Tống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân gần đây thật sự xui xẻo vô cùng. Một giây trước cô còn đang ở trong phòng hội nghị mở họp, đối diện là ông chủ đang hừng hực khí thế phát biểu quyết sách cùng khát vọng kinh doanh to lớn của công ty, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo đột nhiên nháy mắt bừng tỉnh. Phanh —— “Tê ——” Thái dương truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cô mơ màng đưa tay che lại cái trán, hít hà một hơi, tâm trạng cuối tuần bị bắt tăng ca nháy mắt chạm xuống đáy cốc. Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng sặc mà. Không phải chỉ là ngủ gật trong giờ làm thôi sao, ngủ còn có thể ngã xuống gầm bàn. Không đúng! Cô nhớ bản thân còn đang ở phòng họp mở họp, ngủ thôi không nói, lại còn ngủ tới mức lăn xuống dưới gầm bàn luôn rồi. Xong rồi xong rồi! Cô che lại cái trán rồi đột nhiên đứng lên. Đông —— “A ——” Tống Vãn Huỳnh giơ một cái tay khác lên che đỉnh đầu, biểu tình vặn vẹo xoa xoa một lúc cho đến khi đau đớn biến mất mới thật cẩn thận từ chân bàn dịch ra ngoài, vừa…

Chương 27: Lần đầu giao đấu giữa trà xanh và trà xanh! (1)

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì ChứTác giả: Công Tử Văn TranhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân gần đây thật sự xui xẻo vô cùng. Một giây trước cô còn đang ở trong phòng hội nghị mở họp, đối diện là ông chủ đang hừng hực khí thế phát biểu quyết sách cùng khát vọng kinh doanh to lớn của công ty, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo đột nhiên nháy mắt bừng tỉnh. Phanh —— “Tê ——” Thái dương truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cô mơ màng đưa tay che lại cái trán, hít hà một hơi, tâm trạng cuối tuần bị bắt tăng ca nháy mắt chạm xuống đáy cốc. Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng sặc mà. Không phải chỉ là ngủ gật trong giờ làm thôi sao, ngủ còn có thể ngã xuống gầm bàn. Không đúng! Cô nhớ bản thân còn đang ở phòng họp mở họp, ngủ thôi không nói, lại còn ngủ tới mức lăn xuống dưới gầm bàn luôn rồi. Xong rồi xong rồi! Cô che lại cái trán rồi đột nhiên đứng lên. Đông —— “A ——” Tống Vãn Huỳnh giơ một cái tay khác lên che đỉnh đầu, biểu tình vặn vẹo xoa xoa một lúc cho đến khi đau đớn biến mất mới thật cẩn thận từ chân bàn dịch ra ngoài, vừa… Chương trình tạp kỹ《 Thanh xuân lữ hành 》 đã nhận được phản hồi rất lớn trên mạng ngay khi vừa ra mắt. Mặc dù không quảng cáo trên toàn mạng, nhưng trang chính thức của chương trình này đã có hơn một triệu lượt xem chỉ cho một video quay cảnh chờ đợi ở sân bay.Ngoài điểm nhấn là chuyến du lịch của người thường và người nổi tiếng, còn có chủ đề và mánh khóe được ê-kíp chương trình cố tình tạo ra.—— ai mới là phú nhị đại thực sự.Khán giả biết rằng chỉ có hai trong số bảy người thực sự là phú nhị đại nhưng họ là ai thì ngay cả nhân viên của chương trình cũng không biết. Chỉ có nhà sản xuất chương trình Tô Cẩm mới biết.Sau hơn chín giờ bay, chuyến bay đã hạ cánh ở bờ bên kia đại dương.Mặc dù mọi người đã ngồi trên máy bay hơn chín giờ, nhưng sự phấn khích khi hạ cánh ở một đất nước xa lạ và hành trình chưa biết trước đã xua tan mọi mệt mỏi trên đường đi.Các nhân viên phục vụ tại sân bay đã phát cho mỗi người một chiếc điện thoại di động mới, trong quá trình ghi hình chương trình họ chỉ có thể sử dụng chiếc điện thoại di động này.Tống Vãn Huỳnh mở điện thoại ra và lướt lướt một cách tùy ý. Ngoài ứng dụng trò chuyện và một số phần mềm liên quan đến cuộc sống ở nước ngoài thì không có ứng dụng nào khác. Điều này có nghĩa là họ không thể xem phản hồi từ khán giả trong nước về chương trình phát sóng trực tiếp chuyến du lịch của mình.Một tin nhắn hiện lên trong nhóm trò chuyện WeChat, đó là địa chỉ khách sạn.Nhậm Khả là người đầu tiên nhấp vào tin nhắn: "Đây có phải là địa chỉ khách sạn chúng ta sắp nhận phòng không?""Có vẻ là vậy," Trương Chi Ngang lập tức nhập địa chỉ vào ứng dụng taxi, "Giờ cũng muộn rồi, chúng ta đi taxi thôi. Tôi tra cứu thì mất khoảng một tiếng, giá khoảng 40-50 bảng Anh."Mặc dù Trương Chi Ngang chỉ là một sinh viên tốt nghiệp đại học, nhưng anh lại có khả năng nói chuyện và hiểu biết vô cùng sâu rộng. Anh ta thuần thục đặt xe thương mại bảy chỗ trên ứng dụng taxi: "Đi theo tôi".Mọi người đẩy vali đi theo anh ta ra khỏi sân bay.Tổ tiết mục ghi hình tại một trong những thành phố lâu đời nhất ở bờ biển phía đông nam của nước Y. Tại thành phố có lịch sử lâu đời này, nhiều tòa nhà lịch sử từ thế kỷ trước vẫn được bảo tồn tốt, không ít giáo đường, lâu đài và những địa điểm nổi tiếng khác đều tọa lạc tại đây.Lúc này trời đã tối.So với mùa hè nóng nực ở Trung Quốc thì khí hậu ở đây lạnh hơn nhiều. Lý Đô Mật mặc quần áo mát mẻ không nhịn được ngáp một cái, hai tay khoanh lại run rẩy đứng bên vệ đường.Cô nhìn Hứa Bạc Chu mặc tây trang bên cạnh, run giọng hỏi: "Anh Hứa, xin lỗi, tôi đã kiểm tra thời tiết trước khi đến đây, tôi nghĩ khí hậu ở đây cũng giống như ở Trung Quốc nên không mang theo áo khoác. Tôi có thể mượn áo khoác của anh không? Khi nào đến khách sạn tôi sẽ trả lại cho anh."Trước ống kính máy quay, yêu cầu như vậy rất khó có thể từ chối.Hứa Bạc Chu gật đầu, đem áo khoác cởi ra đưa cho Lý Đô Mật.Lý Đô Mật mỉm cười tiếp nhận rồi mặc vào, “Cảm ơn.”“Không có gì.”Cùng lúc đó, những bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp ở bên kia đại dương cũng tăng lên với tốc độ chóng mặt.“Không hổ là CP tôi liếc mắt một cái liền nhìn trúng, mới vừa xuống máy bay hai người đã nói chuyện với nhau, Lý Đô Mật mặc áo khoác của Hứa Bạc Chu đứng cạnh Hứa Bạc Chu, thật sự vô cùng xứng đôi.”“Oa, phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên có thật nhiều người a.”“Tôi vừa bật máy tính lên, không chắc lắm nên tôi hỏi lại, họ vừa mới xuống máy bay phải không?”“Tra xét thời tiết chẳng lẽ không biết nhiệt độ ở nước ngoài thấp hơn so với trong nước sao? Sao tôi cảm giác Lý Đô Mật hơi trà xanh nhỉ?”

