“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…
Chương 385
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Khương Tuệ Ninh nghe xong thì thở dài, cầm sách liếc mắt nhìn Quý Thần Nham một cái.“Làm sao thế?”“Cảm thấy những việc mà anh trai làm không đáng một chút nào, nhiều năm như thế mà người nhà vẫn không thấu hiểu, bạn bè không ai liên lạc, trả giá cả đời nhưng vẫn không có tiếng tăm gì, sau này còn phải đổi thân phận mới…” Rõ ràng cống hiến cả đời nhưng không nhận được tiếng vỗ tay nào.Quý Thần Nham duỗi tay sờ sờ đầu Khương Tuệ Ninh nói: “Đây là lựa chọn của anh ấy, giống như anh đã từng nói với em, trên thế giới này có người tốt thì cũng sẽ có người xấu.”“Cũng giống như cây cỏ trong vườn, không rực rỡ màu sắc nhưng vẫn mang lại hơi thở của mùa xuân.”“Phải có người làm công việc bình phàm, mà công việc vĩ đại cũng giống thế…”Thật ra sau khi lựa chọn lập tức cắm rễ ở nơi đó sẽ cảm thấy đáng giá, bây giờ khắp nơi giặc nhăm nhe như hổ rình mồi, ở niên đại giấu tài, có biết bao anh hùng vô danh cống hiến hết bản thân mình.Khương Tuệ Ninh gật đầu,”Đúng thế, đúng là có người giống như anh ấy vậy, hi sinh hết tuổi xuân và sức sống của mình, dùng hết sự nhiệt huyết và kiên trì để tẩm bổ cho mảnh đất này, mới có thể giúp quốc gia càng ngày càng phồn vinh, yên ổn.” Cũng không bị nước khác bắt nạt, tương lai khi người khác nhắc đến quốc gia này sẽ không phải là những miêu tả nhỏ yếu, mà là một quốc gia phát triển mạnh mẽ.Khi nói đến lúc phấn khởi Khương Tuệ Ninh lại lôi bước tranh vẽ tương lai ra ngắm nghía một lần, Quý Thần Nham rất thích nghe cô kể về những điều đó, tương lai phương tiện di chuyển như xe nhiều như nước, cao ốc văn phòng, tất cả những cống hiến sẽ được đền đáp một cách tốt nhất.Mà con anh sẽ được hưởng thụ sự an bình và hạnh phúc như thế, bất cứ những việc họ làm ngày hôm nay tương lai sẽ không oán không hối hận.Đại khái đã dự tính sẽ diễn ra thành công, đã biết trước kết quả, khi bận bịu sẽ càng nỗ lực, hi vọng kết quả tốt đẹp hơn.“Nhưng mà mấy đứa Tử Thư sẽ không có vấn đề gì đúng không?” Khương Tuệ Ninh cũng không rõ người mà Quý Thần Nham muốn bắt là ai, nhưng ở trước những năm 80, gián điệp ẩn núp trong nước đạt đến con số nhiều nhất từ xưa đến nay.Cô không biết Quý Tử Thư và Diêu Triều Chi làm gì, chỉ biết bọn họ lén đi gặp anh trai, nhưng nghe ý tứ trong cuộc đối thoại giữa Quý Thần Nham và Diêu Chử, thì hình như là cố ý thả hai đứa đó đi.Để đạt được mục đích cuối cùng của bọn họ.“Không có vấn đề gì.” Quý Thần Nham ngừng một chút rồi nói: “Chỉ một hình phạt nhỏ.” Để cho bọn họ nhớ kỹ, không thể phạm phải sai lầm này lần hai.Lúc này đây anh cố ý lơ lỏng, dụ rắn ra khỏi hang, lỡ như tiếp theo sẽ là gì đây?Cho dù là để lộ bí mật hay là chuyện khác, thì cũng là việc mà bọn họ không thể gánh vác.Tâm huyết và sự kiên trì của biết bao nhiêu người sau lưng, nên đền bù như thế nào?Việc này Khương Tuệ Ninh biết, không nói người bên cạnh Quý Thần Nham, ngay cả đơn vị thiệp mật bình thường cũng không cho phép xuất hiện vấn đề như thế.Nhưng hai ngày nữa là đến kỳ thi rồi, cô vẫn lo lắng Quý Tử Thư bị ảnh hưởng.Cho nên đến bữa tối Khương Tuệ ninh bảo dì Lưu nấu thật nhiều đồ ăn ngon, Khương Tuệ Ninh còn tự mình xuống bếp nấu cho cậu út một ít đồ ngọt.Đối xử với trẻ con phải như thế, có người nghiêm khắc thì phải có người yêu thương.Khi Quý Tử Thư và Diêu Triều Chi thở hồng hộc chạy về thì nhìn thấy cả bàn toàn đồ ăn ngon, bọn họ còn tưởng rằng đây không phải là trừng phạt mà giống như đang đạt được vinh dự gì đó.
