Tác giả:

“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…

Chương 288

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Cô sẽ nhịn không được mà lo lắng rằng anh ở bên ngoài sống như thế nào, anh có ăn uống đúng giờ không, lúc này đã ngủ chưa, liệu giờ này anh có đang nhớ đến cô không, bao giờ anh mới về.Hai ngày liên tiếp cô đều vừa nghĩ rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.Ngày đầu tiên của năm mới, khi vừa mới mở mắt, Khương Tuệ Ninh lập tức vươn tay chạm vào chiếc gối của Quý Thần Nham.Lúc đó anh rời khỏi nhà vào ban đêm, nhưng cũng không lặng lẽ trở về lúc nửa đêm.Hôm nay là mùng 1 năm mới, Khương Tuệ Ninh đã thay quần áo mới, còn cố ý khoác một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, cho dù anh không về, cô ở nhà vẫn muốn vui vẻ đón năm mới.Đêm hôm qua cô bị chuột rút ở chân, ngủ không ngon, thậm chí còn đau đến phát khóc, bên cạnh lại không có người dỗ dành cô, đành phải tự mình an ủi chính mình.Nhưng hôm nay khi cô thức dậy, chân vẫn có cảm giác rất đau, đi đường cũng khó khăn.Lúc cô đi xuống tầng, bố mẹ chồng cũng đang chuẩn bị ăn cơm sáng, tối hôm qua đón giao thừa, cho nên hai người họ cũng ngủ khá muộn, hôm nay cũng thức dậy muộn hơn mọi ngày.Dì Lưu dựa theo thói quen ở Nam Thành, nấu cho Khương Tuệ Ninh một bát bánh trôi vào buổi sáng, bên trong là nhân đậu phộng, vừa thơm vừa ngọt.Nhưng đồ nếp thường không dễ tiêu hóa, Khương Tuệ Ninh chỉ ăn mấy cái liền thôi.“Tử Thư còn chưa dậy sao?” Lúc cô đặt bát xuống, mới phát hiện hôm nay Quý Tử Thư cũng không có trên bàn ăn.Ngày bình thường thằng bé lúc nào cũng ăn cơm cùng cô.Dì Lưu nói: “Thằng bé dậy từ sáng sớm rồi, đi gọi mấy đứa bạn cùng lớp làm bếp nướng thịt gì đó, nó còn dặn dì chuẩn bị một đống đồ ăn.” Thịt ba chỉ cắt mỏng, khoai tây cắt lát, còn có cả ruột già được đưa đến lúc tối qua đều đã được tẩm ướp xong hết rồi, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn như những gì nó dặn.“Hả, thịt nướng?” Khương Tuệ Ninh nghĩ đến những gì cô nói với thằng bé lúc tối qua, Quý Tử Thư đã tìm được công cụ sao?Cô vội vàng chạy ra ngoài sân, tuyết rơi trên mặt đất đã được quét tước sạch sẽ, trong sân cũng rất sạch, Hà Ngộ là người đầu tiên nhìn thấy cô đi ra, lập tức chào: “Chào dì nhỏ.”Quý Tử Thư nghe được những lời này cũng ngẩng đầu nhìn thấy Khương Tuệ Ninh, nói: “Những thứ hôm qua dì nói rất khó chuẩn bị, nhưng tôi có thể giúp dì làm ra một loại thịt nướng đặc biệt khác.”Khương Tuệ Ninh đi về phía đó, mấy người họ đã dựng một chiếc bếp lò đơn giản, bên trên đặt một mảnh ngói màu xanh đen.Nó khác với những viên ngói xanh ở phía nam, viên ngói này lớn hơn một chút, cũng hơi cong.Cô vừa nhìn thoáng qua đã biết đây là món tương tự với nướng BBQ, dùng mái ngói làm giá nướng.Trước đây cô đã nhìn thấy rất nhiều người nướng kiểu này trong video trên mạng.“Dì nhỏ, con trai Tử Thư nhà dì từ sau mười tuổi đã không chơi mấy thứ này rồi, vậy mà sáng sớm nay nó liền chạy đến lôi cháu đi làm cái này, cháu còn cho rằng nó thích ăn cơ, hóa ra là do dì muốn ăn à? Dì nhỏ, dì rất muốn ăn sao?”Trước đây khi còn nhỏ, phía sau trụ sở của Cục số ba có một ngọn núi nhỏ, Hà Ngộ thường xuyên dẫn theo các bạn của mình đem đồ ăn trong nhà chạy đến đó để nướng, mỗi lần gọi Quý Tử Thư, nó đều khinh thường không muốn đi, kết quả hôm nay nó lại chủ động đến gọi cậu làm kiểu bếp nướng mà khi còn bé cậu thường hay chơi.Khương Tuệ Ninh có chút ngượng ngùng khi nghe Hà Ngộ nói, việc này thực sự là gây ồn ào lớn quá.Quý Tử Thư liếc nhìn Hà Ngộ một cái, nói: “Gọi cậu đến để làm, nói nhiều như vậy làm cái gì?”“Được rồi, được rồi, cậu là anh cả, cậu quyết định, mình đi rửa mái ngói trước đã, hai người cũng nhanh nhóm lửa đi, đứng im ở đấy làm gì?”Hai người còn lại là Trương Chi Lâm và Đằng Duy, đều là người trong đại viện, cũng là bạn cùng lớp với Quý Tử Thư, nhưng mà hai người khá ngại ngùng, cho nên cũng không nói nhiều như Hà Ngộ.

