“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…
Chương 341
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… “Nhà máy của chúng tôi cũng không cần người làm việc vào ban đêm, hôm qua, trước khi khóa cửa cũng có người đi kiểm tra một lượt, chắc chắn rằng nhà máy không có ai mới khóa cửa, hơn nữa hôm qua lúc thím Ngô A Hoa tan làm là do chính tôi thấy thím ấy rời đi.”“Cô chính là giám đốc của nhà máy đó, cô nói nhìn thấy em gái tôi đi rồi à? Tôi còn đang muốn nói cô cố ý giữ nó ở lại đấy.”“Bà…”Sự vô lý của bà lão Ngô khiến Trương Thu tức giận nói không nên lời.Người như bà lão Ngô sẽ không quan tâm nhiều như vậy, bây giờ em gái của bà ta chính là người bị thương, còn bị nhốt bên trong nhà máy, đầu óc lại không rõ ràng lắm, dù sao bà ta nhất định đổ hết lỗi cho phía nhà máy.Bà ta không tin chuyện này có thể có thay đổi gì nữa, ngày hôm qua khi con nuôi của bà ta đưa người vào trong xưởng thì bà ta cũng ở bên cạnh, xung quanh không hề có người nào khác.Loại chuyện này cũng không có chứng cứ, người cũng đã bị thương rồi, chỉ cần bồi thường chút tiền thì sao chứ? Bà ta không thể hiểu những người trẻ tuổi này cứ đứng đây nói lung tung cái gì, cái nhà máy to như vậy vừa nhìn đã biết một năm kiếm được rất nhiều tiền, ngay cả điểm số công việc của những công nhân làm việc trong đó cũng nhiều hơn mấy điểm so với một ngày làm việc vất vả của một người đàn ông trưởng thành rồi.Nếu như không có tiền sao họ lại cho công nhân số điểm công cao như vậy chứ.Đều là người trong một tập thể, cô ta dựa vào đâu mà có thể đảm nhiệm chức vụ giám đốc.Khi họ đến xin đi làm thì đều phải bị yêu cầu cái này cái kia.“Tôi không quan tâm, nếu như người bị thương ở chỗ mấy người, lại còn làm việc trong nhà máy của các người thì dựa vào đâu mà không trả tiền bồi thường chứ, đồng chí công an, cậu phải đòi lại công bằng cho gia đình chúng tôi.”Cách la hét của bà lão Ngô đúng là có bài có bản, kể đủ loại khổ sở, nói cái gì mà cuộc sống của cả nhà họ đã khó khăn, số mệnh đứa em gái này của bà ta cũng không tốt, ba câu thì có hai câu ám chỉ người của nhà máy bắt nạt họ.Công an đứng ra an ủi người nhà, nói rằng sẽ điều tra làm rõ chuyện này.Lúc này Quý Tử Thư lén lút kéo tay áo của Khương Tuệ Ninh .Khương Tuệ Ninh nhìn cậu ấy một cái rồi đi theo cậu ấy ra chỗ góc cầu thang.Bây giờ bên trong đang rất hỗn loạn, bởi vì phòng bệnh ở trong góc, cho nên không ảnh hưởng đến người khác, bác sĩ cũng không đến can ngăn.Nhưng mà có công an ở đây, mấy người đó không dám xông lên đánh người, chỉ đứng đấy liên tục nói là do nhà máy bắt nạt những người không có văn hóa như bọn họ, nói chung là muốn bồi thường.“Sao thế?” Khương Tuệ Ninh hỏi.Quý Tử Thư nói: “Tôi cảm thấy người phụ nữ đang nằm trong phòng bệnh kia rất quen.”“Có phải đã gặp lúc tối qua không?” Khương Tố Ninh còn tưởng rằng Quý Tử Thư vẫn luôn sống ở Đông Thành, chỉ có khoảng thời gian trước mới đến đây, nếu như cậu ấy cảm thấy quen mặt thì có lẽ là do gặp người đó ở chỗ nào gần nhà máy?Cô nhớ tối hôm qua bản thân quá bận rộn, lúc Quý Tử Thư đến đón cô thì cũng đã khuya lắm rồi, cậu ấy đi đường tắt đến nhà máy, trí nhớ của cậu ấy vẫn luôn rất tốt, nhỡ đâu đã nhìn thấy gì đó?Quý Tử Thư lắc đầu nói: “Tôi chưa từng ở chỗ này gặp được bà ấy, tôi cảm thấy khuôn mặt của bà ấy rất quen thuộc, luôn cảm giác như đã từng nhìn thấy bà ấy ở đâu rồi, nhưng lại không thể nhớ ra được.”“Không sao đâu, không nhớ ra thì thôi, bọn họ rõ ràng đang muốn tống tiền, nếu như bọn họ dám vào xưởng trái phép, công an nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
“Nhà máy của chúng tôi cũng không cần người làm việc vào ban đêm, hôm qua, trước khi khóa cửa cũng có người đi kiểm tra một lượt, chắc chắn rằng nhà máy không có ai mới khóa cửa, hơn nữa hôm qua lúc thím Ngô A Hoa tan làm là do chính tôi thấy thím ấy rời đi.”
