Tác giả:

“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…

Chương 71

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Trước kia có nhiều lúc cô bị bệnh cũng là cố gắng chịu đựng một chút là được, hoàn toàn không cần phải uống thuốc.“Không được, phải uống thuốc.” Dì Lưu bưng cháo lên cho cô, sau đó tiếp tục nói: “Tối hôm qua cô bị sốt gần 40 độ, đồng chí Quý vì chăm sóc cô mà thức cả đêm, hôm nay sáng sớm dậy bón cô ăn một ít cháo rồi trực tiếp đến quân khu, nếu cô không uống thuốc thì đồng chí Quý sẽ rất lo lắng.”Quý Thần Nham chăm sóc cô một đêm? Sao cô lại không nhớ, cô chỉ nhớ tối hôm qua anh đút cô uống thuốc, còn những chuyện khác thì không có ấn tượng gì. Còn có chuyện bón cô ăn cháo vào buổi sáng, cô càng là không nhớ gì cả.“Chăm sóc tôi suốt đêm?” Bị sốt không phải uống thuốc rồi đi ngủ sao? Có gì cần chăm sóc đâu.Dì Lưu lấy thuốc mà sáng nay bác sĩ đưa tới đặt trong ngăn tủ ra, nói: “Không phải sao, cô sốt cao không lùi, bác sĩ sợ cô sốt lâu có chuyện gì nên đã bảo đồng chí Quý dùng nước ấm pha cồn chà lau người cô, sáng sớm tôi thấy trong đôi mắt của đồng chí Quý đều là tơ máu, có lẽ là cậu đã lau người cho cô suốt đêm.”Lau người hạ nhiệt độ???Như vậy không phải là cởi toàn bộ quần áo của cô hay sao?Mặc dù Khương Tuệ Ninh đã sớm quyết định không cần gương mặt này, nhưng cô vẫn là không nhịn được mà mặt đỏ, không hiểu sao trong đầu đều là đôi tay thon dài mạnh mẽ của Quý Thần Nham ở trên người mình…Chị em ơi, tỉnh táo một chút, anh ấy không được, là chị em, là chị em.Vất vả dùng các loại tâm lý ám chỉ cho bản thân, cuối cùng Khương Tuệ Ninh cũng đã đá bay tất cả Quý Thần Nham ra khỏi đầu nhỏ của mình, nhưng mà đầu vẫn còn choáng.Mãi cho đến khi nhận thuốc dì Lưu đưa qua, bỏ vào trong miệng và cảm nhận được hương vị ngon ngọt lan ra, lúc này cô mới tỉnh táo lại.Cô vội vàng uống hai ngụm nước nuốt thuốc này xuống, ngạc nhiên hỏi: “Dì Lưu, thuốc này là vị ngọt sao?”“Đúng vậy, đồng chí Quý cố ý dặn bác sĩ lấy, là loại thuốc dành cho con nít uống. Đồng chí Quý nói cô không uống thuốc đắng được, tối hôm qua bác sĩ không chuẩn bị, thuốc này là đưa đến vào sáng sớm hôm nay.”Khương Tuệ Ninh nghe vậy lại nâng lên lự kính đối với Quý Thần Nham.Cô quyết định phải có qua có lại đối với Quý Thần Nham, không thể chỉ lo cho mạng sống của anh, còn phải quan tâm đến cuộc sống hằng ngày của anh nữa.Cần phải xây dựng hình tượng vợ hiền.Nhưng mà việc này không vội, bởi vì Quý Thần Nham lại đến nơi dừng chân, lần này anh đi khá xa, phải qua vài ngày mới có thể trở về.Mọi người đều nói bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, Khương Tuệ Ninh cũng cảm nhận được. Hôm mới hạ sốt, cô còn cảm thấy mình đã khỏe, không ngờ trong mấy ngày tiếp theo, cô cảm thấy cả người đều không có sức lực, ở nhà nằm vài ngày mới cảm thấy cơ thể đã có một chút sức lực.May mắn Quý Thần Nham đã đi nơi dừng chân, nếu không anh ở nhà thì cũng không biết là ai chăm sóc ai.Ngày thứ tư, cuối cùng Khương Tuệ Ninh cũng cảm thấy mình sống lại, sáng sớm thức dậy cô ngâm mình tắm một cái, sau đó sảng khoái đi xuống lầu.Hôm nay là ngày nghỉ của Quý Tử Thư, nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đi xuống lầu, cậu hỏi: “Cô đã hết cảm rồi à?”“Hết rồi.” Khương Tuệ Ninh tràn đầy sức sống đi tới ngồi xuống bên bàn.Dì Lưu bưng bữa sáng lên giúp cô, cô ngọt ngào nói với dì Lưu một câu: “Cảm ơn dì.”Quý Tử Thư nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu ăn bữa sáng, lúc sắp ăn xong, cậu do dự một chút rồi ấp úng hỏi: “Tôi muốn đi thành phố mua đồ, cô có muốn đi dạo sao?”“Được, cậu muốn mua cái gì?”