Cô sẽ nhịn không được mà lo lắng rằng anh ở bên ngoài sống như thế nào, anh có ăn uống đúng giờ không, lúc này đã ngủ chưa, liệu giờ này anh có đang nhớ đến cô không, bao giờ anh mới về.

Hai ngày liên tiếp cô đều vừa nghĩ rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Ngày đầu tiên của năm mới, khi vừa mới mở mắt, Khương Tuệ Ninh lập tức vươn tay chạm vào chiếc gối của Quý Thần Nham.

Lúc đó anh rời khỏi nhà vào ban đêm, nhưng cũng không lặng lẽ trở về lúc nửa đêm.

Hôm nay là mùng 1 năm mới, Khương Tuệ Ninh đã thay quần áo mới, còn cố ý khoác một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, cho dù anh không về, cô ở nhà vẫn muốn vui vẻ đón năm mới.

Đêm hôm qua cô bị chuột rút ở chân, ngủ không ngon, thậm chí còn đau đến phát khóc, bên cạnh lại không có người dỗ dành cô, đành phải tự mình an ủi chính mình.

Nhưng hôm nay khi cô thức dậy, chân vẫn có cảm giác rất đau, đi đường cũng khó khăn.

Lúc cô đi xuống tầng, bố mẹ chồng cũng đang chuẩn bị ăn cơm sáng, tối hôm qua đón giao thừa, cho nên hai người họ cũng ngủ khá muộn, hôm nay cũng thức dậy muộn hơn mọi ngày.

Dì Lưu dựa theo thói quen ở Nam Thành, nấu cho Khương Tuệ Ninh một bát bánh trôi vào buổi sáng, bên trong là nhân đậu phộng, vừa thơm vừa ngọt.

Nhưng đồ nếp thường không dễ tiêu hóa, Khương Tuệ Ninh chỉ ăn mấy cái liền thôi.

“Tử Thư còn chưa dậy sao?” Lúc cô đặt bát xuống, mới phát hiện hôm nay Quý Tử Thư cũng không có trên bàn ăn.

Ngày bình thường thằng bé lúc nào cũng ăn cơm cùng cô.

Dì Lưu nói: “Thằng bé dậy từ sáng sớm rồi, đi gọi mấy đứa bạn cùng lớp làm bếp nướng thịt gì đó, nó còn dặn dì chuẩn bị một đống đồ ăn.” Thịt ba chỉ cắt mỏng, khoai tây cắt lát, còn có cả ruột già được đưa đến lúc tối qua đều đã được tẩm ướp xong hết rồi, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn như những gì nó dặn.

“Hả, thịt nướng?” Khương Tuệ Ninh nghĩ đến những gì cô nói với thằng bé lúc tối qua, Quý Tử Thư đã tìm được công cụ sao?

