“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…
Chương 38
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Bởi vì cô đến, nên viện trưởng cố ý cho Từ Ngọc Trân được nghỉ một ngày.Nhìn đến quà tặng chồng chất trong văn phòng, cô lại gọi tới người của bộ hậu cần tới giúp đỡ đọn đồ vật về nhà của Từ Ngọc Trân.Thư ký Trần thì bị viện trưởng ba thỉnh bốn mời mời vào văn phòng nói chuyện. Còn Khương Tuệ Ninh một mình cùng mợ về nhà.Từ khi biết cháu rể của Từ Ngọc Trân chính là Quý Thần Nham, mọi người đều nhìn bà với ánh mắt tràn ngập tôn trọng, giống như bác sĩ Từ đã là chủ nhiệm rồi vậy, biến hóa thật còn nhanh hơn cả trợn trắng mắt.Nhưng mà Từ Ngọc Trân lại không bất cứ hành vi kiêu ngạo nào, vẫn vô cùng bình tĩnh thonh dong, bởi vì trong mắt bà chỉ có cháu gái, bà cũng không muốn mượn bất kỳ quan hệ nào của cháu rể.Có sự đối lập này làm Khương Tuệ Ninh phát hiện tư tưởng giác ngộ của mình vẫn quá thấp.Sau khi trở lại nhà mợ, Khương Tuệ Ninh cho rằng mình có thể nhìn thấy cậu và ông ngoại, kết quả đi đến nhà mợ rồi mới nghe mợ nói cậu được nhà máy cử đi học tập, ông ngoại thì đi nông thôn khám bệnh cho người ta, ngay cả hai người anh họ cũng tạm thời không ở Đông Thành.Tương đương trong nhà chỉ có một mình mợ.Được rồi, thật sự quá không khéo.“Không có việc gì, hiện tại ở gần, chờ bọn họ trở về, mợ sẽ bảo anh họ lớn của cháu đi đón cháu, đến lúc đó cũng mời chú rể mới cùng nhau lại đây, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.” Từ Ngọc Trân sợ cháu gái mất mát, nên đã lên tiếng an ủi nói.“Dạ.” Khương Tuệ Ninh gật đầu đồng ý.“Đúng rồi, Ninh Ninh, cháu và nhà với mợ, mợ có cái này muốn cho cháu.” Từ Ngọc Trân nói rồi nắm Khương Tuệ Ninh đi vào phòng.Sau khi vào phòng, bà lấy xuống một miếng gỗ rộng chừng nửa thước trên đỉnh tủ quần áo.Sau khi mở ra lại lấy một hộp nhỏ nửa thước ở bên trong ra và đưa cho Khương Tuệ Ninh, nói: “Ninh Ninh, đây là của hồi môn ông ngoại cháu chuẩn bị cho cháu, mau mở ra xem thử đi.”Khương Tuệ Ninh vươn tay ra mở cái khóa hộp làm bằng đồng, mở nắp ra, sau đó lập tức mở to hai mắt nhìn.Năm thỏi vàng rộng chừng hai ngón tay, dài một lỏng tay ánh vào trong đôi mắt của cô.Một con ngỗng điêu khắc bằng ngọc to chừng bàn tay, còn có hai sợi dây chuyền trân châu, một chiếc nhẫn đá quý, một vòng thay bằng ngọc lục bích trong sáng xinh đẹp.Không phải trong sách viết ông ngoại cô sinh ra trong gia đình nghèo khó sao? Chắc không phải là có hiểu lầm gì với từ gia đình nghèo khó đấy chứ?
Bởi vì cô đến, nên viện trưởng cố ý cho Từ Ngọc Trân được nghỉ một ngày.
Nhìn đến quà tặng chồng chất trong văn phòng, cô lại gọi tới người của bộ hậu cần tới giúp đỡ đọn đồ vật về nhà của Từ Ngọc Trân.
Thư ký Trần thì bị viện trưởng ba thỉnh bốn mời mời vào văn phòng nói chuyện. Còn Khương Tuệ Ninh một mình cùng mợ về nhà.
Từ khi biết cháu rể của Từ Ngọc Trân chính là Quý Thần Nham, mọi người đều nhìn bà với ánh mắt tràn ngập tôn trọng, giống như bác sĩ Từ đã là chủ nhiệm rồi vậy, biến hóa thật còn nhanh hơn cả trợn trắng mắt.
Nhưng mà Từ Ngọc Trân lại không bất cứ hành vi kiêu ngạo nào, vẫn vô cùng bình tĩnh thonh dong, bởi vì trong mắt bà chỉ có cháu gái, bà cũng không muốn mượn bất kỳ quan hệ nào của cháu rể.
Có sự đối lập này làm Khương Tuệ Ninh phát hiện tư tưởng giác ngộ của mình vẫn quá thấp.
Sau khi trở lại nhà mợ, Khương Tuệ Ninh cho rằng mình có thể nhìn thấy cậu và ông ngoại, kết quả đi đến nhà mợ rồi mới nghe mợ nói cậu được nhà máy cử đi học tập, ông ngoại thì đi nông thôn khám bệnh cho người ta, ngay cả hai người anh họ cũng tạm thời không ở Đông Thành.
Tương đương trong nhà chỉ có một mình mợ.
Được rồi, thật sự quá không khéo.
