Tác giả:

“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…

Chương 67

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Chậc chậc, như vậy cũng quá liều mạng, đã ông trùm một phương rồi mà vẫn còn vất vả như vậy?Tưởng tượng anh cố gắng kiếm tiền đều là cho mình, Khương Tuệ Ninh cảm thấy vẫn nên đối xử tốt với anh một chút, phải bồi bổ cho anh, làm anh có thể sống lâu trăm tuổi, như vậy anh có thể nhận lương hưu thật nhiều năm, chắc chắn tiền lương hưu của anh sẽ rất cao.“Tối nay anh có trở về không?” Nếu trở về thì cô sẽ sắp xếp thực đơn bồi bổ hằng ngày.Quý Thần Nham nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, lông mi rũ xuống đôi mắt sáng ngời chan chứ sự quan tâm, anh im lặng một chút rồi nói: “Trở về.”Khương Tuệ Ninh cho rằng Quý Thần Nham nói trở về là có thể trở về ăn cơm chiều, cố ý lấy một ít râu nhân sâm được mợ tặng xuống bảo dì Lưu hầm canh gà.Kết quả đã qua giờ cơm chiều mà Quý Thần Nham vẫn chưa về nhà.Cô nghĩ người này quá không có lộc ăn, món ăn tốt như vậy, dựa theo tiểu thuyết nói thì chỉ cần ngửi mùi vị của nhân sâm trăm năm là đã có thể cứu mạng, thế mà anh lại bỏ lỡ.Nhưng mà cô cũng bảo Lưu để lại một ít cho Quý Thần Nham, lỡ như buổi tối anh trở về cũng có thể uống một ít, hiện tại anh chính là máy ATM của mình, phải đối xử tốt với anh một chút.Lúc Quý Thần Nham trở về đã là hơn 10 giờ, ở nơi dừng chân chậm trễ chút thời gian, trên đường trở về nhà lại đuổi gặp tuyết rơi, cũng không dám chạy xe quá nhanh.Dì Lưu nghe được tiếng ô tô thì chạy ra mở cửa cho anh: “Đồng chí Quý, ngài đã trở lại, đã ăn cơm chưa? Đồng chí Khương lo lắng suốt buổi trưa, vừa mới lên lầu ngủ đây.”“Còn chưa ăn.” Quý Thần Nham đưa chiếc ô trong tay cho Trần Huy, liếc mắt nhìn dì Lưu một cái, hỏi: “Người tuyết ở ngoài cửa là ai làm?” Một hàng thật dài, ước chừng có bảy, tám cái. … Ánh mắt của dì Lưu chợt lóe lên, nếu biết sớm thì bà đã không tự động nhiều chuyện nói câu kia, vội vàng cúi đầu nói: “Là đồng chí Khương và Tử Thư làm, đồng chí Khương chưa từng gặp tuyết nên khá tò mò. Tôi đang hâm đồ ăn, để tôi dọn lên cho ngài.”Đắp nhiều người tuyết như vậy mà vẫn có thể bớt thời giờ lo lắng cho mình, rất quan tâm.“Cậu ở lại ăn một chút gì rồi trở về.”Lời này là nói với Trần Huy.Hắn là một người đàn ông độc thân, đương nhiên là có thể ăn ké đứa bữa nào thì hay bữa đó, nếu không lúc này trở về cũng là phòng bếp lạnh lẽo, còn phải tự mình nấu ăn.“Vâng.”Lưu tự biết vừa rồi nói giúp đồng chí Khương không được hay lắm, lúc này bà cố ý bưng hai chén canh gà nhân sâm đi ra cho Quý Thần Nham và thư ký Trần.Thấy hai người uống được một chút mới nói: “Đồng chí Quý, đây là đồng chí Tiểu Khương cố ý hầm canh gà nhân sâm trăm năm cho cậu, nói là rất bổ.” Ý của bà là nhìn đi, đồng chí Khương là thật sự quan tâm ngài, nhân sâm trăm năm cũng lấy ra không chút do dự.“Khụ khụ khụ…” Dì Lưu vừa dứt lời, Trần Huy đã bị sặc đến mức ho khan liên tục. Đồng chí Khương là không hài lòng đến mức nào mới dùng đến nhân sâm trăm năm.Hắn hối hận ở lại nhà lãnh đạo gia ăn cơm, lúc này hắn tình nguyện đói chết cũng không muốn ở chỗ này ăn chén canh gà này.Hắn thật cẩn thận liếc mắt lãnh đạo, thế mà anh vẫn bình tĩnh vững vàng ăn chén cạnh gà, trong lòng không nhịn được thở dài, sắc đẹp hại người, lãnh đạo vì đồng chí Khương mà cam nguyện nhẫn nhục đến mức này, hắn là thật sự rất bội phục.Mặc dù did Lưu không biết rốt cuộc mình đã nói sai cái gì, nhưng thấy thư ký Trần vẫn luôn im lặng không nói gì, bà vẫn nên nói ít lại là tốt nhất.Quý Thần Nham ăn xong lập tức đi lên lầu, thư ký Trần giúp đỡ dì Lưu dọn chén đũa vào phòng bếp, sau đó chạy nhanh như bay.Anh đi vào phòng ngủ, nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh đang lộn xộn ngủ, nghĩ đến những việc cô làm hằng ngày, anh nghỉ chân một lát mới xoay người đi vào phòng tắm.

