“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…
Chương 222
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… “Thằng bé, mười hai năm trước không phải có đến Nam Thành chống lũ sao? Lúc ấy nhóm lính đầu tiên đến Nam Thành do chính thằng bé dẫn dắt, lúc ấy thằng bé cũng vừa quay về từ tiền tuyến không lâu, trực tiếp dấn thân vào công cuộc chống lũ lụt, bà còn nhớ rõ thôn Lượng Sơn lúc ấy không, mọi người ở bên kia tránh hiểm, kết quả nửa đêm bỗng dưng đất đá sạt lở, do thằng bé tinh ý phát hiện có gì đó sai sai, nên khẩn trương dời mọi người đi, còn nó suýt chút nữa đã bị chôn sống rồi.”Duyên phận giữa hai nhà cũng bắt đầu từ đó, lúc ấy ông ngoại của Ninh Ninh nằm trong nhóm bác sĩ đầu tiên đến nơi, người bệnh đầu tiên được tiếp nhận chính là Quý Thần Nham.Sau đó Quý Thần Nham quay về Đông Thành, kết quả hai năm sau anh lại bị thương khi chấp hành nhiệm vụ ở Nam Thành, bác sĩ của anh lại là ông ngoại của Ninh Ninh.Nói đến đây hàng xóm lại nghĩ đến, vốn dĩ mới qua nạn đói đã đến mùa lũ, địa hình của Nam Thành là đồng bằng, khi nước lên sẽ nhấn chìm hết.Lúc ấy nhóm binh lính đầu tiên tiếp cận khu vực này chính là hi vọng của mọi người, nhưng không nghĩ đến người dẫn đầu tiểu đội đó chính là con rể Khương gia.Hơn nữa chuyện tại thôn Lương Sơn còn được đăng lên báo, vậy nên hai năm đó tên của Quý Thần Nham cũng vang dội khắp Nam Thành.“Khó trách tôi bảo sao con rể bà thoạt nhìn đã thấy một thân chính khí, hóa ra là anh hùng lớn của chúng ta.”Tôn Hội Vân nói người khác cũng nghe thấy, ai cũng không nhịn được cảm thán, còn trách cứ Tôn Hội Vân sao lại không nói sớm, nếu không dù thế nào cũng phải kính rượu Quý Thần Nham.Lại nói tiếp lúc ấy bọn họ cũng chính là anh hùng của Nam Thành.Bà cụ Ngô cũng nói: “Bà nói thằng bé có duyên phận với nơi này, cứu nhiều người như thế, là anh hùng của chúng ta, cũng trở thành con rể của Nam Thành chúng ta.”Mọi người lại cười ha ha, món quà cảm ơn tốt nhất dành cho anh hùng chính là một người vợ.“Lãnh đạo, mấy thứ này thì cứ xếp lên xe rồi để Tiểu Kim chở về Đông Thành được không?”Sau khi lên xe trong tay bí thư Trần còn ôm một vại tương ớt, ngửi mùi rất thơm, sang đây ngoại trừ ăn cơm ở nhà, thì phần lớn thời gian toàn đi theo lãnh đạo đến nhà đồng chí Khương để ăn cơm, hai ngày nay còn đi theo lãnh đạo ăn mấy bữa ở nhà, anh ta phát hiện đồ ăn bên Nam Thành ngon hơn rất nhiều.Ngày đó ở trên bàn cơm khen ớt cay thơm, hôm nay anh ta lại được tặng một vại tương ớt.“Ừ, xách vali quần áo kia, những thứ khác thì đặt ở trong xe.”