Khương Tuệ Ninh nghe xong thì thở dài, cầm sách liếc mắt nhìn Quý Thần Nham một cái.
“Làm sao thế?”
“Cảm thấy những việc mà anh trai làm không đáng một chút nào, nhiều năm như thế mà người nhà vẫn không thấu hiểu, bạn bè không ai liên lạc, trả giá cả đời nhưng vẫn không có tiếng tăm gì, sau này còn phải đổi thân phận mới…” Rõ ràng cống hiến cả đời nhưng không nhận được tiếng vỗ tay nào.
Quý Thần Nham duỗi tay sờ sờ đầu Khương Tuệ Ninh nói: “Đây là lựa chọn của anh ấy, giống như anh đã từng nói với em, trên thế giới này có người tốt thì cũng sẽ có người xấu.”
“Cũng giống như cây cỏ trong vườn, không rực rỡ màu sắc nhưng vẫn mang lại hơi thở của mùa xuân.”
“Phải có người làm công việc bình phàm, mà công việc vĩ đại cũng giống thế…”
Thật ra sau khi lựa chọn lập tức cắm rễ ở nơi đó sẽ cảm thấy đáng giá, bây giờ khắp nơi giặc nhăm nhe như hổ rình mồi, ở niên đại giấu tài, có biết bao anh hùng vô danh cống hiến hết bản thân mình.
Khương Tuệ Ninh gật đầu,”Đúng thế, đúng là có người giống như anh ấy vậy, hi sinh hết tuổi xuân và sức sống của mình, dùng hết sự nhiệt huyết và kiên trì để tẩm bổ cho mảnh đất này, mới có thể giúp quốc gia càng ngày càng phồn vinh, yên ổn.” Cũng không bị nước khác bắt nạt, tương lai khi người khác nhắc đến quốc gia này sẽ không phải là những miêu tả nhỏ yếu, mà là một quốc gia phát triển mạnh mẽ.
Khi nói đến lúc phấn khởi Khương Tuệ Ninh lại lôi bước tranh vẽ tương lai ra ngắm nghía một lần, Quý Thần Nham rất thích nghe cô kể về những điều đó, tương lai phương tiện di chuyển như xe nhiều như nước, cao ốc văn phòng, tất cả những cống hiến sẽ được đền đáp một cách tốt nhất.
Mà con anh sẽ được hưởng thụ sự an bình và hạnh phúc như thế, bất cứ những việc họ làm ngày hôm nay tương lai sẽ không oán không hối hận.
Đại khái đã dự tính sẽ diễn ra thành công, đã biết trước kết quả, khi bận bịu sẽ càng nỗ lực, hi vọng kết quả tốt đẹp hơn.
“Nhưng mà mấy đứa Tử Thư sẽ không có vấn đề gì đúng không?” Khương Tuệ Ninh cũng không rõ người mà Quý Thần Nham muốn bắt là ai, nhưng ở trước những năm 80, gián điệp ẩn núp trong nước đạt đến con số nhiều nhất từ xưa đến nay.
Cô không biết Quý Tử Thư và Diêu Triều Chi làm gì, chỉ biết bọn họ lén đi gặp anh trai, nhưng nghe ý tứ trong cuộc đối thoại giữa Quý Thần Nham và Diêu Chử, thì hình như là cố ý thả hai đứa đó đi.
Để đạt được mục đích cuối cùng của bọn họ.
“Không có vấn đề gì.” Quý Thần Nham ngừng một chút rồi nói: “Chỉ một hình phạt nhỏ.” Để cho bọn họ nhớ kỹ, không thể phạm phải sai lầm này lần hai.
Lúc này đây anh cố ý lơ lỏng, dụ rắn ra khỏi hang, lỡ như tiếp theo sẽ là gì đây?
Cho dù là để lộ bí mật hay là chuyện khác, thì cũng là việc mà bọn họ không thể gánh vác.
Tâm huyết và sự kiên trì của biết bao nhiêu người sau lưng, nên đền bù như thế nào?
Việc này Khương Tuệ Ninh biết, không nói người bên cạnh Quý Thần Nham, ngay cả đơn vị thiệp mật bình thường cũng không cho phép xuất hiện vấn đề như thế.
Nhưng hai ngày nữa là đến kỳ thi rồi, cô vẫn lo lắng Quý Tử Thư bị ảnh hưởng.
Cho nên đến bữa tối Khương Tuệ ninh bảo dì Lưu nấu thật nhiều đồ ăn ngon, Khương Tuệ Ninh còn tự mình xuống bếp nấu cho cậu út một ít đồ ngọt.
Đối xử với trẻ con phải như thế, có người nghiêm khắc thì phải có người yêu thương.
Khi Quý Tử Thư và Diêu Triều Chi thở hồng hộc chạy về thì nhìn thấy cả bàn toàn đồ ăn ngon, bọn họ còn tưởng rằng đây không phải là trừng phạt mà giống như đang đạt được vinh dự gì đó.
