Tác giả:

“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…

Chương 95

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Dì Lưu ở trong nhà bếp nghe thấy giọng nói này cũng nhanh chóng đi lên, khi thấy Phùng Du đi đến chỗ Khương Tuệ Ninh thì trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.Phùng Du đối diện với cháu trai không chịu nể mặt mình nhưng cô ta vẫn mảy may không thèm để ý. Cô ta bước vào nhà, đi thẳng đến trước mặt Khương Tuệ Ninh.Xem ra đến đây là có ác ý rồi.Quả nhiên Phùng Du vừa vào nhà đã khinh thường lướt nhìn qua Khương Tuệ Ninh, bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng: “Cô là ai? Sao lại đến Quý gia?”Nếu nói cô ta không biết Khương Tuệ Ninh có thân phận gì, Khương Tuệ Ninh chắc chắn không tin. Cô ta đang cố ý muốn gây khó dễ cho cô, muốn tự nói ra thân phận của mình, sau đó cô ta lại khinh thường nói “thì ra cô chính là người nào người nào đó”, tiếp theo lại là một trận soi mói, bỡn cợt cô.Dì Lưu muốn lên tiếng giới thiệu giúp nhưng đã bị ánh mắt của Khương Tuệ Ninh ngăn lại. Đây chính là chiến trường của cô.Thậm chí Khương Tuệ Ninh còn không thèm đứng dậy, cô nghiêng người dựa vào tay dựa của ghế sofa, lười biếng hỏi: “Cô là gián điệp trà trộn vào đây à?”Phùng Du không ngờ Khương Tuệ Ninh không trả lời mà lại hỏi ngược lại, trận tuyến loạn lên, cô ta cũng trở nên mờ mịt. Nhưng sau một lúc mờ mịt giống như đã tỉnh táo lại. Đây là nơi nào, mục đích Khương Tuệ Ninh dám hỏi mình là gián điệp là gì?“Cô nói bậy bạ gì đó? Tôi là dì của Tử Thư.”Khương Tuệ Ninh “ồ” một tiếng. Cô tiếp tục chậm rãi mở miệng: “Cô vừa bước đến nơi này đã vặn hỏi thế này thế kia với vợ của thủ trưởng Tam Bộ, tôi còn tưởng rằng cô là gián điệp trà trộn vào đây. Hóa ra là dì của Tử Thư? Tử Thư, sao cậu còn không mời dì của cậu ngồi xuống? Tuy dì của cậu có đứng cũng không khác biệt lắm nhưng chúng ta phải lễ phép, tiếp đón khách khứa cũng phải có dáng vẻ của tiếp đón khách khứa chứ.”Phùng Du ngược lại không ngờ Khương Tuệ Ninh còn nhỏ tuổi người miệng lưỡi lại rất lưu loát. Cô ta bực tức ngồi xuống, sau đó lại bày ra nụ cười thản nhiên: “Ôi, cô chính là đồng chí Tiểu Khương. Tôi thật sự xin lỗi, tôi không ngờ cô còn trẻ thế này, trong phút chốc còn chưa đoán được thân phận của cô. Tôi thật sự xin lỗi.”Khương Tuệ Ninh cũng không ngờ da mặt người này lại dày như vậy, đã thế này rồi vẫn có thể cười được, đúng là không khách sáo.“Tôi không chỉ nhìn trẻ tuổi như vậy mà vốn dĩ là rất trẻ tuổi.”Phùng Du: …Lần đầu tiên cô ta gặp một người thuận thế trèo lên như thế này, lẽ nào Khương Tuệ Ninh không biết cho người ta bậc thang là nghi thức xã giao thông thường sao? Khương Tuệ Ninh này làm gì thế nhỉ?“Đồng chi Tiểu Khương…”“Dì của Tử Thư, hôm nay cô đến thăm Tử Thư sao? Có phải có tôi ngồi bên cạnh thế này khiến cô có điều gì khó nói không?”“Không có, không có. Đồng chí Tiểu Khương, sao cô lại nghĩ như vậy?”Phùng Du dùng bộ mặt vô tội nhìn Khương Tuệ Ninh giống như bày ra chứng cứ Khương Tuệ Ninh cố tình gây sự.“Tôi ngược lại không nghĩ như vậy, chủ yếu là vì từ khi cô còn đứng ngoài cửa thì lực chú ý đã nhắm vào tôi mà chưa nói được câu nào với Tử Thu, biết cô đến thăm Từ Thư, ai không biết còn tưởng cô đến nhìn tôi đấy chứ.”Phùng Du lúng túng cười một tiếng: “Đồng chí Tiểu Khương, cô hiểu lầm rồi. Tôi đến thăm Tử Thu.”Khương Tuệ Ninh nghe cô ta nói xong lại gật gù, nói lời thấm thía: “Dì của Tử Thu này, không phải tôi hiểu lầm đâu, chủ yếu là vì tôi thấy cô đến thăm cháu lại đến bằng hai tay không, thăm thế này của cô đúng là chỉ đến nhìn mà thôi.”Nếu vừa rồi Phùng Du còn miễn cưỡng duy trì sắc mặt nhưng Khương Tuệ Ninh vừa nói xong câu này, trong nháy mắt sắc mặt của cô ta đã không giữ được nữa. Cô ta cảm thấy xấu hổ, tức tối, nhưng lại không phải phát tiết ra được.

