“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…
Chương 122
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Khương Tuệ Ninh tự hỏi có phải mình lại phạm phải sai lầm gì rồi không, cô chột dạ nhìn thoáng qua Quý Thần Nham.Quý Thần Nham nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng dùng thêm chút lực bóp vào tay cô giống như đang trấn an cô: “Không có gì đâu.”“Đây là em dâu sao?” Trên mặt Lương Viễn Bội vẫn là nụ cười mất tự nhiên như thế. Anh ta không ngờ người vợ của Quý Thần Nham lại còn nhỏ tuổi thế này.Cũng may anh ta có thể gọi là em dâu, hai tên phía sau anh ta lại thảm hơn, phải gọi cô nhóc trước mặt này là chị dâu.Quả nhiên sau khi Quý Thần Nham giới thiệu mấy người họ với nhau xong, trên mặt Trang Trạch Hưng và Đồ Quốc An càng mất tự nhiên hơn nữa, chẳng qua họ vẫn phải cắn răng, vươn tay ra gọi một tiếng: “Chào chị dâu.”Chỉ là vừa mới lên tiếng chào đã nhìn thấy ánh mắt của Quý Thần Nham thì lập tức thu tay mình về.Khương Tuệ Ninh không hiểu động tác này của họ, cô không biết có nên bắt tay hay không, nhưng nghĩ đến tay mình còn đang được Quý Thần Nham nắm lấy nên không có chủ động giơ tay ra, chỉ gật đầu nói: “Chào mọi người.”Lúc này xem như Khương Tuệ Ninh đã hiểu rồi, người đứng đầu kia tên là Lương Viễn Bội hiện là chỉ huy tối cao của không quân, năm nay đã bốn mươi tuổi.Hai người phía sau thấp hơn một chút tên là Trang Trạch Hưng, cao hơn một chút là Đồ Quốc An, hai người này nhỏ hơn Quý Thần Nham hai ba tuổi, đều ở không quân.Cha mẹ của cả bốn người họ đều từng là bạn bè chiến đấu với nhau, sau khi dân tộc giành được thắng lợi trong cuộc chiến thì họ đều ở lại Bắc Kinh.Lương Viễn Bội bước đến không quân khi lực lượng không quân vô cùng yếu kém nên anh ta thường xuyên động viên các bạn bè chơi đùa từ nhỏ với nhau hãy cùng đến không quân với anh ta.Nhưng sau này Quý Thần Nham chuyển ra khỏi không quân đến Đông Tam Bộ.Sau khi giới thiệu đơn giản xong thì mấy người họ mới ngồi vào bàn, đồ ăn cũng được lục tục đưa lên.Nhưng theo quan sát của Khương Tuệ Ninh ba người họ giống như hơi căng thẳng, ánh mắt kia cứ thoáng nhìn qua nơi cơ thể cô và Quý Thần Nham ngồi gần sát vào nhau lại nhanh chóng ời ánh mắt đi.Điều này càng khiến cô căng thẳng hơn nữa, lại không biết nên nói gì, chỉ có thể duy trì nụ cười giả, đến mức mặt cũng sắp cứng đờ.Nhìn thấy đồ ăn đã được bày lên đầy đủ, Quý Thần Nham nói: “Ăn cơm đi. Nhìn tôi cũng không no được.”Lương Viễn Bội thu hồi ánh mắt, lại nhìn thoáng qua hai người bên cạnh mình, hai người họ nhanh chóng cúi đầu cầm chén ăn cơm.Tức giận lườm hai người bên cạnh mình, Lương Viễn Bội lại nhìn Quý Thần Nham hỏi: “Thần Nham này, tôi có thể hỏi em dâu đã bao nhiêu tuổi rồi không?”Quý Thần Nham không lên tiếng, anh tự nhiên đặt chén canh lên phía trước mặt của Khương Tuệ Ninh xong mới quét mắt nhìn mấy người trước mặt: “Tôi nghe thư ký Trần nói các người đến đây là để thăm tôi.”“Ha ha ha.” Lương Viễn Bội cười ha hả, nói: “Thăm cậu và thăm em dâu thì có gì xung đột? Dù sao chúng ta cũng đều lớn lên cùng nhau, cậu kết hôn lại không báo chúng tôi một tiếng, làm vậy đúng là không nói nổi cậu. Có ai lại giống như cậu, có vợ rồi là quên hết anh em.”Rất nhanh Lương Viễn Bội đã nắm lại thế chủ động, còn tiện thể lên án Quý Thần Nham một câu.Khương Tuệ Ninh còn tưởng rằng Quý Thần Nham sẽ uyển chuyển giải thích một câu nhưng ai ngờ anh lại nói thẳng: “Chuyện trước kia không phải đã nói rồi sao? Anh em không bằng vợ.” Anh rất hào phóng thừa nhận vợ tốt hơn anh em.
