Tác giả:

Mùa hè năm 1970, lượng mưa đổ xuống nhiều hơn hẳn so với năm ngoái. Đêm qua, thành Nam lại đón một trận mưa lớn kéo dài suốt cả đêm, đến tận rạng sáng mới chịu dứt. Sau cơn mưa, bầu không khí trở nên mát mẻ, cây ngô đồng trong khuôn viên Đại học Nam Thành như được gột rửa, xanh tươi một cách lạ thường, lá non rung rinh trong gió sớm, từng giọt nước còn đọng lại khẽ trượt xuống, lấp lánh dưới ánh dương vừa lên. Chỉ tiếc, quãng sân trường từng náo nhiệt nay lại vắng vẻ hiu quạnh. Vài năm trước, trường bắt đầu tạm dừng tuyển sinh đối ngoại, từ đó trong khuôn viên dần thiếu vắng tiếng cười nói, bóng dáng sinh viên cũng thưa thớt hơn, khiến nơi đây như già đi một nhịp, chỉ còn hàng cây vẫn âm thầm chứng kiến tháng năm đổi thay. “Tuấn Khanh.” Phương Tuấn Khanh vừa từ văn phòng Bộ Chính trị bước ra thì đã thấy Chu Thừa Khang đang đứng chờ. Người đồng sự già, tóc hoa râm, mặc chiếc áo bông xanh sẫm sờn vai, thấy ông liền bước nhanh tới, sóng vai đi cùng, hạ giọng hỏi một câu: “Có người tìm…

