Tác giả:

“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…

Chương 120

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Dựa theo tính tình của thủ trưởng Lương này, nếu nói rằng đã về nhà ngoại, anh ta chắc chắn sẽ đến tận cửa xem thử, chỉ cần anh ta không nhìn thấy người thì chắc chắn sẽ chịu rời đi, sau đó cũng không muốn đến tìm thất bại nữa.Quý Thần Nham nghe Trần Huy nói thì liếc mắt nhìn hắn, anh thản nhiên nói: “Không cần, buổi chiều trở về đón cô ấy, buổi tối tôi sẽ đưa cô ấy đi theo gặp Lương Viện Bồi.Trần Huy bị cái nhìn thoáng qua này của lãnh đạo làm cho tâm lý bất ổn, dường như những lời anh ta vừa nói khiến lãnh đạo không được vui.Chẳng lẽ lãnh đạo cảm thấy anh ta đang xem thường đồng chí Khương?Trời đất chứng giám cho lòng của anh ta, anh ta chỉ dựa theo tiêu chuẩn làm việc trước kia của lãnh đạo mà chuẩn bị mọi chuyện mà không có ý gì khác.Nhưng việc này cũng không dễ dàng gì giải thích cho rõ. Anh ta vội vàng cúi thấp đầu nói: “Vâng! Buổi chiều tôi sẽ lập tức đi đón đồng chí Khương.”Xem ra sau này, đối với những việc liên quan đến đồng chí Khương thì anh ta nên bớt tự đưa ra ý kiến gì thì hay hơn.“Lúc đi đón cô ấy nhớ nhắc nhở cô ấy mặc nhiều quần áo hơn một chút, trở về nhà có thể sẽ rất trễ.”“Vâng, lãnh đạo.”Bên này tâm trạng Khương Tuệ Ninh không phải quá tốt, buổi trưa cô ăn cơm rất ít, kết quả mới qua bữa trưa chưa được bao lâu cô lại đói bụng.Dì Lưu đã giúp cô nấu một bát sủi cảo, mới vừa ăn được một miếng đã thấy Trần Huy đến.Hôm nay Quý Thần Nham tan làm sớm thế này sao?Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua phía sau của thư ký Trần, thế nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Quý Thần Nham.“Thư ký Trần sao lại đến đây?” Dì Lưu hỏi.Trần Huy đi thẳng đến phòng ăn, nói: “Lãnh đạo bảo tôi đến đón đồng chí Khương.”“Khục khụ khụ…”Không phải chứ? Mới đây mà Quý Thần Nham đã biết rồi sao?Khương Tuệ Ninh muốn khóc rồi. Cô còn muốn tự mình sẽ giải thích trước, nhưng làm sao mà một chút quyền chủ động cũng không đến được với cô thế này?Dì Lưu nhìn thấy Khương Tuệ Ninh bị sặc đến đỏ cả mặt thì nhanh tay chạy đến vỗ vào lưng cô, nói: “Chậm một chút, cũng đâu có ai giành với cô.”Khương Tuệ Ninh vất vả lắm mới thở lại được, cô nơm nớp lo sợ hỏi: “Đón tôi đi đâu vậy?”“Buổi tối nay lãnh đạo sẽ có một buổi xã giao, cần cô đi cùng.” Ban đầu Trần Huy còn muốn nói lãnh đạo muốn dẫn cô đi gặp một người nhưng hắn cũng sợ đồng chí Khương lại hỏi lung tung này kia, hắn cũng không biết có nên nói hay không nên chỉ có thể đổi thành xã giao.Xã giao à? Khương Tuệ Ninh đã yên tâm rồi.Nhưng lại bắt đầu lo lắng trở lại, nếu một người có thân phận như anh khi đi xã giao còn muốn dẫn theo vợ mình thì chắc chắn tư cách không phải thấp. Chẳng qua thời đại này vẫn xem trọng mộc mạc. Cô nên đóng thành vai gì nhỉ?Xem ra có tham khảo ý kiến của thư ký Trần cũng không được, dì Lưu lại càng không được, tính toán một hồi có lẽ cô nên tự lo.Dù sao cũng có kinh nghiệm xem ti vi rất nhiều ở hậu thế sau này, cứ chọn lấy một bộ quần áo đúng quy củ là được. Chẳng qua vẫn cần thêm chút mẹo nhỏ, cô sẽ kết hợp đơn giản với nhau, đơn giản nhưng không qua loa, bên trong quy cũ lộ xa chút xinh xắn, không cứng ngắc, phù hợp với lứa tuổi và thân phận của cô.Trần Huy đứng dưới lầu chờ Khương Tuệ Ninh, tiện thể còn nói chuyện với dì Lưu.Chờ đến khi Khương Tuệ Ninh chậm rãi đi xuống lầu, hai người họ vừa nhìn lên thì đã sững sờ.Trong đầu Trần Huy vang lên một câu “anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, lời này không sai.Bình thường đồng chí Khương ăn mặc có vẻ rất trẻ con, đột nhiên lại ăn mặc thế này thật sự quá đẹp mắt.Khương Tuệ Ninh nghĩ rằng Trần Huy sẽ đưa mình đến thẳng nơi tổ chức tiệc, kết quả lại đưa cô vào bộ.Quý Thần Nham nhìn thấy cô thì câu hỏi đầu tiên chính là: “Chân còn đau không?”“Đã hết rồi.” Khương Tuệ Ninh nói xong thì lắc lắc cái chân đau của mình, biểu thị đã hết đau.

