“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…
Chương 129
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Quý Thần Nham thấy cô yên lặng nửa ngày vẫn chưa trả lời, trong lòng hơi thở dài, khẽ véo tay cô mạnh hơn một chút.Cảm nhận được sức lực trên tay, Khương Tuệ Ninh mới nhận ra mình đang mất tập trung.Cô ngẩng đầu lên lần nữa thì bắt gặp ánh mắt của Quý Thần Nham, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của anh hơi u tối.Cô vội tỉnh táo lại: “Được, tháng sau là khi nào?”“Đầu tháng.” Anh đáp.Vậy không phải là mấy ngày nữa sao, xem ra cô phải chuẩn bị một chút.“Buổi tối đồng chí Triệu đến tìm em làm gì?”Quý Thần Nham chủ động hỏi chuyện này, Khương Tuệ Ninh cảm thấy mình cần phải giải thích một chút.Nên cô thành thật không hề giấu kể lại chuyện từ sáng sớm đến buổi tối cho Quý Thần Nham.Sau khi nói xong, Khương Tuệ Ninh còn nói: “Chuyện này thật sự là chị Triệu kia suy nghĩ quá nhiều, thật đấy, có phải là bác sĩ nào cũng đều như vậy không?” Mợ cũng như vậy, chị Triệu cũng như vậy.Hình như bọn họ đều nhận định cô và Quý Thần Nham không hài hòa.Lúc cô nói chuyện, Quý Thần Nham rũ mắt nhìn cô, đôi mắt sẫm màu tĩnh lặng như nước, nhàn nhạt, không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh.Mỗi khi người chột dạ người nhìn thấy loại này ánh mắt thì đều nghi ngờ mình có phải bị nhìn thấu hay không.Mặc dù Khương Tuệ Ninh không nói dối, nhưng khi bắt gặp ánh mắt này của anh, không hiểu sao cô lại cảm thấy giống như anh đang nghi ngờ cô vậy.Cô hít thở chậm lại, cố gắng làm cho mình trông ngay thẳng một chút, nói: “Thật sự, những lời em nói đều là thật.”Lúc cô nói chuyện quá lo lắng thì sẽ theo bản năng cắn môi một chút, hàm trắng muốt quét qua đôi môi đỏ mọng, ánh mắt cũng không phải ngay thẳng, lông mi chớp rất nhanh, sợi lông mi dài nhẹ nhàng chớp nháy rung động… Nhu nhược động lòng người!!Quý Thần Nham nhìn cô một cái, trong mắt hiện lên nụ cười.Cho nên cô khen mình rất lợi hại, vô cùng lợi hại cũng không phải là nói năng lực làm việc của anh.Thì ra là anh hiểu sai rồi.Chẳng trách vừa rồi cô nhìn thấy mình lại xấu hổ như vậy.“Khương Tuệ Ninh.”Anh gọi tên cô.“Hả?”“Nói dối không tốt.”Anh có dáng người cao, hơi nghiêng người lại, bảo phủ Khương Tuệ Ninh xuống dưới cơ thể mình.Khương Tuệ Ninh vội vàng lắc đầu nói: “Em không nói dối, thật sự, những câu nói này đều là thật.”