Tống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân gần đây thật sự xui xẻo vô cùng. Một giây trước cô còn đang ở trong phòng hội nghị mở họp, đối diện là ông chủ đang hừng hực khí thế phát biểu quyết sách cùng khát vọng kinh doanh to lớn của công ty, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo đột nhiên nháy mắt bừng tỉnh. Phanh —— “Tê ——” Thái dương truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cô mơ màng đưa tay che lại cái trán, hít hà một hơi, tâm trạng cuối tuần bị bắt tăng ca nháy mắt chạm xuống đáy cốc. Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng sặc mà. Không phải chỉ là ngủ gật trong giờ làm thôi sao, ngủ còn có thể ngã xuống gầm bàn. Không đúng! Cô nhớ bản thân còn đang ở phòng họp mở họp, ngủ thôi không nói, lại còn ngủ tới mức lăn xuống dưới gầm bàn luôn rồi. Xong rồi xong rồi! Cô che lại cái trán rồi đột nhiên đứng lên. Đông —— “A ——” Tống Vãn Huỳnh giơ một cái tay khác lên che đỉnh đầu, biểu tình vặn vẹo xoa xoa một lúc cho đến khi đau đớn biến mất mới thật cẩn thận từ chân bàn dịch ra ngoài, vừa…
Chương 29: Hiện tại Lý Đô Mật có thể xác định rằng mình gặp được đối thủ rồi (1)
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì ChứTác giả: Công Tử Văn TranhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân gần đây thật sự xui xẻo vô cùng. Một giây trước cô còn đang ở trong phòng hội nghị mở họp, đối diện là ông chủ đang hừng hực khí thế phát biểu quyết sách cùng khát vọng kinh doanh to lớn của công ty, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo đột nhiên nháy mắt bừng tỉnh. Phanh —— “Tê ——” Thái dương truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cô mơ màng đưa tay che lại cái trán, hít hà một hơi, tâm trạng cuối tuần bị bắt tăng ca nháy mắt chạm xuống đáy cốc. Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng sặc mà. Không phải chỉ là ngủ gật trong giờ làm thôi sao, ngủ còn có thể ngã xuống gầm bàn. Không đúng! Cô nhớ bản thân còn đang ở phòng họp mở họp, ngủ thôi không nói, lại còn ngủ tới mức lăn xuống dưới gầm bàn luôn rồi. Xong rồi xong rồi! Cô che lại cái trán rồi đột nhiên đứng lên. Đông —— “A ——” Tống Vãn Huỳnh giơ một cái tay khác lên che đỉnh đầu, biểu tình vặn vẹo xoa xoa một lúc cho đến khi đau đớn biến mất mới thật cẩn thận từ chân bàn dịch ra ngoài, vừa… Đêm hôm đó, chủ đề #giảm béo đi Lý Đô Mật# xông thẳng lên bảng hot search và trụ vững một thời gian.“Trước khi nhấp vào tôi còn thắc mắc Lý Đô Mật là ai, béo đến như nào, vì sao phải giảm béo, sau khi xem video thì tôi chỉ muốn mắng to, Lý Đô Mật, cô nhìn xem cô đã béo như vậy rồi, chạy nhanh đi giảm béo đi!”“Đây còn không phải đồng nghiệp cũ của tôi sao! Cao 1m65, nặng 45kg mà mỗi ngày đều ở trước mặt tôi than thở bản thân béo quá béo muốn chết, đúng là không chịu nổi, một chút cũng không chịu nổi, nhìn trà ngôn trà ngữ của Lý Đô Mật mà ký ức ngày xưa ấy lại hiện lên công kích tôi!”“Để tôi tới phân tích suy nghĩ nội tâm của Lý Đô Mật, tôi cao 1m6 mà chỉ có 44 cân, ai nha tôi gầy đến mức phải để họ khen ngợi và ghen tị với vóc dáng của tôi để thỏa mãn sự phù phiếm của tôi, không nghĩ tới ha ha ha ha có người căn bản không cho cô ta cơ hội này!”