“Không có việc gì, hiện tại ở gần, chờ bọn họ trở về, mợ sẽ bảo anh họ lớn của cháu đi đón cháu, đến lúc đó cũng mời chú rể mới cùng nhau lại đây, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.” Từ Ngọc Trân sợ cháu gái mất mát, nên đã lên tiếng an ủi nói.
“Dạ.” Khương Tuệ Ninh gật đầu đồng ý.
“Đúng rồi, Ninh Ninh, cháu và nhà với mợ, mợ có cái này muốn cho cháu.” Từ Ngọc Trân nói rồi nắm Khương Tuệ Ninh đi vào phòng.
Sau khi vào phòng, bà lấy xuống một miếng gỗ rộng chừng nửa thước trên đỉnh tủ quần áo.
Sau khi mở ra lại lấy một hộp nhỏ nửa thước ở bên trong ra và đưa cho Khương Tuệ Ninh, nói: “Ninh Ninh, đây là của hồi môn ông ngoại cháu chuẩn bị cho cháu, mau mở ra xem thử đi.”
Khương Tuệ Ninh vươn tay ra mở cái khóa hộp làm bằng đồng, mở nắp ra, sau đó lập tức mở to hai mắt nhìn.
Năm thỏi vàng rộng chừng hai ngón tay, dài một lỏng tay ánh vào trong đôi mắt của cô.
Một con ngỗng điêu khắc bằng ngọc to chừng bàn tay, còn có hai sợi dây chuyền trân châu, một chiếc nhẫn đá quý, một vòng thay bằng ngọc lục bích trong sáng xinh đẹp.
Không phải trong sách viết ông ngoại cô sinh ra trong gia đình nghèo khó sao? Chắc không phải là có hiểu lầm gì với từ gia đình nghèo khó đấy chứ?
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Bởi vì cô đến, nên viện trưởng cố ý cho Từ Ngọc Trân được nghỉ một ngày.Nhìn đến quà tặng chồng chất trong văn phòng, cô lại gọi tới người của bộ hậu cần tới giúp đỡ đọn đồ vật về nhà của Từ Ngọc Trân.Thư ký Trần thì bị viện trưởng ba thỉnh bốn mời mời vào văn phòng nói chuyện. Còn Khương Tuệ Ninh một mình cùng mợ về nhà.Từ khi biết cháu rể của Từ Ngọc Trân chính là Quý Thần Nham, mọi người đều nhìn bà với ánh mắt tràn ngập tôn trọng, giống như bác sĩ Từ đã là chủ nhiệm rồi vậy, biến hóa thật còn nhanh hơn cả trợn trắng mắt.Nhưng mà Từ Ngọc Trân lại không bất cứ hành vi kiêu ngạo nào, vẫn vô cùng bình tĩnh thonh dong, bởi vì trong mắt bà chỉ có cháu gái, bà cũng không muốn mượn bất kỳ quan hệ nào của cháu rể.Có sự đối lập này làm Khương Tuệ Ninh phát hiện tư tưởng giác ngộ của mình vẫn quá thấp.Sau khi trở lại nhà mợ, Khương Tuệ Ninh cho rằng mình có thể nhìn thấy cậu và ông ngoại, kết quả đi đến nhà mợ rồi mới nghe mợ nói cậu được nhà máy cử đi học tập, ông ngoại thì đi nông thôn khám bệnh cho người ta, ngay cả hai người anh họ cũng tạm thời không ở Đông Thành.Tương đương trong nhà chỉ có một mình mợ.Được rồi, thật sự quá không khéo.“Không có việc gì, hiện tại ở gần, chờ bọn họ trở về, mợ sẽ bảo anh họ lớn của cháu đi đón cháu, đến lúc đó cũng mời chú rể mới cùng nhau lại đây, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.” Từ Ngọc Trân sợ cháu gái mất mát, nên đã lên tiếng an ủi nói.“Dạ.” Khương Tuệ Ninh gật đầu đồng ý.“Đúng rồi, Ninh Ninh, cháu và nhà với mợ, mợ có cái này muốn cho cháu.” Từ Ngọc Trân nói rồi nắm Khương Tuệ Ninh đi vào phòng.Sau khi vào phòng, bà lấy xuống một miếng gỗ rộng chừng nửa thước trên đỉnh tủ quần áo.Sau khi mở ra lại lấy một hộp nhỏ nửa thước ở bên trong ra và đưa cho Khương Tuệ Ninh, nói: “Ninh Ninh, đây là của hồi môn ông ngoại cháu chuẩn bị cho cháu, mau mở ra xem thử đi.”Khương Tuệ Ninh vươn tay ra mở cái khóa hộp làm bằng đồng, mở nắp ra, sau đó lập tức mở to hai mắt nhìn.Năm thỏi vàng rộng chừng hai ngón tay, dài một lỏng tay ánh vào trong đôi mắt của cô.Một con ngỗng điêu khắc bằng ngọc to chừng bàn tay, còn có hai sợi dây chuyền trân châu, một chiếc nhẫn đá quý, một vòng thay bằng ngọc lục bích trong sáng xinh đẹp.Không phải trong sách viết ông ngoại cô sinh ra trong gia đình nghèo khó sao? Chắc không phải là có hiểu lầm gì với từ gia đình nghèo khó đấy chứ?