“Bao gồm cả việc anh vô cùng lợi hại sao?”Khương Tuệ Ninh chỉ cảm thấy gương mặt mình bỗng chốc nóng cháy lên, nóng đến mức làm cô không phân biệt rõ thật hư.Mà người đàn ông trước mắt lại nghiêm túc hỏi như vậy, như là thầy giáo nghiêm túc ngay thẳng đang hỏi vì sao bạn đi học mà không tập trung vậy.Bởi vì anh uống rượu đôi mắt không quá mơ hồ, nhưng cũng không nghiêm túc bằng ngày thường, đôi mày xếch lên, chiếc mũi cao thẳng, làm đôi mắt trông trầm lặng và sâu lắng đến bất ngờ, đôi môi hơi mỏng khẽ mím lại, quai hàm lưu loát gần ngay trước mắt, hầu kết nhô lên, thỉnh thoảng khẽ chuyển động ở trước mặt.Lại dục lại nghiêm túc, bị người nam nhân này đắn đo.Khương Tuệ Ninh đỏ mặt, ấp úng thật lâu sau mới nói: “Em… Em…” Em nửa ngày mà đầu óc giống chết bị chết máy, không dám nói gì cả.Hai người cách nhau rất gần, hơi thở của cô thổi lên cổ anh, miệng lúc đóng lúc mở như quả anh đào chín mọng, vô cùng quyến rũ, Quý Thần Nham cảm thấy giọng nói của mình có chút ngứa.Ý định ban đầu của anh là đùa cô một chút, nhưng không ngờ mình lại là người ngã xuống bẫy trước.Ngay thời khắc này, tính tự chủ mà ngày thường anh luôn lấy làm tự hào bỗng chốc như là bị cồn cuốn trôi toàn bộ, lý trí đang liên tục bại trận.Anh nhướng người lên, vươn tay véo cằm Khương Tuệ Ninh, sau đó duỗi tay giữ sau gáy cô, nhắm ngay đôi môi đỏ mọng kia.
Quý Thần Nham thấy cô yên lặng nửa ngày vẫn chưa trả lời, trong lòng hơi thở dài, khẽ véo tay cô mạnh hơn một chút.
Cảm nhận được sức lực trên tay, Khương Tuệ Ninh mới nhận ra mình đang mất tập trung.
Cô ngẩng đầu lên lần nữa thì bắt gặp ánh mắt của Quý Thần Nham, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của anh hơi u tối.
Cô vội tỉnh táo lại: “Được, tháng sau là khi nào?”
“Đầu tháng.” Anh đáp.
Vậy không phải là mấy ngày nữa sao, xem ra cô phải chuẩn bị một chút.
“Buổi tối đồng chí Triệu đến tìm em làm gì?”
Quý Thần Nham chủ động hỏi chuyện này, Khương Tuệ Ninh cảm thấy mình cần phải giải thích một chút.
Nên cô thành thật không hề giấu kể lại chuyện từ sáng sớm đến buổi tối cho Quý Thần Nham.
Sau khi nói xong, Khương Tuệ Ninh còn nói: “Chuyện này thật sự là chị Triệu kia suy nghĩ quá nhiều, thật đấy, có phải là bác sĩ nào cũng đều như vậy không?” Mợ cũng như vậy, chị Triệu cũng như vậy.
Hình như bọn họ đều nhận định cô và Quý Thần Nham không hài hòa.
Lúc cô nói chuyện, Quý Thần Nham rũ mắt nhìn cô, đôi mắt sẫm màu tĩnh lặng như nước, nhàn nhạt, không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh.
Mỗi khi người chột dạ người nhìn thấy loại này ánh mắt thì đều nghi ngờ mình có phải bị nhìn thấu hay không.
Mặc dù Khương Tuệ Ninh không nói dối, nhưng khi bắt gặp ánh mắt này của anh, không hiểu sao cô lại cảm thấy giống như anh đang nghi ngờ cô vậy.
Cô hít thở chậm lại, cố gắng làm cho mình trông ngay thẳng một chút, nói: “Thật sự, những lời em nói đều là thật.”
Lúc cô nói chuyện quá lo lắng thì sẽ theo bản năng cắn môi một chút, hàm trắng muốt quét qua đôi môi đỏ mọng, ánh mắt cũng không phải ngay thẳng, lông mi chớp rất nhanh, sợi lông mi dài nhẹ nhàng chớp nháy rung động… Nhu nhược động lòng người!!
Quý Thần Nham nhìn cô một cái, trong mắt hiện lên nụ cười.