“Thật sự chán ghét những người rõ ràng là gầy nhưng cố tình nói rằng họ béo chỉ để nghe người khác nói 'Ồ, bạn không béo, gầy như vậy sao lại muốn giảm cân' để thỏa mãn lòng hư vinh của họ, làm người thoải mái hào phóng một chút không tốt sao?”“Đây là gameshow mới sao? Tất cả đều là soái ca mỹ nữ, còn có Minh Vi? Sao không có quảng bá gì hết vậy?"“Ha ha ha mọi người mau đi xem đi, miệng của em gái này độc thật sự, tôi thật sự buồn cười muốn chết!”“Vì cái miệng lợi hại của em gái, tôi sẽ xem chương trình tạp kỹ này.”Trong nước trên mạng đã thảo luận đến khí thế ngất trời nhưng mấy người ở nước ngoài vẫn hồn nhiên không biết gì.Sau khi lái xe được một giờ, chiếc xe thương vụ bảy chỗ dừng lại bên lề đường. Người lái xe chỉ vào con hẻm nhỏ hơi dốc trước mặt và nói rằng khách sạn họ ở là một tòa nhà bốn tầng ở cuối con hẻm.Xe không thể vào được nên họ phải xuống xe và khiêng hành lý ra khỏi xe.Khách sạn mà nhóm chương trình đặt không phải là khách sạn được xếp hạng sao hay tiện nghi mà là một tòa nhà theo phong cách châu Âu mang đậm nét địa phương. Lối vào ngõ rất tối, chỉ có một hoặc hai ngọn đèn đường chiếu sáng một đoạn ngắn ở ngã tư.Tống Vãn Huỳnh liếc nhìn tấm biển ở đầu hẻm rồi nói: "Là tòa nhà phía trước."Minh Vi đẩy rương hành lý dẫn đầu đi vào hẻm nhỏ, gõ cánh cửa sắt mang phong cách của thế kỷ trước.Chủ sở hữu của tòa nhà là một ông già hơi béo với bộ râu trắng, ông ấy đã chờ đợi từ sớm, nồng nhiệt chào đón mọi người bằng giọng Anh tiêu chuẩn và lưu loát, còn giúp chuyển hành lý của từng người một vào nhà.Bên ngoài tòa nhà mang phong cách châu Âu nhưng bên trong đã được cải tạo, giữ lại một số đặc điểm lịch sử đồng thời bổ sung các tiện nghi sinh hoạt hiện đại.“Mọi người vất vả rồi.” Nhà sản xuất chương trình, Tô Cẩm, xuất hiện ở phòng khách. "Tôi biết các bạn đã rất mệt mỏi sau khi ngồi trên máy bay hơn chín tiếng đồng hồ nhưng hy vọng mọi người kiên trì thêm một chút, quá trình quay chương trình của chúng ta đã chính thức bắt đầu tại sân bay, trước đó tôi cũng đã nói với mọi người về yêu cầu của tổ tiết mục, hẳn là không cần nhắc lại nữa, tòa nhà này là tôi cố ý chuẩn bị cho mọi người, tổng cộng có bốn phòng, có thể tự do phân bổ, xin các bạn chú ý, trong chuyến đi chín ngày mười đêm này, tôi hy vọng các bạn có thể giúp đỡ lẫn nhau và để lại cho nhau những kỷ niệm đẹp, tôi nói xong rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút .”Nói xong Tô Cẩm lập tức rời đi.Sau hành trình di chuyển mệt nhọc, mọi người rốt cuộc đã có thể nghỉ ngơi, một lúc sau, họ bắt đầu thảo luận về vấn đề phân chia phòng.Có bảy người trong bốn phòng, nghĩa là một người có thể ngủ một mình trong phòng."Chúng ta lên đó xem thử trước đi."Mọi người cùng nhau lên lầu.Bốn phòng đều ở tầng ba, trong đó ba phòng có kích thước gần bằng nhau và có thể ở được hai người, mặt khác một phòng còn lại hơi nhỏ một chút, nhưng một người ở cũng không có gì vấn đề.Tống Vãn Huỳnh nhấc tay, “Tôi muốn ở cùng phòng với chị Minh Vi.”
