Tác giả:

“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…

Chương 286

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Khi Quý Thần Nham có ở đây thì cưng cô như một đứa trẻ, nhưng cô không phải là một đứa trẻ, là nữ chủ nhân của nhà này, không có chồng ở đây, cô cần phải chăm sóc cho gia đình này.Bảo vệ tốt gia đình của bọn họ, miễn cho chồng lo lắng nơi này, mới có thể giúp anh yên tâm khi liều mạng nơi chiến trường.Không ai nhắc đến chuyện Quý Thần Nham rời đi, đại khái là sự ăn ý của gia đình quân nhân.Ngày mai là đêm 30, không khí đón Tết bao trùm khắp nơi, đâu đâu cũng tràn đầy sự vui vẻ sung sướng.Trong nhà gì cũng đã chuẩn bị đầy đủ, Khương Tuệ Ninh lấy mấy bộ quần áo mới chuẩn bị cho Quý Tử Thư ra.Vốn dĩ đang định chuẩn bị đồ cho Quý Thần Nham, nhưng anh không về nhà nên cứ để trong tủ quần áo không lấy ra.Đêm 30 hôm ấy Quý Thần Nham cũng không về nhà, Tôn Hội Vân và Khương Kiến Dân không ở lại đại viện, mà đến chỗ của ông ngoại, ăn Tết với ông ngoại.Trước kia người hai nhà ăn Tết với nhau, xa cách nhau gần mười năm, lần này chắc chắn phải sum họp với nhau.Khương Tuệ Ninh là nữ chủ nhân của Quý gia đương nhiên không thể bỏ nhà lại để đi theo, hẹn với ba mẹ mồng hai sẽ dẫn Tử Thư qua đó chúc Tết.Bữa cơm tất niên vẫn chưa thấy Quý Thần Nham về, đêm 30 năm thứ nhất hai người kết hôn anh vắng mặt.Nhưng bầu không khí náo nhiệt trong nhà rất rộn ràng, Quý Tử Thư không nói cho ba, cũng không hỏi Khương Tuệ Ninh có buồn hay không, chỉ yên lặng chăm sóc cho cô.Trước bữa cơm tất niên, Khương Tuệ Ninh lấy bao lì xì đã chuẩn bị từ sớm ra, đưa cho Quý Tử Thư một phong bao thật dày,”Đến đây, đây là do dì và ba cháu chuẩn bị, hi vọng Tử Thư nhà chúng ta năm mới thật vui vẻ, càng ngày càng cao lớn.”Quý Tử Thư nhìn cô tặng lì xì mừng tuổi, thật ra ba chưa từng chuẩn bị bao lì xì mừng tuổi cho cậu, trong quá khứ chỉ có một phong bao của bà nội, sau đó là của dì, ông nội của Tam gia cũng nhận được bao lì xì.Thật ra cậu không thèm để ý mấy thứ đó, chỉ là một phong bao màu đỏ chứa tiền, nhưng Khương Tuệ Ninh chuẩn bị cho cậu, cậu vẫn hơi sửng sốt một chút, trên bao lì xì còn vẽ một con heo tròn vo.Cô biết cậu tuổi con heo, bên cạnh còn viết một hàng chữ chúc phúc, chữ không được đẹp lắm, nhưng rất dụng tâm.“Cảm ơn dì.”Quý Tử Thư không biết nói cái gì, chỉ có thể nói lời cảm ơn.“Không có gì.” Khương Tuệ Ninh ngại ngùng xua xua tay.Nghiêm Bội Lan cũng chuẩn bị hai bao lì xì mừng tuổi cho Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư, trước khi ăn cơm đã đưa cho hai người, Khương Tuệ Ninh tất nhiên là vui vẻ nhận lấy rồi.Dì Lưu cũng cho hai người mỗi người một bao lì xì.Nghiêm Bội Lan lại thay mặt Quý Thần Nham tặng cho dì Lưu một bao lì xì lớn, đây là thói quen hàng năm của nhà họ Quý, làm như vậy để cảm ơn dì Lưu đã chăm sóc cho người trong nhà như con của mình trong nhiều năm qua.Mặc dù đêm 30 Tết chuẩn bị rất nhiều món ăn phương Nam, nhưng bữa tối đêm giao thừa có phương Bắc chính là món sủi cảo.Nhà họ Quý cũng không ngoại lệ, những chiếc sủi cảo đó dì Lưu gói đều vô cùng tròn trịa, nhân sủi cảo vô cùng tươi ngon, ăn kèm với đồ ăn cũng khá ngon.Bên phía hậu cần cũng đã trang trí trước cho đại viện rồi, lúc đi ra ngoài, trừ bỏ đèn đường hàng ngày vẫn thấy ra thì khắp nơi còn treo rất nhiều đèn lồng đỏ.Buổi tối, bên phía hậu cần còn sẽ thống nhất đốt pháo trúc và pháo hoa mừng năm mới, đây có thể coi là buổi chúc mừng năm mới riêng của trụ khu vực bên này.Đây là Quý Thần Nham phê chuẩn, phí dụng là do phía Cục số ba chi trả.Khu thứ ba còn chuẩn bị rất nhiều lợn béo, họ đã chia thịt từ sáng rồi.