Cho nên cô khen mình rất lợi hại, vô cùng lợi hại cũng không phải là nói năng lực làm việc của anh.
Thì ra là anh hiểu sai rồi.
Chẳng trách vừa rồi cô nhìn thấy mình lại xấu hổ như vậy.
“Khương Tuệ Ninh.”
Anh gọi tên cô.
“Hả?”
“Nói dối không tốt.”
Anh có dáng người cao, hơi nghiêng người lại, bảo phủ Khương Tuệ Ninh xuống dưới cơ thể mình.
Khương Tuệ Ninh vội vàng lắc đầu nói: “Em không nói dối, thật sự, những câu nói này đều là thật.”
“Bao gồm cả việc anh vô cùng lợi hại sao?”
Khương Tuệ Ninh chỉ cảm thấy gương mặt mình bỗng chốc nóng cháy lên, nóng đến mức làm cô không phân biệt rõ thật hư.
Mà người đàn ông trước mắt lại nghiêm túc hỏi như vậy, như là thầy giáo nghiêm túc ngay thẳng đang hỏi vì sao bạn đi học mà không tập trung vậy.
Bởi vì anh uống rượu đôi mắt không quá mơ hồ, nhưng cũng không nghiêm túc bằng ngày thường, đôi mày xếch lên, chiếc mũi cao thẳng, làm đôi mắt trông trầm lặng và sâu lắng đến bất ngờ, đôi môi hơi mỏng khẽ mím lại, quai hàm lưu loát gần ngay trước mắt, hầu kết nhô lên, thỉnh thoảng khẽ chuyển động ở trước mặt.
Lại dục lại nghiêm túc, bị người nam nhân này đắn đo.
Khương Tuệ Ninh đỏ mặt, ấp úng thật lâu sau mới nói: “Em… Em…” Em nửa ngày mà đầu óc giống chết bị chết máy, không dám nói gì cả.
Hai người cách nhau rất gần, hơi thở của cô thổi lên cổ anh, miệng lúc đóng lúc mở như quả anh đào chín mọng, vô cùng quyến rũ, Quý Thần Nham cảm thấy giọng nói của mình có chút ngứa.
Ý định ban đầu của anh là đùa cô một chút, nhưng không ngờ mình lại là người ngã xuống bẫy trước.
Ngay thời khắc này, tính tự chủ mà ngày thường anh luôn lấy làm tự hào bỗng chốc như là bị cồn cuốn trôi toàn bộ, lý trí đang liên tục bại trận.
Anh nhướng người lên, vươn tay véo cằm Khương Tuệ Ninh, sau đó duỗi tay giữ sau gáy cô, nhắm ngay đôi môi đỏ mọng kia.
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Quý Thần Nham thấy cô yên lặng nửa ngày vẫn chưa trả lời, trong lòng hơi thở dài, khẽ véo tay cô mạnh hơn một chút.Cảm nhận được sức lực trên tay, Khương Tuệ Ninh mới nhận ra mình đang mất tập trung.Cô ngẩng đầu lên lần nữa thì bắt gặp ánh mắt của Quý Thần Nham, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của anh hơi u tối.Cô vội tỉnh táo lại: “Được, tháng sau là khi nào?”“Đầu tháng.” Anh đáp.Vậy không phải là mấy ngày nữa sao, xem ra cô phải chuẩn bị một chút.