Đêm hôm đó, chủ đề #giảm béo đi Lý Đô Mật# xông thẳng lên bảng hot search và trụ vững một thời gian.
“Trước khi nhấp vào tôi còn thắc mắc Lý Đô Mật là ai, béo đến như nào, vì sao phải giảm béo, sau khi xem video thì tôi chỉ muốn mắng to, Lý Đô Mật, cô nhìn xem cô đã béo như vậy rồi, chạy nhanh đi giảm béo đi!”
“Đây còn không phải đồng nghiệp cũ của tôi sao! Cao 1m65, nặng 45kg mà mỗi ngày đều ở trước mặt tôi than thở bản thân béo quá béo muốn chết, đúng là không chịu nổi, một chút cũng không chịu nổi, nhìn trà ngôn trà ngữ của Lý Đô Mật mà ký ức ngày xưa ấy lại hiện lên công kích tôi!”
“Để tôi tới phân tích suy nghĩ nội tâm của Lý Đô Mật, tôi cao 1m6 mà chỉ có 44 cân, ai nha tôi gầy đến mức phải để họ khen ngợi và ghen tị với vóc dáng của tôi để thỏa mãn sự phù phiếm của tôi, không nghĩ tới ha ha ha ha có người căn bản không cho cô ta cơ hội này!”
“Thật sự chán ghét những người rõ ràng là gầy nhưng cố tình nói rằng họ béo chỉ để nghe người khác nói 'Ồ, bạn không béo, gầy như vậy sao lại muốn giảm cân' để thỏa mãn lòng hư vinh của họ, làm người thoải mái hào phóng một chút không tốt sao?”
“Đây là gameshow mới sao? Tất cả đều là soái ca mỹ nữ, còn có Minh Vi? Sao không có quảng bá gì hết vậy?"
“Ha ha ha mọi người mau đi xem đi, miệng của em gái này độc thật sự, tôi thật sự buồn cười muốn chết!”
“Vì cái miệng lợi hại của em gái, tôi sẽ xem chương trình tạp kỹ này.”
Trong nước trên mạng đã thảo luận đến khí thế ngất trời nhưng mấy người ở nước ngoài vẫn hồn nhiên không biết gì.
Sau khi lái xe được một giờ, chiếc xe thương vụ bảy chỗ dừng lại bên lề đường. Người lái xe chỉ vào con hẻm nhỏ hơi dốc trước mặt và nói rằng khách sạn họ ở là một tòa nhà bốn tầng ở cuối con hẻm.
Xe không thể vào được nên họ phải xuống xe và khiêng hành lý ra khỏi xe.
Khách sạn mà nhóm chương trình đặt không phải là khách sạn được xếp hạng sao hay tiện nghi mà là một tòa nhà theo phong cách châu Âu mang đậm nét địa phương. Lối vào ngõ rất tối, chỉ có một hoặc hai ngọn đèn đường chiếu sáng một đoạn ngắn ở ngã tư.
Tống Vãn Huỳnh liếc nhìn tấm biển ở đầu hẻm rồi nói: "Là tòa nhà phía trước."
Minh Vi đẩy rương hành lý dẫn đầu đi vào hẻm nhỏ, gõ cánh cửa sắt mang phong cách của thế kỷ trước.
Chủ sở hữu của tòa nhà là một ông già hơi béo với bộ râu trắng, ông ấy đã chờ đợi từ sớm, nồng nhiệt chào đón mọi người bằng giọng Anh tiêu chuẩn và lưu loát, còn giúp chuyển hành lý của từng người một vào nhà.
Bên ngoài tòa nhà mang phong cách châu Âu nhưng bên trong đã được cải tạo, giữ lại một số đặc điểm lịch sử đồng thời bổ sung các tiện nghi sinh hoạt hiện đại.
