Tác giả:

“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…

Chương 76

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Nhưng mà xe mới đứng vững, Trần Huy đã vội vàng chạy xuống xe, chạy chậm đến trước mặt hai người: “Đồng chí Khương đi mua đồ với Tử Thư à?” Nói rồi hắn đi tới trợ giúp Tử Thư xách đồ vật trong tay.“Cảm ơn thư ký Trần, tôi xách là được.” Quý Tử Thư cũng không đưa đồ vật cho hắn.Thư ký Trần cười thu tay về, lúc này Quý Thần Nham cũng đã đi xuống xe.Khương Tuệ Ninh nhìn thấy anh thì vội chạy tới hai bước: “Anh đã về rồi.” Bởi vì trong miệng cô còn đang nhai kẹo hồ lô, cho nên sặc một chút.Quý Thần Nham thấy sắc mặt của cô đã khôi phục, nói vậy chắc đã hết cảm rồi: “Nuốt thức ăn xuống rồi đã nói chuyện.”Khương Tuệ Ninh vội nhai mấy miếng và nuốt toàn bộ kẹo hồ lô trong miệng, sau đó há mồm để sát vào anh nói: “Em đã nuốt rồi.”Quý Thần Nham nhìn cô, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn Quý Tử Thư.Quý Tử Thư đi tới kêu lên: “Cha.”“Lên xe về nhà trước.” Quý Thần Nham nói.Quý Tử Thư lên xe trước tiên, cậu ngồi ở vị trí sát cửa sổ, kế tiếp Quý Thần Nham lên xe, sau đó anh kéo Khương Tuệ Ninh lên xe.Thư ký Trần giúp đỡ đóng cửa lại rồi mới leo lên ghế phụ.Lúc mới lên xe, mọi người đều không nói chuyện, không khí nhất thời có chút tĩnh lặng.Khương Tuệ Ninh là loại người nói nhiều, bầu bầu không khí như vậy làm cô có chút khó chịu. Cô nhớ ra mình có mua cho Quý Thần Nham một chiếc khăn quàng cổ, vội vàng nói với Quý Tử Thư: “Tử Thư, cậu mau lấy chiếc khăn quàng cổ của cha cậu ra đi.”Sau đó cô ngửa đầu nhìn Quý Thần Nham và nói: “Hôm nay em mua cho anh một chiếc khăn quàng cổ bằng len cừu.”Đúng lúc này Quý Tử Thư lấy chiếc khăn quàng cổ màu đen kia ra, Khương Tuệ Ninh trực tiếp nhận lấy, không hỏi không rằng đã quấn lên cho Quý Thần Nham.“Anh thật sự rất thích hợp với màu đen, trông anh có vẻ rất đẹp trai.”Trên xe chỉ có một mình Khương Tuệ Ninh vui sướng hân hoan.Tài xế ở phía trước nhìn thoáng qua kính chiếu hậu rồi tiếp tục nghiêm túc lái xe. Thư ký Trần là thật sự muốn đáp lời, nhưng lão đạo ở phía sau vẫn chưa nói gì, hắn vẫn là quyết định làm một cái mỹ nam an tĩnh trước.Quý Tử Thư nhìn thoáng qua, vừa định quay đầu lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ thì bị Khương Tuệ Ninh bắt được: “Tử Thư, cậu có cảm thấy đẹp không?”Quý Tử Thư như là đi học bị điểm danh vậy, khô cằn đáp lạ một câu: “Đẹp.”“Anh cảm thấy thế nào? Em cảm thấy màu đen rất hợp với anh.”Nói thật, Khương Tuệ Ninh rất là tự tin với thẩm mỹ của mình.Quý Thần Nham cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc khăn quàng cổ mà Khương Tuệ Ninh quấn lên cổ của mình, một đôi mắt đen nhìn vào cô: “Của Tử Thư cũng là mua vào hôm nay?”Khương Tuệ Ninh nhướng lên, cười rất vui vẻ, trong nụ cười để lộ chút nghịch ngợm nói: “Đúng vậy, cho hai người mua đồ cha con, quá là thích hợp luôn.”Cô thật sự càng xem càng thấy vừa lòng, nhìn Quý Thần Nham rồi lại nghiêng người nhìn Quý Tử Thư, mẹ ơi, sao ông chồng đẹp trai như vậy, đứa con trai đẹp trai như vậy đều là của mình.Thật sự có cảm giác thành tựu.Trên gương mặt lạnh nhạt của Quý Thần Nham xuất hiện chút hiền hòa, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua Quý Tử Thư: “Đúng là rất thích hợp.”Lúc này thư ký Trân cũng vội vàng tiếp lời: “Đồng chí Khương thật biết chọn, chiếc khăn quàng cổ quá hợp với lãnh đạo, cái của Tử Thư cũng rất đẹp.”Mấy người trở về đến nhà đã là hơn bốn giờ.Dì Lưu nhìn thấy cả nhà bọn họ cùng nhau trở về, cuối cùng cũng có cảm giác gia đình, bà vội cười nói: “Đồng chí Quý đã trở về rồi à? Chẳng trách sáng sớm hôm nay đồng chí Tiểu Khương lại cầm nửa gốc nhân sâm xuống dưới bảo tôi hầm canh gà.”Khương Tuệ Ninh lấy nhân sâm xuống là bởi vì mình bị cảm mạo một lần mà kéo dài mấy ngày mới khỏe lại, trách ngày hôm đó nhân sâm quá ít không có tác dụng, cho nên lần này cô trực tiếp cắt nửa gốc.

