Tác giả:

“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…

Chương 374

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Trong lúc nhất thời Khương Tuệ Ninh không kịp phản ứng lại, bị anh vây khốn dưới thân, bốn phía yên lặng cực kỳ, ngoài cửa có tiếng meo meo của hai con mèo truyền đến.Có thể nghe được tiếng kêu khúc khúc từ bên ngoài cửa sổ, ánh trăng xuyên qua cửa sổ pha lê khắc hoa đi vào phòng, xua tan bóng tối.Quý Thần Nhan nằm trên cô, nương theo ánh trăng để nhìn cô, nhìn không chớp mắt.Mùi hương trên người cô không ngừng tỏa ra, mùi thơm ôn nhu ngọt ngào lại vũ mị đến cực hạn.Đôi môi đỏ bóng loáng căng tròn, một hương vi làm say lòng người.Sự thơm ngọt đi sâu vào làn da, mang theo xúc giác nóng bỏng làm máu sục sôi.Những đặc điểm riêng biệt chỉ thuộc về mình cô tựa như chồi non chui từ dưới đất lên trong ngày xuân, đón gió phát triển nảy nở không giới hạn.Ngón tay thon dài của Quý Thần Nham lướt nhanh qua gương mặt cô, vuốt làn tóc đen dày của cô từ trên thái xuống xuống cằm.Thoáng dùng sức nâng cái ót của cô lên, anh cúi người, rất dễ dàng hôn lấy cô.Việc thưởng thức bao giờ cũng tràn ngập lễ nghi, vừa cẩn thận vừa tinh tế.Nhưng mà hầu kết cứ lên xuống đã bán đứng sự vội vàng trong nội tâm anh.Môi anh dịu dàng giống như hái được sao, chạm vào sợi tóc cô, giữa mày, chóp mũi…Tựa như gió xuân lướt qua mặt hồ rồi lại tựa như một hòn đá nhỏ, tạo nên tầng tầng gợn sóng, không đủ mãnh liệt nhưng vẫn tạo lên gợn sóng.Nụ hôn dịu dàng tựa như đang đối đãi với món bảo bối trân quý.Khương Tuệ Ninh bám vào tay anh, hơi thở mát lạnh bao lấy cô, giống như được con tằm quấn bằng những sợi tơ dai và mịn, hơi thở cũng nhẹ lại, giọng nói giống như bị hạ cổ, khẽ hừ một tiếng.Quý Thần Nham hơi lùi lại, nhìn gương mặt và vành tai đỏ hồng của cô, một tiếng cười khẽ sung sướng tràn ra từ trong lòng ngực.“Tuệ Tuệ của anh, anh còn chưa nói gì sao lại thẹn thùng như thế?”“Anh có nói.” Khương Tuệ Ninh mím môi, ánh mắt anh như ngọn lửa, nóng đến mức làm cô rối bời,”Chắc chắn anh đang nói thầm trong lòng.” Cô nói năng hơi lộn xộn.Tiếng cười anh không dứt, thấy gương mặt trắng nõn của cô hiện lên từng rặng mây đỏ, ôm chặt lấy cô vào trong lòng ngực,”Đúng vậy, anh nói rất nhiều.”Hơi nóng phả vào cổ hừng hực, sau đó cô nghe thấy anh hít một hơi thật sâu, đôi môi ướt át đặt phía sau tai cô, nhẹ nhàng m*t hai cai.Sau đó hơi dùng sức một chút, Khương Tuệ Ninh đau đến mức hừ một tiếng,”Đau.” Giọng cô mềm mại giống như đang làm nũng, không giống như đang trách cứ.Quý Thần Nham tập trung nhìn hai tròng mắt đầy sương mù mênh mông của cô, hôn hôn khóe miệng cô,”Quỷ kiều khí, anh thậm chí còn chưa dùng sức.”“Anh còn chưa dùng sức?” Thật ra Khương Tuệ Ninh cũng không thấy đau lắm, nhưng mà vẫn thích làm nũng, bảo Quý Thần Nham nghe theo lời cô nói,”Chắc chắn đã xé một miếng thịt của em xuống rồi”.“Sao nghe giọng giống như là Tuệ Tuệ đang bị anh ngược đãi vậy? Anh cũng không phải sói sao cần phải ngửi thấy mùi máu?”“Anh chính là sói, sắc lang…”Quý Thần Nham bị giọng điệu so đo của cô chọc cười, thanh âm khàn khàn đầy sủng nịnh, giống như uống rượu vào buổi tối, mang theo hương vị say lòng người,”Tuệ Tuệ của anh quá đáng thương, mỗi ngày ngủ chung một chỗ với sắc lang.”Ai nói không phải chứ, sắc lang thì thôi, mà trong thâm tâm cũng vậy, rõ ràng đã say rượu còn trở thành bên có lỗi.Đương nhiên cuối cùng Quý Thần Nham còn thay đổi việc Khương Tuệ Ninh oan uổng anh thành nhược điểm nhận thưởng, lăn lộn đến mức Khương Tuệ Ninh chẳng còn sức lực.Dần dần cuộc sống của bọn họ vừa bình đạm lại hạnh phúc, nháy mắt đã đến mùa đông, hai đứa nhỏ đã một tuổi rưỡi, vài ngày nữa là thi đại học, cuộc cải cách này hình như mang đến hi vọng rất lớn, trên dưới cả nước đâu đâu cũng là khung cảnh vui sướng hướng đến vinh quang.