Trước kia có nhiều lúc cô bị bệnh cũng là cố gắng chịu đựng một chút là được, hoàn toàn không cần phải uống thuốc.

“Không được, phải uống thuốc.” Dì Lưu bưng cháo lên cho cô, sau đó tiếp tục nói: “Tối hôm qua cô bị sốt gần 40 độ, đồng chí Quý vì chăm sóc cô mà thức cả đêm, hôm nay sáng sớm dậy bón cô ăn một ít cháo rồi trực tiếp đến quân khu, nếu cô không uống thuốc thì đồng chí Quý sẽ rất lo lắng.”

Quý Thần Nham chăm sóc cô một đêm? Sao cô lại không nhớ, cô chỉ nhớ tối hôm qua anh đút cô uống thuốc, còn những chuyện khác thì không có ấn tượng gì. Còn có chuyện bón cô ăn cháo vào buổi sáng, cô càng là không nhớ gì cả.

“Chăm sóc tôi suốt đêm?” Bị sốt không phải uống thuốc rồi đi ngủ sao? Có gì cần chăm sóc đâu.

Dì Lưu lấy thuốc mà sáng nay bác sĩ đưa tới đặt trong ngăn tủ ra, nói: “Không phải sao, cô sốt cao không lùi, bác sĩ sợ cô sốt lâu có chuyện gì nên đã bảo đồng chí Quý dùng nước ấm pha cồn chà lau người cô, sáng sớm tôi thấy trong đôi mắt của đồng chí Quý đều là tơ máu, có lẽ là cậu đã lau người cho cô suốt đêm.”

Lau người hạ nhiệt độ???

Như vậy không phải là cởi toàn bộ quần áo của cô hay sao?

Mặc dù Khương Tuệ Ninh đã sớm quyết định không cần gương mặt này, nhưng cô vẫn là không nhịn được mà mặt đỏ, không hiểu sao trong đầu đều là đôi tay thon dài mạnh mẽ của Quý Thần Nham ở trên người mình…

Chị em ơi, tỉnh táo một chút, anh ấy không được, là chị em, là chị em.

Vất vả dùng các loại tâm lý ám chỉ cho bản thân, cuối cùng Khương Tuệ Ninh cũng đã đá bay tất cả Quý Thần Nham ra khỏi đầu nhỏ của mình, nhưng mà đầu vẫn còn choáng.

Mãi cho đến khi nhận thuốc dì Lưu đưa qua, bỏ vào trong miệng và cảm nhận được hương vị ngon ngọt lan ra, lúc này cô mới tỉnh táo lại.

Cô vội vàng uống hai ngụm nước nuốt thuốc này xuống, ngạc nhiên hỏi: “Dì Lưu, thuốc này là vị ngọt sao?”

“Đúng vậy, đồng chí Quý cố ý dặn bác sĩ lấy, là loại thuốc dành cho con nít uống. Đồng chí Quý nói cô không uống thuốc đắng được, tối hôm qua bác sĩ không chuẩn bị, thuốc này là đưa đến vào sáng sớm hôm nay.”

Khương Tuệ Ninh nghe vậy lại nâng lên lự kính đối với Quý Thần Nham.

Cô quyết định phải có qua có lại đối với Quý Thần Nham, không thể chỉ lo cho mạng sống của anh, còn phải quan tâm đến cuộc sống hằng ngày của anh nữa.

Cần phải xây dựng hình tượng vợ hiền.

Nhưng mà việc này không vội, bởi vì Quý Thần Nham lại đến nơi dừng chân, lần này anh đi khá xa, phải qua vài ngày mới có thể trở về.

Mọi người đều nói bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, Khương Tuệ Ninh cũng cảm nhận được. Hôm mới hạ sốt, cô còn cảm thấy mình đã khỏe, không ngờ trong mấy ngày tiếp theo, cô cảm thấy cả người đều không có sức lực, ở nhà nằm vài ngày mới cảm thấy cơ thể đã có một chút sức lực.

May mắn Quý Thần Nham đã đi nơi dừng chân, nếu không anh ở nhà thì cũng không biết là ai chăm sóc ai.

Ngày thứ tư, cuối cùng Khương Tuệ Ninh cũng cảm thấy mình sống lại, sáng sớm thức dậy cô ngâm mình tắm một cái, sau đó sảng khoái đi xuống lầu.

Hôm nay là ngày nghỉ của Quý Tử Thư, nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đi xuống lầu, cậu hỏi: “Cô đã hết cảm rồi à?”

“Hết rồi.” Khương Tuệ Ninh tràn đầy sức sống đi tới ngồi xuống bên bàn.

Dì Lưu bưng bữa sáng lên giúp cô, cô ngọt ngào nói với dì Lưu một câu: “Cảm ơn dì.”

Quý Tử Thư nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu ăn bữa sáng, lúc sắp ăn xong, cậu do dự một chút rồi ấp úng hỏi: “Tôi muốn đi thành phố mua đồ, cô có muốn đi dạo sao?”