“Mọi người vất vả rồi.” Nhà sản xuất chương trình, Tô Cẩm, xuất hiện ở phòng khách. "Tôi biết các bạn đã rất mệt mỏi sau khi ngồi trên máy bay hơn chín tiếng đồng hồ nhưng hy vọng mọi người kiên trì thêm một chút, quá trình quay chương trình của chúng ta đã chính thức bắt đầu tại sân bay, trước đó tôi cũng đã nói với mọi người về yêu cầu của tổ tiết mục, hẳn là không cần nhắc lại nữa, tòa nhà này là tôi cố ý chuẩn bị cho mọi người, tổng cộng có bốn phòng, có thể tự do phân bổ, xin các bạn chú ý, trong chuyến đi chín ngày mười đêm này, tôi hy vọng các bạn có thể giúp đỡ lẫn nhau và để lại cho nhau những kỷ niệm đẹp, tôi nói xong rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút .”
Nói xong Tô Cẩm lập tức rời đi.
Sau hành trình di chuyển mệt nhọc, mọi người rốt cuộc đã có thể nghỉ ngơi, một lúc sau, họ bắt đầu thảo luận về vấn đề phân chia phòng.
Có bảy người trong bốn phòng, nghĩa là một người có thể ngủ một mình trong phòng.
"Chúng ta lên đó xem thử trước đi."
Mọi người cùng nhau lên lầu.
Bốn phòng đều ở tầng ba, trong đó ba phòng có kích thước gần bằng nhau và có thể ở được hai người, mặt khác một phòng còn lại hơi nhỏ một chút, nhưng một người ở cũng không có gì vấn đề.
Tống Vãn Huỳnh nhấc tay, “Tôi muốn ở cùng phòng với chị Minh Vi.”
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì ChứTác giả: Công Tử Văn TranhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân gần đây thật sự xui xẻo vô cùng. Một giây trước cô còn đang ở trong phòng hội nghị mở họp, đối diện là ông chủ đang hừng hực khí thế phát biểu quyết sách cùng khát vọng kinh doanh to lớn của công ty, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo đột nhiên nháy mắt bừng tỉnh. Phanh —— “Tê ——” Thái dương truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cô mơ màng đưa tay che lại cái trán, hít hà một hơi, tâm trạng cuối tuần bị bắt tăng ca nháy mắt chạm xuống đáy cốc. Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng sặc mà. Không phải chỉ là ngủ gật trong giờ làm thôi sao, ngủ còn có thể ngã xuống gầm bàn. Không đúng! Cô nhớ bản thân còn đang ở phòng họp mở họp, ngủ thôi không nói, lại còn ngủ tới mức lăn xuống dưới gầm bàn luôn rồi. Xong rồi xong rồi! Cô che lại cái trán rồi đột nhiên đứng lên. Đông —— “A ——” Tống Vãn Huỳnh giơ một cái tay khác lên che đỉnh đầu, biểu tình vặn vẹo xoa xoa một lúc cho đến khi đau đớn biến mất mới thật cẩn thận từ chân bàn dịch ra ngoài, vừa… Đêm hôm đó, chủ đề #giảm béo đi Lý Đô Mật# xông thẳng lên bảng hot search và trụ vững một thời gian.“Trước khi nhấp vào tôi còn thắc mắc Lý Đô Mật là ai, béo đến như nào, vì sao phải giảm béo, sau khi xem video thì tôi chỉ muốn mắng to, Lý Đô Mật, cô nhìn xem cô đã béo như vậy rồi, chạy nhanh đi giảm béo đi!”“Đây còn không phải đồng nghiệp cũ của tôi sao! Cao 1m65, nặng 45kg mà mỗi ngày đều ở trước mặt tôi than thở bản thân béo quá béo muốn chết, đúng là không chịu nổi, một chút cũng không chịu nổi, nhìn trà ngôn trà ngữ của Lý Đô Mật mà ký ức ngày xưa ấy lại hiện lên công kích tôi!”