Tống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân gần đây thật sự xui xẻo vô cùng. Một giây trước cô còn đang ở trong phòng hội nghị mở họp, đối diện là ông chủ đang hừng hực khí thế phát biểu quyết sách cùng khát vọng kinh doanh to lớn của công ty, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo đột nhiên nháy mắt bừng tỉnh. Phanh —— “Tê ——” Thái dương truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cô mơ màng đưa tay che lại cái trán, hít hà một hơi, tâm trạng cuối tuần bị bắt tăng ca nháy mắt chạm xuống đáy cốc. Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng sặc mà. Không phải chỉ là ngủ gật trong giờ làm thôi sao, ngủ còn có thể ngã xuống gầm bàn. Không đúng! Cô nhớ bản thân còn đang ở phòng họp mở họp, ngủ thôi không nói, lại còn ngủ tới mức lăn xuống dưới gầm bàn luôn rồi. Xong rồi xong rồi! Cô che lại cái trán rồi đột nhiên đứng lên. Đông —— “A ——” Tống Vãn Huỳnh giơ một cái tay khác lên che đỉnh đầu, biểu tình vặn vẹo xoa xoa một lúc cho đến khi đau đớn biến mất mới thật cẩn thận từ chân bàn dịch ra ngoài, vừa…

Chương 38: Văn Nghiên gọi điện thoại cho cô! (1)

