“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…
Chương 389
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Trong phòng học yên tĩnh đến mức ngay cả chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe được, trong phòng chỉ còn tiếng “Xoát xoát” của ngòi bút cọ vào bài thi.Bây giờ cũng không có công nghệ theo dõi cao như sau này, chỉ có giáo viên giám thị một trước một sau tuần tra, đảm bảo cho sự công bằng của kỳ thi lần này.Khi thông báo kết thúc vang lên, Khương Tuệ Ninh nhẹ nhàng thở phào một hơi, hai giờ là thời gian vừa đủ cho cô làm xong bài và nghiêm túc kiểm tra lại một lần.Đối với bài thi lần này cô khá là có tự tin.Thời điểm cô vừa đi ra ngoài thì đã thấy Quý Tử Thư đang đứng ở hành lang chờ cô.Vừa thấy mặt cô liền hỏi: “Thi thế nào rồi?”“Không có vấn đề gì.”Hai ngày thi sau cũng vậy, sáng sớm Quý Thần Nham đưa hai người qua đây, giữa trưa có tài xế đón bọn họ về nhà ăn cơm, ăn nghỉ ở nhà một chút thì lại đến trường học để chuẩn bị thi môn tiếp theo.Sau khi thi xong ba ngày, Khương Tuệ ninh tuy nói là bình thường cũng không có khẩn trưởng, nhưng cảm giác vẫn vô cùng mệt mỏi.Quý Thần Nham lại đến đón cô, cô trực tiếp ngã vào lòng ngực của anh.“Rất mệt sao?” Quý Thần Nham ôm cô, để cô dựa vào lồng ngực của bản thân mình.Khương Tuệ Ninh gật đầu nói: “Vô cùng mệt.”“Về nhà nghỉ ngơi thật tốt.” Quý Thần Nham vẫn luôn ôm lấy người cô, bắt đầu giúp cô ấn và xoa bóp bả vai cùng với bàn tay, muốn để cô thả lỏng một chút.Sau ba ngày thi Quý Tử Thư cũng không có chút lo lắng nào, Quý Thần Nham hỏi cậu: “Thi thế nào?”“Khá tốt.”Thấy cậu không nói gì nên Quý Thần Nham cũng không hỏi nhiều.Dì Lưu cũng biết hôm nay hai người thi xong, nên từ sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu để nấu ăn.Cha mẹ chồng cũng ôm hai đứa nhỏ ra cửa chờ, nghe thấy tiếng ô tô liền chạy ra mở cửa.Đường Đường và Điềm Điềm nhìn thấy cha mẹ và anh trai cùng nhau về nhà, vì vậy chúng không khỏi lao về phía bọn họ.Nghiêm Bội Lan nhanh chóng nhắc nhở mấy đứa nhỏ,”Đường Đường, Điềm Điềm muốn nói với mẹ và anh trai cái gì nào?”Đường Đường được cha ôm lên, còn Điềm Điềm được anh trai ôm, nghe thấy bà nội nói thì cùng ngây người ra một chút, đầu nhỏ khẽ lắc lư một chút.“Mẹ, anh trai… đề danh bảng vàng.” Đường Đường phản ứng nhanh hơn.Điềm Điềm có miệng ngọt hơn, đọc từng chữ không rõ ràng bằng chị gái và những từ giống như bảng vàng, đề danh khá là khó phát âm, nếu vừa dạy vừa nói còn có thể nói, còn nếu mà được dạy một thời gian rồi thì sẽ nhanh chóng quên mất.Nghe chị gái nói được, còn chính mình không nói được, thì liền bật khóc.Miệng nhỏ khẽ bẹp một cái, lộ ra mấy cái răng như là con thỏ trắng, vô cùng đáng thương.Nghiêm Bội Lan nhanh chóng dạy cô bé từng chữ một, sau khi nói cho mẹ và anh trai được thì mới ngừng khóc.Đứa nhỏ bị cha và anh trai ôm đi, còn Nghiêm Bội Lan đằng sau lôi kéo tay Khương Tuệ Ninh nói: “Đứa nhỏ chưa thay răng nên ra lời nào cũng rất chính xác, thế nên con và Thử Thu chắc chắn sẽ được ghi danh vào bảng vàng.”Khương Tuệ Ninh gật đầu cười, không nghĩ tới mẹ chồng còn tin chuyện này.“Đây là thư hôm nay được đưa tới, thấy bảo gửi từ Đông Thành bên kia, hình như là Trương Thu ở thôn Thượng Thủy gửi tới.” Nghiêm Bội Lan lấy thư ra đưa cho Khương Tuệ Ninh.“Cảm ơn mẹ.”
Trong phòng học yên tĩnh đến mức ngay cả chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe được, trong phòng chỉ còn tiếng “Xoát xoát” của ngòi bút cọ vào bài thi.
Bây giờ cũng không có công nghệ theo dõi cao như sau này, chỉ có giáo viên giám thị một trước một sau tuần tra, đảm bảo cho sự công bằng của kỳ thi lần này.
Khi thông báo kết thúc vang lên, Khương Tuệ Ninh nhẹ nhàng thở phào một hơi, hai giờ là thời gian vừa đủ cho cô làm xong bài và nghiêm túc kiểm tra lại một lần.
Đối với bài thi lần này cô khá là có tự tin.
