mắng: “Ngươi hỏi Thái hậu làm gì? Nàng đâu có hiểu mấy chuyện này, chẳng lẽ lại tùy tiện sắp đặt được sao?”Tiêu Thái hậu âm thầm nghiến răng.May mà lúc này, trận đấu cuối cùng cũng đã có kết quả, sự chú ý của mọi người lập tức chuyển sang kết quả tỷ thí.Lần này, trong số hai trăm năm mươi người thắng cuộc, Thần Uy quân còn lại một trăm ba mươi lăm người, Kim Dực vệ còn năm mươi bảy người, Phi Kỵ vệ năm mươi tám người.*** 

Vào đầu giờ Mùi, Doanh Đông Quân lại dìu Thái hậu đến trường bắn.

Lúc này, vòng đấu thứ hai của năm trăm cấm quân chiến thắng buổi sáng cũng sắp bắt đầu.

Tấm trạng Thái hoàng thái hậu rất tốt, hiếm khi chủ động quay sang trò chuyện với Tiêu thái hậu: “Cuộc tỷ thí buổi sáng thực sự rất đặc sắc. Con thấy buổi chiều này, bên nào có khả năng thắng cao hơn, Phi Kỵ vệ hay Kim Dực vệ?”

Tiêu Thái hậu đã nắm chắc trong lòng, nghe vậy cũng không tức giận, giọng điềm đạm đáp: “Nhi thần không rõ. Nhưng sáng nay Kim Dực vệ thắng sát nút, Cố tướng quân nói rằng đám người trẻ bên Phi Kỵ vệ đã bị k*ch th*ch ý chí chiến đấu, vì vậy kết quả buổi chiều này thực sự khó mà đoán trước.”

Thái hoàng thái hậu bật cười, thầm nghĩ đúng là người nhà họ Tiêu da mặt dày, sáng nay Phi Kỵ vệ thua đến mất hết thể diện, mà vào miệng Tiêu thái hậu lại thành “thắng sát nút”. Bà ta lại quay sang hỏi tiểu Hoàng đế: “Hoàng đế nghĩ sao? Phi Kỵ vệ có thể thắng được không?”

Tiểu Hoàng đế bĩu môi, trong lòng cho rằng Phi Kỵ vệ chắc chắn lại thua nữa. Nhưng trước khi ra đây, Thái hậu đã căn dặn riêng, hắn không dám tùy tiện châm chọc Phi Kỵ vệ, bèn nghiêm túc trả lời: “Tổ mẫu, trẫm cũng không biết.”

Tiêu Thái hậu sợ Thái hoàng thái hậu lại cố tình gây sự, vội nói với tiểu Hoàng đế: “Bệ hạ, có thể bắt đầu rồi.”

“Vâng, mẫu hậu.” Tiểu Hoàng đế ngoan ngoãn đáp, ra hiệu cho cuộc thi bắt đầu.

Thái giám đứng trước trống lớn bắt đầu dùng sức đánh.

Năm trăm Cấm quân đang xếp hàng ngay ngắn lập tức tản ra bốn phía, từng đôi một đứng đối diện nhau, chuẩn bị so tài.

Khi tướng quân đứng trên cao hạ lệnh, cuộc đấu vật chính thức bắt đầu.

Vì trận đấu này diễn ra đồng loạt với quy mô hàng trăm người, nên nếu không có thị lực tốt, người quan sát từ trên cao khó có thể nhìn rõ chi tiết từng trận đấu.

Lúc đầu, Thái hoàng thái hậu còn nghiêm túc quan sát, nhưng sau đó nhận ra khắp nơi bụi bay mù mịt, từ xa trông chẳng khác nào một trận hỗn chiến, hoàn toàn không phân biệt được ai thắng ai thua, bèn mất hứng.

“Già rồi, mắt ai gia cũng mờ rồi.” Thái hoàng thái hậu lắc đầu than thở.

Doanh Đông Quân cười nói: “Tổ mẫu, không liên quan đến tuổi tác đâu, ngay cả tôn nữ cũng không nhìn rõ mà. Đợi qua vài vòng, khi số lượng người giảm đi, sẽ dễ theo dõi hơn.”

May mắn là vòng đầu kết thúc khá nhanh, chưa đầy nửa nén hương đã có nhiều cặp phân định thắng bại.

Kẻ thua bị loại, kẻ thắng chờ đến vòng tiếp theo.

Sau một nén hương, trên sân chỉ còn lác đác vài nhóm vẫn đang đấu.

Thái hoàng thái hậu chợt nói: “Những ai vòng đầu đã gặp đối thủ mạnh chẳng phải rất thiệt thòi sao?”

