“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…
Chương 355
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Tất cả các món ăn được chuẩn bị trên bàn đều để cho hai đứa bé nếm thử. Ngay từ đầu hai đứa bé đều tò mò, sau đó ngửi thấy mùi thơm nên bắt đầu thèm ăn.Kết quả lại không cho ăn nữa, chúng bắt đầu làm ầm ĩ lên.Điềm Điềm không chịu được nhất là bị bắt nạt, cô bé oa oa khóc lên không ngừng, chị gái Đường Đường vốn không khóc, kết quả lại bị em gái lây nhiễm nên cũng khóc lên không ngừng.Chỉ mới khóc như thế nhưng lại làm cha mẹ chồng đều đau lòng, mỗi người dỗ dành một đứa bé, không ngừng gọi bảo bối.Cuối cùng vẫn phải dùng đũa cho dính một ít canh gà cho vào miệng hai đứa bé mới khiến chúng ngừng khóc.“Ôi, Bảo Bảo của chúng ta rất tham ăn, các cháu muốn ăn thêm thứ thơm ngon khác, đúng không?” Nghiêm Bội Lan hỏi Điềm Điềm, cô bé giống như nghe hiểu lời bà nội nói nên “nhi nha” trả lời lại.Thế là khiến cả nhà cười lên.Trong nhà có trẻ nhỏ sẽ không thể thiếu tiếng cười, bầu không khí còn náo nhiệt hơn cả ăn tết.Vất vả lắm mới cơm nước xong xuôi, hai đứa bé được cha mẹ chồng ôm đi chơi, Khương Tuệ Ninh thì dựa vào sofa nghỉ ngơi. Tứ hợp viện của họ cũng thu xếp xong, qua năm là có thể dọn qua, hai ngày nay cô đều tranh thủ mua sắm một số đồ đạc trong nhà nên rất mệt mỏi.Quý Thần Nham đến gần bóp vai cho cô, cô hưởng thụ nhắm mắt lại, lúc sắp ngủ mất thì từ cửa lớn lại vang lên tiếng gõ cửa.“Có phải Tử Thư ra ngoài không mang theo chìa khóa?” Ăn cơm xong, Quý Tử Thư phải đến nhà ông nội tặng quà, hẳn là đã quên chìa khóa. Vừa nói Khương Tuệ Ninh vừa đứng lên đi mở cửa.Quý Thần Nham đã lượn quanh một vòng, anh đi ra nói: “Em ngồi đi, tôi đi mở cửa là được rồi.”Khương Tuệ Ninh cũng không tranh với anh, cô dựa vào ghế sofa nhìn về phía cửa.Kết quả lại không nhìn thấy Quý Tử Thư mà nghe được tiếng nói của một người phụ nữ: “Anh Thần Nham.”“Sao cô lại đến đây?” Quý Thần Nham nhìn cô ta, giọng nói rất bình tĩnh.Người phụ nữ kia cực kỳ nhiệt tình: “Hôm nay em vừa mới trở về, nghe nói anh cũng đã quay về nên em dẫn theo Quân Quân đến thăm anh. Quân Quân, mau chào đi!”Người phụ nữ xong thì đẩy đứa bé trai lên trước mặt Quý Thần Nham.“… Chú.”Quý Thần Nham cũng không trả lời mà chỉ nhìn thoáng qua đứa bé trai, lại nhìn sang người phụ nữ: “Tôi và đứa bé này không quen, cô hẳn nên dẫn đứa bé đi gặp cha của nó chứ không phải tôi.”Kết quả anh vừa nói xong lời này thì người phụ nữ kia và cả đứa bé đã quỳ xuống trước mặt Quý Thần Nham.Khương Tuệ Ninh: … ??? Làm gì thế này?
Tất cả các món ăn được chuẩn bị trên bàn đều để cho hai đứa bé nếm thử. Ngay từ đầu hai đứa bé đều tò mò, sau đó ngửi thấy mùi thơm nên bắt đầu thèm ăn.
Kết quả lại không cho ăn nữa, chúng bắt đầu làm ầm ĩ lên.
Điềm Điềm không chịu được nhất là bị bắt nạt, cô bé oa oa khóc lên không ngừng, chị gái Đường Đường vốn không khóc, kết quả lại bị em gái lây nhiễm nên cũng khóc lên không ngừng.
Chỉ mới khóc như thế nhưng lại làm cha mẹ chồng đều đau lòng, mỗi người dỗ dành một đứa bé, không ngừng gọi bảo bối.
Cuối cùng vẫn phải dùng đũa cho dính một ít canh gà cho vào miệng hai đứa bé mới khiến chúng ngừng khóc.
“Ôi, Bảo Bảo của chúng ta rất tham ăn, các cháu muốn ăn thêm thứ thơm ngon khác, đúng không?” Nghiêm Bội Lan hỏi Điềm Điềm, cô bé giống như nghe hiểu lời bà nội nói nên “nhi nha” trả lời lại.
Thế là khiến cả nhà cười lên.
Trong nhà có trẻ nhỏ sẽ không thể thiếu tiếng cười, bầu không khí còn náo nhiệt hơn cả ăn tết.
Vất vả lắm mới cơm nước xong xuôi, hai đứa bé được cha mẹ chồng ôm đi chơi, Khương Tuệ Ninh thì dựa vào sofa nghỉ ngơi. Tứ hợp viện của họ cũng thu xếp xong, qua năm là có thể dọn qua, hai ngày nay cô đều tranh thủ mua sắm một số đồ đạc trong nhà nên rất mệt mỏi.
