“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…
Chương 232
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Đây là đang xem thường ai đây? Năm đó tuy cô không phải học bá nhưng cũng là một người đậu đại học trong số đông đảo các thí sinh.“Ừm.” Quý Tử Thư không hề nể mặt mũi.“Cậu cậu cậu cậu…” Cậu chờ đó cho tôi, chờ đến khi kỳ thi đại học được khôi phục trở lại, tôi sẽ để cậu nhìn cho rõ đến cùng thì ai mới là người lợi hại hơn.Quý Tử Thư nhìn thấy dáng vẻ không nói được lời nào của Khương Tuệ Ninh thì cười đắc ý. Chẳng qua cậu lại không ngờ mình nói một câu thành sấm. Sau này cậu không những phải dạy bù cho em gái mà còn là hai đứa. Trong phòng làm việc của cậu ngoại trừ những văn kiện mình cần thì tất cả đều là sách giáo khoa và vở bài tập của hai cô em gái, còn có cả mấy món đồ chơi xanh xanh đỏ đỏ.Nghiêm Bội Lan nghe Quý Tử Thư nói, ngược lại bà ấy cũng cảm thấy hứng thú. Thế là bà dẫn Khương Tuệ Ninh đến khu thương mại Hoa Kiều dạo chơi, người mẹ chồng là bà đây cũng chưa mua được thứ gì cho con dâu.“Ninh Ninh, con xem lại mình còn cần gì nữa không?” Nghiêm Bội Lan không muốn tự ý mua cho Khương Tuệ Ninh mà bà ấy đưa kiều hối trực tiếp cho cô.Thật ra Khương Tuệ Ninh cũng không có cái gì thật sự muốn mua nên cô chỉ mua hai bộ quần áo. Ánh mắt cô dừng lại ở một bộ đồ lót treo trên quầy.Thì ra ở thời đại này đã có đồ lót giống như thời đại sau này thường sử dụng, còn có cả loại áo ngủ bằng tơ tằm quyến rũ, nhưng cũng chỉ ở cửa hàng Hoa Kiều mới có.Cô muốn đi mua đồ lót nhưng Quý Tử Thư lại đi theo bên cạnh nên cô mới lặng lẽ kéo mẹ chồng sang một bên nói cho bà ấy nghe ý định của mình.Nghiêm Bội Lan cũng ngầm hiểu, bà ấy kéo Quý Tử Thư sang nói: “Tử Thư à, cháu đi theo bà dạo xuống lầu hai nhé!”Quý Tử Thư nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh, thấy cô lại không đi theo, cậu vừa muốn thúc giục cô đi theo nhưng đã bị bà nội của mình lôi đi mất.Lầu hai có bán hàng điện tử, đồng hồ gì đó được trưng bày rất nhiều, có cả tivi, và cả máy ảnh.Quý Tử Thư nhìn thấy máy ảnh thì tự nhiên đi qua. Người bán hàng ở quầy nhìn thấy có người đến nên lập tức đứng lên chào hỏi.“Đồng chí cần mua máy ảnh sao?”“Cô cho tôi xem thử cái này!”Thời đại này, máy ảnh là món hàng rất đắt, bình thường người bán hàng cũng sẽ không cho khách hàng sờ thử, thế nhưng với yêu cầu của Quý Tử Thư, lần đầu tiên người bán hàng đưa máy ảnh cho khách hàng xem. Chú yếu là vì đồng chí nhỏ tuổi trước mắt này tuy nhìn bề ngoài còn nhỏ nhưng trên người đã có một khí chất không tầm thường. Tóm lại nhìn thế nào cũng thấy cậu có thể mua nổi món này.Quý Tử Thư loay hoay một trận, sau cùng cậu chọn một chiếc kiểu dáng mới nhất, tiếp đó lại trực tiếp trả tiền.Người bán hàng nhanh chóng lấy hộp cẩn thận đựng máy ảnh vào.Quý Tử Thư còn cố ý mua thêm hai cuộn phim.Nghiêm Bội Lan nhìn thấy dáng vẻ Quý Tử Thư rất nghiêm túc lại giống như có gì đó rất mong chờ nên hỏi: “Tử Thư nghĩ gì mà lại muốn mua máy ảnh thế?”