Chương 435

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái KhíTác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa hè năm 1970, lượng mưa đổ xuống nhiều hơn hẳn so với năm ngoái. Đêm qua, thành Nam lại đón một trận mưa lớn kéo dài suốt cả đêm, đến tận rạng sáng mới chịu dứt. Sau cơn mưa, bầu không khí trở nên mát mẻ, cây ngô đồng trong khuôn viên Đại học Nam Thành như được gột rửa, xanh tươi một cách lạ thường, lá non rung rinh trong gió sớm, từng giọt nước còn đọng lại khẽ trượt xuống, lấp lánh dưới ánh dương vừa lên. Chỉ tiếc, quãng sân trường từng náo nhiệt nay lại vắng vẻ hiu quạnh. Vài năm trước, trường bắt đầu tạm dừng tuyển sinh đối ngoại, từ đó trong khuôn viên dần thiếu vắng tiếng cười nói, bóng dáng sinh viên cũng thưa thớt hơn, khiến nơi đây như già đi một nhịp, chỉ còn hàng cây vẫn âm thầm chứng kiến tháng năm đổi thay. “Tuấn Khanh.” Phương Tuấn Khanh vừa từ văn phòng Bộ Chính trị bước ra thì đã thấy Chu Thừa Khang đang đứng chờ. Người đồng sự già, tóc hoa râm, mặc chiếc áo bông xanh sẫm sờn vai, thấy ông liền bước nhanh tới, sóng vai đi cùng, hạ giọng hỏi một câu: “Có người tìm…  Sau khi bước vào giai đoạn công tác khẩn trương, Phương Tri Ý cùng Từ tỷ cũng không còn thời gian rảnh rỗi để tán gẫu. Đến ngày thứ năm, các thủ trưởng từ trên xuống cũng đã có mặt. Bùi Minh Tuyên nghe tin, vốn định gặp con dâu, nhưng biết cô vẫn luôn bận rộn trong căn cứ Thí Phi nên đành tạm gác lại ý định.Bùi Từ biết cha đến, chỉ có vài tiếng đồng hồ rảnh rỗi anh vẫn nghe "tuân" theo mệnh lệnh của vợ, đi vấn an lão cha. Tuy một mình anh xuất hiện, song trên thực tế cũng đại diện cho vợ mình. Vừa hay, vài vị lãnh đạo từ Bắc Kinh cũng đang ở đó, họ đều quen biết Bùi Từ nên cũng nhân cơ hội ôn chuyện cùng anh.Chủ đề câu chuyện nhanh chóng chuyển sang Phương Tri Ý. Vương Tổng Tư Lệnh có mối quan hệ tốt với Bùi Minh Tuyên. Nghe xong thành tựu mấy năm nay của Phương Tri Ý, ông vỗ vai Bùi Từ: "Tiểu Bùi có phúc lớn. Vợ cậu tài giỏi như vậy, ha ha ha. Chuyến bay thử nghiệm lần này thành công, e rằng các căn cứ không quân đều sẽ vui mừng khôn xiết. Sau này chúng ta cũng có thể ngẩng mặt lên được rồi."Trước đây, khi nhận nhiệm vụ thiết kế chiếc “Hồng Tinh”, Phương Tri Ý đã rơi vào hoàn cảnh vô cùng gian nan. Tài liệu thiếu thốn, nhân lực hạn chế, áp lực nặng nề về kinh phí, thế nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.  Bằng sự kiên trì và trí tuệ, cuối cùng cô đã chế tạo thành công mẫu máy b** ch**n đ** kiêm ném bom đầu tiên, để rồi hôm nay mới có thể có chuyến thử bay lịch sử này. Chuyện này, Bùi Từ cũng được "thơm lây" nhờ vợ.Nghe Vương Tổng Tư Lệnh khen ngợi vợ mình, Bùi Từ vô cùng tự hào."Vợ tôi đúng là rất xuất sắc. Hy vọng thành công lần này sẽ khiến các vị lãnh đạo nghĩ đến những nỗ lực của cô ấy khi phê duyệt kinh phí sau này.""Ha ha ha... Lão Bùi, không hổ danh là con trai ông. Thương vợ rốt cuộc là có di truyền!" Ngày trước, các lãnh đạo lớn còn thường lấy Bùi Minh Tuyên ra trêu chọc. Giờ xem ra, lời nói ấy quả có lý, con trai ông cũng được chân truyền rồi.Lời nói đó khiến mọi người cười ầm lên. Bùi Minh Tuyên đã quen với chuyện này. Tuy nhiên, khi cuộc nói chuyện kết thúc, ông vẫn dặn dò con trai: "Thương vợ không mất mặt, con đừng để ý người khác nói gì." Những người bạn già đó chỉ trêu đùa thôi. Nhưng ông biết nhiều người vẫn lén lút bàn tán, nói ông là đàn ông mà lại sợ vợ, chẳng có tiền đồ gì. Bùi Minh Tuyên không bận tâm.Nhưng ông lo con trai còn trẻ, không quen nghe những lời đó. Con dâu thực sự rất ưu tú, ông sợ con trai nghe nhiều sẽ sinh ra khúc mắc.Bùi Từ nghe bố nói, đáp lại: "Dạng Dạng xuất sắc, luôn chiến đấu ở tiền tuyến vì Tổ quốc. Cô ấy xứng đáng nhận được tất cả sự tôn trọng của con. Con sẽ không bao giờ cảm thấy mất mặt."Lời Bùi Từ nói khiến Bùi Minh Tuyên gật đầu đầy mãn nguyện. Ông thầm nghĩ, đúng là con trai của ông, một người đàn ông có thể gánh vác việc lớn và cũng biết cách bảo vệ vợ con. Sự trưởng thành của con trai trên cả phương diện công việc lẫn đời sống riêng tư khiến ông hoàn toàn yên tâm.Sau khi trao đổi xong xuôi chuyện gia đình, cả hai lại quay về với công việc. Với những nhiệm vụ quân sự, Bùi Từ chưa bao giờ làm cha mình phải bận tâm. Cuộc gặp mặt ngắn ngủi, Bùi Minh Tuyên đã thấy an lòng về mọi mặt. Bùi Từ còn nhiều việc phải lo, sau khi thăm bố xong thì vội vã quay về căn cứ thử bay.Là người trực tiếp thực hiện chuyến bay thử nghiệm đầu tiên, anh phải chuẩn bị kỹ càng để đón chào ngày trọng đại đó. Mấy ngày nay, dù hai vợ chồng ở chung một căn cứ, nhưng gần như không thể gặp mặt nhau.Và rồi, đúng ba ngày sau, khoảnh khắc lịch sử cuối cùng cũng điểm. Sáng sớm, hàng ngàn cán bộ, chiến sĩ cùng các nhà khoa học đã dồn về hai bên đường băng của căn cứ thử bay. Trên gương mặt ai nấy đều ánh lên sự căng thẳng xen lẫn kỳ vọng. Cái rét buốt như cắt da không thể dập tắt ngọn lửa chờ đợi đang rực cháy trong lòng mỗi người.Chiếc xe chở các vị chỉ huy lăn bánh tiến vào, bánh xe nghiền nát mặt đường băng lạnh cứng. Ngay sau đó, một quả pháo hiệu màu xanh lá bay vút lên, nổ tung trên bầu trời, như mở màn cho giây phút quyết định. Các chỉ huy lần lượt tiến vào phòng điều khiển, ánh mắt ai cũng chăm chú, nghiêm nghị đến mức không ai dám thở mạnh.Phương Tri Ý – tổng thiết kế sư của dự án – không ở lại phòng điều khiển. Cô đích thân ra tận đường băng, đứng trước máy bay, tiễn Bùi Từ lên chuyến bay mang tính định mệnh. Giữa tiếng gió rít, hai người lặng lẽ nhìn nhau. Không một lời thừa thãi, chỉ có sự căng thẳng và hồi hộp chất chứa trong ánh mắt.Cuối cùng, chính Phương Tri Ý phá vỡ sự im lặng ấy. Cô ngẩng đầu, giọng run khẽ nhưng từng chữ vẫn dứt khoát:“Đội trưởng Bùi… xin anh hãy yên tâm. Bản thiết kế của chúng tôi nhất định sẽ đưa anh an toàn trở về.”Ánh mắt cô sáng lên, vừa là niềm tin sắt đá của một nhà khoa học, nhưng giọng nói lại ẩn chứa nỗi nghẹn ngào của một người vợ. 