Trong lúc nhất thời Khương Tuệ Ninh không kịp phản ứng lại, bị anh vây khốn dưới thân, bốn phía yên lặng cực kỳ, ngoài cửa có tiếng meo meo của hai con mèo truyền đến.

Có thể nghe được tiếng kêu khúc khúc từ bên ngoài cửa sổ, ánh trăng xuyên qua cửa sổ pha lê khắc hoa đi vào phòng, xua tan bóng tối.

Quý Thần Nhan nằm trên cô, nương theo ánh trăng để nhìn cô, nhìn không chớp mắt.

Mùi hương trên người cô không ngừng tỏa ra, mùi thơm ôn nhu ngọt ngào lại vũ mị đến cực hạn.

Đôi môi đỏ bóng loáng căng tròn, một hương vi làm say lòng người.

Sự thơm ngọt đi sâu vào làn da, mang theo xúc giác nóng bỏng làm máu sục sôi.

Những đặc điểm riêng biệt chỉ thuộc về mình cô tựa như chồi non chui từ dưới đất lên trong ngày xuân, đón gió phát triển nảy nở không giới hạn.

Ngón tay thon dài của Quý Thần Nham lướt nhanh qua gương mặt cô, vuốt làn tóc đen dày của cô từ trên thái xuống xuống cằm.

Thoáng dùng sức nâng cái ót của cô lên, anh cúi người, rất dễ dàng hôn lấy cô.

Việc thưởng thức bao giờ cũng tràn ngập lễ nghi, vừa cẩn thận vừa tinh tế.

Nhưng mà hầu kết cứ lên xuống đã bán đứng sự vội vàng trong nội tâm anh.

Môi anh dịu dàng giống như hái được sao, chạm vào sợi tóc cô, giữa mày, chóp mũi…

Tựa như gió xuân lướt qua mặt hồ rồi lại tựa như một hòn đá nhỏ, tạo nên tầng tầng gợn sóng, không đủ mãnh liệt nhưng vẫn tạo lên gợn sóng.

Nụ hôn dịu dàng tựa như đang đối đãi với món bảo bối trân quý.

Khương Tuệ Ninh bám vào tay anh, hơi thở mát lạnh bao lấy cô, giống như được con tằm quấn bằng những sợi tơ dai và mịn, hơi thở cũng nhẹ lại, giọng nói giống như bị hạ cổ, khẽ hừ một tiếng.

Quý Thần Nham hơi lùi lại, nhìn gương mặt và vành tai đỏ hồng của cô, một tiếng cười khẽ sung sướng tràn ra từ trong lòng ngực.

“Tuệ Tuệ của anh, anh còn chưa nói gì sao lại thẹn thùng như thế?”