Doanh Đông Quân cười: “Đúng vậy, nhưng đối thủ là ai đều do bốc thăm từ đầu, nếu không may thì cũng đành chịu thôi. Dưới con mắt của bao người, chẳng lẽ còn có mưu mô gì được sao? Thái hậu, người nói có đúng không?”

Tiêu thái hậu khựng lại một chút, cầm lấy chén trà từ tay cung nữ, làm như không nghe thấy.

Bởi vì… nàng ta thực sự đã ra tay can thiệp vào việc bốc thăm.

Để giữ lại nhiều binh sĩ của Kim Dực vệ và Phi Kỵ vệ nhất có thể, nàng đã cho người sắp xếp, cố ý để phần lớn quân Thần Uy đấu với chính quân Thần Uy. Như vậy sẽ loại bỏ phần lớn binh sĩ của Thần Uy quân, dù thủ hạ của Lục Quang có giỏi thế nào, nàng cũng không thể dùng.

Doanh Đông Quân nói câu nào cũng như muốn vạch trần chuyện này, thật đáng ghét!

Thái hoàng thái hậu liếc Doanh Đông Quân, trách mắng: “Ngươi hỏi Thái hậu làm gì? Nàng đâu có hiểu mấy chuyện này, chẳng lẽ lại tùy tiện sắp đặt được sao?”

Tiêu Thái hậu âm thầm nghiến răng.

May mà lúc này, trận đấu cuối cùng cũng đã có kết quả, sự chú ý của mọi người lập tức chuyển sang kết quả tỷ thí.

Lần này, trong số hai trăm năm mươi người thắng cuộc, Thần Uy quân còn lại một trăm ba mươi lăm người, Kim Dực vệ còn năm mươi bảy người, Phi Kỵ vệ năm mươi tám người.

***

 

