“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…
Chương 32
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Bởi vì lãnh đạo nói lần này phải chuẩn bị quà về nhà mẹ dựa theo cô vợ vừa cưới về, nên anh ấy còn cố ý tới chỗ hậu cần đổi tí thịt hộp và trà quân dụng.Nghe nói vợ của anh cả đồng chí Khương vừa mới sinh con không lâu, thế là lại lấy hai hộp sữa bột.Còn lại là do dì Lưu chuẩn bị, có sữa mạch nha thông thường, kẹo sữa thỏ trắng, một bao bột mì nặng năm cân, hai bó mì sợi nặng ba cân, hộp bánh ngọt, trái cây đóng hộp…Khương Tuệ Ninh nhìn cả đống đồ để đầy sau cốp xe, quà ở thời đại này giản dị như thế sao?“Chắc là không còn thiếu gì nữa nhỉ?” Đây cũng là lần đầu tiên Khương Tuệ Ninh thấy, có điều theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của cô thì chắc đủ rồi.“Tiểu Trần à, đến lúc đó cậu mua thêm chút trái cây tươi nhé.” Dì Lưu cẩn thận kiểm tra quà tặng, trái cây rau dưa là hàng hiếm vào mùa đông ở phương Bắc, chuẩn bị nhiều một chút chắc chắn là đúng, nếu ít đồ thì sợ cậu nhà sui gia sẽ cho rằng bọn họ không vừa ý đồng chí Tiểu Khương, vậy nên dì ấy mới lên tiếng đề nghị.Trần Huy chưa kết hôn nên mua những thứ này dựa theo suy nghĩ của mình, dù sao lãnh đạo nói không hạn chế những đồ chuẩn bị, tất cả đều xem ý của đồng chí Khương thế nào.Nghe dì Lưu nói xong thì anh ấy nhanh chóng ghi nhớ, đợi lát nữa đi ngang qua Cung Tiêu Xã sẽ mua thêm, nhiều quà thì đâu ai chê, càng nhiều càng tốt.Bên này Khương Tuệ Ninh đang hăng hái chuẩn bị đồ, mợ cô bên kia cũng không rảnh rang gì.Mợ cô tên Từ Ngọc Trân, là bác sĩ khoa ngoại ở bệnh viện Đông Thành.“Bác sĩ Từ, nghe nói cháu gái của cô gả tới thành phố Đông đúng không, còn gả cho một lãnh đạo của ba Bộ quân đội miền Đông, sao chưa thấy con bé ấy tới thăm cô thế?” Người nói chính là bác sĩ Lưu Nghiêu cùng khoa với Từ Ngọc Trân, hai người đang cạnh tranh vị trí chủ nhiệm.Bà ta nghe nói cháu gái Từ Ngọc Trân gả vào ba Bộ miền Đông, còn đang lo bà ấy sẽ tìm người kéo quan hệ, kết quả ngày hôm qua bà ta nghe nói cô cháu gái kia của Từ Ngọc Trân còn chưa tới gặp người mợ này, càng đừng nhắc tới chuyện đi cửa sau giúp.Vậy là bà ta lập tức có khí thế, bởi vì bà ta tìm được người rồi, hơn nữa còn làm việc ở bệnh viện bọn họ nữa.Thế nên hôm nay vừa vào cửa nhìn thấy Từ Ngọc Trân hoàn thành xong ca mổ, bà ta đã nói móc nói mỉa.Sáng sớm Từ Ngọc Trân đã phải tham gia một ca phẫu thuật, còn chưa uống ngụm nước nào đã về văn phòng và nghe những lời như thế, bà ấy lập tức nói lại ngay: “Có tới thăm tôi hay không thì tôi cần báo cáo với cô à? Cô là cái thá gì?”
Bởi vì lãnh đạo nói lần này phải chuẩn bị quà về nhà mẹ dựa theo cô vợ vừa cưới về, nên anh ấy còn cố ý tới chỗ hậu cần đổi tí thịt hộp và trà quân dụng.
Nghe nói vợ của anh cả đồng chí Khương vừa mới sinh con không lâu, thế là lại lấy hai hộp sữa bột.
Còn lại là do dì Lưu chuẩn bị, có sữa mạch nha thông thường, kẹo sữa thỏ trắng, một bao bột mì nặng năm cân, hai bó mì sợi nặng ba cân, hộp bánh ngọt, trái cây đóng hộp…
Khương Tuệ Ninh nhìn cả đống đồ để đầy sau cốp xe, quà ở thời đại này giản dị như thế sao?
“Chắc là không còn thiếu gì nữa nhỉ?” Đây cũng là lần đầu tiên Khương Tuệ Ninh thấy, có điều theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của cô thì chắc đủ rồi.
“Tiểu Trần à, đến lúc đó cậu mua thêm chút trái cây tươi nhé.” Dì Lưu cẩn thận kiểm tra quà tặng, trái cây rau dưa là hàng hiếm vào mùa đông ở phương Bắc, chuẩn bị nhiều một chút chắc chắn là đúng, nếu ít đồ thì sợ cậu nhà sui gia sẽ cho rằng bọn họ không vừa ý đồng chí Tiểu Khương, vậy nên dì ấy mới lên tiếng đề nghị.
Trần Huy chưa kết hôn nên mua những thứ này dựa theo suy nghĩ của mình, dù sao lãnh đạo nói không hạn chế những đồ chuẩn bị, tất cả đều xem ý của đồng chí Khương thế nào.