“Để tôi tới phân tích suy nghĩ nội tâm của Lý Đô Mật, tôi cao 1m6 mà chỉ có 44 cân, ai nha tôi gầy đến mức phải để họ khen ngợi và ghen tị với vóc dáng của tôi để thỏa mãn sự phù phiếm của tôi, không nghĩ tới ha ha ha ha có người căn bản không cho cô ta cơ hội này!”“Thật sự chán ghét những người rõ ràng là gầy nhưng cố tình nói rằng họ béo chỉ để nghe người khác nói 'Ồ, bạn không béo, gầy như vậy sao lại muốn giảm cân' để thỏa mãn lòng hư vinh của họ, làm người thoải mái hào phóng một chút không tốt sao?”“Đây là gameshow mới sao? Tất cả đều là soái ca mỹ nữ, còn có Minh Vi? Sao không có quảng bá gì hết vậy?"“Ha ha ha mọi người mau đi xem đi, miệng của em gái này độc thật sự, tôi thật sự buồn cười muốn chết!”“Vì cái miệng lợi hại của em gái, tôi sẽ xem chương trình tạp kỹ này.”Trong nước trên mạng đã thảo luận đến khí thế ngất trời nhưng mấy người ở nước ngoài vẫn hồn nhiên không biết gì.Sau khi lái xe được một giờ, chiếc xe thương vụ bảy chỗ dừng lại bên lề đường. Người lái xe chỉ vào con hẻm nhỏ hơi dốc trước mặt và nói rằng khách sạn họ ở là một tòa nhà bốn tầng ở cuối con hẻm.Xe không thể vào được nên họ phải xuống xe và khiêng hành lý ra khỏi xe.Khách sạn mà nhóm chương trình đặt không phải là khách sạn được xếp hạng sao hay tiện nghi mà là một tòa nhà theo phong cách châu Âu mang đậm nét địa phương. Lối vào ngõ rất tối, chỉ có một hoặc hai ngọn đèn đường chiếu sáng một đoạn ngắn ở ngã tư.Tống Vãn Huỳnh liếc nhìn tấm biển ở đầu hẻm rồi nói: "Là tòa nhà phía trước."Minh Vi đẩy rương hành lý dẫn đầu đi vào hẻm nhỏ, gõ cánh cửa sắt mang phong cách của thế kỷ trước.Chủ sở hữu của tòa nhà là một ông già hơi béo với bộ râu trắng, ông ấy đã chờ đợi từ sớm, nồng nhiệt chào đón mọi người bằng giọng Anh tiêu chuẩn và lưu loát, còn giúp chuyển hành lý của từng người một vào nhà.Bên ngoài tòa nhà mang phong cách châu Âu nhưng bên trong đã được cải tạo, giữ lại một số đặc điểm lịch sử đồng thời bổ sung các tiện nghi sinh hoạt hiện đại.“Mọi người vất vả rồi.” Nhà sản xuất chương trình, Tô Cẩm, xuất hiện ở phòng khách. "Tôi biết các bạn đã rất mệt mỏi sau khi ngồi trên máy bay hơn chín tiếng đồng hồ nhưng hy vọng mọi người kiên trì thêm một chút, quá trình quay chương trình của chúng ta đã chính thức bắt đầu tại sân bay, trước đó tôi cũng đã nói với mọi người về yêu cầu của tổ tiết mục, hẳn là không cần nhắc lại nữa, tòa nhà này là tôi cố ý chuẩn bị cho mọi người, tổng cộng có bốn phòng, có thể tự do phân bổ, xin các bạn chú ý, trong chuyến đi chín ngày mười đêm này, tôi hy vọng các bạn có thể giúp đỡ lẫn nhau và để lại cho nhau những kỷ niệm đẹp, tôi nói xong rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút .”Nói xong Tô Cẩm lập tức rời đi.Sau hành trình di chuyển mệt nhọc, mọi người rốt cuộc đã có thể nghỉ ngơi, một lúc sau, họ bắt đầu thảo luận về vấn đề phân chia phòng.Có bảy người trong bốn phòng, nghĩa là một người có thể ngủ một mình trong phòng."Chúng ta lên đó xem thử trước đi."Mọi người cùng nhau lên lầu.Bốn phòng đều ở tầng ba, trong đó ba phòng có kích thước gần bằng nhau và có thể ở được hai người, mặt khác một phòng còn lại hơi nhỏ một chút, nhưng một người ở cũng không có gì vấn đề.Tống Vãn Huỳnh nhấc tay, “Tôi muốn ở cùng phòng với chị Minh Vi.”