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Khương Tuệ Ninh nghe xong thì thở dài, cầm sách liếc mắt nhìn Quý Thần Nham một cái.“Làm sao thế?”“Cảm thấy những việc mà anh trai làm không đáng một chút nào, nhiều năm như thế mà người nhà vẫn không thấu hiểu, bạn bè không ai liên lạc, trả giá cả đời nhưng vẫn không có tiếng tăm gì, sau này còn phải đổi thân phận mới…” Rõ ràng cống hiến cả đời nhưng không nhận được tiếng vỗ tay nào.Quý Thần Nham duỗi tay sờ sờ đầu Khương Tuệ Ninh nói: “Đây là lựa chọn của anh ấy, giống như anh đã từng nói với em, trên thế giới này có người tốt thì cũng sẽ có người xấu.”“Cũng giống như cây cỏ trong vườn, không rực rỡ màu sắc nhưng vẫn mang lại hơi thở của mùa xuân.”“Phải có người làm công việc bình phàm, mà công việc vĩ đại cũng giống thế…”Thật ra sau khi lựa chọn lập tức cắm rễ ở nơi đó sẽ cảm thấy đáng giá, bây giờ khắp nơi giặc nhăm nhe như hổ rình mồi, ở niên đại giấu tài, có biết bao anh hùng vô danh cống hiến hết bản thân mình.Khương Tuệ Ninh gật đầu,”Đúng thế, đúng là có người giống như anh ấy vậy, hi sinh hết tuổi xuân và sức sống của mình, dùng hết sự nhiệt huyết và kiên trì để tẩm bổ cho mảnh đất này, mới có thể giúp quốc gia càng ngày càng phồn vinh, yên ổn.” Cũng không bị nước khác bắt nạt, tương lai khi người khác nhắc đến quốc gia này sẽ không phải là những miêu tả nhỏ yếu, mà là một quốc gia phát triển mạnh mẽ.Khi nói đến lúc phấn khởi Khương Tuệ Ninh lại lôi bước tranh vẽ tương lai ra ngắm nghía một lần, Quý Thần Nham rất thích nghe cô kể về những điều đó, tương lai phương tiện di chuyển như xe nhiều như nước, cao ốc văn phòng, tất cả những cống hiến sẽ được đền đáp một cách tốt nhất.Mà con anh sẽ được hưởng thụ sự an bình và hạnh phúc như thế, bất cứ những việc họ làm ngày hôm nay tương lai sẽ không oán không hối hận.Đại khái đã dự tính sẽ diễn ra thành công, đã biết trước kết quả, khi bận bịu sẽ càng nỗ lực, hi vọng kết quả tốt đẹp hơn.“Nhưng mà mấy đứa Tử Thư sẽ không có vấn đề gì đúng không?” Khương Tuệ Ninh cũng không rõ người mà Quý Thần Nham muốn bắt là ai, nhưng ở trước những năm 80, gián điệp ẩn núp trong nước đạt đến con số nhiều nhất từ xưa đến nay.Cô không biết Quý Tử Thư và Diêu Triều Chi làm gì, chỉ biết bọn họ lén đi gặp anh trai, nhưng nghe ý tứ trong cuộc đối thoại giữa Quý Thần Nham và Diêu Chử, thì hình như là cố ý thả hai đứa đó đi.Để đạt được mục đích cuối cùng của bọn họ.“Không có vấn đề gì.” Quý Thần Nham ngừng một chút rồi nói: “Chỉ một hình phạt nhỏ.” Để cho bọn họ nhớ kỹ, không thể phạm phải sai lầm này lần hai.Lúc này đây anh cố ý lơ lỏng, dụ rắn ra khỏi hang, lỡ như tiếp theo sẽ là gì đây?Cho dù là để lộ bí mật hay là chuyện khác, thì cũng là việc mà bọn họ không thể gánh vác.Tâm huyết và sự kiên trì của biết bao nhiêu người sau lưng, nên đền bù như thế nào?Việc này Khương Tuệ Ninh biết, không nói người bên cạnh Quý Thần Nham, ngay cả đơn vị thiệp mật bình thường cũng không cho phép xuất hiện vấn đề như thế.Nhưng hai ngày nữa là đến kỳ thi rồi, cô vẫn lo lắng Quý Tử Thư bị ảnh hưởng.Cho nên đến bữa tối Khương Tuệ ninh bảo dì Lưu nấu thật nhiều đồ ăn ngon, Khương Tuệ Ninh còn tự mình xuống bếp nấu cho cậu út một ít đồ ngọt.Đối xử với trẻ con phải như thế, có người nghiêm khắc thì phải có người yêu thương.Khi Quý Tử Thư và Diêu Triều Chi thở hồng hộc chạy về thì nhìn thấy cả bàn toàn đồ ăn ngon, bọn họ còn tưởng rằng đây không phải là trừng phạt mà giống như đang đạt được vinh dự gì đó.