“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…
Chương 34
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Trần Huy cũng là được quân đội rèn luyện ra, mặc dù hiện tại được điều đến bộ phận thư ký, cả người không còn vẻ nghiêm túc trang trọng như trong lúc huấn luyện, trở nên hiền hòa và khéo đưa đẩy hơn, nhưng khí thế vẫn còn.Giọng nói này kêu lớn đến mức làm các bác sĩ, y tá đến tầng lầu này xem náo nhiệt đều sôi nổi tự giác nhìn về phía bọn họ.“Xin hỏi vị nào là bác sĩ Từ Ngọc Trân?” Ánh mắt mọi người đều nhìn về đây, Trần Huy cũng tự nhiên nhỏ giọng lại, gương mặt nở nụ cười hiền hòa lễ phép hỏi người bên cạnh.Trần Huy có mày rậm mắt to, dáng người cao lớn, nét mặt lại ấm áp, là gương mặt tuyển chọn con rể theo quan niệm truyền, là kiểu gương mặt mà mẹ vợ sẽ vô cùng thích, hiền hòa, lễ phép, khiêm tốn lại rộng lượng.Anh vừa nói chuyện, một y tá trẻ tuổi ở bên cạnh vội vàng chạy lên chỉ vào văn phòng thứ ba và nói: “Người đứng trong văn phòng ngoại khoa kia chính là bác sĩ Từ Ngọc Trân.”Trần Huy nhìn theo hướng cô y tá chỉ, trên cửa văn phòng ngoại khoa có treo tấm biển, thật sự có một người phụ nữ trung niên đang đứng ở bên trong, trên người mặc áo blouse trắng, trên đầu còn đội mũ màu trắng của bác sĩ, gương mặt xụ xuống, thoạt nhìn có vẻ như tính tình không tốt lắm.Sau đó Trần Huy lập tức cười nói lời cảm ơn cô y tá: “Cảm ơn cô, đồng chí.”Nụ cười này như làn gió thánh ba mùa xuân vậy, cô y tá lập tức đỏ mặt, cũng không dám nhìn Trần Huy, vội cúi đầu nhỏ giọng nói một câu: “Không cần cảm ơn.”Lúc này Trần Huy mới nhìn về phía sau và kêu lên: “Đồng chí Khương, tìm được bác sĩ Từ rồi.”“Đây là ai vậy?” Lúc này có người bắt đầu châu đầu ghé tai hỏi lai lịch của Trần Huy.“Nhìn giống như là nhân vật lớn, cô xem cách ăn mặc của hắn đi, trong tay còn cầm đồ vật, vừa nhìn đã biết là không phải hàng rẻ tiền.”“Có phải là người do phó xưởng trưởng xưởng quốc doanh được bác sĩ Từ làm phẫu thuật lần trước cử đến cảm ơn không?”“Chắc là vậy, nếu không thì cầm nhiều đồ như vậy đến tìm bác sĩ Từ làm gì?”Người ở phòng thư ký không cần mặc đồ quân đội, ăn mặc ngay ngắn và áo khoác kiểu Tôn Trung Sơn màu xám đậm.Mọi người đều không đoán ra thân phận của Trần Huy, chỉ suy đoán theo cách ăn mặc và vẻ ngoài của hắn, đoán hắn không phải là nhân vật nhỏ.Lúc này Khương Tuệ Ninh dẫm giày cao gót tự tin nện bước dẫn theo hai binh lính cần vụ mặc đồ quân đội từ chỗ ngoặt đi ra.Bộ chiến bào hôm nay là cô ngàn chọn vạn tuyển, một chiếc áo khoác nỉ dài sẫm màu rất phong cách, phối hợp với một chiếc quần dài màu đen, dưới chân mang một đôi giày cao gót bằng da.Cô có vẻ ngoài xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp được dì Lưu a di quấn thành một cái búi tóc, trên trán có hai nhúm tóc mai rũ xuống hai bên trán, cả người lộ ra chút khí chất dịu dàng lại lưu loát.Tóm lại là rất không làm thất vọng thân phận phu nhân của cô.