“Được, cậu muốn mua cái gì?”

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Trước kia có nhiều lúc cô bị bệnh cũng là cố gắng chịu đựng một chút là được, hoàn toàn không cần phải uống thuốc.“Không được, phải uống thuốc.” Dì Lưu bưng cháo lên cho cô, sau đó tiếp tục nói: “Tối hôm qua cô bị sốt gần 40 độ, đồng chí Quý vì chăm sóc cô mà thức cả đêm, hôm nay sáng sớm dậy bón cô ăn một ít cháo rồi trực tiếp đến quân khu, nếu cô không uống thuốc thì đồng chí Quý sẽ rất lo lắng.”Quý Thần Nham chăm sóc cô một đêm? Sao cô lại không nhớ, cô chỉ nhớ tối hôm qua anh đút cô uống thuốc, còn những chuyện khác thì không có ấn tượng gì. Còn có chuyện bón cô ăn cháo vào buổi sáng, cô càng là không nhớ gì cả.“Chăm sóc tôi suốt đêm?” Bị sốt không phải uống thuốc rồi đi ngủ sao? Có gì cần chăm sóc đâu.Dì Lưu lấy thuốc mà sáng nay bác sĩ đưa tới đặt trong ngăn tủ ra, nói: “Không phải sao, cô sốt cao không lùi, bác sĩ sợ cô sốt lâu có chuyện gì nên đã bảo đồng chí Quý dùng nước ấm pha cồn chà lau người cô, sáng sớm tôi thấy trong đôi mắt của đồng chí Quý đều là tơ máu, có lẽ là cậu đã lau người cho cô suốt đêm.”Lau người hạ nhiệt độ???Như vậy không phải là cởi toàn bộ quần áo của cô hay sao?Mặc dù Khương Tuệ Ninh đã sớm quyết định không cần gương mặt này, nhưng cô vẫn là không nhịn được mà mặt đỏ, không hiểu sao trong đầu đều là đôi tay thon dài mạnh mẽ của Quý Thần Nham ở trên người mình…Chị em ơi, tỉnh táo một chút, anh ấy không được, là chị em, là chị em.Vất vả dùng các loại tâm lý ám chỉ cho bản thân, cuối cùng Khương Tuệ Ninh cũng đã đá bay tất cả Quý Thần Nham ra khỏi đầu nhỏ của mình, nhưng mà đầu vẫn còn choáng.Mãi cho đến khi nhận thuốc dì Lưu đưa qua, bỏ vào trong miệng và cảm nhận được hương vị ngon ngọt lan ra, lúc này cô mới tỉnh táo lại.Cô vội vàng uống hai ngụm nước nuốt thuốc này xuống, ngạc nhiên hỏi: “Dì Lưu, thuốc này là vị ngọt sao?”“Đúng vậy, đồng chí Quý cố ý dặn bác sĩ lấy, là loại thuốc dành cho con nít uống. Đồng chí Quý nói cô không uống thuốc đắng được, tối hôm qua bác sĩ không chuẩn bị, thuốc này là đưa đến vào sáng sớm hôm nay.”Khương Tuệ Ninh nghe vậy lại nâng lên lự kính đối với Quý Thần Nham.Cô quyết định phải có qua có lại đối với Quý Thần Nham, không thể chỉ lo cho mạng sống của anh, còn phải quan tâm đến cuộc sống hằng ngày của anh nữa.Cần phải xây dựng hình tượng vợ hiền.Nhưng mà việc này không vội, bởi vì Quý Thần Nham lại đến nơi dừng chân, lần này anh đi khá xa, phải qua vài ngày mới có thể trở về.Mọi người đều nói bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, Khương Tuệ Ninh cũng cảm nhận được. Hôm mới hạ sốt, cô còn cảm thấy mình đã khỏe, không ngờ trong mấy ngày tiếp theo, cô cảm thấy cả người đều không có sức lực, ở nhà nằm vài ngày mới cảm thấy cơ thể đã có một chút sức lực.May mắn Quý Thần Nham đã đi nơi dừng chân, nếu không anh ở nhà thì cũng không biết là ai chăm sóc ai.Ngày thứ tư, cuối cùng Khương Tuệ Ninh cũng cảm thấy mình sống lại, sáng sớm thức dậy cô ngâm mình tắm một cái, sau đó sảng khoái đi xuống lầu.Hôm nay là ngày nghỉ của Quý Tử Thư, nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đi xuống lầu, cậu hỏi: “Cô đã hết cảm rồi à?”“Hết rồi.” Khương Tuệ Ninh tràn đầy sức sống đi tới ngồi xuống bên bàn.Dì Lưu bưng bữa sáng lên giúp cô, cô ngọt ngào nói với dì Lưu một câu: “Cảm ơn dì.”Quý Tử Thư nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu ăn bữa sáng, lúc sắp ăn xong, cậu do dự một chút rồi ấp úng hỏi: “Tôi muốn đi thành phố mua đồ, cô có muốn đi dạo sao?”“Được, cậu muốn mua cái gì?”

Chương 71