Cô vội vàng chạy ra ngoài sân, tuyết rơi trên mặt đất đã được quét tước sạch sẽ, trong sân cũng rất sạch, Hà Ngộ là người đầu tiên nhìn thấy cô đi ra, lập tức chào: “Chào dì nhỏ.”

Quý Tử Thư nghe được những lời này cũng ngẩng đầu nhìn thấy Khương Tuệ Ninh, nói: “Những thứ hôm qua dì nói rất khó chuẩn bị, nhưng tôi có thể giúp dì làm ra một loại thịt nướng đặc biệt khác.”

Khương Tuệ Ninh đi về phía đó, mấy người họ đã dựng một chiếc bếp lò đơn giản, bên trên đặt một mảnh ngói màu xanh đen.

Nó khác với những viên ngói xanh ở phía nam, viên ngói này lớn hơn một chút, cũng hơi cong.

Cô vừa nhìn thoáng qua đã biết đây là món tương tự với nướng BBQ, dùng mái ngói làm giá nướng.

Trước đây cô đã nhìn thấy rất nhiều người nướng kiểu này trong video trên mạng.

“Dì nhỏ, con trai Tử Thư nhà dì từ sau mười tuổi đã không chơi mấy thứ này rồi, vậy mà sáng sớm nay nó liền chạy đến lôi cháu đi làm cái này, cháu còn cho rằng nó thích ăn cơ, hóa ra là do dì muốn ăn à? Dì nhỏ, dì rất muốn ăn sao?”

Trước đây khi còn nhỏ, phía sau trụ sở của Cục số ba có một ngọn núi nhỏ, Hà Ngộ thường xuyên dẫn theo các bạn của mình đem đồ ăn trong nhà chạy đến đó để nướng, mỗi lần gọi Quý Tử Thư, nó đều khinh thường không muốn đi, kết quả hôm nay nó lại chủ động đến gọi cậu làm kiểu bếp nướng mà khi còn bé cậu thường hay chơi.

Khương Tuệ Ninh có chút ngượng ngùng khi nghe Hà Ngộ nói, việc này thực sự là gây ồn ào lớn quá.

Quý Tử Thư liếc nhìn Hà Ngộ một cái, nói: “Gọi cậu đến để làm, nói nhiều như vậy làm cái gì?”

“Được rồi, được rồi, cậu là anh cả, cậu quyết định, mình đi rửa mái ngói trước đã, hai người cũng nhanh nhóm lửa đi, đứng im ở đấy làm gì?”

Hai người còn lại là Trương Chi Lâm và Đằng Duy, đều là người trong đại viện, cũng là bạn cùng lớp với Quý Tử Thư, nhưng mà hai người khá ngại ngùng, cho nên cũng không nói nhiều như Hà Ngộ.