Nhưng mà xe mới đứng vững, Trần Huy đã vội vàng chạy xuống xe, chạy chậm đến trước mặt hai người: “Đồng chí Khương đi mua đồ với Tử Thư à?” Nói rồi hắn đi tới trợ giúp Tử Thư xách đồ vật trong tay.

“Cảm ơn thư ký Trần, tôi xách là được.” Quý Tử Thư cũng không đưa đồ vật cho hắn.

Thư ký Trần cười thu tay về, lúc này Quý Thần Nham cũng đã đi xuống xe.

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy anh thì vội chạy tới hai bước: “Anh đã về rồi.” Bởi vì trong miệng cô còn đang nhai kẹo hồ lô, cho nên sặc một chút.

Quý Thần Nham thấy sắc mặt của cô đã khôi phục, nói vậy chắc đã hết cảm rồi: “Nuốt thức ăn xuống rồi đã nói chuyện.”

Khương Tuệ Ninh vội nhai mấy miếng và nuốt toàn bộ kẹo hồ lô trong miệng, sau đó há mồm để sát vào anh nói: “Em đã nuốt rồi.”

Quý Thần Nham nhìn cô, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn Quý Tử Thư.

Quý Tử Thư đi tới kêu lên: “Cha.”

“Lên xe về nhà trước.” Quý Thần Nham nói.

Quý Tử Thư lên xe trước tiên, cậu ngồi ở vị trí sát cửa sổ, kế tiếp Quý Thần Nham lên xe, sau đó anh kéo Khương Tuệ Ninh lên xe.

Thư ký Trần giúp đỡ đóng cửa lại rồi mới leo lên ghế phụ.

Lúc mới lên xe, mọi người đều không nói chuyện, không khí nhất thời có chút tĩnh lặng.

Khương Tuệ Ninh là loại người nói nhiều, bầu bầu không khí như vậy làm cô có chút khó chịu. Cô nhớ ra mình có mua cho Quý Thần Nham một chiếc khăn quàng cổ, vội vàng nói với Quý Tử Thư: “Tử Thư, cậu mau lấy chiếc khăn quàng cổ của cha cậu ra đi.”

Sau đó cô ngửa đầu nhìn Quý Thần Nham và nói: “Hôm nay em mua cho anh một chiếc khăn quàng cổ bằng len cừu.”

Đúng lúc này Quý Tử Thư lấy chiếc khăn quàng cổ màu đen kia ra, Khương Tuệ Ninh trực tiếp nhận lấy, không hỏi không rằng đã quấn lên cho Quý Thần Nham.

“Anh thật sự rất thích hợp với màu đen, trông anh có vẻ rất đẹp trai.”

Trên xe chỉ có một mình Khương Tuệ Ninh vui sướng hân hoan.