“Cô chính là giám đốc của nhà máy đó, cô nói nhìn thấy em gái tôi đi rồi à? Tôi còn đang muốn nói cô cố ý giữ nó ở lại đấy.”
“Bà…”
Sự vô lý của bà lão Ngô khiến Trương Thu tức giận nói không nên lời.
Người như bà lão Ngô sẽ không quan tâm nhiều như vậy, bây giờ em gái của bà ta chính là người bị thương, còn bị nhốt bên trong nhà máy, đầu óc lại không rõ ràng lắm, dù sao bà ta nhất định đổ hết lỗi cho phía nhà máy.
Bà ta không tin chuyện này có thể có thay đổi gì nữa, ngày hôm qua khi con nuôi của bà ta đưa người vào trong xưởng thì bà ta cũng ở bên cạnh, xung quanh không hề có người nào khác.
Loại chuyện này cũng không có chứng cứ, người cũng đã bị thương rồi, chỉ cần bồi thường chút tiền thì sao chứ? Bà ta không thể hiểu những người trẻ tuổi này cứ đứng đây nói lung tung cái gì, cái nhà máy to như vậy vừa nhìn đã biết một năm kiếm được rất nhiều tiền, ngay cả điểm số công việc của những công nhân làm việc trong đó cũng nhiều hơn mấy điểm so với một ngày làm việc vất vả của một người đàn ông trưởng thành rồi.
Nếu như không có tiền sao họ lại cho công nhân số điểm công cao như vậy chứ.
Đều là người trong một tập thể, cô ta dựa vào đâu mà có thể đảm nhiệm chức vụ giám đốc.
Khi họ đến xin đi làm thì đều phải bị yêu cầu cái này cái kia.
“Tôi không quan tâm, nếu như người bị thương ở chỗ mấy người, lại còn làm việc trong nhà máy của các người thì dựa vào đâu mà không trả tiền bồi thường chứ, đồng chí công an, cậu phải đòi lại công bằng cho gia đình chúng tôi.”
Cách la hét của bà lão Ngô đúng là có bài có bản, kể đủ loại khổ sở, nói cái gì mà cuộc sống của cả nhà họ đã khó khăn, số mệnh đứa em gái này của bà ta cũng không tốt, ba câu thì có hai câu ám chỉ người của nhà máy bắt nạt họ.
Công an đứng ra an ủi người nhà, nói rằng sẽ điều tra làm rõ chuyện này.
Lúc này Quý Tử Thư lén lút kéo tay áo của Khương Tuệ Ninh .
Khương Tuệ Ninh nhìn cậu ấy một cái rồi đi theo cậu ấy ra chỗ góc cầu thang.
Bây giờ bên trong đang rất hỗn loạn, bởi vì phòng bệnh ở trong góc, cho nên không ảnh hưởng đến người khác, bác sĩ cũng không đến can ngăn.
Nhưng mà có công an ở đây, mấy người đó không dám xông lên đánh người, chỉ đứng đấy liên tục nói là do nhà máy bắt nạt những người không có văn hóa như bọn họ, nói chung là muốn bồi thường.
“Sao thế?” Khương Tuệ Ninh hỏi.
Quý Tử Thư nói: “Tôi cảm thấy người phụ nữ đang nằm trong phòng bệnh kia rất quen.”
“Có phải đã gặp lúc tối qua không?” Khương Tố Ninh còn tưởng rằng Quý Tử Thư vẫn luôn sống ở Đông Thành, chỉ có khoảng thời gian trước mới đến đây, nếu như cậu ấy cảm thấy quen mặt thì có lẽ là do gặp người đó ở chỗ nào gần nhà máy?
Cô nhớ tối hôm qua bản thân quá bận rộn, lúc Quý Tử Thư đến đón cô thì cũng đã khuya lắm rồi, cậu ấy đi đường tắt đến nhà máy, trí nhớ của cậu ấy vẫn luôn rất tốt, nhỡ đâu đã nhìn thấy gì đó?
Quý Tử Thư lắc đầu nói: “Tôi chưa từng ở chỗ này gặp được bà ấy, tôi cảm thấy khuôn mặt của bà ấy rất quen thuộc, luôn cảm giác như đã từng nhìn thấy bà ấy ở đâu rồi, nhưng lại không thể nhớ ra được.”
