Tống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân gần đây thật sự xui xẻo vô cùng. Một giây trước cô còn đang ở trong phòng hội nghị mở họp, đối diện là ông chủ đang hừng hực khí thế phát biểu quyết sách cùng khát vọng kinh doanh to lớn của công ty, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo đột nhiên nháy mắt bừng tỉnh. Phanh —— “Tê ——” Thái dương truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cô mơ màng đưa tay che lại cái trán, hít hà một hơi, tâm trạng cuối tuần bị bắt tăng ca nháy mắt chạm xuống đáy cốc. Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng sặc mà. Không phải chỉ là ngủ gật trong giờ làm thôi sao, ngủ còn có thể ngã xuống gầm bàn. Không đúng! Cô nhớ bản thân còn đang ở phòng họp mở họp, ngủ thôi không nói, lại còn ngủ tới mức lăn xuống dưới gầm bàn luôn rồi. Xong rồi xong rồi! Cô che lại cái trán rồi đột nhiên đứng lên. Đông —— “A ——” Tống Vãn Huỳnh giơ một cái tay khác lên che đỉnh đầu, biểu tình vặn vẹo xoa xoa một lúc cho đến khi đau đớn biến mất mới thật cẩn thận từ chân bàn dịch ra ngoài, vừa…

Chương 34: Vị trà tỏa ra bốn phía này Tống Vãn Huỳnh rất quen thuộc (2)