Quý Thần Nham đến gần bóp vai cho cô, cô hưởng thụ nhắm mắt lại, lúc sắp ngủ mất thì từ cửa lớn lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Có phải Tử Thư ra ngoài không mang theo chìa khóa?” Ăn cơm xong, Quý Tử Thư phải đến nhà ông nội tặng quà, hẳn là đã quên chìa khóa. Vừa nói Khương Tuệ Ninh vừa đứng lên đi mở cửa.
Quý Thần Nham đã lượn quanh một vòng, anh đi ra nói: “Em ngồi đi, tôi đi mở cửa là được rồi.”
Khương Tuệ Ninh cũng không tranh với anh, cô dựa vào ghế sofa nhìn về phía cửa.
Kết quả lại không nhìn thấy Quý Tử Thư mà nghe được tiếng nói của một người phụ nữ: “Anh Thần Nham.”
“Sao cô lại đến đây?” Quý Thần Nham nhìn cô ta, giọng nói rất bình tĩnh.
Người phụ nữ kia cực kỳ nhiệt tình: “Hôm nay em vừa mới trở về, nghe nói anh cũng đã quay về nên em dẫn theo Quân Quân đến thăm anh. Quân Quân, mau chào đi!”
Người phụ nữ xong thì đẩy đứa bé trai lên trước mặt Quý Thần Nham.
“… Chú.”
Quý Thần Nham cũng không trả lời mà chỉ nhìn thoáng qua đứa bé trai, lại nhìn sang người phụ nữ: “Tôi và đứa bé này không quen, cô hẳn nên dẫn đứa bé đi gặp cha của nó chứ không phải tôi.”
Kết quả anh vừa nói xong lời này thì người phụ nữ kia và cả đứa bé đã quỳ xuống trước mặt Quý Thần Nham.
Khương Tuệ Ninh: … ??? Làm gì thế này?
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Tất cả các món ăn được chuẩn bị trên bàn đều để cho hai đứa bé nếm thử. Ngay từ đầu hai đứa bé đều tò mò, sau đó ngửi thấy mùi thơm nên bắt đầu thèm ăn.Kết quả lại không cho ăn nữa, chúng bắt đầu làm ầm ĩ lên.Điềm Điềm không chịu được nhất là bị bắt nạt, cô bé oa oa khóc lên không ngừng, chị gái Đường Đường vốn không khóc, kết quả lại bị em gái lây nhiễm nên cũng khóc lên không ngừng.Chỉ mới khóc như thế nhưng lại làm cha mẹ chồng đều đau lòng, mỗi người dỗ dành một đứa bé, không ngừng gọi bảo bối.Cuối cùng vẫn phải dùng đũa cho dính một ít canh gà cho vào miệng hai đứa bé mới khiến chúng ngừng khóc.“Ôi, Bảo Bảo của chúng ta rất tham ăn, các cháu muốn ăn thêm thứ thơm ngon khác, đúng không?” Nghiêm Bội Lan hỏi Điềm Điềm, cô bé giống như nghe hiểu lời bà nội nói nên “nhi nha” trả lời lại.Thế là khiến cả nhà cười lên.Trong nhà có trẻ nhỏ sẽ không thể thiếu tiếng cười, bầu không khí còn náo nhiệt hơn cả ăn tết.Vất vả lắm mới cơm nước xong xuôi, hai đứa bé được cha mẹ chồng ôm đi chơi, Khương Tuệ Ninh thì dựa vào sofa nghỉ ngơi. Tứ hợp viện của họ cũng thu xếp xong, qua năm là có thể dọn qua, hai ngày nay cô đều tranh thủ mua sắm một số đồ đạc trong nhà nên rất mệt mỏi.Quý Thần Nham đến gần bóp vai cho cô, cô hưởng thụ nhắm mắt lại, lúc sắp ngủ mất thì từ cửa lớn lại vang lên tiếng gõ cửa.“Có phải Tử Thư ra ngoài không mang theo chìa khóa?” Ăn cơm xong, Quý Tử Thư phải đến nhà ông nội tặng quà, hẳn là đã quên chìa khóa. Vừa nói Khương Tuệ Ninh vừa đứng lên đi mở cửa.Quý Thần Nham đã lượn quanh một vòng, anh đi ra nói: “Em ngồi đi, tôi đi mở cửa là được rồi.”Khương Tuệ Ninh cũng không tranh với anh, cô dựa vào ghế sofa nhìn về phía cửa.Kết quả lại không nhìn thấy Quý Tử Thư mà nghe được tiếng nói của một người phụ nữ: “Anh Thần Nham.”“Sao cô lại đến đây?” Quý Thần Nham nhìn cô ta, giọng nói rất bình tĩnh.Người phụ nữ kia cực kỳ nhiệt tình: “Hôm nay em vừa mới trở về, nghe nói anh cũng đã quay về nên em dẫn theo Quân Quân đến thăm anh. Quân Quân, mau chào đi!”Người phụ nữ xong thì đẩy đứa bé trai lên trước mặt Quý Thần Nham.“… Chú.”Quý Thần Nham cũng không trả lời mà chỉ nhìn thoáng qua đứa bé trai, lại nhìn sang người phụ nữ: “Tôi và đứa bé này không quen, cô hẳn nên dẫn đứa bé đi gặp cha của nó chứ không phải tôi.”Kết quả anh vừa nói xong lời này thì người phụ nữ kia và cả đứa bé đã quỳ xuống trước mặt Quý Thần Nham.Khương Tuệ Ninh: … ??? Làm gì thế này?