“Không sao đâu, không nhớ ra thì thôi, bọn họ rõ ràng đang muốn tống tiền, nếu như bọn họ dám vào xưởng trái phép, công an nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… “Nhà máy của chúng tôi cũng không cần người làm việc vào ban đêm, hôm qua, trước khi khóa cửa cũng có người đi kiểm tra một lượt, chắc chắn rằng nhà máy không có ai mới khóa cửa, hơn nữa hôm qua lúc thím Ngô A Hoa tan làm là do chính tôi thấy thím ấy rời đi.”“Cô chính là giám đốc của nhà máy đó, cô nói nhìn thấy em gái tôi đi rồi à? Tôi còn đang muốn nói cô cố ý giữ nó ở lại đấy.”“Bà…”Sự vô lý của bà lão Ngô khiến Trương Thu tức giận nói không nên lời.Người như bà lão Ngô sẽ không quan tâm nhiều như vậy, bây giờ em gái của bà ta chính là người bị thương, còn bị nhốt bên trong nhà máy, đầu óc lại không rõ ràng lắm, dù sao bà ta nhất định đổ hết lỗi cho phía nhà máy.Bà ta không tin chuyện này có thể có thay đổi gì nữa, ngày hôm qua khi con nuôi của bà ta đưa người vào trong xưởng thì bà ta cũng ở bên cạnh, xung quanh không hề có người nào khác.Loại chuyện này cũng không có chứng cứ, người cũng đã bị thương rồi, chỉ cần bồi thường chút tiền thì sao chứ? Bà ta không thể hiểu những người trẻ tuổi này cứ đứng đây nói lung tung cái gì, cái nhà máy to như vậy vừa nhìn đã biết một năm kiếm được rất nhiều tiền, ngay cả điểm số công việc của những công nhân làm việc trong đó cũng nhiều hơn mấy điểm so với một ngày làm việc vất vả của một người đàn ông trưởng thành rồi.Nếu như không có tiền sao họ lại cho công nhân số điểm công cao như vậy chứ.Đều là người trong một tập thể, cô ta dựa vào đâu mà có thể đảm nhiệm chức vụ giám đốc.Khi họ đến xin đi làm thì đều phải bị yêu cầu cái này cái kia.“Tôi không quan tâm, nếu như người bị thương ở chỗ mấy người, lại còn làm việc trong nhà máy của các người thì dựa vào đâu mà không trả tiền bồi thường chứ, đồng chí công an, cậu phải đòi lại công bằng cho gia đình chúng tôi.”Cách la hét của bà lão Ngô đúng là có bài có bản, kể đủ loại khổ sở, nói cái gì mà cuộc sống của cả nhà họ đã khó khăn, số mệnh đứa em gái này của bà ta cũng không tốt, ba câu thì có hai câu ám chỉ người của nhà máy bắt nạt họ.Công an đứng ra an ủi người nhà, nói rằng sẽ điều tra làm rõ chuyện này.Lúc này Quý Tử Thư lén lút kéo tay áo của Khương Tuệ Ninh .Khương Tuệ Ninh nhìn cậu ấy một cái rồi đi theo cậu ấy ra chỗ góc cầu thang.Bây giờ bên trong đang rất hỗn loạn, bởi vì phòng bệnh ở trong góc, cho nên không ảnh hưởng đến người khác, bác sĩ cũng không đến can ngăn.Nhưng mà có công an ở đây, mấy người đó không dám xông lên đánh người, chỉ đứng đấy liên tục nói là do nhà máy bắt nạt những người không có văn hóa như bọn họ, nói chung là muốn bồi thường.“Sao thế?” Khương Tuệ Ninh hỏi.Quý Tử Thư nói: “Tôi cảm thấy người phụ nữ đang nằm trong phòng bệnh kia rất quen.”“Có phải đã gặp lúc tối qua không?” Khương Tố Ninh còn tưởng rằng Quý Tử Thư vẫn luôn sống ở Đông Thành, chỉ có khoảng thời gian trước mới đến đây, nếu như cậu ấy cảm thấy quen mặt thì có lẽ là do gặp người đó ở chỗ nào gần nhà máy?Cô nhớ tối hôm qua bản thân quá bận rộn, lúc Quý Tử Thư đến đón cô thì cũng đã khuya lắm rồi, cậu ấy đi đường tắt đến nhà máy, trí nhớ của cậu ấy vẫn luôn rất tốt, nhỡ đâu đã nhìn thấy gì đó?Quý Tử Thư lắc đầu nói: “Tôi chưa từng ở chỗ này gặp được bà ấy, tôi cảm thấy khuôn mặt của bà ấy rất quen thuộc, luôn cảm giác như đã từng nhìn thấy bà ấy ở đâu rồi, nhưng lại không thể nhớ ra được.”“Không sao đâu, không nhớ ra thì thôi, bọn họ rõ ràng đang muốn tống tiền, nếu như bọn họ dám vào xưởng trái phép, công an nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”