Tác giả:

“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…

Chương 92

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Lẽ nào có người đã uy h**p, muốn lấy tiền của cậu? Cậu sợ hãi nên mới muốn mình giữ giúp?Cô không khỏi nhớ đến trước kia từng nhìn thấy mấy kẻ đầu gấu trong trường học, hình như những người đó cũng đe dọa người khác lấy tiền.Quý Tử Thư đang gặp phải vấn đề này sao? cha của cậu là Quý Thần Nham, đoán chừng ở toàn bộ Đông Thành này cũng không có ai dám bắt nạt cậu đâu.Nhưng cậu đột nhiên đưa nhiều tiền cho cô thế này khiến cô cảm thấy rất có thể là như thế, cô dự định ngày mai sẽ quan sát cậu nhiều hơn.Khương Tuệ Ninh nằm trên giường mà không ngủ được. Chuyện với Quý Thần Nham thế này, cô làm sao bưng bít được đây?Ngẫm nghĩ một hồi, cô quay người sờ đến tiền đặt ngay dưới gối. Thôi vậy. Sống trên đời, ai không phải chó săn của đồng tiền chứ?Có tiền rồi, còn nghĩ nhiều như vậy làm gì? Dù sao binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Nói không chừng anh cũng chỉ đang dọa mình mà thôi.Đúng vậy, nếu anh lợi hại như vậy, muốn làm gì đã làm từ sớm rồi, tội gì còn chờ đến bây giờ?Chắc chắn là cố ý hù dọa mình. Vì sao? Vì cô đã nói sai. Cô nói cái gì nhỉ?Cô nói anh không được.Lời này chắc chắn chính là vảy ngược của anh.Bây giờ cô cũng không quản anh có được hay không nữa, nói thật ra anh cưới nguyên chủ cũng bởi vì ân tình, mà đoán chừng nguyên chủ chưa chắc đã có tình cảm với anh.Cuộc hôn nhân chắp vá của hai người họ nếu đặt vào hoàn cảnh của người khác, có một số người có thể sẽ chịu đựng sống qua ngày nhưng chắc chắn Quý Thần Nham không phải loại người này.Trong lòng anh theo đuổi lý tưởng cao cả, ý nghĩa trong sinh mạng của anh chính là lao đến lý tưởng vĩ đại của bản thân.Nói không chừng đến đứa con trai kia của anh cũng bởi vì nghĩa vụ mà được sinh ra. Vì vậy trong cuộc đời anh từ tình cảm đến d*c v*ng hoàn toàn không phải điều quan trọng.Thảo nào cô luôn cảm thấy anh giống như một hòa thượng, từ trong ra ngoài đều tỏa ra hơi thở cấm dục. Thì ra anh cấm thật sự.Đây cũng là lý do vì sao anh không để mình đọc, viết mấy loại sách viết tư tưởng chính trị.Đây đúng là biểu thị cho việc vô dục vô cầu, muốn biến tình yêu nhỏ thành tình yêu lớn.May mắn là thời đại này không cho xuất hiện kinh thư cái gì đó vì để bài trừ mê tín, cổ hủ, nếu không có lẽ anh còn bắt buộc cô phải chép thanh tâm chú vào hàng đêm rồi.Khương Tuệ Ninh cảm giác mình đã nắm được sự thật, xem như không làm chó săn cho đồng tiền cũng không mất ngủ nữa.Quả nhiên vừa quay đầu cô đã ngủ mất rồi.Giữa trưa ngày hôm sau, dì Lưu đã trở lại, đến chiều Khương Tuệ Ninh đi mua đồ ăn với dì Lưu, vừa khéo là thời gian Quý Tử Thư tan học.Thư ký Trần còn chưa trở lại, thư ký Trương lại bị Quý Thần Nham dẫn theo.Vì vậy không ai sắp xếp xe đưa đón Quý Tử Thư, cậu chỉ có thể ngồi xe công cộng đi về.Khương Tuệ Ninh nhìn thời gian này cũng không chênh lệch lắm, vừa khéo từ đằng xa đã nhìn thấy một chiếc xe công cộng đang chạy đến gần. Cô quay lại nói với dì Lưu: “Dì Lưu, chúng ta đợi Tử Thư đi!”“Đồng chí Tiểu Khương, cô đợi Tử Thu đi! Để tôi về trước nấu cơm.”“Vâng.” Khương Tuệ Ninh cũng không ép buộc dì Lưu, một mình cô đứng cạnh trạm dừng chờ Quý Tử Thư.Chờ cho đến khi xe công cộng đã chạy đến, trên xe này thật sự có bóng dáng Quý Tử Thư trên đó.Khương Tuệ Ninh muốn đến gần xem thử Quý Tử Thư có hành động kỳ lạ gì không, nếu không xem như cô có thể nhận số tiền kia rồi.Từ trên xe Quý Tử Thư đã nhìn thấy Khương Tuệ Ninh, khi xe vừa dừng lại hẳn cậu đã lập tức bước xuống xe.“Sao dì lại đến đón tôi?”