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì ChứTác giả: Công Tử Văn TranhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân gần đây thật sự xui xẻo vô cùng. Một giây trước cô còn đang ở trong phòng hội nghị mở họp, đối diện là ông chủ đang hừng hực khí thế phát biểu quyết sách cùng khát vọng kinh doanh to lớn của công ty, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo đột nhiên nháy mắt bừng tỉnh. Phanh —— “Tê ——” Thái dương truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cô mơ màng đưa tay che lại cái trán, hít hà một hơi, tâm trạng cuối tuần bị bắt tăng ca nháy mắt chạm xuống đáy cốc. Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng sặc mà. Không phải chỉ là ngủ gật trong giờ làm thôi sao, ngủ còn có thể ngã xuống gầm bàn. Không đúng! Cô nhớ bản thân còn đang ở phòng họp mở họp, ngủ thôi không nói, lại còn ngủ tới mức lăn xuống dưới gầm bàn luôn rồi. Xong rồi xong rồi! Cô che lại cái trán rồi đột nhiên đứng lên. Đông —— “A ——” Tống Vãn Huỳnh giơ một cái tay khác lên che đỉnh đầu, biểu tình vặn vẹo xoa xoa một lúc cho đến khi đau đớn biến mất mới thật cẩn thận từ chân bàn dịch ra ngoài, vừa… Giọng nói ngọt ngào của Lý Đô Mật vang lên: "Chị ơi, chị đã chuẩn bị bữa sáng sao?"“Tôi chỉ chiên trứng thôi.”“Chị vất vả rồi, ngày mai em sẽ dậy sớm hơn để giúp chị làm bữa sáng.”“Không có việc gì, chiên trứng không mệt đến thế đâu."“Như vậy sao được, một ngày chị phải làm nhiều việc như vậy, bận lên bận xuống, em sẽ đau lòng, hơn nữa, em không thể ăn bữa sáng chị làm mỗi ngày một cách an tâm được.”Tống Vãn Huỳnh đang uống sữa nghe thấy đoạn đối thoại này thì suýt nữa phun sữa trong miệng ra, cô quay đầu lại nhìn Lý Đô Mật đang ngồi trên ghế sofa gọi chị với vẻ không tin nổi.Trong lúc nhất thời thế nhưng hoài nghi chính mình có phải hay không đang nằm mơ.Nếu không sao cô có thể từ chính tai mình nghe được những lời kinh tởm như vậyLời này thật sự là từ trong miệng Lý Đô Mật nói ra?Trà xanh như vậy, cô ta muốn làm gì!Chẳng lẽ muốn đoạt người với cô?Nhận thấy ánh mắt của Tống Vãn Huỳnh, Lý Đô Mật khẽ cong khóe miệng, cố ý ghé sát vào tai Minh Vi thì thầm điều gì đó.Minh Vi nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh, “Vãn Huỳnh, Lý Đô Mật có chuyện muốn nói với cô.”“Chị ơi, chị cứ gọi em là Mật Mật đi!" Lý Đô Mật cười cười nhìn Tống Vãn Huỳnh, “Chị Vãn Huỳnh, em có chuyện muốn nói với chị. Là chuyện hôm đó em nói em béo 44 kg trên xe sau khi xuống máy bay. Em biết em nói như thể em đang khoe khoang, nhưng chị hiểu lầm em rồi. Em học vũ đạo từ nhỏ, cô giáo nói rằng em phải duy trì cân nặng ở mức khoảng 41 kg, nên hôm đó em mới nói mình béo, hy vọng chị về sau đừng nhắm vào em nữa.”“……” Vị trà tỏa ra bốn phía này Tống Vãn Huỳnh rất quen thuộcSơ suất rồi.Cô ta quả nhiên là muốn đoạt người với cô.Thấy Tống Vãn Huỳnh không nói gì, Lý Đô Mật quay đầu lại nhìn Minh Vi với vẻ mặt ủy khuất: "Chị, chị Vãn Huỳnh không nói gì cả, có phải chị ấy không muốn tha thứ cho em không?"Tống Vãn Huỳnh đáy lòng cười lạnh không ngừng, cô đoán được Lý Đô Mật trong lòng nghẹn đến hư, trong tiểu thuyết chia nhóm cô lập thuận lợi mọi bề, không nghĩ tới lần này thế nhưng đem ý xấu đánh tới trên người Minh Vi, đầu óc xoay chuyển còn rất nhanh, nhanh chóng chuyển mục tiêu từ Minh Vi sang cô, thậm chí còn có ý đồ xúi giục Minh Vi.Nhưng cũng không nhìn xem cô là ai.Tống Vãn Huỳnh không nói gì nhìn về phía Minh Vi, sự ủy khuất trong mắt gần như trào ra.Minh Vi xoa xoa lông mày, “Lý Đô Mật, tôi đã nói rồi, Vãn Huỳnh không phải là nhằm vào cô, cô đừng nghĩ nhiều. Còn nữa, đừng gọi tôi là chị, cứ gọi tôi là chị Minh Vi là được."Nụ cười của Lý Đô Mật cứng đờ trên mặt.Tống Vãn Huỳnh hừ lạnh.Hừ, còn muốn giả vờ làm trà xanh trước mặt chị Minh Vi, cũng không nhìn xem ai mới là người có quan hệ tốt nhất với chị Minh Vi.

Giọng nói ngọt ngào của Lý Đô Mật vang lên: "Chị ơi, chị đã chuẩn bị bữa sáng sao?"

“Tôi chỉ chiên trứng thôi.”

“Chị vất vả rồi, ngày mai em sẽ dậy sớm hơn để giúp chị làm bữa sáng.”

“Không có việc gì, chiên trứng không mệt đến thế đâu."

“Như vậy sao được, một ngày chị phải làm nhiều việc như vậy, bận lên bận xuống, em sẽ đau lòng, hơn nữa, em không thể ăn bữa sáng chị làm mỗi ngày một cách an tâm được.”

Tống Vãn Huỳnh đang uống sữa nghe thấy đoạn đối thoại này thì suýt nữa phun sữa trong miệng ra, cô quay đầu lại nhìn Lý Đô Mật đang ngồi trên ghế sofa gọi chị với vẻ không tin nổi.

Trong lúc nhất thời thế nhưng hoài nghi chính mình có phải hay không đang nằm mơ.

Nếu không sao cô có thể từ chính tai mình nghe được những lời kinh tởm như vậy

Lời này thật sự là từ trong miệng Lý Đô Mật nói ra?

Trà xanh như vậy, cô ta muốn làm gì!

Chẳng lẽ muốn đoạt người với cô?

