“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…
Chương 46
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Khi Quý Thần Nham bước vào trong phòng liền nhìn thấy những thứ chất đống trên giường và hình ảnh Khương Tuệ Ninh đang nửa quỳ ở trên giường.Cô đã thay váy ngủ rồi, mái tóc dài đen nhánh được hất ra sau lưng, nghe tiếng mở cửa, cô lập tức quay đầu về phía anh, đúng lúc có thể nhìn thấy con người sâu thăm thẳm của cô.Dưới ánh đèn thấp thoáng, trông cô có vẻ càng ngoan ngoãn hơn.“Anh về rồi à, nhanh đến giúp em xem cái này có đáng giá tiền không.”Khương Tuệ Ninh nói xong liền không hề lo lắng đứa chiếc nhẫn hồng ngọc ra cho anh nhìn.Quý Thần Nham đi đến, đứng ở mép giường, cầm lấy chiếc nhẫn mà cô đang giơ.Cô quỳ tiến sát lại gần phía anh, cách anh rất gần, hơi cúi đầu, bám lấy cánh tay của anh hỏi: “Anh biết giám định bảo vật không?”Khi Khương Tuệ Ninh quỳ gối trên giường thì cả người cô trông cao gần đến vai của Qúy Thần Nham, cho nên lúc cô nói chuyện thì hơi thở nóng ấm đều phả lên ngực anh, một hơi ấm vô cùng dễ chịu.“Không biết.” Quý Thần Nham liếc nhìn chiếc nhẫn hồng ngọc trong tay, loại vật phẩm này có gì đáng để giám định chứ.“Vậy anh cảm thấy chiếc nhẫn này có đáng giá không?”Nhìn vẻ mặt mong chờ của cô, anh suy nghĩ một chút rồi hùa theo cô nói: “Đáng giá.”Khương Tuệ Ninh lập tức trừng mắt nhìn người đàn ông đang vô cùng bình tĩnh trước mặt mình nói: “Không phải anh nói anh không biết giám định bảo vật sao? Làm sao anh biết nó có đáng giá tiền hay không?”Quý Thần Nham cũng không trả lời câu hỏi của cô, còn hỏi ngược lại: “Em rất thích những thứ như thế này à?” Sau khi hỏi xong, anh nhìn lướt qua đống trang sức mà cô đang bày trên giường, lúc trên xe cô đã thích đến nỗi không để dời tay, sau khi về nhà lại lấy ra ngắm nghía, thích đến mức như vậy à?Khương Tuệ Ninh thấy ánh mắt của anh dừng lại trên đống bảo bối của mình, lập tức người nằm sấp xuống bảo vệ đống đồ trong ngực mình, ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn về phía Quý Thần Nham nói: “Đây là của hồi môn của em, là tiền của em, nếu sau này chúng ta ly hôn thì em sẽ mang theo những thứ này.”Cho nên anh không thể có ý định gì với đống bảo bối này của em được.Quý Thần Nham nghe cô nói đến chuyện ly hôn, hai hàng lông mày của anh nhíu lại, sau đó lại nghĩ đến chuyện từ trước đến giờ cô đều nói chuyện không đứng đắn, cho nên cũng không so đo, chỉ lạnh lùng nói: “Em rất thích tiền?”Khương Tuệ Ninh bối rối trước câu hỏi của anh, cho nên không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.Ai mà lại không thích tiền chứ?
Khi Quý Thần Nham bước vào trong phòng liền nhìn thấy những thứ chất đống trên giường và hình ảnh Khương Tuệ Ninh đang nửa quỳ ở trên giường.
Cô đã thay váy ngủ rồi, mái tóc dài đen nhánh được hất ra sau lưng, nghe tiếng mở cửa, cô lập tức quay đầu về phía anh, đúng lúc có thể nhìn thấy con người sâu thăm thẳm của cô.
Dưới ánh đèn thấp thoáng, trông cô có vẻ càng ngoan ngoãn hơn.
“Anh về rồi à, nhanh đến giúp em xem cái này có đáng giá tiền không.”
Khương Tuệ Ninh nói xong liền không hề lo lắng đứa chiếc nhẫn hồng ngọc ra cho anh nhìn.
Quý Thần Nham đi đến, đứng ở mép giường, cầm lấy chiếc nhẫn mà cô đang giơ.
Cô quỳ tiến sát lại gần phía anh, cách anh rất gần, hơi cúi đầu, bám lấy cánh tay của anh hỏi: “Anh biết giám định bảo vật không?”
Khi Khương Tuệ Ninh quỳ gối trên giường thì cả người cô trông cao gần đến vai của Qúy Thần Nham, cho nên lúc cô nói chuyện thì hơi thở nóng ấm đều phả lên ngực anh, một hơi ấm vô cùng dễ chịu.
“Không biết.” Quý Thần Nham liếc nhìn chiếc nhẫn hồng ngọc trong tay, loại vật phẩm này có gì đáng để giám định chứ.
“Vậy anh cảm thấy chiếc nhẫn này có đáng giá không?”