“Buổi tối đồng chí Triệu đến tìm em làm gì?”Quý Thần Nham chủ động hỏi chuyện này, Khương Tuệ Ninh cảm thấy mình cần phải giải thích một chút.Nên cô thành thật không hề giấu kể lại chuyện từ sáng sớm đến buổi tối cho Quý Thần Nham.Sau khi nói xong, Khương Tuệ Ninh còn nói: “Chuyện này thật sự là chị Triệu kia suy nghĩ quá nhiều, thật đấy, có phải là bác sĩ nào cũng đều như vậy không?” Mợ cũng như vậy, chị Triệu cũng như vậy.Hình như bọn họ đều nhận định cô và Quý Thần Nham không hài hòa.Lúc cô nói chuyện, Quý Thần Nham rũ mắt nhìn cô, đôi mắt sẫm màu tĩnh lặng như nước, nhàn nhạt, không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh.Mỗi khi người chột dạ người nhìn thấy loại này ánh mắt thì đều nghi ngờ mình có phải bị nhìn thấu hay không.Mặc dù Khương Tuệ Ninh không nói dối, nhưng khi bắt gặp ánh mắt này của anh, không hiểu sao cô lại cảm thấy giống như anh đang nghi ngờ cô vậy.Cô hít thở chậm lại, cố gắng làm cho mình trông ngay thẳng một chút, nói: “Thật sự, những lời em nói đều là thật.”Lúc cô nói chuyện quá lo lắng thì sẽ theo bản năng cắn môi một chút, hàm trắng muốt quét qua đôi môi đỏ mọng, ánh mắt cũng không phải ngay thẳng, lông mi chớp rất nhanh, sợi lông mi dài nhẹ nhàng chớp nháy rung động… Nhu nhược động lòng người!!Quý Thần Nham nhìn cô một cái, trong mắt hiện lên nụ cười.Cho nên cô khen mình rất lợi hại, vô cùng lợi hại cũng không phải là nói năng lực làm việc của anh.Thì ra là anh hiểu sai rồi.Chẳng trách vừa rồi cô nhìn thấy mình lại xấu hổ như vậy.“Khương Tuệ Ninh.”Anh gọi tên cô.“Hả?”“Nói dối không tốt.”Anh có dáng người cao, hơi nghiêng người lại, bảo phủ Khương Tuệ Ninh xuống dưới cơ thể mình.Khương Tuệ Ninh vội vàng lắc đầu nói: “Em không nói dối, thật sự, những câu nói này đều là thật.”“Bao gồm cả việc anh vô cùng lợi hại sao?”Khương Tuệ Ninh chỉ cảm thấy gương mặt mình bỗng chốc nóng cháy lên, nóng đến mức làm cô không phân biệt rõ thật hư.Mà người đàn ông trước mắt lại nghiêm túc hỏi như vậy, như là thầy giáo nghiêm túc ngay thẳng đang hỏi vì sao bạn đi học mà không tập trung vậy.Bởi vì anh uống rượu đôi mắt không quá mơ hồ, nhưng cũng không nghiêm túc bằng ngày thường, đôi mày xếch lên, chiếc mũi cao thẳng, làm đôi mắt trông trầm lặng và sâu lắng đến bất ngờ, đôi môi hơi mỏng khẽ mím lại, quai hàm lưu loát gần ngay trước mắt, hầu kết nhô lên, thỉnh thoảng khẽ chuyển động ở trước mặt.Lại dục lại nghiêm túc, bị người nam nhân này đắn đo.Khương Tuệ Ninh đỏ mặt, ấp úng thật lâu sau mới nói: “Em… Em…” Em nửa ngày mà đầu óc giống chết bị chết máy, không dám nói gì cả.Hai người cách nhau rất gần, hơi thở của cô thổi lên cổ anh, miệng lúc đóng lúc mở như quả anh đào chín mọng, vô cùng quyến rũ, Quý Thần Nham cảm thấy giọng nói của mình có chút ngứa.Ý định ban đầu của anh là đùa cô một chút, nhưng không ngờ mình lại là người ngã xuống bẫy trước.Ngay thời khắc này, tính tự chủ mà ngày thường anh luôn lấy làm tự hào bỗng chốc như là bị cồn cuốn trôi toàn bộ, lý trí đang liên tục bại trận.Anh nhướng người lên, vươn tay véo cằm Khương Tuệ Ninh, sau đó duỗi tay giữ sau gáy cô, nhắm ngay đôi môi đỏ mọng kia.