“Chúng ta không ngồi xe về nhà sao?” Khương Tuệ Ninh nghe thấy hai người nói chuyện, cảm thấy nếu không lái xe, thì chẳng lẽ sẽ đi bằng xe lửa?Quý Thần Nham gật đầu,”Sắp đến cuối năm nên lượng công việc trong bộ khá nhiều, chúng ta trực tiếp ngồi máy bay về.”Hả? Khương Tuệ Ninh mở to hai mắt nhìn, sau này thì phi cơ chẳng hề hiếm lạ một chút nào, nhưng phi cơ ở niên đại này thật sự rất hiếm lạ.Người bình thường chắc chắn sẽ không ngồi được, không chỉ cần sự phê chuẩn của đơn vị, mà ngay cả đơn vị cũng cần đệ đơn lên xin.Cho nên phi cơ thời này là thứ vô cùng hiếm lạ.Tức khắc Khương Tuệ Ninh cảm thấy rất hứng thú, kéo cánh tay Quý Thần Nham hỏi: “Trên phi cơ như thế nào?”Quý Thần Nham không biết nên giải thích cho Khương Tuệ Ninh như thế nào, đành phải nói: “Đợi chút nữa sẽ biết, nhưng mà em cũng đừng kỳ vọng quá lớn, phi cơ cũng không êm ái như trong tưởng tượng của em.”Khương Tuệ Ninh nghĩ thời đại này mà có được cơ hội ngồi trên phi cơ cũng tốt lắm rồi, chắc chắn không thể so sánh với đời sau, trước kia khi cô đi công tác với ông chủ, ông chủ nước ngoài rất thích hưởng thụ cuộc sống, mỗi lần đi toàn đặt khoang hạng nhất, nên Khương Tuệ Ninh cũng được hưởng phúc theo.
“Thằng bé, mười hai năm trước không phải có đến Nam Thành chống lũ sao? Lúc ấy nhóm lính đầu tiên đến Nam Thành do chính thằng bé dẫn dắt, lúc ấy thằng bé cũng vừa quay về từ tiền tuyến không lâu, trực tiếp dấn thân vào công cuộc chống lũ lụt, bà còn nhớ rõ thôn Lượng Sơn lúc ấy không, mọi người ở bên kia tránh hiểm, kết quả nửa đêm bỗng dưng đất đá sạt lở, do thằng bé tinh ý phát hiện có gì đó sai sai, nên khẩn trương dời mọi người đi, còn nó suýt chút nữa đã bị chôn sống rồi.”
Duyên phận giữa hai nhà cũng bắt đầu từ đó, lúc ấy ông ngoại của Ninh Ninh nằm trong nhóm bác sĩ đầu tiên đến nơi, người bệnh đầu tiên được tiếp nhận chính là Quý Thần Nham.
Sau đó Quý Thần Nham quay về Đông Thành, kết quả hai năm sau anh lại bị thương khi chấp hành nhiệm vụ ở Nam Thành, bác sĩ của anh lại là ông ngoại của Ninh Ninh.
Nói đến đây hàng xóm lại nghĩ đến, vốn dĩ mới qua nạn đói đã đến mùa lũ, địa hình của Nam Thành là đồng bằng, khi nước lên sẽ nhấn chìm hết.
Lúc ấy nhóm binh lính đầu tiên tiếp cận khu vực này chính là hi vọng của mọi người, nhưng không nghĩ đến người dẫn đầu tiểu đội đó chính là con rể Khương gia.
Hơn nữa chuyện tại thôn Lương Sơn còn được đăng lên báo, vậy nên hai năm đó tên của Quý Thần Nham cũng vang dội khắp Nam Thành.
“Khó trách tôi bảo sao con rể bà thoạt nhìn đã thấy một thân chính khí, hóa ra là anh hùng lớn của chúng ta.”
Tôn Hội Vân nói người khác cũng nghe thấy, ai cũng không nhịn được cảm thán, còn trách cứ Tôn Hội Vân sao lại không nói sớm, nếu không dù thế nào cũng phải kính rượu Quý Thần Nham.
Lại nói tiếp lúc ấy bọn họ cũng chính là anh hùng của Nam Thành.
Bà cụ Ngô cũng nói: “Bà nói thằng bé có duyên phận với nơi này, cứu nhiều người như thế, là anh hùng của chúng ta, cũng trở thành con rể của Nam Thành chúng ta.”
Mọi người lại cười ha ha, món quà cảm ơn tốt nhất dành cho anh hùng chính là một người vợ.