Nhận thấy ánh mắt của Tống Vãn Huỳnh, Lý Đô Mật khẽ cong khóe miệng, cố ý ghé sát vào tai Minh Vi thì thầm điều gì đó.

Minh Vi nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh, “Vãn Huỳnh, Lý Đô Mật có chuyện muốn nói với cô.”

“Chị ơi, chị cứ gọi em là Mật Mật đi!" Lý Đô Mật cười cười nhìn Tống Vãn Huỳnh, “Chị Vãn Huỳnh, em có chuyện muốn nói với chị. Là chuyện hôm đó em nói em béo 44 kg trên xe sau khi xuống máy bay. Em biết em nói như thể em đang khoe khoang, nhưng chị hiểu lầm em rồi. Em học vũ đạo từ nhỏ, cô giáo nói rằng em phải duy trì cân nặng ở mức khoảng 41 kg, nên hôm đó em mới nói mình béo, hy vọng chị về sau đừng nhắm vào em nữa.”

“……” Vị trà tỏa ra bốn phía này Tống Vãn Huỳnh rất quen thuộc

Sơ suất rồi.

Cô ta quả nhiên là muốn đoạt người với cô.

Thấy Tống Vãn Huỳnh không nói gì, Lý Đô Mật quay đầu lại nhìn Minh Vi với vẻ mặt ủy khuất: "Chị, chị Vãn Huỳnh không nói gì cả, có phải chị ấy không muốn tha thứ cho em không?"

Tống Vãn Huỳnh đáy lòng cười lạnh không ngừng, cô đoán được Lý Đô Mật trong lòng nghẹn đến hư, trong tiểu thuyết chia nhóm cô lập thuận lợi mọi bề, không nghĩ tới lần này thế nhưng đem ý xấu đánh tới trên người Minh Vi, đầu óc xoay chuyển còn rất nhanh, nhanh chóng chuyển mục tiêu từ Minh Vi sang cô, thậm chí còn có ý đồ xúi giục Minh Vi.

Nhưng cũng không nhìn xem cô là ai.

Tống Vãn Huỳnh không nói gì nhìn về phía Minh Vi, sự ủy khuất trong mắt gần như trào ra.

Minh Vi xoa xoa lông mày, “Lý Đô Mật, tôi đã nói rồi, Vãn Huỳnh không phải là nhằm vào cô, cô đừng nghĩ nhiều. Còn nữa, đừng gọi tôi là chị, cứ gọi tôi là chị Minh Vi là được."

Nụ cười của Lý Đô Mật cứng đờ trên mặt.

Tống Vãn Huỳnh hừ lạnh.

Hừ, còn muốn giả vờ làm trà xanh trước mặt chị Minh Vi, cũng không nhìn xem ai mới là người có quan hệ tốt nhất với chị Minh Vi.