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì ChứTác giả: Công Tử Văn TranhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân gần đây thật sự xui xẻo vô cùng. Một giây trước cô còn đang ở trong phòng hội nghị mở họp, đối diện là ông chủ đang hừng hực khí thế phát biểu quyết sách cùng khát vọng kinh doanh to lớn của công ty, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo đột nhiên nháy mắt bừng tỉnh. Phanh —— “Tê ——” Thái dương truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cô mơ màng đưa tay che lại cái trán, hít hà một hơi, tâm trạng cuối tuần bị bắt tăng ca nháy mắt chạm xuống đáy cốc. Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng sặc mà. Không phải chỉ là ngủ gật trong giờ làm thôi sao, ngủ còn có thể ngã xuống gầm bàn. Không đúng! Cô nhớ bản thân còn đang ở phòng họp mở họp, ngủ thôi không nói, lại còn ngủ tới mức lăn xuống dưới gầm bàn luôn rồi. Xong rồi xong rồi! Cô che lại cái trán rồi đột nhiên đứng lên. Đông —— “A ——” Tống Vãn Huỳnh giơ một cái tay khác lên che đỉnh đầu, biểu tình vặn vẹo xoa xoa một lúc cho đến khi đau đớn biến mất mới thật cẩn thận từ chân bàn dịch ra ngoài, vừa… “???” Sao tự nhiên mất kết nối vậy! Tôi còn muốn biết Minh Vi đã nói gì với con trà xanh kia mà!”“Gì đây? Rớt mạng ngay lúc quan trọng?”“Hay là Minh Vi ra hiệu tắt camera? Có phải đoạn sau quá máu me bạo lực nên không thể phát sóng cho chúng ta xem không? Hahaha.”“Tội nghiệp Lý Đô Mật, muốn trà ai không trà, lại đi trà Minh Vi. Đây chẳng phải là tự đâm vào ván sắt à?”“Ban ngày đi du lịch tuy Minh Vi bị Lý Đô Mật kéo đi suốt nhưng thỉnh thoảng vẫn quay đầu nhìn Tống Vãn Huỳnh đấy! Vãn Huỳnh! Cô có thấy không? Trong lòng chị ấy vẫn nhớ đến cô mà!”“Khoan… các người trong phần bình luận này có đang diễn không đấy? Tống Vãn Huỳnh đã biểu hiện rõ ràng vậy mà mấy người còn không nhìn ra? Để tôi phân tích tâm lý của cô ấy cho mà nghe: Tuy Lý Đô Mật luôn nhắm vào em, nhưng vì đại cục, em không cãi nhau, không làm ầm lên. Chị đừng lo cho em, em chịu một chút ấm ức cũng không sao.”“Hahaha tôi cũng nhìn ra rồi! Tống Vãn Huỳnh đúng là trà xanh cao tay, miệng sắc bén, đầu óc linh hoạt, biết tùy cơ ứng biến, tôi thích cô ấy quá đi mất!”Nhà họ Văn.Văn phu nhân nhìn màn hình livestream đột nhiên mất kết nối thì không khỏi sốt ruột, liên tục đóng rồi mở lại kênh nhiều lần nhưng vẫn không thấy hình ảnh quay lại.Bà vội vàng ôm iPad chạy ra phòng khách. “Ôi trời ơi, dì Trần, mau lại đây giúp tôi xem cái này! Sao tự dưng livestream lại mất tiêu rồi?”“Livestream gì cơ? Để tôi xem nào.”“Đây này.” Văn phu nhân chỉ vào màn hình đã gián đoạn, “Tôi đóng mở mấy lần rồi, vẫn không có hình.”“Có khi nào chương trình kết thúc rồi không? Đây là livestream gì vậy?”“Còn có thể là gì nữa, chính là chương trình thực tế mà Vi Vi và Vãn Huỳnh tham gia đó.” Văn phu nhân ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt tiếc nuối lo lắng nhìn dì Trần. “Tôi mới xem được một chút mà đã mất rồi. Dì không biết đâu, Vãn Huỳnh bị ức h**p nhiều lắm!”“Bị ức h**p? Sao cơ?” Dì Trần vừa nghe đã sốt ruột. Mấy ngày trước tuy vì chuyện Tống Vãn Huỳnh giả mang thai lừa cưới mà giận cô rất lâu, nhưng từ khi cô rời đi, căn nhà này trở nên vắng lặng đến lạ thường. Dì Trần bắt đầu nhớ đến những điều tốt đẹp của cô, chuyện lừa gạt kia đã sớm bị gác lại.Văn phu nhân cau mày, “Là trong chương trình đấy. Có một cô gái nhỏ cực kỳ xấu tính, cả ngày nhằm vào Vãn Huỳnh. Hết đẩy con bé, lại cô lập nó, mua kem cho mọi người mà chừa mỗi con bé ra. Lại còn kéo Minh Vi đi không cho nó nói chuyện với Vãn Huỳnh, cố ý cô lập con bé. Dì nói xem, sao lại có đứa con gái xấu tính như vậy chứ!”“Trời ơi, cái này…”“Đó là còn trước ống kính, sau ống kính thì không biết còn bị bắt nạt thế nào nữa. Tôi thật sự thấy đau lòng! Tôi đã nhìn Vãn Huỳnh lớn lên, từ nhỏ đến lớn con bé chưa bao giờ chịu uất ức như vậy. Một cô gái vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện sao lại bị người ta đối xử như vậy chứ?”“Bà đừng sốt ruột quá. Giờ trên mạng có nhiều chương trình toàn là cố tình tạo drama, cố ý gây mâu thuẫn để thu hút khán giả. Có khi đây chỉ là do ekip chương trình cố ý dàn dựng thôi.”“Dàn dựng gì mà dàn dựng? Dì không biết đâu! Cô gái kia còn ép Vãn Huỳnh đổi phòng với mình, nói trong phòng có côn trùng, sợ quá không dám ngủ. Không dám ngủ thì bắt Vãn Huỳnh sang ngủ thay, dì nói xem, rõ ràng là bắt nạt người khác mà!”“Lại còn có chuyện như thế? Thế Minh Vi đâu? Con bé chẳng phải cũng ở đó sao?”“Con bé còn chưa kịp nói gì thì livestream đã bị cắt rồi.”Dì Trần tức giận bất bình, “Thật quá đáng mà!”Văn phu nhân đau lòng đến mức sắp rơi nước mắt. “Giờ phải làm sao đây? Còn mấy ngày nữa cơ mà. Lúc mẹ con bé mất, tôi đã hứa với cô ấy là sẽ chăm sóc tốt cho Vãn Huỳnh, không để nó chịu chút ấm ức nào. Sau khi gả vào nhà họ Văn, tôi càng coi con bé như báu vật trong lòng. Vậy mà mới mấy ngày thôi, con bé đã phải chịu nhiều tủi thân thế này…”

“???” Sao tự nhiên mất kết nối vậy! Tôi còn muốn biết Minh Vi đã nói gì với con trà xanh kia mà!”