Dựa theo tính tình của thủ trưởng Lương này, nếu nói rằng đã về nhà ngoại, anh ta chắc chắn sẽ đến tận cửa xem thử, chỉ cần anh ta không nhìn thấy người thì chắc chắn sẽ chịu rời đi, sau đó cũng không muốn đến tìm thất bại nữa.

Quý Thần Nham nghe Trần Huy nói thì liếc mắt nhìn hắn, anh thản nhiên nói: “Không cần, buổi chiều trở về đón cô ấy, buổi tối tôi sẽ đưa cô ấy đi theo gặp Lương Viện Bồi.

Trần Huy bị cái nhìn thoáng qua này của lãnh đạo làm cho tâm lý bất ổn, dường như những lời anh ta vừa nói khiến lãnh đạo không được vui.

Chẳng lẽ lãnh đạo cảm thấy anh ta đang xem thường đồng chí Khương?

Trời đất chứng giám cho lòng của anh ta, anh ta chỉ dựa theo tiêu chuẩn làm việc trước kia của lãnh đạo mà chuẩn bị mọi chuyện mà không có ý gì khác.

Nhưng việc này cũng không dễ dàng gì giải thích cho rõ. Anh ta vội vàng cúi thấp đầu nói: “Vâng! Buổi chiều tôi sẽ lập tức đi đón đồng chí Khương.”

Xem ra sau này, đối với những việc liên quan đến đồng chí Khương thì anh ta nên bớt tự đưa ra ý kiến gì thì hay hơn.

“Lúc đi đón cô ấy nhớ nhắc nhở cô ấy mặc nhiều quần áo hơn một chút, trở về nhà có thể sẽ rất trễ.”

“Vâng, lãnh đạo.”

Bên này tâm trạng Khương Tuệ Ninh không phải quá tốt, buổi trưa cô ăn cơm rất ít, kết quả mới qua bữa trưa chưa được bao lâu cô lại đói bụng.

Dì Lưu đã giúp cô nấu một bát sủi cảo, mới vừa ăn được một miếng đã thấy Trần Huy đến.

Hôm nay Quý Thần Nham tan làm sớm thế này sao?

Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua phía sau của thư ký Trần, thế nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Quý Thần Nham.

“Thư ký Trần sao lại đến đây?” Dì Lưu hỏi.

Trần Huy đi thẳng đến phòng ăn, nói: “Lãnh đạo bảo tôi đến đón đồng chí Khương.”

“Khục khụ khụ…”

Không phải chứ? Mới đây mà Quý Thần Nham đã biết rồi sao?

Khương Tuệ Ninh muốn khóc rồi. Cô còn muốn tự mình sẽ giải thích trước, nhưng làm sao mà một chút quyền chủ động cũng không đến được với cô thế này?