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Cô sẽ nhịn không được mà lo lắng rằng anh ở bên ngoài sống như thế nào, anh có ăn uống đúng giờ không, lúc này đã ngủ chưa, liệu giờ này anh có đang nhớ đến cô không, bao giờ anh mới về.Hai ngày liên tiếp cô đều vừa nghĩ rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.Ngày đầu tiên của năm mới, khi vừa mới mở mắt, Khương Tuệ Ninh lập tức vươn tay chạm vào chiếc gối của Quý Thần Nham.Lúc đó anh rời khỏi nhà vào ban đêm, nhưng cũng không lặng lẽ trở về lúc nửa đêm.Hôm nay là mùng 1 năm mới, Khương Tuệ Ninh đã thay quần áo mới, còn cố ý khoác một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, cho dù anh không về, cô ở nhà vẫn muốn vui vẻ đón năm mới.Đêm hôm qua cô bị chuột rút ở chân, ngủ không ngon, thậm chí còn đau đến phát khóc, bên cạnh lại không có người dỗ dành cô, đành phải tự mình an ủi chính mình.Nhưng hôm nay khi cô thức dậy, chân vẫn có cảm giác rất đau, đi đường cũng khó khăn.Lúc cô đi xuống tầng, bố mẹ chồng cũng đang chuẩn bị ăn cơm sáng, tối hôm qua đón giao thừa, cho nên hai người họ cũng ngủ khá muộn, hôm nay cũng thức dậy muộn hơn mọi ngày.Dì Lưu dựa theo thói quen ở Nam Thành, nấu cho Khương Tuệ Ninh một bát bánh trôi vào buổi sáng, bên trong là nhân đậu phộng, vừa thơm vừa ngọt.Nhưng đồ nếp thường không dễ tiêu hóa, Khương Tuệ Ninh chỉ ăn mấy cái liền thôi.“Tử Thư còn chưa dậy sao?” Lúc cô đặt bát xuống, mới phát hiện hôm nay Quý Tử Thư cũng không có trên bàn ăn.Ngày bình thường thằng bé lúc nào cũng ăn cơm cùng cô.Dì Lưu nói: “Thằng bé dậy từ sáng sớm rồi, đi gọi mấy đứa bạn cùng lớp làm bếp nướng thịt gì đó, nó còn dặn dì chuẩn bị một đống đồ ăn.” Thịt ba chỉ cắt mỏng, khoai tây cắt lát, còn có cả ruột già được đưa đến lúc tối qua đều đã được tẩm ướp xong hết rồi, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn như những gì nó dặn.“Hả, thịt nướng?” Khương Tuệ Ninh nghĩ đến những gì cô nói với thằng bé lúc tối qua, Quý Tử Thư đã tìm được công cụ sao?Cô vội vàng chạy ra ngoài sân, tuyết rơi trên mặt đất đã được quét tước sạch sẽ, trong sân cũng rất sạch, Hà Ngộ là người đầu tiên nhìn thấy cô đi ra, lập tức chào: “Chào dì nhỏ.”Quý Tử Thư nghe được những lời này cũng ngẩng đầu nhìn thấy Khương Tuệ Ninh, nói: “Những thứ hôm qua dì nói rất khó chuẩn bị, nhưng tôi có thể giúp dì làm ra một loại thịt nướng đặc biệt khác.”Khương Tuệ Ninh đi về phía đó, mấy người họ đã dựng một chiếc bếp lò đơn giản, bên trên đặt một mảnh ngói màu xanh đen.Nó khác với những viên ngói xanh ở phía nam, viên ngói này lớn hơn một chút, cũng hơi cong.Cô vừa nhìn thoáng qua đã biết đây là món tương tự với nướng BBQ, dùng mái ngói làm giá nướng.Trước đây cô đã nhìn thấy rất nhiều người nướng kiểu này trong video trên mạng.“Dì nhỏ, con trai Tử Thư nhà dì từ sau mười tuổi đã không chơi mấy thứ này rồi, vậy mà sáng sớm nay nó liền chạy đến lôi cháu đi làm cái này, cháu còn cho rằng nó thích ăn cơ, hóa ra là do dì muốn ăn à? Dì nhỏ, dì rất muốn ăn sao?”Trước đây khi còn nhỏ, phía sau trụ sở của Cục số ba có một ngọn núi nhỏ, Hà Ngộ thường xuyên dẫn theo các bạn của mình đem đồ ăn trong nhà chạy đến đó để nướng, mỗi lần gọi Quý Tử Thư, nó đều khinh thường không muốn đi, kết quả hôm nay nó lại chủ động đến gọi cậu làm kiểu bếp nướng mà khi còn bé cậu thường hay chơi.Khương Tuệ Ninh có chút ngượng ngùng khi nghe Hà Ngộ nói, việc này thực sự là gây ồn ào lớn quá.Quý Tử Thư liếc nhìn Hà Ngộ một cái, nói: “Gọi cậu đến để làm, nói nhiều như vậy làm cái gì?”“Được rồi, được rồi, cậu là anh cả, cậu quyết định, mình đi rửa mái ngói trước đã, hai người cũng nhanh nhóm lửa đi, đứng im ở đấy làm gì?”Hai người còn lại là Trương Chi Lâm và Đằng Duy, đều là người trong đại viện, cũng là bạn cùng lớp với Quý Tử Thư, nhưng mà hai người khá ngại ngùng, cho nên cũng không nói nhiều như Hà Ngộ.

Chương 288