Chương trình tạp kỹ《 Thanh xuân lữ hành 》 đã nhận được phản hồi rất lớn trên mạng ngay khi vừa ra mắt. Mặc dù không quảng cáo trên toàn mạng, nhưng trang chính thức của chương trình này đã có hơn một triệu lượt xem chỉ cho một video quay cảnh chờ đợi ở sân bay.

Ngoài điểm nhấn là chuyến du lịch của người thường và người nổi tiếng, còn có chủ đề và mánh khóe được ê-kíp chương trình cố tình tạo ra.

—— ai mới là phú nhị đại thực sự.

Khán giả biết rằng chỉ có hai trong số bảy người thực sự là phú nhị đại nhưng họ là ai thì ngay cả nhân viên của chương trình cũng không biết. Chỉ có nhà sản xuất chương trình Tô Cẩm mới biết.

Sau hơn chín giờ bay, chuyến bay đã hạ cánh ở bờ bên kia đại dương.

Mặc dù mọi người đã ngồi trên máy bay hơn chín giờ, nhưng sự phấn khích khi hạ cánh ở một đất nước xa lạ và hành trình chưa biết trước đã xua tan mọi mệt mỏi trên đường đi.

Các nhân viên phục vụ tại sân bay đã phát cho mỗi người một chiếc điện thoại di động mới, trong quá trình ghi hình chương trình họ chỉ có thể sử dụng chiếc điện thoại di động này.

Tống Vãn Huỳnh mở điện thoại ra và lướt lướt một cách tùy ý. Ngoài ứng dụng trò chuyện và một số phần mềm liên quan đến cuộc sống ở nước ngoài thì không có ứng dụng nào khác. Điều này có nghĩa là họ không thể xem phản hồi từ khán giả trong nước về chương trình phát sóng trực tiếp chuyến du lịch của mình.

Một tin nhắn hiện lên trong nhóm trò chuyện WeChat, đó là địa chỉ khách sạn.