“Gì đây? Rớt mạng ngay lúc quan trọng?”

“Hay là Minh Vi ra hiệu tắt camera? Có phải đoạn sau quá máu me bạo lực nên không thể phát sóng cho chúng ta xem không? Hahaha.”

“Tội nghiệp Lý Đô Mật, muốn trà ai không trà, lại đi trà Minh Vi. Đây chẳng phải là tự đâm vào ván sắt à?”

“Ban ngày đi du lịch tuy Minh Vi bị Lý Đô Mật kéo đi suốt nhưng thỉnh thoảng vẫn quay đầu nhìn Tống Vãn Huỳnh đấy! Vãn Huỳnh! Cô có thấy không? Trong lòng chị ấy vẫn nhớ đến cô mà!”

“Khoan… các người trong phần bình luận này có đang diễn không đấy? Tống Vãn Huỳnh đã biểu hiện rõ ràng vậy mà mấy người còn không nhìn ra? Để tôi phân tích tâm lý của cô ấy cho mà nghe: Tuy Lý Đô Mật luôn nhắm vào em, nhưng vì đại cục, em không cãi nhau, không làm ầm lên. Chị đừng lo cho em, em chịu một chút ấm ức cũng không sao.”

“Hahaha tôi cũng nhìn ra rồi! Tống Vãn Huỳnh đúng là trà xanh cao tay, miệng sắc bén, đầu óc linh hoạt, biết tùy cơ ứng biến, tôi thích cô ấy quá đi mất!”

Nhà họ Văn.

Văn phu nhân nhìn màn hình livestream đột nhiên mất kết nối thì không khỏi sốt ruột, liên tục đóng rồi mở lại kênh nhiều lần nhưng vẫn không thấy hình ảnh quay lại.

Bà vội vàng ôm iPad chạy ra phòng khách. “Ôi trời ơi, dì Trần, mau lại đây giúp tôi xem cái này! Sao tự dưng livestream lại mất tiêu rồi?”

“Livestream gì cơ? Để tôi xem nào.”

“Đây này.” Văn phu nhân chỉ vào màn hình đã gián đoạn, “Tôi đóng mở mấy lần rồi, vẫn không có hình.”

“Có khi nào chương trình kết thúc rồi không? Đây là livestream gì vậy?”

“Còn có thể là gì nữa, chính là chương trình thực tế mà Vi Vi và Vãn Huỳnh tham gia đó.” Văn phu nhân ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt tiếc nuối lo lắng nhìn dì Trần. “Tôi mới xem được một chút mà đã mất rồi. Dì không biết đâu, Vãn Huỳnh bị ức h**p nhiều lắm!”

“Bị ức h**p? Sao cơ?” Dì Trần vừa nghe đã sốt ruột. Mấy ngày trước tuy vì chuyện Tống Vãn Huỳnh giả mang thai lừa cưới mà giận cô rất lâu, nhưng từ khi cô rời đi, căn nhà này trở nên vắng lặng đến lạ thường. Dì Trần bắt đầu nhớ đến những điều tốt đẹp của cô, chuyện lừa gạt kia đã sớm bị gác lại.

Văn phu nhân cau mày, “Là trong chương trình đấy. Có một cô gái nhỏ cực kỳ xấu tính, cả ngày nhằm vào Vãn Huỳnh. Hết đẩy con bé, lại cô lập nó, mua kem cho mọi người mà chừa mỗi con bé ra. Lại còn kéo Minh Vi đi không cho nó nói chuyện với Vãn Huỳnh, cố ý cô lập con bé. Dì nói xem, sao lại có đứa con gái xấu tính như vậy chứ!”

“Trời ơi, cái này…”

“Đó là còn trước ống kính, sau ống kính thì không biết còn bị bắt nạt thế nào nữa. Tôi thật sự thấy đau lòng! Tôi đã nhìn Vãn Huỳnh lớn lên, từ nhỏ đến lớn con bé chưa bao giờ chịu uất ức như vậy. Một cô gái vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện sao lại bị người ta đối xử như vậy chứ?”