Nhìn vẻ mặt mong chờ của cô, anh suy nghĩ một chút rồi hùa theo cô nói: “Đáng giá.”
Khương Tuệ Ninh lập tức trừng mắt nhìn người đàn ông đang vô cùng bình tĩnh trước mặt mình nói: “Không phải anh nói anh không biết giám định bảo vật sao? Làm sao anh biết nó có đáng giá tiền hay không?”
Quý Thần Nham cũng không trả lời câu hỏi của cô, còn hỏi ngược lại: “Em rất thích những thứ như thế này à?” Sau khi hỏi xong, anh nhìn lướt qua đống trang sức mà cô đang bày trên giường, lúc trên xe cô đã thích đến nỗi không để dời tay, sau khi về nhà lại lấy ra ngắm nghía, thích đến mức như vậy à?
Khương Tuệ Ninh thấy ánh mắt của anh dừng lại trên đống bảo bối của mình, lập tức người nằm sấp xuống bảo vệ đống đồ trong ngực mình, ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn về phía Quý Thần Nham nói: “Đây là của hồi môn của em, là tiền của em, nếu sau này chúng ta ly hôn thì em sẽ mang theo những thứ này.”
Cho nên anh không thể có ý định gì với đống bảo bối này của em được.
Quý Thần Nham nghe cô nói đến chuyện ly hôn, hai hàng lông mày của anh nhíu lại, sau đó lại nghĩ đến chuyện từ trước đến giờ cô đều nói chuyện không đứng đắn, cho nên cũng không so đo, chỉ lạnh lùng nói: “Em rất thích tiền?”
Khương Tuệ Ninh bối rối trước câu hỏi của anh, cho nên không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.
Ai mà lại không thích tiền chứ?
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Khi Quý Thần Nham bước vào trong phòng liền nhìn thấy những thứ chất đống trên giường và hình ảnh Khương Tuệ Ninh đang nửa quỳ ở trên giường.Cô đã thay váy ngủ rồi, mái tóc dài đen nhánh được hất ra sau lưng, nghe tiếng mở cửa, cô lập tức quay đầu về phía anh, đúng lúc có thể nhìn thấy con người sâu thăm thẳm của cô.Dưới ánh đèn thấp thoáng, trông cô có vẻ càng ngoan ngoãn hơn.“Anh về rồi à, nhanh đến giúp em xem cái này có đáng giá tiền không.”Khương Tuệ Ninh nói xong liền không hề lo lắng đứa chiếc nhẫn hồng ngọc ra cho anh nhìn.Quý Thần Nham đi đến, đứng ở mép giường, cầm lấy chiếc nhẫn mà cô đang giơ.Cô quỳ tiến sát lại gần phía anh, cách anh rất gần, hơi cúi đầu, bám lấy cánh tay của anh hỏi: “Anh biết giám định bảo vật không?”Khi Khương Tuệ Ninh quỳ gối trên giường thì cả người cô trông cao gần đến vai của Qúy Thần Nham, cho nên lúc cô nói chuyện thì hơi thở nóng ấm đều phả lên ngực anh, một hơi ấm vô cùng dễ chịu.“Không biết.” Quý Thần Nham liếc nhìn chiếc nhẫn hồng ngọc trong tay, loại vật phẩm này có gì đáng để giám định chứ.“Vậy anh cảm thấy chiếc nhẫn này có đáng giá không?”Nhìn vẻ mặt mong chờ của cô, anh suy nghĩ một chút rồi hùa theo cô nói: “Đáng giá.”Khương Tuệ Ninh lập tức trừng mắt nhìn người đàn ông đang vô cùng bình tĩnh trước mặt mình nói: “Không phải anh nói anh không biết giám định bảo vật sao? Làm sao anh biết nó có đáng giá tiền hay không?”Quý Thần Nham cũng không trả lời câu hỏi của cô, còn hỏi ngược lại: “Em rất thích những thứ như thế này à?” Sau khi hỏi xong, anh nhìn lướt qua đống trang sức mà cô đang bày trên giường, lúc trên xe cô đã thích đến nỗi không để dời tay, sau khi về nhà lại lấy ra ngắm nghía, thích đến mức như vậy à?Khương Tuệ Ninh thấy ánh mắt của anh dừng lại trên đống bảo bối của mình, lập tức người nằm sấp xuống bảo vệ đống đồ trong ngực mình, ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn về phía Quý Thần Nham nói: “Đây là của hồi môn của em, là tiền của em, nếu sau này chúng ta ly hôn thì em sẽ mang theo những thứ này.”Cho nên anh không thể có ý định gì với đống bảo bối này của em được.Quý Thần Nham nghe cô nói đến chuyện ly hôn, hai hàng lông mày của anh nhíu lại, sau đó lại nghĩ đến chuyện từ trước đến giờ cô đều nói chuyện không đứng đắn, cho nên cũng không so đo, chỉ lạnh lùng nói: “Em rất thích tiền?”Khương Tuệ Ninh bối rối trước câu hỏi của anh, cho nên không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.Ai mà lại không thích tiền chứ?