Tài xế ở phía trước nhìn thoáng qua kính chiếu hậu rồi tiếp tục nghiêm túc lái xe. Thư ký Trần là thật sự muốn đáp lời, nhưng lão đạo ở phía sau vẫn chưa nói gì, hắn vẫn là quyết định làm một cái mỹ nam an tĩnh trước.

Quý Tử Thư nhìn thoáng qua, vừa định quay đầu lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ thì bị Khương Tuệ Ninh bắt được: “Tử Thư, cậu có cảm thấy đẹp không?”

Quý Tử Thư như là đi học bị điểm danh vậy, khô cằn đáp lạ một câu: “Đẹp.”

“Anh cảm thấy thế nào? Em cảm thấy màu đen rất hợp với anh.”

Nói thật, Khương Tuệ Ninh rất là tự tin với thẩm mỹ của mình.

Quý Thần Nham cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc khăn quàng cổ mà Khương Tuệ Ninh quấn lên cổ của mình, một đôi mắt đen nhìn vào cô: “Của Tử Thư cũng là mua vào hôm nay?”

Khương Tuệ Ninh nhướng lên, cười rất vui vẻ, trong nụ cười để lộ chút nghịch ngợm nói: “Đúng vậy, cho hai người mua đồ cha con, quá là thích hợp luôn.”

Cô thật sự càng xem càng thấy vừa lòng, nhìn Quý Thần Nham rồi lại nghiêng người nhìn Quý Tử Thư, mẹ ơi, sao ông chồng đẹp trai như vậy, đứa con trai đẹp trai như vậy đều là của mình.

Thật sự có cảm giác thành tựu.

Trên gương mặt lạnh nhạt của Quý Thần Nham xuất hiện chút hiền hòa, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua Quý Tử Thư: “Đúng là rất thích hợp.”

Lúc này thư ký Trân cũng vội vàng tiếp lời: “Đồng chí Khương thật biết chọn, chiếc khăn quàng cổ quá hợp với lãnh đạo, cái của Tử Thư cũng rất đẹp.”

Mấy người trở về đến nhà đã là hơn bốn giờ.

Dì Lưu nhìn thấy cả nhà bọn họ cùng nhau trở về, cuối cùng cũng có cảm giác gia đình, bà vội cười nói: “Đồng chí Quý đã trở về rồi à? Chẳng trách sáng sớm hôm nay đồng chí Tiểu Khương lại cầm nửa gốc nhân sâm xuống dưới bảo tôi hầm canh gà.”

Khương Tuệ Ninh lấy nhân sâm xuống là bởi vì mình bị cảm mạo một lần mà kéo dài mấy ngày mới khỏe lại, trách ngày hôm đó nhân sâm quá ít không có tác dụng, cho nên lần này cô trực tiếp cắt nửa gốc.