“Anh có nói.” Khương Tuệ Ninh mím môi, ánh mắt anh như ngọn lửa, nóng đến mức làm cô rối bời,”Chắc chắn anh đang nói thầm trong lòng.” Cô nói năng hơi lộn xộn.

Tiếng cười anh không dứt, thấy gương mặt trắng nõn của cô hiện lên từng rặng mây đỏ, ôm chặt lấy cô vào trong lòng ngực,”Đúng vậy, anh nói rất nhiều.”

Hơi nóng phả vào cổ hừng hực, sau đó cô nghe thấy anh hít một hơi thật sâu, đôi môi ướt át đặt phía sau tai cô, nhẹ nhàng m*t hai cai.

Sau đó hơi dùng sức một chút, Khương Tuệ Ninh đau đến mức hừ một tiếng,”Đau.” Giọng cô mềm mại giống như đang làm nũng, không giống như đang trách cứ.

Quý Thần Nham tập trung nhìn hai tròng mắt đầy sương mù mênh mông của cô, hôn hôn khóe miệng cô,”Quỷ kiều khí, anh thậm chí còn chưa dùng sức.”

“Anh còn chưa dùng sức?” Thật ra Khương Tuệ Ninh cũng không thấy đau lắm, nhưng mà vẫn thích làm nũng, bảo Quý Thần Nham nghe theo lời cô nói,”Chắc chắn đã xé một miếng thịt của em xuống rồi”.

“Sao nghe giọng giống như là Tuệ Tuệ đang bị anh ngược đãi vậy? Anh cũng không phải sói sao cần phải ngửi thấy mùi máu?”

“Anh chính là sói, sắc lang…”

Quý Thần Nham bị giọng điệu so đo của cô chọc cười, thanh âm khàn khàn đầy sủng nịnh, giống như uống rượu vào buổi tối, mang theo hương vị say lòng người,”Tuệ Tuệ của anh quá đáng thương, mỗi ngày ngủ chung một chỗ với sắc lang.”

Ai nói không phải chứ, sắc lang thì thôi, mà trong thâm tâm cũng vậy, rõ ràng đã say rượu còn trở thành bên có lỗi.

Đương nhiên cuối cùng Quý Thần Nham còn thay đổi việc Khương Tuệ Ninh oan uổng anh thành nhược điểm nhận thưởng, lăn lộn đến mức Khương Tuệ Ninh chẳng còn sức lực.

Dần dần cuộc sống của bọn họ vừa bình đạm lại hạnh phúc, nháy mắt đã đến mùa đông, hai đứa nhỏ đã một tuổi rưỡi, vài ngày nữa là thi đại học, cuộc cải cách này hình như mang đến hi vọng rất lớn, trên dưới cả nước đâu đâu cũng là khung cảnh vui sướng hướng đến vinh quang.

