Tác giả:

“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…

Chương 157

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Nhưng cho dù là một người như vậy mà trong miệng lại nói ra những lời hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của anh khiến người ta có cảm giác như phá vỡ cấm chế, khiến lỗ tai người ta phải run lên.Trong đầu Khương Tuệ Ninh chỉ hiện lên bốn chữ: Làm bộ trang nghiêm.“Quý Thần Nham, anh thật đáng ghét…”Cô không biết sự chỉ trích mềm yếu của bản thân mình lúc này không hề có sức mạnh, ngược lại giống như cô đang làm nũng, ngây ngô lại ngọt ngào, càng làm máu huyết của người đàn ông này sôi trào hơn nữa.“Đáng ghét chỗ nào?” Giọng cười của Quý Thần Nham có chút ngả ngớn nhưng không tục tĩu mà còn mang hương vị mê hoặc.“Anh không cần nói.”Máu huyết trong người sôi trào, Khương Tuệ Ninh vô cùng thẹn thùng.Mặt mũi cô lúc này là những rặng mây đỏ mà không thể che giấu được, bờ môi đỏ thẫm còn xinh đẹp, ướt át hơn trái anh đào đã chín muồi.Đôi mắt linh động kia bị che phủ bởi một tầng hơi nước, mê hoặc và rất xinh đẹp.Quý Thần Nham cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ, hôn cũng không đủ.“Thì ra Tuệ Tuệ có lòng muốn cướp nhưng không dám cướp. Em thừa dịp tôi ngủ thì vụng trộm sờ mó tôi, đúng là dũng cảm hơn bây giờ rất nhiều.”Khương Tuệ Ninh không ngờ chút chuyện nhỏ này của mình đã bị người đàn ông này biết từ lâu. Cô lập tức giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, há miệng muốn phản bác ngay tức thì, chỉ là lời còn chưa kịp nói ra đã bị môi, lưỡi của Quý Thần Nham ngăn trở lại.Cô rất uất ức, lão già này lại ngăn cô.Quý Thần Nham hôn cô càng lúc càng dựa vào bản năng, anh thăm dò càng lúc càng nhiều hơn.Mà Khương Tuệ Ninh giống như một con chim nhỏ, chỉ có thể đi theo anh, chậm chạp bước vào thế giới của anh, cái gì cũng không làm được.Anh nắm tay cô đặt lên người mình, để tay cô vẽ lên từng cơ bắp, miêu tả dáng người anh.Vai rộng eo hẹp, tráng kiện, mạnh mẽ, bắp thịt trên người giống như tầng tầng các dãy núi.Mãi đến khi nghe thấy tiếng anh xé rách giấy gói bên ngoài cô mới lấy lại tinh thần.Đến khi đã nhìn thấy rõ Quý Thần Nham đang làm gì Khương Tuệ Ninh đã lập tức bịt kín hai mắt mình, bàn tay bận rộn nâng lên che kín gương mặt mình nên cảnh đẹp càng lộ ra nhiều hơn.Mà kẻ đầu sỏ vẫn còn cúi đầu hôn cô, Khương Tuệ Ninh lập tức hóa thành vũng nước, người đàn ông thừa dịp đó ôm lấy cô, hoàn toàn ôm trọn cô vào lồng ngực ấm áp của mình.Hơi thở nóng bức vẫn lui tới, cọ xát bên tai cô, Khương Tuệ Ninh cố gắng vịn chắc vào cánh tay anh, giống như người bị rơi xuống nước đang bắt lấy cọng cỏ có thể cứu được mạng mình.“Quý Thần Nham…”Người đàn ông được gọi tên vì kìm nén mà trán đã toát ra mồ hôi dày đặc, huyệt thái dương cũng phình lên, đau đớn dữ dội, gân xanh trên cánh tay gồ lên rất rõ ràng, giống như khàn đặc, cổ họng nhấp nhô.“Tuệ Tuệ, chịu đựng.”Sự chịu đựng này cũng là một hồi thút thít rất lâu, ngay từ đầu sự đau đớn khiến cô phải bấu chặt vào cánh tay kiên cố, mạnh mẽ của Quý Thần Nham. Dường như chỉ cần bấu vào cơ thể của anh mới khiến cô có chỗ dựa vào.Cảm giác đau đớn đã tiêu tan nhưng cô vẫn không ngừng khóc.Cô cảm thấy là mình một con thuyền nhỏ không có chỗ dựa vào, sóng biển đập dữ dội vào đầu khiến đầu óc đều mơ hồ, Khương Tuệ Ninh căn bản không thể nào suy nghĩ được nữa, cô chỉ có thể chập chùng lên xuống theo thủy triều.Sau đó thủy triều quá dữ dội, con thuyền nhỏ là cô căn bản không thể nào bám víu được nữa, chỉ có thể lênh đênh mặc cho gió táp, mưa rào trên đại dương mênh mông bao la giữa đêm khuya, kèm theo đó là tiếng kêu nghẹn ngào, trầm thấp.Sau đó tiếng nghẹn ngào cũng dần dần biến mất, không phải sóng biển đã ngừng lại mà vì thuyền nhỏ đã mất đi phương hướng.Lúc ngừng lại, Quý Thần Nham nhìn người trong ngực mình không còn chút sức nào nữa, cánh tay trượt xuống khỏi người anh. Quý Thần Nham ôm cả người cô vào lồng ngực mình.