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì ChứTác giả: Công Tử Văn TranhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân gần đây thật sự xui xẻo vô cùng. Một giây trước cô còn đang ở trong phòng hội nghị mở họp, đối diện là ông chủ đang hừng hực khí thế phát biểu quyết sách cùng khát vọng kinh doanh to lớn của công ty, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo đột nhiên nháy mắt bừng tỉnh. Phanh —— “Tê ——” Thái dương truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cô mơ màng đưa tay che lại cái trán, hít hà một hơi, tâm trạng cuối tuần bị bắt tăng ca nháy mắt chạm xuống đáy cốc. Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng sặc mà. Không phải chỉ là ngủ gật trong giờ làm thôi sao, ngủ còn có thể ngã xuống gầm bàn. Không đúng! Cô nhớ bản thân còn đang ở phòng họp mở họp, ngủ thôi không nói, lại còn ngủ tới mức lăn xuống dưới gầm bàn luôn rồi. Xong rồi xong rồi! Cô che lại cái trán rồi đột nhiên đứng lên. Đông —— “A ——” Tống Vãn Huỳnh giơ một cái tay khác lên che đỉnh đầu, biểu tình vặn vẹo xoa xoa một lúc cho đến khi đau đớn biến mất mới thật cẩn thận từ chân bàn dịch ra ngoài, vừa… Giọng nói ngọt ngào của Lý Đô Mật vang lên: "Chị ơi, chị đã chuẩn bị bữa sáng sao?"“Tôi chỉ chiên trứng thôi.”“Chị vất vả rồi, ngày mai em sẽ dậy sớm hơn để giúp chị làm bữa sáng.”“Không có việc gì, chiên trứng không mệt đến thế đâu."“Như vậy sao được, một ngày chị phải làm nhiều việc như vậy, bận lên bận xuống, em sẽ đau lòng, hơn nữa, em không thể ăn bữa sáng chị làm mỗi ngày một cách an tâm được.”Tống Vãn Huỳnh đang uống sữa nghe thấy đoạn đối thoại này thì suýt nữa phun sữa trong miệng ra, cô quay đầu lại nhìn Lý Đô Mật đang ngồi trên ghế sofa gọi chị với vẻ không tin nổi.Trong lúc nhất thời thế nhưng hoài nghi chính mình có phải hay không đang nằm mơ.Nếu không sao cô có thể từ chính tai mình nghe được những lời kinh tởm như vậyLời này thật sự là từ trong miệng Lý Đô Mật nói ra?Trà xanh như vậy, cô ta muốn làm gì!Chẳng lẽ muốn đoạt người với cô?Nhận thấy ánh mắt của Tống Vãn Huỳnh, Lý Đô Mật khẽ cong khóe miệng, cố ý ghé sát vào tai Minh Vi thì thầm điều gì đó.Minh Vi nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh, “Vãn Huỳnh, Lý Đô Mật có chuyện muốn nói với cô.”“Chị ơi, chị cứ gọi em là Mật Mật đi!" Lý Đô Mật cười cười nhìn Tống Vãn Huỳnh, “Chị Vãn Huỳnh, em có chuyện muốn nói với chị. Là chuyện hôm đó em nói em béo 44 kg trên xe sau khi xuống máy bay. Em biết em nói như thể em đang khoe khoang, nhưng chị hiểu lầm em rồi. Em học vũ đạo từ nhỏ, cô giáo nói rằng em phải duy trì cân nặng ở mức khoảng 41 kg, nên hôm đó em mới nói mình béo, hy vọng chị về sau đừng nhắm vào em nữa.”“……” Vị trà tỏa ra bốn phía này Tống Vãn Huỳnh rất quen thuộcSơ suất rồi.Cô ta quả nhiên là muốn đoạt người với cô.Thấy Tống Vãn Huỳnh không nói gì, Lý Đô Mật quay đầu lại nhìn Minh Vi với vẻ mặt ủy khuất: "Chị, chị Vãn Huỳnh không nói gì cả, có phải chị ấy không muốn tha thứ cho em không?"Tống Vãn Huỳnh đáy lòng cười lạnh không ngừng, cô đoán được Lý Đô Mật trong lòng nghẹn đến hư, trong tiểu thuyết chia nhóm cô lập thuận lợi mọi bề, không nghĩ tới lần này thế nhưng đem ý xấu đánh tới trên người Minh Vi, đầu óc xoay chuyển còn rất nhanh, nhanh chóng chuyển mục tiêu từ Minh Vi sang cô, thậm chí còn có ý đồ xúi giục Minh Vi.Nhưng cũng không nhìn xem cô là ai.Tống Vãn Huỳnh không nói gì nhìn về phía Minh Vi, sự ủy khuất trong mắt gần như trào ra.Minh Vi xoa xoa lông mày, “Lý Đô Mật, tôi đã nói rồi, Vãn Huỳnh không phải là nhằm vào cô, cô đừng nghĩ nhiều. Còn nữa, đừng gọi tôi là chị, cứ gọi tôi là chị Minh Vi là được."Nụ cười của Lý Đô Mật cứng đờ trên mặt.Tống Vãn Huỳnh hừ lạnh.Hừ, còn muốn giả vờ làm trà xanh trước mặt chị Minh Vi, cũng không nhìn xem ai mới là người có quan hệ tốt nhất với chị Minh Vi.

Chương 34: Vị trà tỏa ra bốn phía này Tống Vãn Huỳnh rất quen thuộc (2)