Lẽ nào có người đã uy h**p, muốn lấy tiền của cậu? Cậu sợ hãi nên mới muốn mình giữ giúp?

Cô không khỏi nhớ đến trước kia từng nhìn thấy mấy kẻ đầu gấu trong trường học, hình như những người đó cũng đe dọa người khác lấy tiền.

Quý Tử Thư đang gặp phải vấn đề này sao? cha của cậu là Quý Thần Nham, đoán chừng ở toàn bộ Đông Thành này cũng không có ai dám bắt nạt cậu đâu.

Nhưng cậu đột nhiên đưa nhiều tiền cho cô thế này khiến cô cảm thấy rất có thể là như thế, cô dự định ngày mai sẽ quan sát cậu nhiều hơn.

Khương Tuệ Ninh nằm trên giường mà không ngủ được. Chuyện với Quý Thần Nham thế này, cô làm sao bưng bít được đây?

Ngẫm nghĩ một hồi, cô quay người sờ đến tiền đặt ngay dưới gối. Thôi vậy. Sống trên đời, ai không phải chó săn của đồng tiền chứ?

Có tiền rồi, còn nghĩ nhiều như vậy làm gì? Dù sao binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Nói không chừng anh cũng chỉ đang dọa mình mà thôi.

Đúng vậy, nếu anh lợi hại như vậy, muốn làm gì đã làm từ sớm rồi, tội gì còn chờ đến bây giờ?

Chắc chắn là cố ý hù dọa mình. Vì sao? Vì cô đã nói sai. Cô nói cái gì nhỉ?

Cô nói anh không được.

Lời này chắc chắn chính là vảy ngược của anh.

Bây giờ cô cũng không quản anh có được hay không nữa, nói thật ra anh cưới nguyên chủ cũng bởi vì ân tình, mà đoán chừng nguyên chủ chưa chắc đã có tình cảm với anh.

Cuộc hôn nhân chắp vá của hai người họ nếu đặt vào hoàn cảnh của người khác, có một số người có thể sẽ chịu đựng sống qua ngày nhưng chắc chắn Quý Thần Nham không phải loại người này.

Trong lòng anh theo đuổi lý tưởng cao cả, ý nghĩa trong sinh mạng của anh chính là lao đến lý tưởng vĩ đại của bản thân.

Nói không chừng đến đứa con trai kia của anh cũng bởi vì nghĩa vụ mà được sinh ra. Vì vậy trong cuộc đời anh từ tình cảm đến d*c v*ng hoàn toàn không phải điều quan trọng.

Thảo nào cô luôn cảm thấy anh giống như một hòa thượng, từ trong ra ngoài đều tỏa ra hơi thở cấm dục. Thì ra anh cấm thật sự.

Đây cũng là lý do vì sao anh không để mình đọc, viết mấy loại sách viết tư tưởng chính trị.

Đây đúng là biểu thị cho việc vô dục vô cầu, muốn biến tình yêu nhỏ thành tình yêu lớn.

May mắn là thời đại này không cho xuất hiện kinh thư cái gì đó vì để bài trừ mê tín, cổ hủ, nếu không có lẽ anh còn bắt buộc cô phải chép thanh tâm chú vào hàng đêm rồi.

Khương Tuệ Ninh cảm giác mình đã nắm được sự thật, xem như không làm chó săn cho đồng tiền cũng không mất ngủ nữa.

Quả nhiên vừa quay đầu cô đã ngủ mất rồi.

Giữa trưa ngày hôm sau, dì Lưu đã trở lại, đến chiều Khương Tuệ Ninh đi mua đồ ăn với dì Lưu, vừa khéo là thời gian Quý Tử Thư tan học.

Thư ký Trần còn chưa trở lại, thư ký Trương lại bị Quý Thần Nham dẫn theo.

Vì vậy không ai sắp xếp xe đưa đón Quý Tử Thư, cậu chỉ có thể ngồi xe công cộng đi về.

Khương Tuệ Ninh nhìn thời gian này cũng không chênh lệch lắm, vừa khéo từ đằng xa đã nhìn thấy một chiếc xe công cộng đang chạy đến gần. Cô quay lại nói với dì Lưu: “Dì Lưu, chúng ta đợi Tử Thư đi!”

“Đồng chí Tiểu Khương, cô đợi Tử Thu đi! Để tôi về trước nấu cơm.”

“Vâng.” Khương Tuệ Ninh cũng không ép buộc dì Lưu, một mình cô đứng cạnh trạm dừng chờ Quý Tử Thư.

Chờ cho đến khi xe công cộng đã chạy đến, trên xe này thật sự có bóng dáng Quý Tử Thư trên đó.

Khương Tuệ Ninh muốn đến gần xem thử Quý Tử Thư có hành động kỳ lạ gì không, nếu không xem như cô có thể nhận số tiền kia rồi.

Từ trên xe Quý Tử Thư đã nhìn thấy Khương Tuệ Ninh, khi xe vừa dừng lại hẳn cậu đã lập tức bước xuống xe.