Nhưng cho dù là một người như vậy mà trong miệng lại nói ra những lời hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của anh khiến người ta có cảm giác như phá vỡ cấm chế, khiến lỗ tai người ta phải run lên.

Trong đầu Khương Tuệ Ninh chỉ hiện lên bốn chữ: Làm bộ trang nghiêm.

“Quý Thần Nham, anh thật đáng ghét…”

Cô không biết sự chỉ trích mềm yếu của bản thân mình lúc này không hề có sức mạnh, ngược lại giống như cô đang làm nũng, ngây ngô lại ngọt ngào, càng làm máu huyết của người đàn ông này sôi trào hơn nữa.

“Đáng ghét chỗ nào?” Giọng cười của Quý Thần Nham có chút ngả ngớn nhưng không tục tĩu mà còn mang hương vị mê hoặc.

“Anh không cần nói.”

Máu huyết trong người sôi trào, Khương Tuệ Ninh vô cùng thẹn thùng.

Mặt mũi cô lúc này là những rặng mây đỏ mà không thể che giấu được, bờ môi đỏ thẫm còn xinh đẹp, ướt át hơn trái anh đào đã chín muồi.

Đôi mắt linh động kia bị che phủ bởi một tầng hơi nước, mê hoặc và rất xinh đẹp.

Quý Thần Nham cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ, hôn cũng không đủ.

“Thì ra Tuệ Tuệ có lòng muốn cướp nhưng không dám cướp. Em thừa dịp tôi ngủ thì vụng trộm sờ mó tôi, đúng là dũng cảm hơn bây giờ rất nhiều.”

Khương Tuệ Ninh không ngờ chút chuyện nhỏ này của mình đã bị người đàn ông này biết từ lâu. Cô lập tức giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, há miệng muốn phản bác ngay tức thì, chỉ là lời còn chưa kịp nói ra đã bị môi, lưỡi của Quý Thần Nham ngăn trở lại.

Cô rất uất ức, lão già này lại ngăn cô.

Quý Thần Nham hôn cô càng lúc càng dựa vào bản năng, anh thăm dò càng lúc càng nhiều hơn.

Mà Khương Tuệ Ninh giống như một con chim nhỏ, chỉ có thể đi theo anh, chậm chạp bước vào thế giới của anh, cái gì cũng không làm được.

Anh nắm tay cô đặt lên người mình, để tay cô vẽ lên từng cơ bắp, miêu tả dáng người anh.

Vai rộng eo hẹp, tráng kiện, mạnh mẽ, bắp thịt trên người giống như tầng tầng các dãy núi.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng anh xé rách giấy gói bên ngoài cô mới lấy lại tinh thần.