“Chụp ảnh cho họ ạ.”“Cho Ninh Ninh và đứa bé sao?” Nghiêm Bội Lan lại hỏi.Quý Tử Thư gật đầu.Nghiêm Bội Lan nhìn cháu nội. Từ nhỏ cậu đã được Thần Nham dẫn theo, ban đầu bà ấy và chồng của mình còn muốn nuôi đứa cháu nội này nhưng lại bị con trai từ chối.Trước kia bà ấy còn thường xuyên lo lắng, sợ rằng sau này cháu trai lớn lên lại giống như cha của cậu, không có chút tình người. Nhưng đến đây vào lần này, bà ấy thấy hai cha con đã có thay đổi rất lớn.Thần Nham đã biết nói chuyện, biết lắng nghe hơn, dù sao thì đây cũng chính là cô vợ con trai bà ấy đã chọn nên việc anh có sự thay đổi vì vợ mình cũng là điều hợp lý. Ngoài ra hình như Tử Thư cũng rất yêu thích Ninh Ninh, chưa bao giờ cậu ỷ lại như thế, nếu như không phải cả hai chênh lệch tuổi không lớn lắm thì đã có ý vị của mẹ hiền con hiếu rồi.
Đây là đang xem thường ai đây? Năm đó tuy cô không phải học bá nhưng cũng là một người đậu đại học trong số đông đảo các thí sinh.
“Ừm.” Quý Tử Thư không hề nể mặt mũi.
“Cậu cậu cậu cậu…” Cậu chờ đó cho tôi, chờ đến khi kỳ thi đại học được khôi phục trở lại, tôi sẽ để cậu nhìn cho rõ đến cùng thì ai mới là người lợi hại hơn.
Quý Tử Thư nhìn thấy dáng vẻ không nói được lời nào của Khương Tuệ Ninh thì cười đắc ý. Chẳng qua cậu lại không ngờ mình nói một câu thành sấm. Sau này cậu không những phải dạy bù cho em gái mà còn là hai đứa. Trong phòng làm việc của cậu ngoại trừ những văn kiện mình cần thì tất cả đều là sách giáo khoa và vở bài tập của hai cô em gái, còn có cả mấy món đồ chơi xanh xanh đỏ đỏ.
Nghiêm Bội Lan nghe Quý Tử Thư nói, ngược lại bà ấy cũng cảm thấy hứng thú. Thế là bà dẫn Khương Tuệ Ninh đến khu thương mại Hoa Kiều dạo chơi, người mẹ chồng là bà đây cũng chưa mua được thứ gì cho con dâu.
“Ninh Ninh, con xem lại mình còn cần gì nữa không?” Nghiêm Bội Lan không muốn tự ý mua cho Khương Tuệ Ninh mà bà ấy đưa kiều hối trực tiếp cho cô.
Thật ra Khương Tuệ Ninh cũng không có cái gì thật sự muốn mua nên cô chỉ mua hai bộ quần áo. Ánh mắt cô dừng lại ở một bộ đồ lót treo trên quầy.
Thì ra ở thời đại này đã có đồ lót giống như thời đại sau này thường sử dụng, còn có cả loại áo ngủ bằng tơ tằm quyến rũ, nhưng cũng chỉ ở cửa hàng Hoa Kiều mới có.
Cô muốn đi mua đồ lót nhưng Quý Tử Thư lại đi theo bên cạnh nên cô mới lặng lẽ kéo mẹ chồng sang một bên nói cho bà ấy nghe ý định của mình.
Nghiêm Bội Lan cũng ngầm hiểu, bà ấy kéo Quý Tử Thư sang nói: “Tử Thư à, cháu đi theo bà dạo xuống lầu hai nhé!”
Quý Tử Thư nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh, thấy cô lại không đi theo, cậu vừa muốn thúc giục cô đi theo nhưng đã bị bà nội của mình lôi đi mất.