 

Sau khi bước vào giai đoạn công tác khẩn trương, Phương Tri Ý cùng Từ tỷ cũng không còn thời gian rảnh rỗi để tán gẫu. Đến ngày thứ năm, các thủ trưởng từ trên xuống cũng đã có mặt. Bùi Minh Tuyên nghe tin, vốn định gặp con dâu, nhưng biết cô vẫn luôn bận rộn trong căn cứ Thí Phi nên đành tạm gác lại ý định.

Bùi Từ biết cha đến, chỉ có vài tiếng đồng hồ rảnh rỗi anh vẫn nghe "tuân" theo mệnh lệnh của vợ, đi vấn an lão cha. Tuy một mình anh xuất hiện, song trên thực tế cũng đại diện cho vợ mình. Vừa hay, vài vị lãnh đạo từ Bắc Kinh cũng đang ở đó, họ đều quen biết Bùi Từ nên cũng nhân cơ hội ôn chuyện cùng anh.

Chủ đề câu chuyện nhanh chóng chuyển sang Phương Tri Ý. Vương Tổng Tư Lệnh có mối quan hệ tốt với Bùi Minh Tuyên. Nghe xong thành tựu mấy năm nay của Phương Tri Ý, ông vỗ vai Bùi Từ: "Tiểu Bùi có phúc lớn. Vợ cậu tài giỏi như vậy, ha ha ha. Chuyến bay thử nghiệm lần này thành công, e rằng các căn cứ không quân đều sẽ vui mừng khôn xiết. Sau này chúng ta cũng có thể ngẩng mặt lên được rồi."

Trước đây, khi nhận nhiệm vụ thiết kế chiếc “Hồng Tinh”, Phương Tri Ý đã rơi vào hoàn cảnh vô cùng gian nan. Tài liệu thiếu thốn, nhân lực hạn chế, áp lực nặng nề về kinh phí, thế nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.  Bằng sự kiên trì và trí tuệ, cuối cùng cô đã chế tạo thành công mẫu máy b** ch**n đ** kiêm ném bom đầu tiên, để rồi hôm nay mới có thể có chuyến thử bay lịch sử này. Chuyện này, Bùi Từ cũng được "thơm lây" nhờ vợ.

Nghe Vương Tổng Tư Lệnh khen ngợi vợ mình, Bùi Từ vô cùng tự hào.

"Vợ tôi đúng là rất xuất sắc. Hy vọng thành công lần này sẽ khiến các vị lãnh đạo nghĩ đến những nỗ lực của cô ấy khi phê duyệt kinh phí sau này."

"Ha ha ha... Lão Bùi, không hổ danh là con trai ông. Thương vợ rốt cuộc là có di truyền!" Ngày trước, các lãnh đạo lớn còn thường lấy Bùi Minh Tuyên ra trêu chọc. Giờ xem ra, lời nói ấy quả có lý, con trai ông cũng được chân truyền rồi.