Nhậm Khả là người đầu tiên nhấp vào tin nhắn: "Đây có phải là địa chỉ khách sạn chúng ta sắp nhận phòng không?"

"Có vẻ là vậy," Trương Chi Ngang lập tức nhập địa chỉ vào ứng dụng taxi, "Giờ cũng muộn rồi, chúng ta đi taxi thôi. Tôi tra cứu thì mất khoảng một tiếng, giá khoảng 40-50 bảng Anh."

Mặc dù Trương Chi Ngang chỉ là một sinh viên tốt nghiệp đại học, nhưng anh lại có khả năng nói chuyện và hiểu biết vô cùng sâu rộng. Anh ta thuần thục đặt xe thương mại bảy chỗ trên ứng dụng taxi: "Đi theo tôi".

Mọi người đẩy vali đi theo anh ta ra khỏi sân bay.

Tổ tiết mục ghi hình tại một trong những thành phố lâu đời nhất ở bờ biển phía đông nam của nước Y. Tại thành phố có lịch sử lâu đời này, nhiều tòa nhà lịch sử từ thế kỷ trước vẫn được bảo tồn tốt, không ít giáo đường, lâu đài và những địa điểm nổi tiếng khác đều tọa lạc tại đây.

Lúc này trời đã tối.

So với mùa hè nóng nực ở Trung Quốc thì khí hậu ở đây lạnh hơn nhiều. Lý Đô Mật mặc quần áo mát mẻ không nhịn được ngáp một cái, hai tay khoanh lại run rẩy đứng bên vệ đường.

Cô nhìn Hứa Bạc Chu mặc tây trang bên cạnh, run giọng hỏi: "Anh Hứa, xin lỗi, tôi đã kiểm tra thời tiết trước khi đến đây, tôi nghĩ khí hậu ở đây cũng giống như ở Trung Quốc nên không mang theo áo khoác. Tôi có thể mượn áo khoác của anh không? Khi nào đến khách sạn tôi sẽ trả lại cho anh."

Trước ống kính máy quay, yêu cầu như vậy rất khó có thể từ chối.

Hứa Bạc Chu gật đầu, đem áo khoác cởi ra đưa cho Lý Đô Mật.

Lý Đô Mật mỉm cười tiếp nhận rồi mặc vào, “Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Cùng lúc đó, những bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp ở bên kia đại dương cũng tăng lên với tốc độ chóng mặt.

“Không hổ là CP tôi liếc mắt một cái liền nhìn trúng, mới vừa xuống máy bay hai người đã nói chuyện với nhau, Lý Đô Mật mặc áo khoác của Hứa Bạc Chu đứng cạnh Hứa Bạc Chu, thật sự vô cùng xứng đôi.”

“Oa, phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên có thật nhiều người a.”

“Tôi vừa bật máy tính lên, không chắc lắm nên tôi hỏi lại, họ vừa mới xuống máy bay phải không?”

“Tra xét thời tiết chẳng lẽ không biết nhiệt độ ở nước ngoài thấp hơn so với trong nước sao? Sao tôi cảm giác Lý Đô Mật hơi trà xanh nhỉ?”