“Sao dì lại đến đón tôi?”

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Lẽ nào có người đã uy h**p, muốn lấy tiền của cậu? Cậu sợ hãi nên mới muốn mình giữ giúp?Cô không khỏi nhớ đến trước kia từng nhìn thấy mấy kẻ đầu gấu trong trường học, hình như những người đó cũng đe dọa người khác lấy tiền.Quý Tử Thư đang gặp phải vấn đề này sao? cha của cậu là Quý Thần Nham, đoán chừng ở toàn bộ Đông Thành này cũng không có ai dám bắt nạt cậu đâu.Nhưng cậu đột nhiên đưa nhiều tiền cho cô thế này khiến cô cảm thấy rất có thể là như thế, cô dự định ngày mai sẽ quan sát cậu nhiều hơn.Khương Tuệ Ninh nằm trên giường mà không ngủ được. Chuyện với Quý Thần Nham thế này, cô làm sao bưng bít được đây?Ngẫm nghĩ một hồi, cô quay người sờ đến tiền đặt ngay dưới gối. Thôi vậy. Sống trên đời, ai không phải chó săn của đồng tiền chứ?Có tiền rồi, còn nghĩ nhiều như vậy làm gì? Dù sao binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Nói không chừng anh cũng chỉ đang dọa mình mà thôi.Đúng vậy, nếu anh lợi hại như vậy, muốn làm gì đã làm từ sớm rồi, tội gì còn chờ đến bây giờ?Chắc chắn là cố ý hù dọa mình. Vì sao? Vì cô đã nói sai. Cô nói cái gì nhỉ?Cô nói anh không được.Lời này chắc chắn chính là vảy ngược của anh.Bây giờ cô cũng không quản anh có được hay không nữa, nói thật ra anh cưới nguyên chủ cũng bởi vì ân tình, mà đoán chừng nguyên chủ chưa chắc đã có tình cảm với anh.Cuộc hôn nhân chắp vá của hai người họ nếu đặt vào hoàn cảnh của người khác, có một số người có thể sẽ chịu đựng sống qua ngày nhưng chắc chắn Quý Thần Nham không phải loại người này.Trong lòng anh theo đuổi lý tưởng cao cả, ý nghĩa trong sinh mạng của anh chính là lao đến lý tưởng vĩ đại của bản thân.Nói không chừng đến đứa con trai kia của anh cũng bởi vì nghĩa vụ mà được sinh ra. Vì vậy trong cuộc đời anh từ tình cảm đến d*c v*ng hoàn toàn không phải điều quan trọng.Thảo nào cô luôn cảm thấy anh giống như một hòa thượng, từ trong ra ngoài đều tỏa ra hơi thở cấm dục. Thì ra anh cấm thật sự.Đây cũng là lý do vì sao anh không để mình đọc, viết mấy loại sách viết tư tưởng chính trị.Đây đúng là biểu thị cho việc vô dục vô cầu, muốn biến tình yêu nhỏ thành tình yêu lớn.May mắn là thời đại này không cho xuất hiện kinh thư cái gì đó vì để bài trừ mê tín, cổ hủ, nếu không có lẽ anh còn bắt buộc cô phải chép thanh tâm chú vào hàng đêm rồi.Khương Tuệ Ninh cảm giác mình đã nắm được sự thật, xem như không làm chó săn cho đồng tiền cũng không mất ngủ nữa.Quả nhiên vừa quay đầu cô đã ngủ mất rồi.Giữa trưa ngày hôm sau, dì Lưu đã trở lại, đến chiều Khương Tuệ Ninh đi mua đồ ăn với dì Lưu, vừa khéo là thời gian Quý Tử Thư tan học.Thư ký Trần còn chưa trở lại, thư ký Trương lại bị Quý Thần Nham dẫn theo.Vì vậy không ai sắp xếp xe đưa đón Quý Tử Thư, cậu chỉ có thể ngồi xe công cộng đi về.Khương Tuệ Ninh nhìn thời gian này cũng không chênh lệch lắm, vừa khéo từ đằng xa đã nhìn thấy một chiếc xe công cộng đang chạy đến gần. Cô quay lại nói với dì Lưu: “Dì Lưu, chúng ta đợi Tử Thư đi!”“Đồng chí Tiểu Khương, cô đợi Tử Thu đi! Để tôi về trước nấu cơm.”“Vâng.” Khương Tuệ Ninh cũng không ép buộc dì Lưu, một mình cô đứng cạnh trạm dừng chờ Quý Tử Thư.Chờ cho đến khi xe công cộng đã chạy đến, trên xe này thật sự có bóng dáng Quý Tử Thư trên đó.Khương Tuệ Ninh muốn đến gần xem thử Quý Tử Thư có hành động kỳ lạ gì không, nếu không xem như cô có thể nhận số tiền kia rồi.Từ trên xe Quý Tử Thư đã nhìn thấy Khương Tuệ Ninh, khi xe vừa dừng lại hẳn cậu đã lập tức bước xuống xe.“Sao dì lại đến đón tôi?”

Chương 92