Đến khi đã nhìn thấy rõ Quý Thần Nham đang làm gì Khương Tuệ Ninh đã lập tức bịt kín hai mắt mình, bàn tay bận rộn nâng lên che kín gương mặt mình nên cảnh đẹp càng lộ ra nhiều hơn.

Mà kẻ đầu sỏ vẫn còn cúi đầu hôn cô, Khương Tuệ Ninh lập tức hóa thành vũng nước, người đàn ông thừa dịp đó ôm lấy cô, hoàn toàn ôm trọn cô vào lồng ngực ấm áp của mình.

Hơi thở nóng bức vẫn lui tới, cọ xát bên tai cô, Khương Tuệ Ninh cố gắng vịn chắc vào cánh tay anh, giống như người bị rơi xuống nước đang bắt lấy cọng cỏ có thể cứu được mạng mình.

“Quý Thần Nham…”

Người đàn ông được gọi tên vì kìm nén mà trán đã toát ra mồ hôi dày đặc, huyệt thái dương cũng phình lên, đau đớn dữ dội, gân xanh trên cánh tay gồ lên rất rõ ràng, giống như khàn đặc, cổ họng nhấp nhô.

“Tuệ Tuệ, chịu đựng.”

Sự chịu đựng này cũng là một hồi thút thít rất lâu, ngay từ đầu sự đau đớn khiến cô phải bấu chặt vào cánh tay kiên cố, mạnh mẽ của Quý Thần Nham. Dường như chỉ cần bấu vào cơ thể của anh mới khiến cô có chỗ dựa vào.

Cảm giác đau đớn đã tiêu tan nhưng cô vẫn không ngừng khóc.

Cô cảm thấy là mình một con thuyền nhỏ không có chỗ dựa vào, sóng biển đập dữ dội vào đầu khiến đầu óc đều mơ hồ, Khương Tuệ Ninh căn bản không thể nào suy nghĩ được nữa, cô chỉ có thể chập chùng lên xuống theo thủy triều.

Sau đó thủy triều quá dữ dội, con thuyền nhỏ là cô căn bản không thể nào bám víu được nữa, chỉ có thể lênh đênh mặc cho gió táp, mưa rào trên đại dương mênh mông bao la giữa đêm khuya, kèm theo đó là tiếng kêu nghẹn ngào, trầm thấp.

Sau đó tiếng nghẹn ngào cũng dần dần biến mất, không phải sóng biển đã ngừng lại mà vì thuyền nhỏ đã mất đi phương hướng.

Lúc ngừng lại, Quý Thần Nham nhìn người trong ngực mình không còn chút sức nào nữa, cánh tay trượt xuống khỏi người anh. Quý Thần Nham ôm cả người cô vào lồng ngực mình.