Chậc chậc, như vậy cũng quá liều mạng, đã ông trùm một phương rồi mà vẫn còn vất vả như vậy?

Tưởng tượng anh cố gắng kiếm tiền đều là cho mình, Khương Tuệ Ninh cảm thấy vẫn nên đối xử tốt với anh một chút, phải bồi bổ cho anh, làm anh có thể sống lâu trăm tuổi, như vậy anh có thể nhận lương hưu thật nhiều năm, chắc chắn tiền lương hưu của anh sẽ rất cao.

“Tối nay anh có trở về không?” Nếu trở về thì cô sẽ sắp xếp thực đơn bồi bổ hằng ngày.

Quý Thần Nham nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, lông mi rũ xuống đôi mắt sáng ngời chan chứ sự quan tâm, anh im lặng một chút rồi nói: “Trở về.”

Khương Tuệ Ninh cho rằng Quý Thần Nham nói trở về là có thể trở về ăn cơm chiều, cố ý lấy một ít râu nhân sâm được mợ tặng xuống bảo dì Lưu hầm canh gà.

Kết quả đã qua giờ cơm chiều mà Quý Thần Nham vẫn chưa về nhà.

Cô nghĩ người này quá không có lộc ăn, món ăn tốt như vậy, dựa theo tiểu thuyết nói thì chỉ cần ngửi mùi vị của nhân sâm trăm năm là đã có thể cứu mạng, thế mà anh lại bỏ lỡ.

Nhưng mà cô cũng bảo Lưu để lại một ít cho Quý Thần Nham, lỡ như buổi tối anh trở về cũng có thể uống một ít, hiện tại anh chính là máy ATM của mình, phải đối xử tốt với anh một chút.

Lúc Quý Thần Nham trở về đã là hơn 10 giờ, ở nơi dừng chân chậm trễ chút thời gian, trên đường trở về nhà lại đuổi gặp tuyết rơi, cũng không dám chạy xe quá nhanh.

Dì Lưu nghe được tiếng ô tô thì chạy ra mở cửa cho anh: “Đồng chí Quý, ngài đã trở lại, đã ăn cơm chưa? Đồng chí Khương lo lắng suốt buổi trưa, vừa mới lên lầu ngủ đây.”

“Còn chưa ăn.” Quý Thần Nham đưa chiếc ô trong tay cho Trần Huy, liếc mắt nhìn dì Lưu một cái, hỏi: “Người tuyết ở ngoài cửa là ai làm?” Một hàng thật dài, ước chừng có bảy, tám cái. … Ánh mắt của dì Lưu chợt lóe lên, nếu biết sớm thì bà đã không tự động nhiều chuyện nói câu kia, vội vàng cúi đầu nói: “Là đồng chí Khương và Tử Thư làm, đồng chí Khương chưa từng gặp tuyết nên khá tò mò. Tôi đang hâm đồ ăn, để tôi dọn lên cho ngài.”