“Bà đừng sốt ruột quá. Giờ trên mạng có nhiều chương trình toàn là cố tình tạo drama, cố ý gây mâu thuẫn để thu hút khán giả. Có khi đây chỉ là do ekip chương trình cố ý dàn dựng thôi.”

“Dàn dựng gì mà dàn dựng? Dì không biết đâu! Cô gái kia còn ép Vãn Huỳnh đổi phòng với mình, nói trong phòng có côn trùng, sợ quá không dám ngủ. Không dám ngủ thì bắt Vãn Huỳnh sang ngủ thay, dì nói xem, rõ ràng là bắt nạt người khác mà!”

“Lại còn có chuyện như thế? Thế Minh Vi đâu? Con bé chẳng phải cũng ở đó sao?”

“Con bé còn chưa kịp nói gì thì livestream đã bị cắt rồi.”

Dì Trần tức giận bất bình, “Thật quá đáng mà!”

Văn phu nhân đau lòng đến mức sắp rơi nước mắt. “Giờ phải làm sao đây? Còn mấy ngày nữa cơ mà. Lúc mẹ con bé mất, tôi đã hứa với cô ấy là sẽ chăm sóc tốt cho Vãn Huỳnh, không để nó chịu chút ấm ức nào. Sau khi gả vào nhà họ Văn, tôi càng coi con bé như báu vật trong lòng. Vậy mà mới mấy ngày thôi, con bé đã phải chịu nhiều tủi thân thế này…”

