“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…
Chương 315
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Khương Tuệ Ninh không ngủ lâu, lúc tỉnh lại thì vừa khéo đúng vào giờ cơm tối.Quý Thần Nham vốn định để cha mẹ và Tử Thư về nhà ăn cơm, kết quả ai cũng không muốn đi, thế là chỉ đành đóng hộp toàn bộ thức ăn rồi mang tới đây.Nếu ai cũng không muốn đi thì Nghiêm Bội Lan quyết định để Quý Trung Đình trở về lấy thức ăn, nhà cách bệnh viện ba Bộ cũng không xa, lái xe cả đường tới đây thì thức ăn vẫn còn nóng.Mới dọn thức ăn xong thì Khương Tuệ Ninh đã tỉnh, cô vẫn ăn những món dễ hấp thu và tiêu hóa như cũ.Dù sao dì Lưu cũng thay đổi món đa dạng để nấu cho cô.Quý Thần Nham không ăn ngay mà đút cho Khương Tuệ Ninh trước, thật ra cô cảm thấy mình không cần được đút, nhưng Quý Thần Nham cứ luôn kiên trì nên cô chỉ có thể để mặc cho anh đút thôi.Chờ cô ăn xong thì anh mới đi ăn cơm.Vừa lúc mẹ chồng cũng ăn xong, đổi thành bà ấy ngồi cạnh giường trông chừng Khương Tuệ Ninh.Từ lúc sinh con đến giờ bà ấy còn chưa nói được chữ nào với Khương Tuệ Ninh, thấy cô hồi phục thì lại nhớ đến tiếng kêu lúc cô đang sinh trong phòng, trong mắt toàn là vẻ đau lòng.Bà ngồi cạnh giường cầm tay cô,”Ninh Ninh, vất vả cho con quá, chịu tội lớn như thế.”“Mẹ à, thật ra cũng chẳng chịu bao nhiêu tội, chỉ là giọng con kêu hơi to thôi.” Nói đến đây Khương Tuệ Ninh còn thấy hơi ngượng, mợ nói tiếng kêu của cô có thể truyền tới tòa nhà đối diện luôn.Nghiêm Bội Lan cười vỗ tay cô rồi nói: “Mẹ cũng là người từng sinh con, loại đau đớn ấy đúng là không dám nhớ lại.”Khương Tuệ Ninh là điển hình cho kiểu người sẹo lành thì quên đau, bây giờ nỗi sợ của cô với cơn đau đã sắp biến mất hết rồi,”Năm đó mẹ sinh Thần Nham ở trên chiến trường, chắc là sẽ thấy sợ hơn chứ.” Bên ngoài là lửa đạn liên miên, vừa đau vừa sợ, chồng còn không ở cạnh, mẹ chồng của cô đúng là quá dũng cảm.Nghiêm Bội Lan gật đầu,”Sợ chứ, sợ muốn chết luôn, lúc đó trong lòng mẹ oán trách cha Thần Nham lắm, tại sao lại không ở cạnh mẹ chứ, mẹ vừa sinh con vừa chửi đấy.”“Mẹ còn biết mắng người nữa à?” Khương Tuệ Ninh cảm thấy mẹ chồng là kiểu người tao nhã, sẽ không nói ra từ tục tĩu nào, càng không phải nhắc đến chuyện mắng người.Nghiêm Bội Lan nghiêm túc gật đầu,”Mắng chứ, nhưng mà mẹ chỉ mắng cha Thần Nham thôi.” Nói xong lại cảm thấy nói mấy lời này trước mặt con dâu thì ngại quá, cười che giấu.Khương Tuệ Ninh cũng cười theo, có thể thấy quan hệ của cha mẹ chồng rất tốt.Nhưng Quý Trung Đình đang ăn cơm đằng sau lại mất tự nhiên dưới ánh nhìn của con trai và cháu trai, ông ấy ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn hai người,”Nhìn cái gì mà nhìn, mau ăn cơm đi.”Người một nhà ăn cơm xong thì vây quanh nhau, bắt đầu tiến vào phân đoạn đặt tên cho em bé.