Khương Tuệ Ninh tự hỏi có phải mình lại phạm phải sai lầm gì rồi không, cô chột dạ nhìn thoáng qua Quý Thần Nham.
Quý Thần Nham nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng dùng thêm chút lực bóp vào tay cô giống như đang trấn an cô: “Không có gì đâu.”
“Đây là em dâu sao?” Trên mặt Lương Viễn Bội vẫn là nụ cười mất tự nhiên như thế. Anh ta không ngờ người vợ của Quý Thần Nham lại còn nhỏ tuổi thế này.
Cũng may anh ta có thể gọi là em dâu, hai tên phía sau anh ta lại thảm hơn, phải gọi cô nhóc trước mặt này là chị dâu.
Quả nhiên sau khi Quý Thần Nham giới thiệu mấy người họ với nhau xong, trên mặt Trang Trạch Hưng và Đồ Quốc An càng mất tự nhiên hơn nữa, chẳng qua họ vẫn phải cắn răng, vươn tay ra gọi một tiếng: “Chào chị dâu.”
Chỉ là vừa mới lên tiếng chào đã nhìn thấy ánh mắt của Quý Thần Nham thì lập tức thu tay mình về.
Khương Tuệ Ninh không hiểu động tác này của họ, cô không biết có nên bắt tay hay không, nhưng nghĩ đến tay mình còn đang được Quý Thần Nham nắm lấy nên không có chủ động giơ tay ra, chỉ gật đầu nói: “Chào mọi người.”
Lúc này xem như Khương Tuệ Ninh đã hiểu rồi, người đứng đầu kia tên là Lương Viễn Bội hiện là chỉ huy tối cao của không quân, năm nay đã bốn mươi tuổi.
Hai người phía sau thấp hơn một chút tên là Trang Trạch Hưng, cao hơn một chút là Đồ Quốc An, hai người này nhỏ hơn Quý Thần Nham hai ba tuổi, đều ở không quân.
Cha mẹ của cả bốn người họ đều từng là bạn bè chiến đấu với nhau, sau khi dân tộc giành được thắng lợi trong cuộc chiến thì họ đều ở lại Bắc Kinh.
Lương Viễn Bội bước đến không quân khi lực lượng không quân vô cùng yếu kém nên anh ta thường xuyên động viên các bạn bè chơi đùa từ nhỏ với nhau hãy cùng đến không quân với anh ta.
Nhưng sau này Quý Thần Nham chuyển ra khỏi không quân đến Đông Tam Bộ.
Sau khi giới thiệu đơn giản xong thì mấy người họ mới ngồi vào bàn, đồ ăn cũng được lục tục đưa lên.
Nhưng theo quan sát của Khương Tuệ Ninh ba người họ giống như hơi căng thẳng, ánh mắt kia cứ thoáng nhìn qua nơi cơ thể cô và Quý Thần Nham ngồi gần sát vào nhau lại nhanh chóng ời ánh mắt đi.
Điều này càng khiến cô căng thẳng hơn nữa, lại không biết nên nói gì, chỉ có thể duy trì nụ cười giả, đến mức mặt cũng sắp cứng đờ.
Nhìn thấy đồ ăn đã được bày lên đầy đủ, Quý Thần Nham nói: “Ăn cơm đi. Nhìn tôi cũng không no được.”
Lương Viễn Bội thu hồi ánh mắt, lại nhìn thoáng qua hai người bên cạnh mình, hai người họ nhanh chóng cúi đầu cầm chén ăn cơm.
Tức giận lườm hai người bên cạnh mình, Lương Viễn Bội lại nhìn Quý Thần Nham hỏi: “Thần Nham này, tôi có thể hỏi em dâu đã bao nhiêu tuổi rồi không?”
Quý Thần Nham không lên tiếng, anh tự nhiên đặt chén canh lên phía trước mặt của Khương Tuệ Ninh xong mới quét mắt nhìn mấy người trước mặt: “Tôi nghe thư ký Trần nói các người đến đây là để thăm tôi.”
“Ha ha ha.” Lương Viễn Bội cười ha hả, nói: “Thăm cậu và thăm em dâu thì có gì xung đột? Dù sao chúng ta cũng đều lớn lên cùng nhau, cậu kết hôn lại không báo chúng tôi một tiếng, làm vậy đúng là không nói nổi cậu. Có ai lại giống như cậu, có vợ rồi là quên hết anh em.”
Rất nhanh Lương Viễn Bội đã nắm lại thế chủ động, còn tiện thể lên án Quý Thần Nham một câu.
Khương Tuệ Ninh còn tưởng rằng Quý Thần Nham sẽ uyển chuyển giải thích một câu nhưng ai ngờ anh lại nói thẳng: “Chuyện trước kia không phải đã nói rồi sao? Anh em không bằng vợ.” Anh rất hào phóng thừa nhận vợ tốt hơn anh em.