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì ChứTác giả: Công Tử Văn TranhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân gần đây thật sự xui xẻo vô cùng. Một giây trước cô còn đang ở trong phòng hội nghị mở họp, đối diện là ông chủ đang hừng hực khí thế phát biểu quyết sách cùng khát vọng kinh doanh to lớn của công ty, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo đột nhiên nháy mắt bừng tỉnh. Phanh —— “Tê ——” Thái dương truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cô mơ màng đưa tay che lại cái trán, hít hà một hơi, tâm trạng cuối tuần bị bắt tăng ca nháy mắt chạm xuống đáy cốc. Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng sặc mà. Không phải chỉ là ngủ gật trong giờ làm thôi sao, ngủ còn có thể ngã xuống gầm bàn. Không đúng! Cô nhớ bản thân còn đang ở phòng họp mở họp, ngủ thôi không nói, lại còn ngủ tới mức lăn xuống dưới gầm bàn luôn rồi. Xong rồi xong rồi! Cô che lại cái trán rồi đột nhiên đứng lên. Đông —— “A ——” Tống Vãn Huỳnh giơ một cái tay khác lên che đỉnh đầu, biểu tình vặn vẹo xoa xoa một lúc cho đến khi đau đớn biến mất mới thật cẩn thận từ chân bàn dịch ra ngoài, vừa… “???” Sao tự nhiên mất kết nối vậy! Tôi còn muốn biết Minh Vi đã nói gì với con trà xanh kia mà!”“Gì đây? Rớt mạng ngay lúc quan trọng?”“Hay là Minh Vi ra hiệu tắt camera? Có phải đoạn sau quá máu me bạo lực nên không thể phát sóng cho chúng ta xem không? Hahaha.”“Tội nghiệp Lý Đô Mật, muốn trà ai không trà, lại đi trà Minh Vi. Đây chẳng phải là tự đâm vào ván sắt à?”“Ban ngày đi du lịch tuy Minh Vi bị Lý Đô Mật kéo đi suốt nhưng thỉnh thoảng vẫn quay đầu nhìn Tống Vãn Huỳnh đấy! Vãn Huỳnh! Cô có thấy không? Trong lòng chị ấy vẫn nhớ đến cô mà!”“Khoan… các người trong phần bình luận này có đang diễn không đấy? Tống Vãn Huỳnh đã biểu hiện rõ ràng vậy mà mấy người còn không nhìn ra? Để tôi phân tích tâm lý của cô ấy cho mà nghe: Tuy Lý Đô Mật luôn nhắm vào em, nhưng vì đại cục, em không cãi nhau, không làm ầm lên. Chị đừng lo cho em, em chịu một chút ấm ức cũng không sao.”“Hahaha tôi cũng nhìn ra rồi! Tống Vãn Huỳnh đúng là trà xanh cao tay, miệng sắc bén, đầu óc linh hoạt, biết tùy cơ ứng biến, tôi thích cô ấy quá đi mất!”Nhà họ Văn.Văn phu nhân nhìn màn hình livestream đột nhiên mất kết nối thì không khỏi sốt ruột, liên tục đóng rồi mở lại kênh nhiều lần nhưng vẫn không thấy hình ảnh quay lại.Bà vội vàng ôm iPad chạy ra phòng khách. “Ôi trời ơi, dì Trần, mau lại đây giúp tôi xem cái này! Sao tự dưng livestream lại mất tiêu rồi?”“Livestream gì cơ? Để tôi xem nào.”“Đây này.” Văn phu nhân chỉ vào màn hình đã gián đoạn, “Tôi đóng mở mấy lần rồi, vẫn không có hình.”“Có khi nào chương trình kết thúc rồi không? Đây là livestream gì vậy?”“Còn có thể là gì nữa, chính là chương trình thực tế mà Vi Vi và Vãn Huỳnh tham gia đó.” Văn phu nhân ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt tiếc nuối lo lắng nhìn dì Trần. “Tôi mới xem được một chút mà đã mất rồi. Dì không biết đâu, Vãn Huỳnh bị ức h**p nhiều lắm!”“Bị ức h**p? Sao cơ?” Dì Trần vừa nghe đã sốt ruột. Mấy ngày trước tuy vì chuyện Tống Vãn Huỳnh giả mang thai lừa cưới mà giận cô rất lâu, nhưng từ khi cô rời đi, căn nhà này trở nên vắng lặng đến lạ thường. Dì Trần bắt đầu nhớ đến những điều tốt đẹp của cô, chuyện lừa gạt kia đã sớm bị gác lại.Văn phu nhân cau mày, “Là trong chương trình đấy. Có một cô gái nhỏ cực kỳ xấu tính, cả ngày nhằm vào Vãn Huỳnh. Hết đẩy con bé, lại cô lập nó, mua kem cho mọi người mà chừa mỗi con bé ra. Lại còn kéo Minh Vi đi không cho nó nói chuyện với Vãn Huỳnh, cố ý cô lập con bé. Dì nói xem, sao lại có đứa con gái xấu tính như vậy chứ!”“Trời ơi, cái này…”“Đó là còn trước ống kính, sau ống kính thì không biết còn bị bắt nạt thế nào nữa. Tôi thật sự thấy đau lòng! Tôi đã nhìn Vãn Huỳnh lớn lên, từ nhỏ đến lớn con bé chưa bao giờ chịu uất ức như vậy. Một cô gái vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện sao lại bị người ta đối xử như vậy chứ?”“Bà đừng sốt ruột quá. Giờ trên mạng có nhiều chương trình toàn là cố tình tạo drama, cố ý gây mâu thuẫn để thu hút khán giả. Có khi đây chỉ là do ekip chương trình cố ý dàn dựng thôi.”“Dàn dựng gì mà dàn dựng? Dì không biết đâu! Cô gái kia còn ép Vãn Huỳnh đổi phòng với mình, nói trong phòng có côn trùng, sợ quá không dám ngủ. Không dám ngủ thì bắt Vãn Huỳnh sang ngủ thay, dì nói xem, rõ ràng là bắt nạt người khác mà!”“Lại còn có chuyện như thế? Thế Minh Vi đâu? Con bé chẳng phải cũng ở đó sao?”“Con bé còn chưa kịp nói gì thì livestream đã bị cắt rồi.”Dì Trần tức giận bất bình, “Thật quá đáng mà!”Văn phu nhân đau lòng đến mức sắp rơi nước mắt. “Giờ phải làm sao đây? Còn mấy ngày nữa cơ mà. Lúc mẹ con bé mất, tôi đã hứa với cô ấy là sẽ chăm sóc tốt cho Vãn Huỳnh, không để nó chịu chút ấm ức nào. Sau khi gả vào nhà họ Văn, tôi càng coi con bé như báu vật trong lòng. Vậy mà mới mấy ngày thôi, con bé đã phải chịu nhiều tủi thân thế này…”

Chương 38: Văn Nghiên gọi điện thoại cho cô! (1)