Lầu hai có bán hàng điện tử, đồng hồ gì đó được trưng bày rất nhiều, có cả tivi, và cả máy ảnh.
Quý Tử Thư nhìn thấy máy ảnh thì tự nhiên đi qua. Người bán hàng ở quầy nhìn thấy có người đến nên lập tức đứng lên chào hỏi.
“Đồng chí cần mua máy ảnh sao?”
“Cô cho tôi xem thử cái này!”
Thời đại này, máy ảnh là món hàng rất đắt, bình thường người bán hàng cũng sẽ không cho khách hàng sờ thử, thế nhưng với yêu cầu của Quý Tử Thư, lần đầu tiên người bán hàng đưa máy ảnh cho khách hàng xem. Chú yếu là vì đồng chí nhỏ tuổi trước mắt này tuy nhìn bề ngoài còn nhỏ nhưng trên người đã có một khí chất không tầm thường. Tóm lại nhìn thế nào cũng thấy cậu có thể mua nổi món này.
Quý Tử Thư loay hoay một trận, sau cùng cậu chọn một chiếc kiểu dáng mới nhất, tiếp đó lại trực tiếp trả tiền.
Người bán hàng nhanh chóng lấy hộp cẩn thận đựng máy ảnh vào.
Quý Tử Thư còn cố ý mua thêm hai cuộn phim.
Nghiêm Bội Lan nhìn thấy dáng vẻ Quý Tử Thư rất nghiêm túc lại giống như có gì đó rất mong chờ nên hỏi: “Tử Thư nghĩ gì mà lại muốn mua máy ảnh thế?”
“Chụp ảnh cho họ ạ.”
“Cho Ninh Ninh và đứa bé sao?” Nghiêm Bội Lan lại hỏi.
Quý Tử Thư gật đầu.
Nghiêm Bội Lan nhìn cháu nội. Từ nhỏ cậu đã được Thần Nham dẫn theo, ban đầu bà ấy và chồng của mình còn muốn nuôi đứa cháu nội này nhưng lại bị con trai từ chối.
Trước kia bà ấy còn thường xuyên lo lắng, sợ rằng sau này cháu trai lớn lên lại giống như cha của cậu, không có chút tình người. Nhưng đến đây vào lần này, bà ấy thấy hai cha con đã có thay đổi rất lớn.
Thần Nham đã biết nói chuyện, biết lắng nghe hơn, dù sao thì đây cũng chính là cô vợ con trai bà ấy đã chọn nên việc anh có sự thay đổi vì vợ mình cũng là điều hợp lý. Ngoài ra hình như Tử Thư cũng rất yêu thích Ninh Ninh, chưa bao giờ cậu ỷ lại như thế, nếu như không phải cả hai chênh lệch tuổi không lớn lắm thì đã có ý vị của mẹ hiền con hiếu rồi.
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Đây là đang xem thường ai đây? Năm đó tuy cô không phải học bá nhưng cũng là một người đậu đại học trong số đông đảo các thí sinh.“Ừm.” Quý Tử Thư không hề nể mặt mũi.“Cậu cậu cậu cậu…” Cậu chờ đó cho tôi, chờ đến khi kỳ thi đại học được khôi phục trở lại, tôi sẽ để cậu nhìn cho rõ đến cùng thì ai mới là người lợi hại hơn.Quý Tử Thư nhìn thấy dáng vẻ không nói được lời nào của Khương Tuệ Ninh thì cười đắc ý. Chẳng qua cậu lại không ngờ mình nói một câu thành sấm. Sau này cậu không những phải dạy bù cho em gái mà còn là hai đứa. Trong phòng làm việc của cậu ngoại trừ những văn kiện mình cần thì tất cả đều là sách giáo khoa và vở bài tập của hai cô em gái, còn có cả mấy món đồ chơi xanh xanh đỏ đỏ.Nghiêm Bội Lan nghe Quý Tử Thư nói, ngược lại bà ấy cũng cảm thấy hứng thú. Thế là bà dẫn Khương Tuệ Ninh đến khu thương mại Hoa Kiều dạo chơi, người mẹ chồng là bà đây cũng chưa mua được thứ gì cho con dâu.