Dì Lưu ở trong nhà bếp nghe thấy giọng nói này cũng nhanh chóng đi lên, khi thấy Phùng Du đi đến chỗ Khương Tuệ Ninh thì trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Phùng Du đối diện với cháu trai không chịu nể mặt mình nhưng cô ta vẫn mảy may không thèm để ý. Cô ta bước vào nhà, đi thẳng đến trước mặt Khương Tuệ Ninh.

Xem ra đến đây là có ác ý rồi.

Quả nhiên Phùng Du vừa vào nhà đã khinh thường lướt nhìn qua Khương Tuệ Ninh, bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng: “Cô là ai? Sao lại đến Quý gia?”

Nếu nói cô ta không biết Khương Tuệ Ninh có thân phận gì, Khương Tuệ Ninh chắc chắn không tin. Cô ta đang cố ý muốn gây khó dễ cho cô, muốn tự nói ra thân phận của mình, sau đó cô ta lại khinh thường nói “thì ra cô chính là người nào người nào đó”, tiếp theo lại là một trận soi mói, bỡn cợt cô.

Dì Lưu muốn lên tiếng giới thiệu giúp nhưng đã bị ánh mắt của Khương Tuệ Ninh ngăn lại. Đây chính là chiến trường của cô.

Thậm chí Khương Tuệ Ninh còn không thèm đứng dậy, cô nghiêng người dựa vào tay dựa của ghế sofa, lười biếng hỏi: “Cô là gián điệp trà trộn vào đây à?”

Phùng Du không ngờ Khương Tuệ Ninh không trả lời mà lại hỏi ngược lại, trận tuyến loạn lên, cô ta cũng trở nên mờ mịt. Nhưng sau một lúc mờ mịt giống như đã tỉnh táo lại. Đây là nơi nào, mục đích Khương Tuệ Ninh dám hỏi mình là gián điệp là gì?

“Cô nói bậy bạ gì đó? Tôi là dì của Tử Thư.”

Khương Tuệ Ninh “ồ” một tiếng. Cô tiếp tục chậm rãi mở miệng: “Cô vừa bước đến nơi này đã vặn hỏi thế này thế kia với vợ của thủ trưởng Tam Bộ, tôi còn tưởng rằng cô là gián điệp trà trộn vào đây. Hóa ra là dì của Tử Thư? Tử Thư, sao cậu còn không mời dì của cậu ngồi xuống? Tuy dì của cậu có đứng cũng không khác biệt lắm nhưng chúng ta phải lễ phép, tiếp đón khách khứa cũng phải có dáng vẻ của tiếp đón khách khứa chứ.”