Đắp nhiều người tuyết như vậy mà vẫn có thể bớt thời giờ lo lắng cho mình, rất quan tâm.

“Cậu ở lại ăn một chút gì rồi trở về.”

Lời này là nói với Trần Huy.

Hắn là một người đàn ông độc thân, đương nhiên là có thể ăn ké đứa bữa nào thì hay bữa đó, nếu không lúc này trở về cũng là phòng bếp lạnh lẽo, còn phải tự mình nấu ăn.

“Vâng.”

Lưu tự biết vừa rồi nói giúp đồng chí Khương không được hay lắm, lúc này bà cố ý bưng hai chén canh gà nhân sâm đi ra cho Quý Thần Nham và thư ký Trần.

Thấy hai người uống được một chút mới nói: “Đồng chí Quý, đây là đồng chí Tiểu Khương cố ý hầm canh gà nhân sâm trăm năm cho cậu, nói là rất bổ.” Ý của bà là nhìn đi, đồng chí Khương là thật sự quan tâm ngài, nhân sâm trăm năm cũng lấy ra không chút do dự.

“Khụ khụ khụ…” Dì Lưu vừa dứt lời, Trần Huy đã bị sặc đến mức ho khan liên tục. Đồng chí Khương là không hài lòng đến mức nào mới dùng đến nhân sâm trăm năm.

Hắn hối hận ở lại nhà lãnh đạo gia ăn cơm, lúc này hắn tình nguyện đói chết cũng không muốn ở chỗ này ăn chén canh gà này.

Hắn thật cẩn thận liếc mắt lãnh đạo, thế mà anh vẫn bình tĩnh vững vàng ăn chén cạnh gà, trong lòng không nhịn được thở dài, sắc đẹp hại người, lãnh đạo vì đồng chí Khương mà cam nguyện nhẫn nhục đến mức này, hắn là thật sự rất bội phục.

Mặc dù did Lưu không biết rốt cuộc mình đã nói sai cái gì, nhưng thấy thư ký Trần vẫn luôn im lặng không nói gì, bà vẫn nên nói ít lại là tốt nhất.

Quý Thần Nham ăn xong lập tức đi lên lầu, thư ký Trần giúp đỡ dì Lưu dọn chén đũa vào phòng bếp, sau đó chạy nhanh như bay.

Anh đi vào phòng ngủ, nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh đang lộn xộn ngủ, nghĩ đến những việc cô làm hằng ngày, anh nghỉ chân một lát mới xoay người đi vào phòng tắm.