“Ninh Ninh, con xem lại mình còn cần gì nữa không?” Nghiêm Bội Lan không muốn tự ý mua cho Khương Tuệ Ninh mà bà ấy đưa kiều hối trực tiếp cho cô.Thật ra Khương Tuệ Ninh cũng không có cái gì thật sự muốn mua nên cô chỉ mua hai bộ quần áo. Ánh mắt cô dừng lại ở một bộ đồ lót treo trên quầy.Thì ra ở thời đại này đã có đồ lót giống như thời đại sau này thường sử dụng, còn có cả loại áo ngủ bằng tơ tằm quyến rũ, nhưng cũng chỉ ở cửa hàng Hoa Kiều mới có.Cô muốn đi mua đồ lót nhưng Quý Tử Thư lại đi theo bên cạnh nên cô mới lặng lẽ kéo mẹ chồng sang một bên nói cho bà ấy nghe ý định của mình.Nghiêm Bội Lan cũng ngầm hiểu, bà ấy kéo Quý Tử Thư sang nói: “Tử Thư à, cháu đi theo bà dạo xuống lầu hai nhé!”Quý Tử Thư nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh, thấy cô lại không đi theo, cậu vừa muốn thúc giục cô đi theo nhưng đã bị bà nội của mình lôi đi mất.Lầu hai có bán hàng điện tử, đồng hồ gì đó được trưng bày rất nhiều, có cả tivi, và cả máy ảnh.Quý Tử Thư nhìn thấy máy ảnh thì tự nhiên đi qua. Người bán hàng ở quầy nhìn thấy có người đến nên lập tức đứng lên chào hỏi.“Đồng chí cần mua máy ảnh sao?”“Cô cho tôi xem thử cái này!”Thời đại này, máy ảnh là món hàng rất đắt, bình thường người bán hàng cũng sẽ không cho khách hàng sờ thử, thế nhưng với yêu cầu của Quý Tử Thư, lần đầu tiên người bán hàng đưa máy ảnh cho khách hàng xem. Chú yếu là vì đồng chí nhỏ tuổi trước mắt này tuy nhìn bề ngoài còn nhỏ nhưng trên người đã có một khí chất không tầm thường. Tóm lại nhìn thế nào cũng thấy cậu có thể mua nổi món này.Quý Tử Thư loay hoay một trận, sau cùng cậu chọn một chiếc kiểu dáng mới nhất, tiếp đó lại trực tiếp trả tiền.Người bán hàng nhanh chóng lấy hộp cẩn thận đựng máy ảnh vào.Quý Tử Thư còn cố ý mua thêm hai cuộn phim.Nghiêm Bội Lan nhìn thấy dáng vẻ Quý Tử Thư rất nghiêm túc lại giống như có gì đó rất mong chờ nên hỏi: “Tử Thư nghĩ gì mà lại muốn mua máy ảnh thế?”“Chụp ảnh cho họ ạ.”“Cho Ninh Ninh và đứa bé sao?” Nghiêm Bội Lan lại hỏi.Quý Tử Thư gật đầu.Nghiêm Bội Lan nhìn cháu nội. Từ nhỏ cậu đã được Thần Nham dẫn theo, ban đầu bà ấy và chồng của mình còn muốn nuôi đứa cháu nội này nhưng lại bị con trai từ chối.Trước kia bà ấy còn thường xuyên lo lắng, sợ rằng sau này cháu trai lớn lên lại giống như cha của cậu, không có chút tình người. Nhưng đến đây vào lần này, bà ấy thấy hai cha con đã có thay đổi rất lớn.Thần Nham đã biết nói chuyện, biết lắng nghe hơn, dù sao thì đây cũng chính là cô vợ con trai bà ấy đã chọn nên việc anh có sự thay đổi vì vợ mình cũng là điều hợp lý. Ngoài ra hình như Tử Thư cũng rất yêu thích Ninh Ninh, chưa bao giờ cậu ỷ lại như thế, nếu như không phải cả hai chênh lệch tuổi không lớn lắm thì đã có ý vị của mẹ hiền con hiếu rồi.