Dì Lưu nhìn thấy Khương Tuệ Ninh bị sặc đến đỏ cả mặt thì nhanh tay chạy đến vỗ vào lưng cô, nói: “Chậm một chút, cũng đâu có ai giành với cô.”

Khương Tuệ Ninh vất vả lắm mới thở lại được, cô nơm nớp lo sợ hỏi: “Đón tôi đi đâu vậy?”

“Buổi tối nay lãnh đạo sẽ có một buổi xã giao, cần cô đi cùng.” Ban đầu Trần Huy còn muốn nói lãnh đạo muốn dẫn cô đi gặp một người nhưng hắn cũng sợ đồng chí Khương lại hỏi lung tung này kia, hắn cũng không biết có nên nói hay không nên chỉ có thể đổi thành xã giao.

Xã giao à? Khương Tuệ Ninh đã yên tâm rồi.

Nhưng lại bắt đầu lo lắng trở lại, nếu một người có thân phận như anh khi đi xã giao còn muốn dẫn theo vợ mình thì chắc chắn tư cách không phải thấp. Chẳng qua thời đại này vẫn xem trọng mộc mạc. Cô nên đóng thành vai gì nhỉ?

Xem ra có tham khảo ý kiến của thư ký Trần cũng không được, dì Lưu lại càng không được, tính toán một hồi có lẽ cô nên tự lo.

Dù sao cũng có kinh nghiệm xem ti vi rất nhiều ở hậu thế sau này, cứ chọn lấy một bộ quần áo đúng quy củ là được. Chẳng qua vẫn cần thêm chút mẹo nhỏ, cô sẽ kết hợp đơn giản với nhau, đơn giản nhưng không qua loa, bên trong quy cũ lộ xa chút xinh xắn, không cứng ngắc, phù hợp với lứa tuổi và thân phận của cô.

Trần Huy đứng dưới lầu chờ Khương Tuệ Ninh, tiện thể còn nói chuyện với dì Lưu.

Chờ đến khi Khương Tuệ Ninh chậm rãi đi xuống lầu, hai người họ vừa nhìn lên thì đã sững sờ.

Trong đầu Trần Huy vang lên một câu “anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, lời này không sai.

Bình thường đồng chí Khương ăn mặc có vẻ rất trẻ con, đột nhiên lại ăn mặc thế này thật sự quá đẹp mắt.

Khương Tuệ Ninh nghĩ rằng Trần Huy sẽ đưa mình đến thẳng nơi tổ chức tiệc, kết quả lại đưa cô vào bộ.

Quý Thần Nham nhìn thấy cô thì câu hỏi đầu tiên chính là: “Chân còn đau không?”

“Đã hết rồi.” Khương Tuệ Ninh nói xong thì lắc lắc cái chân đau của mình, biểu thị đã hết đau.