Phùng Du ngược lại không ngờ Khương Tuệ Ninh còn nhỏ tuổi người miệng lưỡi lại rất lưu loát. Cô ta bực tức ngồi xuống, sau đó lại bày ra nụ cười thản nhiên: “Ôi, cô chính là đồng chí Tiểu Khương. Tôi thật sự xin lỗi, tôi không ngờ cô còn trẻ thế này, trong phút chốc còn chưa đoán được thân phận của cô. Tôi thật sự xin lỗi.”

Khương Tuệ Ninh cũng không ngờ da mặt người này lại dày như vậy, đã thế này rồi vẫn có thể cười được, đúng là không khách sáo.

“Tôi không chỉ nhìn trẻ tuổi như vậy mà vốn dĩ là rất trẻ tuổi.”

Phùng Du: …

Lần đầu tiên cô ta gặp một người thuận thế trèo lên như thế này, lẽ nào Khương Tuệ Ninh không biết cho người ta bậc thang là nghi thức xã giao thông thường sao? Khương Tuệ Ninh này làm gì thế nhỉ?

“Đồng chi Tiểu Khương…”

“Dì của Tử Thư, hôm nay cô đến thăm Tử Thư sao? Có phải có tôi ngồi bên cạnh thế này khiến cô có điều gì khó nói không?”

“Không có, không có. Đồng chí Tiểu Khương, sao cô lại nghĩ như vậy?”

Phùng Du dùng bộ mặt vô tội nhìn Khương Tuệ Ninh giống như bày ra chứng cứ Khương Tuệ Ninh cố tình gây sự.

“Tôi ngược lại không nghĩ như vậy, chủ yếu là vì từ khi cô còn đứng ngoài cửa thì lực chú ý đã nhắm vào tôi mà chưa nói được câu nào với Tử Thu, biết cô đến thăm Từ Thư, ai không biết còn tưởng cô đến nhìn tôi đấy chứ.”

Phùng Du lúng túng cười một tiếng: “Đồng chí Tiểu Khương, cô hiểu lầm rồi. Tôi đến thăm Tử Thu.”

Khương Tuệ Ninh nghe cô ta nói xong lại gật gù, nói lời thấm thía: “Dì của Tử Thu này, không phải tôi hiểu lầm đâu, chủ yếu là vì tôi thấy cô đến thăm cháu lại đến bằng hai tay không, thăm thế này của cô đúng là chỉ đến nhìn mà thôi.”

Nếu vừa rồi Phùng Du còn miễn cưỡng duy trì sắc mặt nhưng Khương Tuệ Ninh vừa nói xong câu này, trong nháy mắt sắc mặt của cô ta đã không giữ được nữa. Cô ta cảm thấy xấu hổ, tức tối, nhưng lại không phải phát tiết ra được.