“Thần Nham, các con đã đặt tên cho hai đứa bé chưa?”Khương Tuệ Ninh nghe mẹ chồng hỏi thế thì sực nhớ ra hình như tới giờ thì cô và Quý Thần Nham vẫn chưa từng thảo luận về tên của con.Tên cô đặt thì chắc không hay lắm, vậy nên cô cũng nhìn Quý Thần Nham.Tên của Quý Tử Thư là được ông nội Quý Trung Đình đặt cho, thật ra ông ấy cũng muốn đặt tên cho hai đứa cháu gái, nhưng ngặt nỗi con trai lại không cho mình cơ hội này, hỏi cũng chưa hỏi ông ấy bao giờ.Vậy thì ông ấy cũng không giành, nhìn con trai mình, thật sự muốn nhìn xem anh sẽ chuẩn bị tên gì hay.“Chọn xong rồi.” Quý Thần Nham đã chuẩn bị tên xong từ lâu.“Tên là gì?”Khương Tuệ Ninh khá tò mò.Cô biết đặc trưng ở thời đại này là đặt Hồng gì đó, Hoa gì đó, nhưng người nhà Quý Thần Nham chưa xuất hiện những cái tên ấy, thế nên cô tin chồng mình sẽ không đặt những cái tên như vậy, cũng rất yên tâm.“Chị gái tên Quý Tri Tâm, em gái tên Quý Tri Ý.”Tên thì dễ nghe đấy, nhưng mọi người đặt tên thường để ý đến ngụ ý, Nghiêm Bội Lan hỏi: “Tên này có ý nghĩa gì không?”
Khương Tuệ Ninh không ngủ lâu, lúc tỉnh lại thì vừa khéo đúng vào giờ cơm tối.
Quý Thần Nham vốn định để cha mẹ và Tử Thư về nhà ăn cơm, kết quả ai cũng không muốn đi, thế là chỉ đành đóng hộp toàn bộ thức ăn rồi mang tới đây.
Nếu ai cũng không muốn đi thì Nghiêm Bội Lan quyết định để Quý Trung Đình trở về lấy thức ăn, nhà cách bệnh viện ba Bộ cũng không xa, lái xe cả đường tới đây thì thức ăn vẫn còn nóng.
Mới dọn thức ăn xong thì Khương Tuệ Ninh đã tỉnh, cô vẫn ăn những món dễ hấp thu và tiêu hóa như cũ.
Dù sao dì Lưu cũng thay đổi món đa dạng để nấu cho cô.
Quý Thần Nham không ăn ngay mà đút cho Khương Tuệ Ninh trước, thật ra cô cảm thấy mình không cần được đút, nhưng Quý Thần Nham cứ luôn kiên trì nên cô chỉ có thể để mặc cho anh đút thôi.
Chờ cô ăn xong thì anh mới đi ăn cơm.
Vừa lúc mẹ chồng cũng ăn xong, đổi thành bà ấy ngồi cạnh giường trông chừng Khương Tuệ Ninh.
Từ lúc sinh con đến giờ bà ấy còn chưa nói được chữ nào với Khương Tuệ Ninh, thấy cô hồi phục thì lại nhớ đến tiếng kêu lúc cô đang sinh trong phòng, trong mắt toàn là vẻ đau lòng.
Bà ngồi cạnh giường cầm tay cô,”Ninh Ninh, vất vả cho con quá, chịu tội lớn như thế.”
“Mẹ à, thật ra cũng chẳng chịu bao nhiêu tội, chỉ là giọng con kêu hơi to thôi.” Nói đến đây Khương Tuệ Ninh còn thấy hơi ngượng, mợ nói tiếng kêu của cô có thể truyền tới tòa nhà đối diện luôn.
Nghiêm Bội Lan cười vỗ tay cô rồi nói: “Mẹ cũng là người từng sinh con, loại đau đớn ấy đúng là không dám nhớ lại.”
Khương Tuệ Ninh là điển hình cho kiểu người sẹo lành thì quên đau, bây giờ nỗi sợ của cô với cơn đau đã sắp biến mất hết rồi,”Năm đó mẹ sinh Thần Nham ở trên chiến trường, chắc là sẽ thấy sợ hơn chứ.” Bên ngoài là lửa đạn liên miên, vừa đau vừa sợ, chồng còn không ở cạnh, mẹ chồng của cô đúng là quá dũng cảm.