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Dựa theo tính tình của thủ trưởng Lương này, nếu nói rằng đã về nhà ngoại, anh ta chắc chắn sẽ đến tận cửa xem thử, chỉ cần anh ta không nhìn thấy người thì chắc chắn sẽ chịu rời đi, sau đó cũng không muốn đến tìm thất bại nữa.Quý Thần Nham nghe Trần Huy nói thì liếc mắt nhìn hắn, anh thản nhiên nói: “Không cần, buổi chiều trở về đón cô ấy, buổi tối tôi sẽ đưa cô ấy đi theo gặp Lương Viện Bồi.Trần Huy bị cái nhìn thoáng qua này của lãnh đạo làm cho tâm lý bất ổn, dường như những lời anh ta vừa nói khiến lãnh đạo không được vui.Chẳng lẽ lãnh đạo cảm thấy anh ta đang xem thường đồng chí Khương?Trời đất chứng giám cho lòng của anh ta, anh ta chỉ dựa theo tiêu chuẩn làm việc trước kia của lãnh đạo mà chuẩn bị mọi chuyện mà không có ý gì khác.Nhưng việc này cũng không dễ dàng gì giải thích cho rõ. Anh ta vội vàng cúi thấp đầu nói: “Vâng! Buổi chiều tôi sẽ lập tức đi đón đồng chí Khương.”Xem ra sau này, đối với những việc liên quan đến đồng chí Khương thì anh ta nên bớt tự đưa ra ý kiến gì thì hay hơn.“Lúc đi đón cô ấy nhớ nhắc nhở cô ấy mặc nhiều quần áo hơn một chút, trở về nhà có thể sẽ rất trễ.”“Vâng, lãnh đạo.”Bên này tâm trạng Khương Tuệ Ninh không phải quá tốt, buổi trưa cô ăn cơm rất ít, kết quả mới qua bữa trưa chưa được bao lâu cô lại đói bụng.Dì Lưu đã giúp cô nấu một bát sủi cảo, mới vừa ăn được một miếng đã thấy Trần Huy đến.Hôm nay Quý Thần Nham tan làm sớm thế này sao?Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua phía sau của thư ký Trần, thế nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Quý Thần Nham.“Thư ký Trần sao lại đến đây?” Dì Lưu hỏi.Trần Huy đi thẳng đến phòng ăn, nói: “Lãnh đạo bảo tôi đến đón đồng chí Khương.”“Khục khụ khụ…”Không phải chứ? Mới đây mà Quý Thần Nham đã biết rồi sao?Khương Tuệ Ninh muốn khóc rồi. Cô còn muốn tự mình sẽ giải thích trước, nhưng làm sao mà một chút quyền chủ động cũng không đến được với cô thế này?Dì Lưu nhìn thấy Khương Tuệ Ninh bị sặc đến đỏ cả mặt thì nhanh tay chạy đến vỗ vào lưng cô, nói: “Chậm một chút, cũng đâu có ai giành với cô.”Khương Tuệ Ninh vất vả lắm mới thở lại được, cô nơm nớp lo sợ hỏi: “Đón tôi đi đâu vậy?”“Buổi tối nay lãnh đạo sẽ có một buổi xã giao, cần cô đi cùng.” Ban đầu Trần Huy còn muốn nói lãnh đạo muốn dẫn cô đi gặp một người nhưng hắn cũng sợ đồng chí Khương lại hỏi lung tung này kia, hắn cũng không biết có nên nói hay không nên chỉ có thể đổi thành xã giao.Xã giao à? Khương Tuệ Ninh đã yên tâm rồi.Nhưng lại bắt đầu lo lắng trở lại, nếu một người có thân phận như anh khi đi xã giao còn muốn dẫn theo vợ mình thì chắc chắn tư cách không phải thấp. Chẳng qua thời đại này vẫn xem trọng mộc mạc. Cô nên đóng thành vai gì nhỉ?Xem ra có tham khảo ý kiến của thư ký Trần cũng không được, dì Lưu lại càng không được, tính toán một hồi có lẽ cô nên tự lo.Dù sao cũng có kinh nghiệm xem ti vi rất nhiều ở hậu thế sau này, cứ chọn lấy một bộ quần áo đúng quy củ là được. Chẳng qua vẫn cần thêm chút mẹo nhỏ, cô sẽ kết hợp đơn giản với nhau, đơn giản nhưng không qua loa, bên trong quy cũ lộ xa chút xinh xắn, không cứng ngắc, phù hợp với lứa tuổi và thân phận của cô.Trần Huy đứng dưới lầu chờ Khương Tuệ Ninh, tiện thể còn nói chuyện với dì Lưu.Chờ đến khi Khương Tuệ Ninh chậm rãi đi xuống lầu, hai người họ vừa nhìn lên thì đã sững sờ.Trong đầu Trần Huy vang lên một câu “anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, lời này không sai.Bình thường đồng chí Khương ăn mặc có vẻ rất trẻ con, đột nhiên lại ăn mặc thế này thật sự quá đẹp mắt.Khương Tuệ Ninh nghĩ rằng Trần Huy sẽ đưa mình đến thẳng nơi tổ chức tiệc, kết quả lại đưa cô vào bộ.Quý Thần Nham nhìn thấy cô thì câu hỏi đầu tiên chính là: “Chân còn đau không?”“Đã hết rồi.” Khương Tuệ Ninh nói xong thì lắc lắc cái chân đau của mình, biểu thị đã hết đau.

Chương 120