Trần Huy cũng là được quân đội rèn luyện ra, mặc dù hiện tại được điều đến bộ phận thư ký, cả người không còn vẻ nghiêm túc trang trọng như trong lúc huấn luyện, trở nên hiền hòa và khéo đưa đẩy hơn, nhưng khí thế vẫn còn.
Giọng nói này kêu lớn đến mức làm các bác sĩ, y tá đến tầng lầu này xem náo nhiệt đều sôi nổi tự giác nhìn về phía bọn họ.
“Xin hỏi vị nào là bác sĩ Từ Ngọc Trân?” Ánh mắt mọi người đều nhìn về đây, Trần Huy cũng tự nhiên nhỏ giọng lại, gương mặt nở nụ cười hiền hòa lễ phép hỏi người bên cạnh.
Trần Huy có mày rậm mắt to, dáng người cao lớn, nét mặt lại ấm áp, là gương mặt tuyển chọn con rể theo quan niệm truyền, là kiểu gương mặt mà mẹ vợ sẽ vô cùng thích, hiền hòa, lễ phép, khiêm tốn lại rộng lượng.
Anh vừa nói chuyện, một y tá trẻ tuổi ở bên cạnh vội vàng chạy lên chỉ vào văn phòng thứ ba và nói: “Người đứng trong văn phòng ngoại khoa kia chính là bác sĩ Từ Ngọc Trân.”
Trần Huy nhìn theo hướng cô y tá chỉ, trên cửa văn phòng ngoại khoa có treo tấm biển, thật sự có một người phụ nữ trung niên đang đứng ở bên trong, trên người mặc áo blouse trắng, trên đầu còn đội mũ màu trắng của bác sĩ, gương mặt xụ xuống, thoạt nhìn có vẻ như tính tình không tốt lắm.
Sau đó Trần Huy lập tức cười nói lời cảm ơn cô y tá: “Cảm ơn cô, đồng chí.”
Nụ cười này như làn gió thánh ba mùa xuân vậy, cô y tá lập tức đỏ mặt, cũng không dám nhìn Trần Huy, vội cúi đầu nhỏ giọng nói một câu: “Không cần cảm ơn.”
Lúc này Trần Huy mới nhìn về phía sau và kêu lên: “Đồng chí Khương, tìm được bác sĩ Từ rồi.”
“Đây là ai vậy?” Lúc này có người bắt đầu châu đầu ghé tai hỏi lai lịch của Trần Huy.
“Nhìn giống như là nhân vật lớn, cô xem cách ăn mặc của hắn đi, trong tay còn cầm đồ vật, vừa nhìn đã biết là không phải hàng rẻ tiền.”
“Có phải là người do phó xưởng trưởng xưởng quốc doanh được bác sĩ Từ làm phẫu thuật lần trước cử đến cảm ơn không?”
“Chắc là vậy, nếu không thì cầm nhiều đồ như vậy đến tìm bác sĩ Từ làm gì?”
Người ở phòng thư ký không cần mặc đồ quân đội, ăn mặc ngay ngắn và áo khoác kiểu Tôn Trung Sơn màu xám đậm.
Mọi người đều không đoán ra thân phận của Trần Huy, chỉ suy đoán theo cách ăn mặc và vẻ ngoài của hắn, đoán hắn không phải là nhân vật nhỏ.
Lúc này Khương Tuệ Ninh dẫm giày cao gót tự tin nện bước dẫn theo hai binh lính cần vụ mặc đồ quân đội từ chỗ ngoặt đi ra.
Bộ chiến bào hôm nay là cô ngàn chọn vạn tuyển, một chiếc áo khoác nỉ dài sẫm màu rất phong cách, phối hợp với một chiếc quần dài màu đen, dưới chân mang một đôi giày cao gót bằng da.
Cô có vẻ ngoài xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp được dì Lưu a di quấn thành một cái búi tóc, trên trán có hai nhúm tóc mai rũ xuống hai bên trán, cả người lộ ra chút khí chất dịu dàng lại lưu loát.
Tóm lại là rất không làm thất vọng thân phận phu nhân của cô.