Khi Quý Thần Nham có ở đây thì cưng cô như một đứa trẻ, nhưng cô không phải là một đứa trẻ, là nữ chủ nhân của nhà này, không có chồng ở đây, cô cần phải chăm sóc cho gia đình này.

Bảo vệ tốt gia đình của bọn họ, miễn cho chồng lo lắng nơi này, mới có thể giúp anh yên tâm khi liều mạng nơi chiến trường.

Không ai nhắc đến chuyện Quý Thần Nham rời đi, đại khái là sự ăn ý của gia đình quân nhân.

Ngày mai là đêm 30, không khí đón Tết bao trùm khắp nơi, đâu đâu cũng tràn đầy sự vui vẻ sung sướng.

Trong nhà gì cũng đã chuẩn bị đầy đủ, Khương Tuệ Ninh lấy mấy bộ quần áo mới chuẩn bị cho Quý Tử Thư ra.

Vốn dĩ đang định chuẩn bị đồ cho Quý Thần Nham, nhưng anh không về nhà nên cứ để trong tủ quần áo không lấy ra.

Đêm 30 hôm ấy Quý Thần Nham cũng không về nhà, Tôn Hội Vân và Khương Kiến Dân không ở lại đại viện, mà đến chỗ của ông ngoại, ăn Tết với ông ngoại.

Trước kia người hai nhà ăn Tết với nhau, xa cách nhau gần mười năm, lần này chắc chắn phải sum họp với nhau.

Khương Tuệ Ninh là nữ chủ nhân của Quý gia đương nhiên không thể bỏ nhà lại để đi theo, hẹn với ba mẹ mồng hai sẽ dẫn Tử Thư qua đó chúc Tết.

Bữa cơm tất niên vẫn chưa thấy Quý Thần Nham về, đêm 30 năm thứ nhất hai người kết hôn anh vắng mặt.

Nhưng bầu không khí náo nhiệt trong nhà rất rộn ràng, Quý Tử Thư không nói cho ba, cũng không hỏi Khương Tuệ Ninh có buồn hay không, chỉ yên lặng chăm sóc cho cô.

Trước bữa cơm tất niên, Khương Tuệ Ninh lấy bao lì xì đã chuẩn bị từ sớm ra, đưa cho Quý Tử Thư một phong bao thật dày,”Đến đây, đây là do dì và ba cháu chuẩn bị, hi vọng Tử Thư nhà chúng ta năm mới thật vui vẻ, càng ngày càng cao lớn.”