Lời nói đó khiến mọi người cười ầm lên. Bùi Minh Tuyên đã quen với chuyện này. Tuy nhiên, khi cuộc nói chuyện kết thúc, ông vẫn dặn dò con trai: "Thương vợ không mất mặt, con đừng để ý người khác nói gì." Những người bạn già đó chỉ trêu đùa thôi. Nhưng ông biết nhiều người vẫn lén lút bàn tán, nói ông là đàn ông mà lại sợ vợ, chẳng có tiền đồ gì. Bùi Minh Tuyên không bận tâm.

Nhưng ông lo con trai còn trẻ, không quen nghe những lời đó. Con dâu thực sự rất ưu tú, ông sợ con trai nghe nhiều sẽ sinh ra khúc mắc.

Bùi Từ nghe bố nói, đáp lại: "Dạng Dạng xuất sắc, luôn chiến đấu ở tiền tuyến vì Tổ quốc. Cô ấy xứng đáng nhận được tất cả sự tôn trọng của con. Con sẽ không bao giờ cảm thấy mất mặt."

Lời Bùi Từ nói khiến Bùi Minh Tuyên gật đầu đầy mãn nguyện. Ông thầm nghĩ, đúng là con trai của ông, một người đàn ông có thể gánh vác việc lớn và cũng biết cách bảo vệ vợ con. Sự trưởng thành của con trai trên cả phương diện công việc lẫn đời sống riêng tư khiến ông hoàn toàn yên tâm.

Sau khi trao đổi xong xuôi chuyện gia đình, cả hai lại quay về với công việc. Với những nhiệm vụ quân sự, Bùi Từ chưa bao giờ làm cha mình phải bận tâm. Cuộc gặp mặt ngắn ngủi, Bùi Minh Tuyên đã thấy an lòng về mọi mặt. Bùi Từ còn nhiều việc phải lo, sau khi thăm bố xong thì vội vã quay về căn cứ thử bay.

Là người trực tiếp thực hiện chuyến bay thử nghiệm đầu tiên, anh phải chuẩn bị kỹ càng để đón chào ngày trọng đại đó. Mấy ngày nay, dù hai vợ chồng ở chung một căn cứ, nhưng gần như không thể gặp mặt nhau.

Và rồi, đúng ba ngày sau, khoảnh khắc lịch sử cuối cùng cũng điểm. Sáng sớm, hàng ngàn cán bộ, chiến sĩ cùng các nhà khoa học đã dồn về hai bên đường băng của căn cứ thử bay. Trên gương mặt ai nấy đều ánh lên sự căng thẳng xen lẫn kỳ vọng. Cái rét buốt như cắt da không thể dập tắt ngọn lửa chờ đợi đang rực cháy trong lòng mỗi người.

Chiếc xe chở các vị chỉ huy lăn bánh tiến vào, bánh xe nghiền nát mặt đường băng lạnh cứng. Ngay sau đó, một quả pháo hiệu màu xanh lá bay vút lên, nổ tung trên bầu trời, như mở màn cho giây phút quyết định. Các chỉ huy lần lượt tiến vào phòng điều khiển, ánh mắt ai cũng chăm chú, nghiêm nghị đến mức không ai dám thở mạnh.

Phương Tri Ý – tổng thiết kế sư của dự án – không ở lại phòng điều khiển. Cô đích thân ra tận đường băng, đứng trước máy bay, tiễn Bùi Từ lên chuyến bay mang tính định mệnh. Giữa tiếng gió rít, hai người lặng lẽ nhìn nhau. Không một lời thừa thãi, chỉ có sự căng thẳng và hồi hộp chất chứa trong ánh mắt.

Cuối cùng, chính Phương Tri Ý phá vỡ sự im lặng ấy. Cô ngẩng đầu, giọng run khẽ nhưng từng chữ vẫn dứt khoát:

“Đội trưởng Bùi… xin anh hãy yên tâm. Bản thiết kế của chúng tôi nhất định sẽ đưa anh an toàn trở về.”

Ánh mắt cô sáng lên, vừa là niềm tin sắt đá của một nhà khoa học, nhưng giọng nói lại ẩn chứa nỗi nghẹn ngào của một người vợ.