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Nhưng mà xe mới đứng vững, Trần Huy đã vội vàng chạy xuống xe, chạy chậm đến trước mặt hai người: “Đồng chí Khương đi mua đồ với Tử Thư à?” Nói rồi hắn đi tới trợ giúp Tử Thư xách đồ vật trong tay.“Cảm ơn thư ký Trần, tôi xách là được.” Quý Tử Thư cũng không đưa đồ vật cho hắn.Thư ký Trần cười thu tay về, lúc này Quý Thần Nham cũng đã đi xuống xe.Khương Tuệ Ninh nhìn thấy anh thì vội chạy tới hai bước: “Anh đã về rồi.” Bởi vì trong miệng cô còn đang nhai kẹo hồ lô, cho nên sặc một chút.Quý Thần Nham thấy sắc mặt của cô đã khôi phục, nói vậy chắc đã hết cảm rồi: “Nuốt thức ăn xuống rồi đã nói chuyện.”Khương Tuệ Ninh vội nhai mấy miếng và nuốt toàn bộ kẹo hồ lô trong miệng, sau đó há mồm để sát vào anh nói: “Em đã nuốt rồi.”Quý Thần Nham nhìn cô, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn Quý Tử Thư.Quý Tử Thư đi tới kêu lên: “Cha.”“Lên xe về nhà trước.” Quý Thần Nham nói.Quý Tử Thư lên xe trước tiên, cậu ngồi ở vị trí sát cửa sổ, kế tiếp Quý Thần Nham lên xe, sau đó anh kéo Khương Tuệ Ninh lên xe.Thư ký Trần giúp đỡ đóng cửa lại rồi mới leo lên ghế phụ.Lúc mới lên xe, mọi người đều không nói chuyện, không khí nhất thời có chút tĩnh lặng.Khương Tuệ Ninh là loại người nói nhiều, bầu bầu không khí như vậy làm cô có chút khó chịu. Cô nhớ ra mình có mua cho Quý Thần Nham một chiếc khăn quàng cổ, vội vàng nói với Quý Tử Thư: “Tử Thư, cậu mau lấy chiếc khăn quàng cổ của cha cậu ra đi.”Sau đó cô ngửa đầu nhìn Quý Thần Nham và nói: “Hôm nay em mua cho anh một chiếc khăn quàng cổ bằng len cừu.”Đúng lúc này Quý Tử Thư lấy chiếc khăn quàng cổ màu đen kia ra, Khương Tuệ Ninh trực tiếp nhận lấy, không hỏi không rằng đã quấn lên cho Quý Thần Nham.“Anh thật sự rất thích hợp với màu đen, trông anh có vẻ rất đẹp trai.”Trên xe chỉ có một mình Khương Tuệ Ninh vui sướng hân hoan.Tài xế ở phía trước nhìn thoáng qua kính chiếu hậu rồi tiếp tục nghiêm túc lái xe. Thư ký Trần là thật sự muốn đáp lời, nhưng lão đạo ở phía sau vẫn chưa nói gì, hắn vẫn là quyết định làm một cái mỹ nam an tĩnh trước.Quý Tử Thư nhìn thoáng qua, vừa định quay đầu lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ thì bị Khương Tuệ Ninh bắt được: “Tử Thư, cậu có cảm thấy đẹp không?”Quý Tử Thư như là đi học bị điểm danh vậy, khô cằn đáp lạ một câu: “Đẹp.”“Anh cảm thấy thế nào? Em cảm thấy màu đen rất hợp với anh.”Nói thật, Khương Tuệ Ninh rất là tự tin với thẩm mỹ của mình.Quý Thần Nham cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc khăn quàng cổ mà Khương Tuệ Ninh quấn lên cổ của mình, một đôi mắt đen nhìn vào cô: “Của Tử Thư cũng là mua vào hôm nay?”Khương Tuệ Ninh nhướng lên, cười rất vui vẻ, trong nụ cười để lộ chút nghịch ngợm nói: “Đúng vậy, cho hai người mua đồ cha con, quá là thích hợp luôn.”Cô thật sự càng xem càng thấy vừa lòng, nhìn Quý Thần Nham rồi lại nghiêng người nhìn Quý Tử Thư, mẹ ơi, sao ông chồng đẹp trai như vậy, đứa con trai đẹp trai như vậy đều là của mình.Thật sự có cảm giác thành tựu.Trên gương mặt lạnh nhạt của Quý Thần Nham xuất hiện chút hiền hòa, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua Quý Tử Thư: “Đúng là rất thích hợp.”Lúc này thư ký Trân cũng vội vàng tiếp lời: “Đồng chí Khương thật biết chọn, chiếc khăn quàng cổ quá hợp với lãnh đạo, cái của Tử Thư cũng rất đẹp.”Mấy người trở về đến nhà đã là hơn bốn giờ.Dì Lưu nhìn thấy cả nhà bọn họ cùng nhau trở về, cuối cùng cũng có cảm giác gia đình, bà vội cười nói: “Đồng chí Quý đã trở về rồi à? Chẳng trách sáng sớm hôm nay đồng chí Tiểu Khương lại cầm nửa gốc nhân sâm xuống dưới bảo tôi hầm canh gà.”Khương Tuệ Ninh lấy nhân sâm xuống là bởi vì mình bị cảm mạo một lần mà kéo dài mấy ngày mới khỏe lại, trách ngày hôm đó nhân sâm quá ít không có tác dụng, cho nên lần này cô trực tiếp cắt nửa gốc.

Chương 76