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Trong lúc nhất thời Khương Tuệ Ninh không kịp phản ứng lại, bị anh vây khốn dưới thân, bốn phía yên lặng cực kỳ, ngoài cửa có tiếng meo meo của hai con mèo truyền đến.Có thể nghe được tiếng kêu khúc khúc từ bên ngoài cửa sổ, ánh trăng xuyên qua cửa sổ pha lê khắc hoa đi vào phòng, xua tan bóng tối.Quý Thần Nhan nằm trên cô, nương theo ánh trăng để nhìn cô, nhìn không chớp mắt.Mùi hương trên người cô không ngừng tỏa ra, mùi thơm ôn nhu ngọt ngào lại vũ mị đến cực hạn.Đôi môi đỏ bóng loáng căng tròn, một hương vi làm say lòng người.Sự thơm ngọt đi sâu vào làn da, mang theo xúc giác nóng bỏng làm máu sục sôi.Những đặc điểm riêng biệt chỉ thuộc về mình cô tựa như chồi non chui từ dưới đất lên trong ngày xuân, đón gió phát triển nảy nở không giới hạn.Ngón tay thon dài của Quý Thần Nham lướt nhanh qua gương mặt cô, vuốt làn tóc đen dày của cô từ trên thái xuống xuống cằm.Thoáng dùng sức nâng cái ót của cô lên, anh cúi người, rất dễ dàng hôn lấy cô.Việc thưởng thức bao giờ cũng tràn ngập lễ nghi, vừa cẩn thận vừa tinh tế.Nhưng mà hầu kết cứ lên xuống đã bán đứng sự vội vàng trong nội tâm anh.Môi anh dịu dàng giống như hái được sao, chạm vào sợi tóc cô, giữa mày, chóp mũi…Tựa như gió xuân lướt qua mặt hồ rồi lại tựa như một hòn đá nhỏ, tạo nên tầng tầng gợn sóng, không đủ mãnh liệt nhưng vẫn tạo lên gợn sóng.Nụ hôn dịu dàng tựa như đang đối đãi với món bảo bối trân quý.Khương Tuệ Ninh bám vào tay anh, hơi thở mát lạnh bao lấy cô, giống như được con tằm quấn bằng những sợi tơ dai và mịn, hơi thở cũng nhẹ lại, giọng nói giống như bị hạ cổ, khẽ hừ một tiếng.Quý Thần Nham hơi lùi lại, nhìn gương mặt và vành tai đỏ hồng của cô, một tiếng cười khẽ sung sướng tràn ra từ trong lòng ngực.“Tuệ Tuệ của anh, anh còn chưa nói gì sao lại thẹn thùng như thế?”“Anh có nói.” Khương Tuệ Ninh mím môi, ánh mắt anh như ngọn lửa, nóng đến mức làm cô rối bời,”Chắc chắn anh đang nói thầm trong lòng.” Cô nói năng hơi lộn xộn.Tiếng cười anh không dứt, thấy gương mặt trắng nõn của cô hiện lên từng rặng mây đỏ, ôm chặt lấy cô vào trong lòng ngực,”Đúng vậy, anh nói rất nhiều.”Hơi nóng phả vào cổ hừng hực, sau đó cô nghe thấy anh hít một hơi thật sâu, đôi môi ướt át đặt phía sau tai cô, nhẹ nhàng m*t hai cai.Sau đó hơi dùng sức một chút, Khương Tuệ Ninh đau đến mức hừ một tiếng,”Đau.” Giọng cô mềm mại giống như đang làm nũng, không giống như đang trách cứ.Quý Thần Nham tập trung nhìn hai tròng mắt đầy sương mù mênh mông của cô, hôn hôn khóe miệng cô,”Quỷ kiều khí, anh thậm chí còn chưa dùng sức.”“Anh còn chưa dùng sức?” Thật ra Khương Tuệ Ninh cũng không thấy đau lắm, nhưng mà vẫn thích làm nũng, bảo Quý Thần Nham nghe theo lời cô nói,”Chắc chắn đã xé một miếng thịt của em xuống rồi”.“Sao nghe giọng giống như là Tuệ Tuệ đang bị anh ngược đãi vậy? Anh cũng không phải sói sao cần phải ngửi thấy mùi máu?”“Anh chính là sói, sắc lang…”Quý Thần Nham bị giọng điệu so đo của cô chọc cười, thanh âm khàn khàn đầy sủng nịnh, giống như uống rượu vào buổi tối, mang theo hương vị say lòng người,”Tuệ Tuệ của anh quá đáng thương, mỗi ngày ngủ chung một chỗ với sắc lang.”Ai nói không phải chứ, sắc lang thì thôi, mà trong thâm tâm cũng vậy, rõ ràng đã say rượu còn trở thành bên có lỗi.Đương nhiên cuối cùng Quý Thần Nham còn thay đổi việc Khương Tuệ Ninh oan uổng anh thành nhược điểm nhận thưởng, lăn lộn đến mức Khương Tuệ Ninh chẳng còn sức lực.Dần dần cuộc sống của bọn họ vừa bình đạm lại hạnh phúc, nháy mắt đã đến mùa đông, hai đứa nhỏ đã một tuổi rưỡi, vài ngày nữa là thi đại học, cuộc cải cách này hình như mang đến hi vọng rất lớn, trên dưới cả nước đâu đâu cũng là khung cảnh vui sướng hướng đến vinh quang.

Chương 374