 

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái KhíTác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa hè năm 1970, lượng mưa đổ xuống nhiều hơn hẳn so với năm ngoái. Đêm qua, thành Nam lại đón một trận mưa lớn kéo dài suốt cả đêm, đến tận rạng sáng mới chịu dứt. Sau cơn mưa, bầu không khí trở nên mát mẻ, cây ngô đồng trong khuôn viên Đại học Nam Thành như được gột rửa, xanh tươi một cách lạ thường, lá non rung rinh trong gió sớm, từng giọt nước còn đọng lại khẽ trượt xuống, lấp lánh dưới ánh dương vừa lên. Chỉ tiếc, quãng sân trường từng náo nhiệt nay lại vắng vẻ hiu quạnh. Vài năm trước, trường bắt đầu tạm dừng tuyển sinh đối ngoại, từ đó trong khuôn viên dần thiếu vắng tiếng cười nói, bóng dáng sinh viên cũng thưa thớt hơn, khiến nơi đây như già đi một nhịp, chỉ còn hàng cây vẫn âm thầm chứng kiến tháng năm đổi thay. “Tuấn Khanh.” Phương Tuấn Khanh vừa từ văn phòng Bộ Chính trị bước ra thì đã thấy Chu Thừa Khang đang đứng chờ. Người đồng sự già, tóc hoa râm, mặc chiếc áo bông xanh sẫm sờn vai, thấy ông liền bước nhanh tới, sóng vai đi cùng, hạ giọng hỏi một câu: “Có người tìm…  Sau khi bước vào giai đoạn công tác khẩn trương, Phương Tri Ý cùng Từ tỷ cũng không còn thời gian rảnh rỗi để tán gẫu. Đến ngày thứ năm, các thủ trưởng từ trên xuống cũng đã có mặt. Bùi Minh Tuyên nghe tin, vốn định gặp con dâu, nhưng biết cô vẫn luôn bận rộn trong căn cứ Thí Phi nên đành tạm gác lại ý định.Bùi Từ biết cha đến, chỉ có vài tiếng đồng hồ rảnh rỗi anh vẫn nghe "tuân" theo mệnh lệnh của vợ, đi vấn an lão cha. Tuy một mình anh xuất hiện, song trên thực tế cũng đại diện cho vợ mình. Vừa hay, vài vị lãnh đạo từ Bắc Kinh cũng đang ở đó, họ đều quen biết Bùi Từ nên cũng nhân cơ hội ôn chuyện cùng anh.Chủ đề câu chuyện nhanh chóng chuyển sang Phương Tri Ý. Vương Tổng Tư Lệnh có mối quan hệ tốt với Bùi Minh Tuyên. Nghe xong thành tựu mấy năm nay của Phương Tri Ý, ông vỗ vai Bùi Từ: "Tiểu Bùi có phúc lớn. Vợ cậu tài giỏi như vậy, ha ha ha. Chuyến bay thử nghiệm lần này thành công, e rằng các căn cứ không quân đều sẽ vui mừng khôn xiết. Sau này chúng ta cũng có thể ngẩng mặt lên được rồi."Trước đây, khi nhận nhiệm vụ thiết kế chiếc “Hồng Tinh”, Phương Tri Ý đã rơi vào hoàn cảnh vô cùng gian nan. Tài liệu thiếu thốn, nhân lực hạn chế, áp lực nặng nề về kinh phí, thế nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.  Bằng sự kiên trì và trí tuệ, cuối cùng cô đã chế tạo thành công mẫu máy b** ch**n đ** kiêm ném bom đầu tiên, để rồi hôm nay mới có thể có chuyến thử bay lịch sử này. Chuyện này, Bùi Từ cũng được "thơm lây" nhờ vợ.Nghe Vương Tổng Tư Lệnh khen ngợi vợ mình, Bùi Từ vô cùng tự hào."Vợ tôi đúng là rất xuất sắc. Hy vọng thành công lần này sẽ khiến các vị lãnh đạo nghĩ đến những nỗ lực của cô ấy khi phê duyệt kinh phí sau này.""Ha ha ha... Lão Bùi, không hổ danh là con trai ông. Thương vợ rốt cuộc là có di truyền!" Ngày trước, các lãnh đạo lớn còn thường