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Trần Huy cũng là được quân đội rèn luyện ra, mặc dù hiện tại được điều đến bộ phận thư ký, cả người không còn vẻ nghiêm túc trang trọng như trong lúc huấn luyện, trở nên hiền hòa và khéo đưa đẩy hơn, nhưng khí thế vẫn còn.Giọng nói này kêu lớn đến mức làm các bác sĩ, y tá đến tầng lầu này xem náo nhiệt đều sôi nổi tự giác nhìn về phía bọn họ.“Xin hỏi vị nào là bác sĩ Từ Ngọc Trân?” Ánh mắt mọi người đều nhìn về đây, Trần Huy cũng tự nhiên nhỏ giọng lại, gương mặt nở nụ cười hiền hòa lễ phép hỏi người bên cạnh.Trần Huy có mày rậm mắt to, dáng người cao lớn, nét mặt lại ấm áp, là gương mặt tuyển chọn con rể theo quan niệm truyền, là kiểu gương mặt mà mẹ vợ sẽ vô cùng thích, hiền hòa, lễ phép, khiêm tốn lại rộng lượng.Anh vừa nói chuyện, một y tá trẻ tuổi ở bên cạnh vội vàng chạy lên chỉ vào văn phòng thứ ba và nói: “Người đứng trong văn phòng ngoại khoa kia chính là bác sĩ Từ Ngọc Trân.”Trần Huy nhìn theo hướng cô y tá chỉ, trên cửa văn phòng ngoại khoa có treo tấm biển, thật sự có một người phụ nữ trung niên đang đứng ở bên trong, trên người mặc áo blouse trắng, trên đầu còn đội mũ màu trắng của bác sĩ, gương mặt xụ xuống, thoạt nhìn có vẻ như tính tình không tốt lắm.Sau đó Trần Huy lập tức cười nói lời cảm ơn cô y tá: “Cảm ơn cô, đồng chí.”Nụ cười này như làn gió thánh ba mùa xuân vậy, cô y tá lập tức đỏ mặt, cũng không dám nhìn Trần Huy, vội cúi đầu nhỏ giọng nói một câu: “Không cần cảm ơn.”Lúc này Trần Huy mới nhìn về phía sau và kêu lên: “Đồng chí Khương, tìm được bác sĩ Từ rồi.”“Đây là ai vậy?” Lúc này có người bắt đầu châu đầu ghé tai hỏi lai lịch của Trần Huy.“Nhìn giống như là nhân vật lớn, cô xem cách ăn mặc của hắn đi, trong tay còn cầm đồ vật, vừa nhìn đã biết là không phải hàng rẻ tiền.”“Có phải là người do phó xưởng trưởng xưởng quốc doanh được bác sĩ Từ làm phẫu thuật lần trước cử đến cảm ơn không?”“Chắc là vậy, nếu không thì cầm nhiều đồ như vậy đến tìm bác sĩ Từ làm gì?”Người ở phòng thư ký không cần mặc đồ quân đội, ăn mặc ngay ngắn và áo khoác kiểu Tôn Trung Sơn màu xám đậm.Mọi người đều không đoán ra thân phận của Trần Huy, chỉ suy đoán theo cách ăn mặc và vẻ ngoài của hắn, đoán hắn không phải là nhân vật nhỏ.Lúc này Khương Tuệ Ninh dẫm giày cao gót tự tin nện bước dẫn theo hai binh lính cần vụ mặc đồ quân đội từ chỗ ngoặt đi ra.Bộ chiến bào hôm nay là cô ngàn chọn vạn tuyển, một chiếc áo khoác nỉ dài sẫm màu rất phong cách, phối hợp với một chiếc quần dài màu đen, dưới chân mang một đôi giày cao gót bằng da.Cô có vẻ ngoài xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp được dì Lưu a di quấn thành một cái búi tóc, trên trán có hai nhúm tóc mai rũ xuống hai bên trán, cả người lộ ra chút khí chất dịu dàng lại lưu loát.Tóm lại là rất không làm thất vọng thân phận phu nhân của cô.