Nghe dì Lưu nói xong thì anh ấy nhanh chóng ghi nhớ, đợi lát nữa đi ngang qua Cung Tiêu Xã sẽ mua thêm, nhiều quà thì đâu ai chê, càng nhiều càng tốt.
Bên này Khương Tuệ Ninh đang hăng hái chuẩn bị đồ, mợ cô bên kia cũng không rảnh rang gì.
Mợ cô tên Từ Ngọc Trân, là bác sĩ khoa ngoại ở bệnh viện Đông Thành.
“Bác sĩ Từ, nghe nói cháu gái của cô gả tới thành phố Đông đúng không, còn gả cho một lãnh đạo của ba Bộ quân đội miền Đông, sao chưa thấy con bé ấy tới thăm cô thế?” Người nói chính là bác sĩ Lưu Nghiêu cùng khoa với Từ Ngọc Trân, hai người đang cạnh tranh vị trí chủ nhiệm.
Bà ta nghe nói cháu gái Từ Ngọc Trân gả vào ba Bộ miền Đông, còn đang lo bà ấy sẽ tìm người kéo quan hệ, kết quả ngày hôm qua bà ta nghe nói cô cháu gái kia của Từ Ngọc Trân còn chưa tới gặp người mợ này, càng đừng nhắc tới chuyện đi cửa sau giúp.
Vậy là bà ta lập tức có khí thế, bởi vì bà ta tìm được người rồi, hơn nữa còn làm việc ở bệnh viện bọn họ nữa.
Thế nên hôm nay vừa vào cửa nhìn thấy Từ Ngọc Trân hoàn thành xong ca mổ, bà ta đã nói móc nói mỉa.
Sáng sớm Từ Ngọc Trân đã phải tham gia một ca phẫu thuật, còn chưa uống ngụm nước nào đã về văn phòng và nghe những lời như thế, bà ấy lập tức nói lại ngay: “Có tới thăm tôi hay không thì tôi cần báo cáo với cô à? Cô là cái thá gì?”
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Bởi vì lãnh đạo nói lần này phải chuẩn bị quà về nhà mẹ dựa theo cô vợ vừa cưới về, nên anh ấy còn cố ý tới chỗ hậu cần đổi tí thịt hộp và trà quân dụng.Nghe nói vợ của anh cả đồng chí Khương vừa mới sinh con không lâu, thế là lại lấy hai hộp sữa bột.Còn lại là do dì Lưu chuẩn bị, có sữa mạch nha thông thường, kẹo sữa thỏ trắng, một bao bột mì nặng năm cân, hai bó mì sợi nặng ba cân, hộp bánh ngọt, trái cây đóng hộp…Khương Tuệ Ninh nhìn cả đống đồ để đầy sau cốp xe, quà ở thời đại này giản dị như thế sao?“Chắc là không còn thiếu gì nữa nhỉ?” Đây cũng là lần đầu tiên Khương Tuệ Ninh thấy, có điều theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của cô thì chắc đủ rồi.“Tiểu Trần à, đến lúc đó cậu mua thêm chút trái cây tươi nhé.” Dì Lưu cẩn thận kiểm tra quà tặng, trái cây rau dưa là hàng hiếm vào mùa đông ở phương Bắc, chuẩn bị nhiều một chút chắc chắn là đúng, nếu ít đồ thì sợ cậu nhà sui gia sẽ cho rằng bọn họ không vừa ý đồng chí Tiểu Khương, vậy nên dì ấy mới lên tiếng đề nghị.Trần Huy chưa kết hôn nên mua những thứ này dựa theo suy nghĩ của mình, dù sao lãnh đạo nói không hạn chế những đồ chuẩn bị, tất cả đều xem ý của đồng chí Khương thế nào.Nghe dì Lưu nói xong thì anh ấy nhanh chóng ghi nhớ, đợi lát nữa đi ngang qua Cung Tiêu Xã sẽ mua thêm, nhiều quà thì đâu ai chê, càng nhiều càng tốt.Bên này Khương Tuệ Ninh đang hăng hái chuẩn bị đồ, mợ cô bên kia cũng không rảnh rang gì.Mợ cô tên Từ Ngọc Trân, là bác sĩ khoa ngoại ở bệnh viện Đông Thành.“Bác sĩ Từ, nghe nói cháu gái của cô gả tới thành phố Đông đúng không, còn gả cho một lãnh đạo của ba Bộ quân đội miền Đông, sao chưa thấy con bé ấy tới thăm cô thế?” Người nói chính là bác sĩ Lưu Nghiêu cùng khoa với Từ Ngọc Trân, hai người đang cạnh tranh vị trí chủ nhiệm.Bà ta nghe nói cháu gái Từ Ngọc Trân gả vào ba Bộ miền Đông, còn đang lo bà ấy sẽ tìm người kéo quan hệ, kết quả ngày hôm qua bà ta nghe nói cô cháu gái kia của Từ Ngọc Trân còn chưa tới gặp người mợ này, càng đừng nhắc tới chuyện đi cửa sau giúp.Vậy là bà ta lập tức có khí thế, bởi vì bà ta tìm được người rồi, hơn nữa còn làm việc ở bệnh viện bọn họ nữa.Thế nên hôm nay vừa vào cửa nhìn thấy Từ Ngọc Trân hoàn thành xong ca mổ, bà ta đã nói móc nói mỉa.Sáng sớm Từ Ngọc Trân đã phải tham gia một ca phẫu thuật, còn chưa uống ngụm nước nào đã về văn phòng và nghe những lời như thế, bà ấy lập tức nói lại ngay: “Có tới thăm tôi hay không thì tôi cần báo cáo với cô à? Cô là cái thá gì?”