“Lãnh đạo, mấy thứ này thì cứ xếp lên xe rồi để Tiểu Kim chở về Đông Thành được không?”
Sau khi lên xe trong tay bí thư Trần còn ôm một vại tương ớt, ngửi mùi rất thơm, sang đây ngoại trừ ăn cơm ở nhà, thì phần lớn thời gian toàn đi theo lãnh đạo đến nhà đồng chí Khương để ăn cơm, hai ngày nay còn đi theo lãnh đạo ăn mấy bữa ở nhà, anh ta phát hiện đồ ăn bên Nam Thành ngon hơn rất nhiều.
Ngày đó ở trên bàn cơm khen ớt cay thơm, hôm nay anh ta lại được tặng một vại tương ớt.
“Ừ, xách vali quần áo kia, những thứ khác thì đặt ở trong xe.”
“Chúng ta không ngồi xe về nhà sao?” Khương Tuệ Ninh nghe thấy hai người nói chuyện, cảm thấy nếu không lái xe, thì chẳng lẽ sẽ đi bằng xe lửa?
Quý Thần Nham gật đầu,”Sắp đến cuối năm nên lượng công việc trong bộ khá nhiều, chúng ta trực tiếp ngồi máy bay về.”
Hả? Khương Tuệ Ninh mở to hai mắt nhìn, sau này thì phi cơ chẳng hề hiếm lạ một chút nào, nhưng phi cơ ở niên đại này thật sự rất hiếm lạ.
Người bình thường chắc chắn sẽ không ngồi được, không chỉ cần sự phê chuẩn của đơn vị, mà ngay cả đơn vị cũng cần đệ đơn lên xin.
Cho nên phi cơ thời này là thứ vô cùng hiếm lạ.
Tức khắc Khương Tuệ Ninh cảm thấy rất hứng thú, kéo cánh tay Quý Thần Nham hỏi: “Trên phi cơ như thế nào?”
Quý Thần Nham không biết nên giải thích cho Khương Tuệ Ninh như thế nào, đành phải nói: “Đợi chút nữa sẽ biết, nhưng mà em cũng đừng kỳ vọng quá lớn, phi cơ cũng không êm ái như trong tưởng tượng của em.”
Khương Tuệ Ninh nghĩ thời đại này mà có được cơ hội ngồi trên phi cơ cũng tốt lắm rồi, chắc chắn không thể so sánh với đời sau, trước kia khi cô đi công tác với ông chủ, ông chủ nước ngoài rất thích hưởng thụ cuộc sống, mỗi lần đi toàn đặt khoang hạng nhất, nên Khương Tuệ Ninh cũng được hưởng phúc theo.
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… “Thằng bé, mười hai năm trước không phải có đến Nam Thành chống lũ sao? Lúc ấy nhóm lính đầu tiên đến Nam Thành do chính thằng bé dẫn dắt, lúc ấy thằng bé cũng vừa quay về từ tiền tuyến không lâu, trực tiếp dấn thân vào công cuộc chống lũ lụt, bà còn nhớ rõ thôn Lượng Sơn lúc ấy không, mọi người ở bên kia tránh hiểm, kết quả nửa đêm bỗng dưng đất đá sạt lở, do thằng bé tinh ý phát hiện có gì đó sai sai, nên khẩn trương dời mọi người đi, còn nó suýt chút nữa đã bị chôn sống rồi.”Duyên phận giữa hai nhà cũng bắt đầu từ đó, lúc ấy ông ngoại của Ninh Ninh nằm trong nhóm bác sĩ đầu tiên đến nơi, người bệnh đầu tiên được tiếp nhận chính là Quý Thần Nham.Sau đó Quý Thần Nham quay về Đông Thành, kết quả hai năm sau anh lại bị thương khi chấp hành nhiệm vụ ở Nam Thành, bác sĩ của anh lại là ông ngoại của Ninh Ninh.Nói đến đây hàng xóm lại nghĩ đến, vốn dĩ mới qua nạn đói đã đến mùa lũ, địa hình của Nam Thành là đồng bằng, khi nước lên sẽ nhấn chìm hết.Lúc ấy nhóm binh lính đầu tiên tiếp cận khu vực này chính là hi vọng của mọi người, nhưng không nghĩ đến người dẫn đầu tiểu đội đó chính là con rể Khương gia.Hơn nữa chuyện tại thôn Lương Sơn còn được đăng lên báo, vậy nên hai năm đó tên của Quý Thần Nham cũng vang dội khắp Nam Thành.