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Chậc chậc, như vậy cũng quá liều mạng, đã ông trùm một phương rồi mà vẫn còn vất vả như vậy?Tưởng tượng anh cố gắng kiếm tiền đều là cho mình, Khương Tuệ Ninh cảm thấy vẫn nên đối xử tốt với anh một chút, phải bồi bổ cho anh, làm anh có thể sống lâu trăm tuổi, như vậy anh có thể nhận lương hưu thật nhiều năm, chắc chắn tiền lương hưu của anh sẽ rất cao.“Tối nay anh có trở về không?” Nếu trở về thì cô sẽ sắp xếp thực đơn bồi bổ hằng ngày.Quý Thần Nham nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, lông mi rũ xuống đôi mắt sáng ngời chan chứ sự quan tâm, anh im lặng một chút rồi nói: “Trở về.”Khương Tuệ Ninh cho rằng Quý Thần Nham nói trở về là có thể trở về ăn cơm chiều, cố ý lấy một ít râu nhân sâm được mợ tặng xuống bảo dì Lưu hầm canh gà.Kết quả đã qua giờ cơm chiều mà Quý Thần Nham vẫn chưa về nhà.Cô nghĩ người này quá không có lộc ăn, món ăn tốt như vậy, dựa theo tiểu thuyết nói thì chỉ cần ngửi mùi vị của nhân sâm trăm năm là đã có thể cứu mạng, thế mà anh lại bỏ lỡ.Nhưng mà cô cũng bảo Lưu để lại một ít cho Quý Thần Nham, lỡ như buổi tối anh trở về cũng có thể uống một ít, hiện tại anh chính là máy ATM của mình, phải đối xử tốt với anh một chút.Lúc Quý Thần Nham trở về đã là hơn 10 giờ, ở nơi dừng chân chậm trễ chút thời gian, trên đường trở về nhà lại đuổi gặp tuyết rơi, cũng không dám chạy xe quá nhanh.Dì Lưu nghe được tiếng ô tô thì chạy ra mở cửa cho anh: “Đồng chí Quý, ngài đã trở lại, đã ăn cơm chưa? Đồng chí Khương lo lắng suốt buổi trưa, vừa mới lên lầu ngủ đây.”“Còn chưa ăn.” Quý Thần Nham đưa chiếc ô trong tay cho Trần Huy, liếc mắt nhìn dì Lưu một cái, hỏi: “Người tuyết ở ngoài cửa là ai làm?” Một hàng thật dài, ước chừng có bảy, tám cái. … Ánh mắt của dì Lưu chợt lóe lên, nếu biết sớm thì bà đã không tự động nhiều chuyện nói câu kia, vội vàng cúi đầu nói: “Là đồng chí Khương và Tử Thư làm, đồng chí Khương chưa từng gặp tuyết nên khá tò mò. Tôi đang hâm đồ ăn, để tôi dọn lên cho ngài.”Đắp nhiều người tuyết như vậy mà vẫn có thể bớt thời giờ lo lắng cho mình, rất quan tâm.“Cậu ở lại ăn một chút gì rồi trở về.”Lời này là nói với Trần Huy.Hắn là một người đàn ông độc thân, đương nhiên là có thể ăn ké đứa bữa nào thì hay bữa đó, nếu không lúc này trở về cũng là phòng bếp lạnh lẽo, còn phải tự mình nấu ăn.“Vâng.”Lưu tự biết vừa rồi nói giúp đồng chí Khương không được hay lắm, lúc này bà cố ý bưng hai chén canh gà nhân sâm đi ra cho Quý Thần Nham và thư ký Trần.Thấy hai người uống được một chút mới nói: “Đồng chí Quý, đây là đồng chí Tiểu Khương cố ý hầm canh gà nhân sâm trăm năm cho cậu, nói là rất bổ.” Ý của bà là nhìn đi, đồng chí Khương là thật sự quan tâm ngài, nhân sâm trăm năm cũng lấy ra không chút do dự.“Khụ khụ khụ…” Dì Lưu vừa dứt lời, Trần Huy đã bị sặc đến mức ho khan liên tục. Đồng chí Khương là không hài lòng đến mức nào mới dùng đến nhân sâm trăm năm.Hắn hối hận ở lại nhà lãnh đạo gia ăn cơm, lúc này hắn tình nguyện đói chết cũng không muốn ở chỗ này ăn chén canh gà này.Hắn thật cẩn thận liếc mắt lãnh đạo, thế mà anh vẫn bình tĩnh vững vàng ăn chén cạnh gà, trong lòng không nhịn được thở dài, sắc đẹp hại người, lãnh đạo vì đồng chí Khương mà cam nguyện nhẫn nhục đến mức này, hắn là thật sự rất bội phục.Mặc dù did Lưu không biết rốt cuộc mình đã nói sai cái gì, nhưng thấy thư ký Trần vẫn luôn im lặng không nói gì, bà vẫn nên nói ít lại là tốt nhất.Quý Thần Nham ăn xong lập tức đi lên lầu, thư ký Trần giúp đỡ dì Lưu dọn chén đũa vào phòng bếp, sau đó chạy nhanh như bay.Anh đi vào phòng ngủ, nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh đang lộn xộn ngủ, nghĩ đến những việc cô làm hằng ngày, anh nghỉ chân một lát mới xoay người đi vào phòng tắm.

Chương 67