Nghiêm Bội Lan gật đầu,”Sợ chứ, sợ muốn chết luôn, lúc đó trong lòng mẹ oán trách cha Thần Nham lắm, tại sao lại không ở cạnh mẹ chứ, mẹ vừa sinh con vừa chửi đấy.”
“Mẹ còn biết mắng người nữa à?” Khương Tuệ Ninh cảm thấy mẹ chồng là kiểu người tao nhã, sẽ không nói ra từ tục tĩu nào, càng không phải nhắc đến chuyện mắng người.
Nghiêm Bội Lan nghiêm túc gật đầu,”Mắng chứ, nhưng mà mẹ chỉ mắng cha Thần Nham thôi.” Nói xong lại cảm thấy nói mấy lời này trước mặt con dâu thì ngại quá, cười che giấu.
Khương Tuệ Ninh cũng cười theo, có thể thấy quan hệ của cha mẹ chồng rất tốt.
Nhưng Quý Trung Đình đang ăn cơm đằng sau lại mất tự nhiên dưới ánh nhìn của con trai và cháu trai, ông ấy ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn hai người,”Nhìn cái gì mà nhìn, mau ăn cơm đi.”
Người một nhà ăn cơm xong thì vây quanh nhau, bắt đầu tiến vào phân đoạn đặt tên cho em bé.
“Thần Nham, các con đã đặt tên cho hai đứa bé chưa?”
Khương Tuệ Ninh nghe mẹ chồng hỏi thế thì sực nhớ ra hình như tới giờ thì cô và Quý Thần Nham vẫn chưa từng thảo luận về tên của con.
Tên cô đặt thì chắc không hay lắm, vậy nên cô cũng nhìn Quý Thần Nham.
Tên của Quý Tử Thư là được ông nội Quý Trung Đình đặt cho, thật ra ông ấy cũng muốn đặt tên cho hai đứa cháu gái, nhưng ngặt nỗi con trai lại không cho mình cơ hội này, hỏi cũng chưa hỏi ông ấy bao giờ.
Vậy thì ông ấy cũng không giành, nhìn con trai mình, thật sự muốn nhìn xem anh sẽ chuẩn bị tên gì hay.
“Chọn xong rồi.” Quý Thần Nham đã chuẩn bị tên xong từ lâu.
“Tên là gì?”
Khương Tuệ Ninh khá tò mò.
Cô biết đặc trưng ở thời đại này là đặt Hồng gì đó, Hoa gì đó, nhưng người nhà Quý Thần Nham chưa xuất hiện những cái tên ấy, thế nên cô tin chồng mình sẽ không đặt những cái tên như vậy, cũng rất yên tâm.
“Chị gái tên Quý Tri Tâm, em gái tên Quý Tri Ý.”
Tên thì dễ nghe đấy, nhưng mọi người đặt tên thường để ý đến ngụ ý, Nghiêm Bội Lan hỏi: “Tên này có ý nghĩa gì không?”
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Khương Tuệ Ninh không ngủ lâu, lúc tỉnh lại thì vừa khéo đúng vào giờ cơm tối.Quý Thần Nham vốn định để cha mẹ và Tử Thư về nhà ăn cơm, kết quả ai cũng không muốn đi, thế là chỉ đành đóng hộp toàn bộ thức ăn rồi mang tới đây.Nếu ai cũng không muốn đi thì Nghiêm Bội Lan quyết định để Quý Trung Đình trở về lấy thức ăn, nhà cách bệnh viện ba Bộ cũng không xa, lái xe cả đường tới đây thì thức ăn vẫn còn nóng.Mới dọn thức ăn xong thì Khương Tuệ Ninh đã tỉnh, cô vẫn ăn những món dễ hấp thu và tiêu hóa như cũ.Dù sao dì Lưu cũng thay đổi món đa dạng để nấu cho cô.Quý Thần Nham không ăn ngay mà đút cho Khương Tuệ Ninh trước, thật ra cô cảm thấy mình không cần được đút, nhưng Quý Thần Nham cứ luôn kiên trì nên cô chỉ có thể để mặc cho anh đút thôi.Chờ cô ăn xong thì anh mới đi ăn cơm.Vừa lúc mẹ chồng cũng ăn xong, đổi thành bà ấy ngồi cạnh giường trông chừng Khương Tuệ Ninh.Từ lúc sinh con đến giờ bà ấy còn chưa nói được chữ nào với Khương Tuệ Ninh, thấy cô hồi phục thì lại nhớ đến tiếng kêu lúc cô đang sinh trong phòng, trong mắt toàn là vẻ đau lòng.Bà ngồi cạnh giường cầm tay cô,”Ninh Ninh, vất vả cho con quá, chịu tội lớn như thế.”