“Khó trách tôi bảo sao con rể bà thoạt nhìn đã thấy một thân chính khí, hóa ra là anh hùng lớn của chúng ta.”Tôn Hội Vân nói người khác cũng nghe thấy, ai cũng không nhịn được cảm thán, còn trách cứ Tôn Hội Vân sao lại không nói sớm, nếu không dù thế nào cũng phải kính rượu Quý Thần Nham.Lại nói tiếp lúc ấy bọn họ cũng chính là anh hùng của Nam Thành.Bà cụ Ngô cũng nói: “Bà nói thằng bé có duyên phận với nơi này, cứu nhiều người như thế, là anh hùng của chúng ta, cũng trở thành con rể của Nam Thành chúng ta.”Mọi người lại cười ha ha, món quà cảm ơn tốt nhất dành cho anh hùng chính là một người vợ.“Lãnh đạo, mấy thứ này thì cứ xếp lên xe rồi để Tiểu Kim chở về Đông Thành được không?”Sau khi lên xe trong tay bí thư Trần còn ôm một vại tương ớt, ngửi mùi rất thơm, sang đây ngoại trừ ăn cơm ở nhà, thì phần lớn thời gian toàn đi theo lãnh đạo đến nhà đồng chí Khương để ăn cơm, hai ngày nay còn đi theo lãnh đạo ăn mấy bữa ở nhà, anh ta phát hiện đồ ăn bên Nam Thành ngon hơn rất nhiều.Ngày đó ở trên bàn cơm khen ớt cay thơm, hôm nay anh ta lại được tặng một vại tương ớt.“Ừ, xách vali quần áo kia, những thứ khác thì đặt ở trong xe.”“Chúng ta không ngồi xe về nhà sao?” Khương Tuệ Ninh nghe thấy hai người nói chuyện, cảm thấy nếu không lái xe, thì chẳng lẽ sẽ đi bằng xe lửa?Quý Thần Nham gật đầu,”Sắp đến cuối năm nên lượng công việc trong bộ khá nhiều, chúng ta trực tiếp ngồi máy bay về.”Hả? Khương Tuệ Ninh mở to hai mắt nhìn, sau này thì phi cơ chẳng hề hiếm lạ một chút nào, nhưng phi cơ ở niên đại này thật sự rất hiếm lạ.Người bình thường chắc chắn sẽ không ngồi được, không chỉ cần sự phê chuẩn của đơn vị, mà ngay cả đơn vị cũng cần đệ đơn lên xin.Cho nên phi cơ thời này là thứ vô cùng hiếm lạ.Tức khắc Khương Tuệ Ninh cảm thấy rất hứng thú, kéo cánh tay Quý Thần Nham hỏi: “Trên phi cơ như thế nào?”Quý Thần Nham không biết nên giải thích cho Khương Tuệ Ninh như thế nào, đành phải nói: “Đợi chút nữa sẽ biết, nhưng mà em cũng đừng kỳ vọng quá lớn, phi cơ cũng không êm ái như trong tưởng tượng của em.”Khương Tuệ Ninh nghĩ thời đại này mà có được cơ hội ngồi trên phi cơ cũng tốt lắm rồi, chắc chắn không thể so sánh với đời sau, trước kia khi cô đi công tác với ông chủ, ông chủ nước ngoài rất thích hưởng thụ cuộc sống, mỗi lần đi toàn đặt khoang hạng nhất, nên Khương Tuệ Ninh cũng được hưởng phúc theo.