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Khương Tuệ Ninh tự hỏi có phải mình lại phạm phải sai lầm gì rồi không, cô chột dạ nhìn thoáng qua Quý Thần Nham.Quý Thần Nham nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng dùng thêm chút lực bóp vào tay cô giống như đang trấn an cô: “Không có gì đâu.”“Đây là em dâu sao?” Trên mặt Lương Viễn Bội vẫn là nụ cười mất tự nhiên như thế. Anh ta không ngờ người vợ của Quý Thần Nham lại còn nhỏ tuổi thế này.Cũng may anh ta có thể gọi là em dâu, hai tên phía sau anh ta lại thảm hơn, phải gọi cô nhóc trước mặt này là chị dâu.Quả nhiên sau khi Quý Thần Nham giới thiệu mấy người họ với nhau xong, trên mặt Trang Trạch Hưng và Đồ Quốc An càng mất tự nhiên hơn nữa, chẳng qua họ vẫn phải cắn răng, vươn tay ra gọi một tiếng: “Chào chị dâu.”Chỉ là vừa mới lên tiếng chào đã nhìn thấy ánh mắt của Quý Thần Nham thì lập tức thu tay mình về.Khương Tuệ Ninh không hiểu động tác này của họ, cô không biết có nên bắt tay hay không, nhưng nghĩ đến tay mình còn đang được Quý Thần Nham nắm lấy nên không có chủ động giơ tay ra, chỉ gật đầu nói: “Chào mọi người.”Lúc này xem như Khương Tuệ Ninh đã hiểu rồi, người đứng đầu kia tên là Lương Viễn Bội hiện là chỉ huy tối cao của không quân, năm nay đã bốn mươi tuổi.Hai người phía sau thấp hơn một chút tên là Trang Trạch Hưng, cao hơn một chút là Đồ Quốc An, hai người này nhỏ hơn Quý Thần Nham hai ba tuổi, đều ở không quân.Cha mẹ của cả bốn người họ đều từng là bạn bè chiến đấu với nhau, sau khi dân tộc giành được thắng lợi trong cuộc chiến thì họ đều ở lại Bắc Kinh.Lương Viễn Bội bước đến không quân khi lực lượng không quân vô cùng yếu kém nên anh ta thường xuyên động viên các bạn bè chơi đùa từ nhỏ với nhau hãy cùng đến không quân với anh ta.Nhưng sau này Quý Thần Nham chuyển ra khỏi không quân đến Đông Tam Bộ.Sau khi giới thiệu đơn giản xong thì mấy người họ mới ngồi vào bàn, đồ ăn cũng được lục tục đưa lên.Nhưng theo quan sát của Khương Tuệ Ninh ba người họ giống như hơi căng thẳng, ánh mắt kia cứ thoáng nhìn qua nơi cơ thể cô và Quý Thần Nham ngồi gần sát vào nhau lại nhanh chóng ời ánh mắt đi.Điều này càng khiến cô căng thẳng hơn nữa, lại không biết nên nói gì, chỉ có thể duy trì nụ cười giả, đến mức mặt cũng sắp cứng đờ.Nhìn thấy đồ ăn đã được bày lên đầy đủ, Quý Thần Nham nói: “Ăn cơm đi. Nhìn tôi cũng không no được.”Lương Viễn Bội thu hồi ánh mắt, lại nhìn thoáng qua hai người bên cạnh mình, hai người họ nhanh chóng cúi đầu cầm chén ăn cơm.Tức giận lườm hai người bên cạnh mình, Lương Viễn Bội lại nhìn Quý Thần Nham hỏi: “Thần Nham này, tôi có thể hỏi em dâu đã bao nhiêu tuổi rồi không?”Quý Thần Nham không lên tiếng, anh tự nhiên đặt chén canh lên phía trước mặt của Khương Tuệ Ninh xong mới quét mắt nhìn mấy người trước mặt: “Tôi nghe thư ký Trần nói các người đến đây là để thăm tôi.”“Ha ha ha.” Lương Viễn Bội cười ha hả, nói: “Thăm cậu và thăm em dâu thì có gì xung đột? Dù sao chúng ta cũng đều lớn lên cùng nhau, cậu kết hôn lại không báo chúng tôi một tiếng, làm vậy đúng là không nói nổi cậu. Có ai lại giống như cậu, có vợ rồi là quên hết anh em.”Rất nhanh Lương Viễn Bội đã nắm lại thế chủ động, còn tiện thể lên án Quý Thần Nham một câu.Khương Tuệ Ninh còn tưởng rằng Quý Thần Nham sẽ uyển chuyển giải thích một câu nhưng ai ngờ anh lại nói thẳng: “Chuyện trước kia không phải đã nói rồi sao? Anh em không bằng vợ.” Anh rất hào phóng thừa nhận vợ tốt hơn anh em.