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Dì Lưu ở trong nhà bếp nghe thấy giọng nói này cũng nhanh chóng đi lên, khi thấy Phùng Du đi đến chỗ Khương Tuệ Ninh thì trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.Phùng Du đối diện với cháu trai không chịu nể mặt mình nhưng cô ta vẫn mảy may không thèm để ý. Cô ta bước vào nhà, đi thẳng đến trước mặt Khương Tuệ Ninh.Xem ra đến đây là có ác ý rồi.Quả nhiên Phùng Du vừa vào nhà đã khinh thường lướt nhìn qua Khương Tuệ Ninh, bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng: “Cô là ai? Sao lại đến Quý gia?”Nếu nói cô ta không biết Khương Tuệ Ninh có thân phận gì, Khương Tuệ Ninh chắc chắn không tin. Cô ta đang cố ý muốn gây khó dễ cho cô, muốn tự nói ra thân phận của mình, sau đó cô ta lại khinh thường nói “thì ra cô chính là người nào người nào đó”, tiếp theo lại là một trận soi mói, bỡn cợt cô.Dì Lưu muốn lên tiếng giới thiệu giúp nhưng đã bị ánh mắt của Khương Tuệ Ninh ngăn lại. Đây chính là chiến trường của cô.Thậm chí Khương Tuệ Ninh còn không thèm đứng dậy, cô nghiêng người dựa vào tay dựa của ghế sofa, lười biếng hỏi: “Cô là gián điệp trà trộn vào đây à?”Phùng Du không ngờ Khương Tuệ Ninh không trả lời mà lại hỏi ngược lại, trận tuyến loạn lên, cô ta cũng trở nên mờ mịt. Nhưng sau một lúc mờ mịt giống như đã tỉnh táo lại. Đây là nơi nào, mục đích Khương Tuệ Ninh dám hỏi mình là gián điệp là gì?“Cô nói bậy bạ gì đó? Tôi là dì của Tử Thư.”Khương Tuệ Ninh “ồ” một tiếng. Cô tiếp tục chậm rãi mở miệng: “Cô vừa bước đến nơi này đã vặn hỏi thế này thế kia với vợ của thủ trưởng Tam Bộ, tôi còn tưởng rằng cô là gián điệp trà trộn vào đây. Hóa ra là dì của Tử Thư? Tử Thư, sao cậu còn không mời dì của cậu ngồi xuống? Tuy dì của cậu có đứng cũng không khác biệt lắm nhưng chúng ta phải lễ phép, tiếp đón khách khứa cũng phải có dáng vẻ của tiếp đón khách khứa chứ.”Phùng Du ngược lại không ngờ Khương Tuệ Ninh còn nhỏ tuổi người miệng lưỡi lại rất lưu loát. Cô ta bực tức ngồi xuống, sau đó lại bày ra nụ cười thản nhiên: “Ôi, cô chính là đồng chí Tiểu Khương. Tôi thật sự xin lỗi, tôi không ngờ cô còn trẻ thế này, trong phút chốc còn chưa đoán được thân phận của cô. Tôi thật sự xin lỗi.”Khương Tuệ Ninh cũng không ngờ da mặt người này lại dày như vậy, đã thế này rồi vẫn có thể cười được, đúng là không khách sáo.“Tôi không chỉ nhìn trẻ tuổi như vậy mà vốn dĩ là rất trẻ tuổi.”Phùng Du: …Lần đầu tiên cô ta gặp một người thuận thế trèo lên như thế này, lẽ nào Khương Tuệ Ninh không biết cho người ta bậc thang là nghi thức xã giao thông thường sao? Khương Tuệ Ninh này làm gì thế nhỉ?“Đồng chi Tiểu Khương…”“Dì của Tử Thư, hôm nay cô đến thăm Tử Thư sao? Có phải có tôi ngồi bên cạnh thế này khiến cô có điều gì khó nói không?”“Không có, không có. Đồng chí Tiểu Khương, sao cô lại nghĩ như vậy?”Phùng Du dùng bộ mặt vô tội nhìn Khương Tuệ Ninh giống như bày ra chứng cứ Khương Tuệ Ninh cố tình gây sự.“Tôi ngược lại không nghĩ như vậy, chủ yếu là vì từ khi cô còn đứng ngoài cửa thì lực chú ý đã nhắm vào tôi mà chưa nói được câu nào với Tử Thu, biết cô đến thăm Từ Thư, ai không biết còn tưởng cô đến nhìn tôi đấy chứ.”Phùng Du lúng túng cười một tiếng: “Đồng chí Tiểu Khương, cô hiểu lầm rồi. Tôi đến thăm Tử Thu.”Khương Tuệ Ninh nghe cô ta nói xong lại gật gù, nói lời thấm thía: “Dì của Tử Thu này, không phải tôi hiểu lầm đâu, chủ yếu là vì tôi thấy cô đến thăm cháu lại đến bằng hai tay không, thăm thế này của cô đúng là chỉ đến nhìn mà thôi.”Nếu vừa rồi Phùng Du còn miễn cưỡng duy trì sắc mặt nhưng Khương Tuệ Ninh vừa nói xong câu này, trong nháy mắt sắc mặt của cô ta đã không giữ được nữa. Cô ta cảm thấy xấu hổ, tức tối, nhưng lại không phải phát tiết ra được.

Chương 95