Đông Quân - Diện Bắc Mi NamTác giả: Diện Bắc Mi NamTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNăm Vĩnh Hòa thứ hai mươi lăm triều Đại Thánh, đầu mùa thu. Vừa qua Trung Nguyên Tiết, mưa lớn đã kéo dài suốt chín ngày liên tiếp, khiến đường sá khắp kinh thành trở nên lầy lội, xe ngựa khó bề di chuyển. Ở phía nam thành, nơi dân thường sinh sống, nước cống tràn ngược vào, người đi đường phải lội qua dòng nước ngập đến tận bắp chân. Nhiều căn nhà cũ kỹ không chịu nổi mưa bão đã đổ sập, gây ra thương vong. Để tránh tai nạn, triều đình đã tạm dừng việc thiết triều ba ngày. Tiên đế băng hà chưa đầy nửa năm, vị tiểu hoàng đế sáu tuổi vừa mới đăng cơ được vài tháng, đã gặp phải thiên tai khắc nghiệt thế này. Dân gian bắt đầu bàn tán, cho rằng đây là điềm gở. Có lời đồn rằng Tiên đế vốn đang tráng niên, đột nhiên băng hà, hẳn là do gian thần hãm hại, khiến trời cao nổi giận giáng xuống tai ương. Những lời đồn râm ran khiến Tiêu thái hậu vừa mới lên nắm quyền vô cùng giận dữ và lo lắng. Liên tiếp mấy ngày liền, nàng ta triệu tập đại thần vào cung nghị sự, tìm cách dập tắt lời đồn trong dân… Vào đầu giờ Mùi, Doanh Đông Quân lại dìu Thái hậu đến trường bắn.Lúc này, vòng đấu thứ hai của năm trăm cấm quân chiến thắng buổi sáng cũng sắp bắt đầu.Tấm trạng Thái hoàng thái hậu rất tốt, hiếm khi chủ động quay sang trò chuyện với Tiêu thái hậu: “Cuộc tỷ thí buổi sáng thực sự rất đặc sắc. Con thấy buổi chiều này, bên nào có khả năng thắng cao hơn, Phi Kỵ vệ hay Kim Dực vệ?”Tiêu Thái hậu đã nắm chắc trong lòng, nghe vậy cũng không tức giận, giọng điềm đạm đáp: “Nhi thần không rõ. Nhưng sáng nay Kim Dực vệ thắng sát nút, Cố tướng quân nói rằng đám người trẻ bên Phi Kỵ vệ đã bị k*ch th*ch ý chí chiến đấu, vì vậy kết quả buổi chiều này thực sự khó mà đoán trước.”Thái hoàng thái hậu bật cười, thầm nghĩ đúng là người nhà họ Tiêu da mặt dày, sáng nay Phi Kỵ vệ thua đến mất hết thể diện, mà vào miệng Tiêu thái hậu lại thành “thắng sát nút”. Bà ta lại quay sang hỏi tiểu Hoàng đế: “Hoàng đế nghĩ sao? Phi Kỵ vệ có thể thắng được không?”Tiểu Hoàng đế bĩu môi, trong lòng cho rằng Phi Kỵ vệ chắc chắn lại thua nữa. Nhưng trước khi ra đây, Thái hậu đã căn dặn riêng, hắn không dám tùy tiện châm chọc Phi Kỵ vệ, bèn nghiêm túc trả lời: “Tổ mẫu, trẫm cũng không biết.”Tiêu Thái hậu sợ Thái hoàng thái hậu lại cố tình gây sự, vội nói với tiểu Hoàng đế: “Bệ hạ, có thể bắt đầu rồi.”“Vâng, mẫu hậu.” Tiểu Hoàng đế ngoan ngoãn đáp, ra hiệu cho cuộc thi bắt đầu.Thái giám đứng trước trống lớn bắt đầu dùng sức đánh.Năm trăm Cấm quân đang xếp hàng ngay ngắn lập tức tản ra bốn phía, từng đôi một đứng đối diện nhau, chuẩn bị so tài.Khi tướng quân đứng trên cao hạ lệnh, cuộc đấu vật chính thức bắt đầu.Vì trận đấu này diễn ra đồng loạt với quy mô hàng trăm người, nên nếu không có thị lực tốt, người quan sát từ trên cao khó có thể nhìn rõ chi tiết từng trận đấu.Lúc đầu, Thái hoàng thái hậu còn nghiêm túc quan sát, nhưng sau đó nhận ra khắp nơi bụi bay mù mịt, từ xa trông chẳng khác nào một trận hỗn chiến, hoàn toàn không phân biệt được ai thắng ai thua, bèn mất hứng.“Già rồi, mắt ai gia cũng mờ rồi.” Thái hoàng thái hậu lắc đầu than thở.Doanh Đông Quân cười nói: “Tổ mẫu, không liên quan đến tuổi tác đâu, ngay cả tôn nữ cũng không nhìn rõ mà. Đợi qua vài vòng, khi số lượng người giảm đi, sẽ dễ theo dõi hơn.”May mắn là vòng đầu kết thúc khá nhanh, chưa đầy nửa nén hương đã có nhiều cặp phân định thắng bại.Kẻ thua bị loại, kẻ thắng chờ đến vòng tiếp theo.Sau một nén hương, trên sân chỉ còn lác đác vài nhóm vẫn đang đấu.Thái hoàng thái hậu chợt nói: “Những ai vòng đầu đã gặp đối thủ mạnh chẳng phải rất thiệt thòi sao?”Doanh Đông Quân cười: “Đúng vậy, nhưng đối thủ là ai đều do bốc thăm từ đầu, nếu không may thì cũng đành chịu thôi. Dưới con mắt của bao người, chẳng lẽ còn có mưu mô gì được sao? Thái hậu, người nói có đúng không?”Tiêu thái hậu khựng lại một chút, cầm lấy chén trà từ tay cung nữ, làm như không nghe thấy.Bởi vì… nàng ta thực sự đã ra tay can thiệp vào việc bốc thăm.Để giữ lại nhiều binh sĩ của Kim Dực vệ và Phi Kỵ vệ nhất có thể, nàng đã cho người sắp xếp, cố ý để phần lớn quân Thần Uy đấu với chính quân Thần Uy. Như vậy sẽ loại bỏ phần lớn binh sĩ của Thần Uy quân, dù thủ hạ của Lục Quang có giỏi thế nào, nàng cũng không thể dùng.Doanh Đông Quân nói câu nào cũng như muốn vạch trần chuyện này, thật đáng ghét!Thái hoàng thái hậu liếc Doanh Đông Quân, trách mắng: “Ngươi hỏi Thái hậu làm gì? Nàng đâu có hiểu mấy chuyện này, chẳng lẽ lại tùy tiện sắp đặt được sao?”Tiêu Thái hậu âm thầm nghiến răng.May mà lúc này, trận đấu cuối cùng cũng đã có kết quả, sự chú ý của mọi người lập tức chuyển sang kết quả tỷ thí.Lần này, trong số hai trăm năm mươi người thắng cuộc, Thần Uy quân còn lại một trăm ba mươi lăm người, Kim Dực vệ còn năm mươi bảy người, Phi Kỵ vệ năm mươi tám người.*** 

Chương 180