Quý Tử Thư nhìn cô tặng lì xì mừng tuổi, thật ra ba chưa từng chuẩn bị bao lì xì mừng tuổi cho cậu, trong quá khứ chỉ có một phong bao của bà nội, sau đó là của dì, ông nội của Tam gia cũng nhận được bao lì xì.

Thật ra cậu không thèm để ý mấy thứ đó, chỉ là một phong bao màu đỏ chứa tiền, nhưng Khương Tuệ Ninh chuẩn bị cho cậu, cậu vẫn hơi sửng sốt một chút, trên bao lì xì còn vẽ một con heo tròn vo.

Cô biết cậu tuổi con heo, bên cạnh còn viết một hàng chữ chúc phúc, chữ không được đẹp lắm, nhưng rất dụng tâm.

“Cảm ơn dì.”

Quý Tử Thư không biết nói cái gì, chỉ có thể nói lời cảm ơn.

“Không có gì.” Khương Tuệ Ninh ngại ngùng xua xua tay.

Nghiêm Bội Lan cũng chuẩn bị hai bao lì xì mừng tuổi cho Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư, trước khi ăn cơm đã đưa cho hai người, Khương Tuệ Ninh tất nhiên là vui vẻ nhận lấy rồi.

Dì Lưu cũng cho hai người mỗi người một bao lì xì.

Nghiêm Bội Lan lại thay mặt Quý Thần Nham tặng cho dì Lưu một bao lì xì lớn, đây là thói quen hàng năm của nhà họ Quý, làm như vậy để cảm ơn dì Lưu đã chăm sóc cho người trong nhà như con của mình trong nhiều năm qua.

Mặc dù đêm 30 Tết chuẩn bị rất nhiều món ăn phương Nam, nhưng bữa tối đêm giao thừa có phương Bắc chính là món sủi cảo.

Nhà họ Quý cũng không ngoại lệ, những chiếc sủi cảo đó dì Lưu gói đều vô cùng tròn trịa, nhân sủi cảo vô cùng tươi ngon, ăn kèm với đồ ăn cũng khá ngon.

Bên phía hậu cần cũng đã trang trí trước cho đại viện rồi, lúc đi ra ngoài, trừ bỏ đèn đường hàng ngày vẫn thấy ra thì khắp nơi còn treo rất nhiều đèn lồng đỏ.

Buổi tối, bên phía hậu cần còn sẽ thống nhất đốt pháo trúc và pháo hoa mừng năm mới, đây có thể coi là buổi chúc mừng năm mới riêng của trụ khu vực bên này.

Đây là Quý Thần Nham phê chuẩn, phí dụng là do phía Cục số ba chi trả.

Khu thứ ba còn chuẩn bị rất nhiều lợn béo, họ đã chia thịt từ sáng rồi.