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Nhưng cho dù là một người như vậy mà trong miệng lại nói ra những lời hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của anh khiến người ta có cảm giác như phá vỡ cấm chế, khiến lỗ tai người ta phải run lên.Trong đầu Khương Tuệ Ninh chỉ hiện lên bốn chữ: Làm bộ trang nghiêm.“Quý Thần Nham, anh thật đáng ghét…”Cô không biết sự chỉ trích mềm yếu của bản thân mình lúc này không hề có sức mạnh, ngược lại giống như cô đang làm nũng, ngây ngô lại ngọt ngào, càng làm máu huyết của người đàn ông này sôi trào hơn nữa.“Đáng ghét chỗ nào?” Giọng cười của Quý Thần Nham có chút ngả ngớn nhưng không tục tĩu mà còn mang hương vị mê hoặc.“Anh không cần nói.”Máu huyết trong người sôi trào, Khương Tuệ Ninh vô cùng thẹn thùng.Mặt mũi cô lúc này là những rặng mây đỏ mà không thể che giấu được, bờ môi đỏ thẫm còn xinh đẹp, ướt át hơn trái anh đào đã chín muồi.Đôi mắt linh động kia bị che phủ bởi một tầng hơi nước, mê hoặc và rất xinh đẹp.Quý Thần Nham cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ, hôn cũng không đủ.“Thì ra Tuệ Tuệ có lòng muốn cướp nhưng không dám cướp. Em thừa dịp tôi ngủ thì vụng trộm sờ mó tôi, đúng là dũng cảm hơn bây giờ rất nhiều.”Khương Tuệ Ninh không ngờ chút chuyện nhỏ này của mình đã bị người đàn ông này biết từ lâu. Cô lập tức giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, há miệng muốn phản bác ngay tức thì, chỉ là lời còn chưa kịp nói ra đã bị môi, lưỡi của Quý Thần Nham ngăn trở lại.Cô rất uất ức, lão già này lại ngăn cô.Quý Thần Nham hôn cô càng lúc càng dựa vào bản năng, anh thăm dò càng lúc càng nhiều hơn.Mà Khương Tuệ Ninh giống như một con chim nhỏ, chỉ có thể đi theo anh, chậm chạp bước vào thế giới của anh, cái gì cũng không làm được.Anh nắm tay cô đặt lên người mình, để tay cô vẽ lên từng cơ bắp, miêu tả dáng người anh.Vai rộng eo hẹp, tráng kiện, mạnh mẽ, bắp thịt trên người giống như tầng tầng các dãy núi.Mãi đến khi nghe thấy tiếng anh xé rách giấy gói bên ngoài cô mới lấy lại tinh thần.Đến khi đã nhìn thấy rõ Quý Thần Nham đang làm gì Khương Tuệ Ninh đã lập tức bịt kín hai mắt mình, bàn tay bận rộn nâng lên che kín gương mặt mình nên cảnh đẹp càng lộ ra nhiều hơn.Mà kẻ đầu sỏ vẫn còn cúi đầu hôn cô, Khương Tuệ Ninh lập tức hóa thành vũng nước, người đàn ông thừa dịp đó ôm lấy cô, hoàn toàn ôm trọn cô vào lồng ngực ấm áp của mình.Hơi thở nóng bức vẫn lui tới, cọ xát bên tai cô, Khương Tuệ Ninh cố gắng vịn chắc vào cánh tay anh, giống như người bị rơi xuống nước đang bắt lấy cọng cỏ có thể cứu được mạng mình.“Quý Thần Nham…”Người đàn ông được gọi tên vì kìm nén mà trán đã toát ra mồ hôi dày đặc, huyệt thái dương cũng phình lên, đau đớn dữ dội, gân xanh trên cánh tay gồ lên rất rõ ràng, giống như khàn đặc, cổ họng nhấp nhô.“Tuệ Tuệ, chịu đựng.”Sự chịu đựng này cũng là một hồi thút thít rất lâu, ngay từ đầu sự đau đớn khiến cô phải bấu chặt vào cánh tay kiên cố, mạnh mẽ của Quý Thần Nham. Dường như chỉ cần bấu vào cơ thể của anh mới khiến cô có chỗ dựa vào.Cảm giác đau đớn đã tiêu tan nhưng cô vẫn không ngừng khóc.Cô cảm thấy là mình một con thuyền nhỏ không có chỗ dựa vào, sóng biển đập dữ dội vào đầu khiến đầu óc đều mơ hồ, Khương Tuệ Ninh căn bản không thể nào suy nghĩ được nữa, cô chỉ có thể chập chùng lên xuống theo thủy triều.Sau đó thủy triều quá dữ dội, con thuyền nhỏ là cô căn bản không thể nào bám víu được nữa, chỉ có thể lênh đênh mặc cho gió táp, mưa rào trên đại dương mênh mông bao la giữa đêm khuya, kèm theo đó là tiếng kêu nghẹn ngào, trầm thấp.Sau đó tiếng nghẹn ngào cũng dần dần biến mất, không phải sóng biển đã ngừng lại mà vì thuyền nhỏ đã mất đi phương hướng.Lúc ngừng lại, Quý Thần Nham nhìn người trong ngực mình không còn chút sức nào nữa, cánh tay trượt xuống khỏi người anh. Quý Thần Nham ôm cả người cô vào lồng ngực mình.

Chương 157