“Mẹ à, thật ra cũng chẳng chịu bao nhiêu tội, chỉ là giọng con kêu hơi to thôi.” Nói đến đây Khương Tuệ Ninh còn thấy hơi ngượng, mợ nói tiếng kêu của cô có thể truyền tới tòa nhà đối diện luôn.Nghiêm Bội Lan cười vỗ tay cô rồi nói: “Mẹ cũng là người từng sinh con, loại đau đớn ấy đúng là không dám nhớ lại.”Khương Tuệ Ninh là điển hình cho kiểu người sẹo lành thì quên đau, bây giờ nỗi sợ của cô với cơn đau đã sắp biến mất hết rồi,”Năm đó mẹ sinh Thần Nham ở trên chiến trường, chắc là sẽ thấy sợ hơn chứ.” Bên ngoài là lửa đạn liên miên, vừa đau vừa sợ, chồng còn không ở cạnh, mẹ chồng của cô đúng là quá dũng cảm.Nghiêm Bội Lan gật đầu,”Sợ chứ, sợ muốn chết luôn, lúc đó trong lòng mẹ oán trách cha Thần Nham lắm, tại sao lại không ở cạnh mẹ chứ, mẹ vừa sinh con vừa chửi đấy.”“Mẹ còn biết mắng người nữa à?” Khương Tuệ Ninh cảm thấy mẹ chồng là kiểu người tao nhã, sẽ không nói ra từ tục tĩu nào, càng không phải nhắc đến chuyện mắng người.Nghiêm Bội Lan nghiêm túc gật đầu,”Mắng chứ, nhưng mà mẹ chỉ mắng cha Thần Nham thôi.” Nói xong lại cảm thấy nói mấy lời này trước mặt con dâu thì ngại quá, cười che giấu.Khương Tuệ Ninh cũng cười theo, có thể thấy quan hệ của cha mẹ chồng rất tốt.Nhưng Quý Trung Đình đang ăn cơm đằng sau lại mất tự nhiên dưới ánh nhìn của con trai và cháu trai, ông ấy ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn hai người,”Nhìn cái gì mà nhìn, mau ăn cơm đi.”Người một nhà ăn cơm xong thì vây quanh nhau, bắt đầu tiến vào phân đoạn đặt tên cho em bé.“Thần Nham, các con đã đặt tên cho hai đứa bé chưa?”Khương Tuệ Ninh nghe mẹ chồng hỏi thế thì sực nhớ ra hình như tới giờ thì cô và Quý Thần Nham vẫn chưa từng thảo luận về tên của con.Tên cô đặt thì chắc không hay lắm, vậy nên cô cũng nhìn Quý Thần Nham.Tên của Quý Tử Thư là được ông nội Quý Trung Đình đặt cho, thật ra ông ấy cũng muốn đặt tên cho hai đứa cháu gái, nhưng ngặt nỗi con trai lại không cho mình cơ hội này, hỏi cũng chưa hỏi ông ấy bao giờ.Vậy thì ông ấy cũng không giành, nhìn con trai mình, thật sự muốn nhìn xem anh sẽ chuẩn bị tên gì hay.“Chọn xong rồi.” Quý Thần Nham đã chuẩn bị tên xong từ lâu.“Tên là gì?”Khương Tuệ Ninh khá tò mò.Cô biết đặc trưng ở thời đại này là đặt Hồng gì đó, Hoa gì đó, nhưng người nhà Quý Thần Nham chưa xuất hiện những cái tên ấy, thế nên cô tin chồng mình sẽ không đặt những cái tên như vậy, cũng rất yên tâm.“Chị gái tên Quý Tri Tâm, em gái tên Quý Tri Ý.”Tên thì dễ nghe đấy, nhưng mọi người đặt tên thường để ý đến ngụ ý, Nghiêm Bội Lan hỏi: “Tên này có ý nghĩa gì không?”