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Khi Quý Thần Nham có ở đây thì cưng cô như một đứa trẻ, nhưng cô không phải là một đứa trẻ, là nữ chủ nhân của nhà này, không có chồng ở đây, cô cần phải chăm sóc cho gia đình này.Bảo vệ tốt gia đình của bọn họ, miễn cho chồng lo lắng nơi này, mới có thể giúp anh yên tâm khi liều mạng nơi chiến trường.Không ai nhắc đến chuyện Quý Thần Nham rời đi, đại khái là sự ăn ý của gia đình quân nhân.Ngày mai là đêm 30, không khí đón Tết bao trùm khắp nơi, đâu đâu cũng tràn đầy sự vui vẻ sung sướng.Trong nhà gì cũng đã chuẩn bị đầy đủ, Khương Tuệ Ninh lấy mấy bộ quần áo mới chuẩn bị cho Quý Tử Thư ra.Vốn dĩ đang định chuẩn bị đồ cho Quý Thần Nham, nhưng anh không về nhà nên cứ để trong tủ quần áo không lấy ra.Đêm 30 hôm ấy Quý Thần Nham cũng không về nhà, Tôn Hội Vân và Khương Kiến Dân không ở lại đại viện, mà đến chỗ của ông ngoại, ăn Tết với ông ngoại.Trước kia người hai nhà ăn Tết với nhau, xa cách nhau gần mười năm, lần này chắc chắn phải sum họp với nhau.Khương Tuệ Ninh là nữ chủ nhân của Quý gia đương nhiên không thể bỏ nhà lại để đi theo, hẹn với ba mẹ mồng hai sẽ dẫn Tử Thư qua đó chúc Tết.Bữa cơm tất niên vẫn chưa thấy Quý Thần Nham về, đêm 30 năm thứ nhất hai người kết hôn anh vắng mặt.Nhưng bầu không khí náo nhiệt trong nhà rất rộn ràng, Quý Tử Thư không nói cho ba, cũng không hỏi Khương Tuệ Ninh có buồn hay không, chỉ yên lặng chăm sóc cho cô.Trước bữa cơm tất niên, Khương Tuệ Ninh lấy bao lì xì đã chuẩn bị từ sớm ra, đưa cho Quý Tử Thư một phong bao thật dày,”Đến đây, đây là do dì và ba cháu chuẩn bị, hi vọng Tử Thư nhà chúng ta năm mới thật vui vẻ, càng ngày càng cao lớn.”Quý Tử Thư nhìn cô tặng lì xì mừng tuổi, thật ra ba chưa từng chuẩn bị bao lì xì mừng tuổi cho cậu, trong quá khứ chỉ có một phong bao của bà nội, sau đó là của dì, ông nội của Tam gia cũng nhận được bao lì xì.Thật ra cậu không thèm để ý mấy thứ đó, chỉ là một phong bao màu đỏ chứa tiền, nhưng Khương Tuệ Ninh chuẩn bị cho cậu, cậu vẫn hơi sửng sốt một chút, trên bao lì xì còn vẽ một con heo tròn vo.Cô biết cậu tuổi con heo, bên cạnh còn viết một hàng chữ chúc phúc, chữ không được đẹp lắm, nhưng rất dụng tâm.“Cảm ơn dì.”Quý Tử Thư không biết nói cái gì, chỉ có thể nói lời cảm ơn.“Không có gì.” Khương Tuệ Ninh ngại ngùng xua xua tay.Nghiêm Bội Lan cũng chuẩn bị hai bao lì xì mừng tuổi cho Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư, trước khi ăn cơm đã đưa cho hai người, Khương Tuệ Ninh tất nhiên là vui vẻ nhận lấy rồi.Dì Lưu cũng cho hai người mỗi người một bao lì xì.Nghiêm Bội Lan lại thay mặt Quý Thần Nham tặng cho dì Lưu một bao lì xì lớn, đây là thói quen hàng năm của nhà họ Quý, làm như vậy để cảm ơn dì Lưu đã chăm sóc cho người trong nhà như con của mình trong nhiều năm qua.Mặc dù đêm 30 Tết chuẩn bị rất nhiều món ăn phương Nam, nhưng bữa tối đêm giao thừa có phương Bắc chính là món sủi cảo.Nhà họ Quý cũng không ngoại lệ, những chiếc sủi cảo đó dì Lưu gói đều vô cùng tròn trịa, nhân sủi cảo vô cùng tươi ngon, ăn kèm với đồ ăn cũng khá ngon.Bên phía hậu cần cũng đã trang trí trước cho đại viện rồi, lúc đi ra ngoài, trừ bỏ đèn đường hàng ngày vẫn thấy ra thì khắp nơi còn treo rất nhiều đèn lồng đỏ.Buổi tối, bên phía hậu cần còn sẽ thống nhất đốt pháo trúc và pháo hoa mừng năm mới, đây có thể coi là buổi chúc mừng năm mới riêng của trụ khu vực bên này.Đây là Quý Thần Nham phê chuẩn, phí dụng là do phía Cục số ba chi trả.Khu thứ ba còn chuẩn bị rất nhiều lợn béo, họ đã chia thịt từ sáng rồi.

Chương 286