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì ChứTác giả: Công Tử Văn TranhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân gần đây thật sự xui xẻo vô cùng. Một giây trước cô còn đang ở trong phòng hội nghị mở họp, đối diện là ông chủ đang hừng hực khí thế phát biểu quyết sách cùng khát vọng kinh doanh to lớn của công ty, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo đột nhiên nháy mắt bừng tỉnh. Phanh —— “Tê ——” Thái dương truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cô mơ màng đưa tay che lại cái trán, hít hà một hơi, tâm trạng cuối tuần bị bắt tăng ca nháy mắt chạm xuống đáy cốc. Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng sặc mà. Không phải chỉ là ngủ gật trong giờ làm thôi sao, ngủ còn có thể ngã xuống gầm bàn. Không đúng! Cô nhớ bản thân còn đang ở phòng họp mở họp, ngủ thôi không nói, lại còn ngủ tới mức lăn xuống dưới gầm bàn luôn rồi. Xong rồi xong rồi! Cô che lại cái trán rồi đột nhiên đứng lên. Đông —— “A ——” Tống Vãn Huỳnh giơ một cái tay khác lên che đỉnh đầu, biểu tình vặn vẹo xoa xoa một lúc cho đến khi đau đớn biến mất mới thật cẩn thận từ chân bàn dịch ra ngoài, vừa… Chương trình tạp kỹ《 Thanh xuân lữ hành 》 đã nhận được phản hồi rất lớn trên mạng ngay khi vừa ra mắt. Mặc dù không quảng cáo trên toàn mạng, nhưng trang chính thức của chương trình này đã có hơn một triệu lượt xem chỉ cho một video quay cảnh chờ đợi ở sân bay.Ngoài điểm nhấn là chuyến du lịch của người thường và người nổi tiếng, còn có chủ đề và mánh khóe được ê-kíp chương trình cố tình tạo ra.—— ai mới là phú nhị đại thực sự.Khán giả biết rằng chỉ có hai trong số bảy người thực sự là phú nhị đại nhưng họ là ai thì ngay cả nhân viên của chương trình cũng không biết. Chỉ có nhà sản xuất chương trình Tô Cẩm mới biết.Sau hơn chín giờ bay, chuyến bay đã hạ cánh ở bờ bên kia đại dương.Mặc dù mọi người đã ngồi trên máy bay hơn chín giờ, nhưng sự phấn khích khi hạ cánh ở một đất nước xa lạ và hành trình chưa biết trước đã xua tan mọi mệt mỏi trên đường đi.Các nhân viên phục vụ tại sân bay đã phát cho mỗi người một chiếc điện thoại di động mới, trong quá trình ghi hình chương trình họ chỉ có thể sử dụng chiếc điện thoại di động này.Tống Vãn Huỳnh mở điện thoại ra và lướt lướt một cách tùy ý. Ngoài ứng dụng trò chuyện và một số phần mềm liên quan đến cuộc sống ở nước ngoài thì không có ứng dụng nào khác. Điều này có nghĩa là họ không thể xem phản hồi từ khán giả trong nước về chương trình phát sóng trực tiếp chuyến du lịch của mình.Một tin nhắn hiện lên trong nhóm trò chuyện WeChat, đó là địa chỉ khách sạn.Nhậm Khả là người đầu tiên nhấp vào tin nhắn: "Đây có phải là địa chỉ khách sạn chúng ta sắp nhận phòng không?""Có vẻ là vậy," Trương Chi Ngang lập tức nhập địa chỉ vào ứng dụng taxi, "Giờ cũng muộn rồi, chúng ta đi taxi thôi. Tôi tra cứu thì mất khoảng một tiếng, giá khoảng 40-50 bảng Anh."Mặc dù Trương Chi Ngang chỉ là một sinh viên tốt nghiệp đại học, nhưng anh lại có khả năng nói chuyện và hiểu biết vô cùng sâu rộng. Anh ta thuần thục đặt xe thương mại bảy chỗ trên ứng dụng taxi: "Đi theo tôi".Mọi người đẩy vali đi theo anh ta ra khỏi sân bay.Tổ tiết mục ghi hình tại một trong những thành phố lâu đời nhất ở bờ biển phía đông nam của nước Y. Tại thành phố có lịch sử lâu đời này, nhiều tòa nhà lịch sử từ thế kỷ trước vẫn được bảo tồn tốt, không ít giáo đường, lâu đài và những địa điểm nổi tiếng khác đều tọa lạc tại đây.Lúc này trời đã tối.So với mùa hè nóng nực ở Trung Quốc thì khí hậu ở đây lạnh hơn nhiều. Lý Đô Mật mặc quần áo mát mẻ không nhịn được ngáp một cái, hai tay khoanh lại run rẩy đứng bên vệ đường.Cô nhìn Hứa Bạc Chu mặc tây trang bên cạnh, run giọng hỏi: "Anh Hứa, xin lỗi, tôi đã kiểm tra thời tiết trước khi đến đây, tôi nghĩ khí hậu ở đây cũng giống như ở Trung Quốc nên không mang theo áo khoác. Tôi có thể mượn áo khoác của anh không? Khi nào đến khách sạn tôi sẽ trả lại cho anh."Trước ống kính máy quay, yêu cầu như vậy rất khó có thể từ chối.Hứa Bạc Chu gật đầu, đem áo khoác cởi ra đưa cho Lý Đô Mật.Lý Đô Mật mỉm cười tiếp nhận rồi mặc vào, “Cảm ơn.”“Không có gì.”Cùng lúc đó, những bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp ở bên kia đại dương cũng tăng lên với tốc độ chóng mặt.“Không hổ là CP tôi liếc mắt một cái liền nhìn trúng, mới vừa xuống máy bay hai người đã nói chuyện với nhau, Lý Đô Mật mặc áo khoác của Hứa Bạc Chu đứng cạnh Hứa Bạc Chu, thật sự vô cùng xứng đôi.”“Oa, phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên có thật nhiều người a.”“Tôi vừa bật máy tính lên, không chắc lắm nên tôi hỏi lại, họ vừa mới xuống máy bay phải không?”“Tra xét thời tiết chẳng lẽ không biết nhiệt độ ở nước ngoài thấp hơn so với trong nước sao? Sao tôi cảm giác Lý Đô Mật hơi trà xanh nhỉ?”

Chương 27: Lần đầu giao đấu giữa trà xanh và trà xanh! (1)