lấy Bùi Minh Tuyên ra trêu chọc. Giờ xem ra, lời nói ấy quả có lý, con trai ông cũng được chân truyền rồi.Lời nói đó khiến mọi người cười ầm lên. Bùi Minh Tuyên đã quen với chuyện này. Tuy nhiên, khi cuộc nói chuyện kết thúc, ông vẫn dặn dò con trai: "Thương vợ không mất mặt, con đừng để ý người khác nói gì." Những người bạn già đó chỉ trêu đùa thôi. Nhưng ông biết nhiều người vẫn lén lút bàn tán, nói ông là đàn ông mà lại sợ vợ, chẳng có tiền đồ gì. Bùi Minh Tuyên không bận tâm.Nhưng ông lo con trai còn trẻ, không quen nghe những lời đó. Con dâu thực sự rất ưu tú, ông sợ con trai nghe nhiều sẽ sinh ra khúc mắc.Bùi Từ nghe bố nói, đáp lại: "Dạng Dạng xuất sắc, luôn chiến đấu ở tiền tuyến vì Tổ quốc. Cô ấy xứng đáng nhận được tất cả sự tôn trọng của con. Con sẽ không bao giờ cảm thấy mất mặt."Lời Bùi Từ nói khiến Bùi Minh Tuyên gật đầu đầy mãn nguyện. Ông thầm nghĩ, đúng là con trai của ông, một người đàn ông có thể gánh vác việc lớn và cũng biết cách bảo vệ vợ con. Sự trưởng thành của con trai trên cả phương diện công việc lẫn đời sống riêng tư khiến ông hoàn toàn yên tâm.Sau khi trao đổi xong xuôi chuyện gia đình, cả hai lại quay về với công việc. Với những nhiệm vụ quân sự, Bùi Từ chưa bao giờ làm cha mình phải bận tâm. Cuộc gặp mặt ngắn ngủi, Bùi Minh Tuyên đã thấy an lòng về mọi mặt. Bùi Từ còn nhiều việc phải lo, sau khi thăm bố xong thì vội vã quay về căn cứ thử bay.Là người trực tiếp thực hiện chuyến bay thử nghiệm đầu tiên, anh phải chuẩn bị kỹ càng để đón chào ngày trọng đại đó. Mấy ngày nay, dù hai vợ chồng ở chung một căn cứ, nhưng gần như không thể gặp mặt nhau.Và rồi, đúng ba ngày sau, khoảnh khắc lịch sử cuối cùng cũng điểm. Sáng sớm, hàng ngàn cán bộ, chiến sĩ cùng các nhà khoa học đã dồn về hai bên đường băng của căn cứ thử bay. Trên gương mặt ai nấy đều ánh lên sự căng thẳng xen lẫn kỳ vọng. Cái rét buốt như cắt da không thể dập tắt ngọn lửa chờ đợi đang rực cháy trong lòng mỗi người.Chiếc xe chở các vị chỉ huy lăn bánh tiến vào, bánh xe nghiền nát mặt đường băng lạnh cứng. Ngay sau đó, một quả pháo hiệu màu xanh lá bay vút lên, nổ tung trên bầu trời, như mở màn cho giây phút quyết định. Các chỉ huy lần lượt tiến vào phòng điều khiển, ánh mắt ai cũng chăm chú, nghiêm nghị đến mức không ai dám thở mạnh.Phương Tri Ý – tổng thiết kế sư của dự án – không ở lại phòng điều khiển. Cô đích thân ra tận đường băng, đứng trước máy bay, tiễn Bùi Từ lên chuyến bay mang tính định mệnh. Giữa tiếng gió rít, hai người lặng lẽ nhìn nhau. Không một lời thừa thãi, chỉ có sự căng thẳng và hồi hộp chất chứa trong ánh mắt.Cuối cùng, chính Phương Tri Ý phá vỡ sự im lặng ấy. Cô ngẩng đầu, giọng run khẽ nhưng từng chữ vẫn dứt khoát:“Đội trưởng Bùi… xin anh hãy yên tâm. Bản thiết kế của chúng tôi nhất định sẽ đưa anh an toàn trở về.”Ánh mắt cô sáng lên, vừa là niềm tin sắt đá của một nhà khoa học, nhưng giọng nói lại ẩn chứa nỗi nghẹn ngào của một người vợ. 

Chương 435