Thời điểm cô vừa đi ra ngoài thì đã thấy Quý Tử Thư đang đứng ở hành lang chờ cô.
Vừa thấy mặt cô liền hỏi: “Thi thế nào rồi?”
“Không có vấn đề gì.”
Hai ngày thi sau cũng vậy, sáng sớm Quý Thần Nham đưa hai người qua đây, giữa trưa có tài xế đón bọn họ về nhà ăn cơm, ăn nghỉ ở nhà một chút thì lại đến trường học để chuẩn bị thi môn tiếp theo.
Sau khi thi xong ba ngày, Khương Tuệ ninh tuy nói là bình thường cũng không có khẩn trưởng, nhưng cảm giác vẫn vô cùng mệt mỏi.
Quý Thần Nham lại đến đón cô, cô trực tiếp ngã vào lòng ngực của anh.
“Rất mệt sao?” Quý Thần Nham ôm cô, để cô dựa vào lồng ngực của bản thân mình.
Khương Tuệ Ninh gật đầu nói: “Vô cùng mệt.”
“Về nhà nghỉ ngơi thật tốt.” Quý Thần Nham vẫn luôn ôm lấy người cô, bắt đầu giúp cô ấn và xoa bóp bả vai cùng với bàn tay, muốn để cô thả lỏng một chút.
Sau ba ngày thi Quý Tử Thư cũng không có chút lo lắng nào, Quý Thần Nham hỏi cậu: “Thi thế nào?”
“Khá tốt.”
Thấy cậu không nói gì nên Quý Thần Nham cũng không hỏi nhiều.
Dì Lưu cũng biết hôm nay hai người thi xong, nên từ sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu để nấu ăn.
Cha mẹ chồng cũng ôm hai đứa nhỏ ra cửa chờ, nghe thấy tiếng ô tô liền chạy ra mở cửa.
Đường Đường và Điềm Điềm nhìn thấy cha mẹ và anh trai cùng nhau về nhà, vì vậy chúng không khỏi lao về phía bọn họ.
Nghiêm Bội Lan nhanh chóng nhắc nhở mấy đứa nhỏ,”Đường Đường, Điềm Điềm muốn nói với mẹ và anh trai cái gì nào?”
Đường Đường được cha ôm lên, còn Điềm Điềm được anh trai ôm, nghe thấy bà nội nói thì cùng ngây người ra một chút, đầu nhỏ khẽ lắc lư một chút.
“Mẹ, anh trai… đề danh bảng vàng.” Đường Đường phản ứng nhanh hơn.
Điềm Điềm có miệng ngọt hơn, đọc từng chữ không rõ ràng bằng chị gái và những từ giống như bảng vàng, đề danh khá là khó phát âm, nếu vừa dạy vừa nói còn có thể nói, còn nếu mà được dạy một thời gian rồi thì sẽ nhanh chóng quên mất.
Nghe chị gái nói được, còn chính mình không nói được, thì liền bật khóc.
Miệng nhỏ khẽ bẹp một cái, lộ ra mấy cái răng như là con thỏ trắng, vô cùng đáng thương.
Nghiêm Bội Lan nhanh chóng dạy cô bé từng chữ một, sau khi nói cho mẹ và anh trai được thì mới ngừng khóc.
Đứa nhỏ bị cha và anh trai ôm đi, còn Nghiêm Bội Lan đằng sau lôi kéo tay Khương Tuệ Ninh nói: “Đứa nhỏ chưa thay răng nên ra lời nào cũng rất chính xác, thế nên con và Thử Thu chắc chắn sẽ được ghi danh vào bảng vàng.”
Khương Tuệ Ninh gật đầu cười, không nghĩ tới mẹ chồng còn tin chuyện này.
“Đây là thư hôm nay được đưa tới, thấy bảo gửi từ Đông Thành bên kia, hình như là Trương Thu ở thôn Thượng Thủy gửi tới.” Nghiêm Bội Lan lấy thư ra đưa cho Khương Tuệ Ninh.
“Cảm ơn mẹ.”
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Trong phòng học yên tĩnh đến mức ngay cả chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe được, trong phòng chỉ còn tiếng “Xoát xoát” của ngòi bút cọ vào bài thi.Bây giờ cũng không có công nghệ theo dõi cao như sau này, chỉ có giáo viên giám thị một trước một sau tuần tra, đảm bảo cho sự công bằng của kỳ thi lần này.Khi thông báo kết thúc vang lên, Khương Tuệ Ninh nhẹ nhàng thở phào một hơi, hai giờ là thời gian vừa đủ cho cô làm xong bài và nghiêm túc kiểm tra lại một lần.Đối với bài thi lần này cô khá là có tự tin.Thời điểm cô vừa đi ra ngoài thì đã thấy Quý Tử Thư đang đứng ở hành lang chờ cô.Vừa thấy mặt cô liền hỏi: “Thi thế nào rồi?”“Không có vấn đề gì.”Hai ngày thi sau cũng vậy, sáng sớm Quý Thần Nham đưa hai người qua đây, giữa trưa có tài xế đón bọn họ về nhà ăn cơm, ăn nghỉ ở nhà một chút thì lại đến trường học để chuẩn bị thi môn tiếp theo.Sau khi thi xong ba ngày, Khương Tuệ ninh tuy nói là bình thường cũng không có khẩn trưởng, nhưng cảm giác vẫn vô cùng mệt mỏi.Quý Thần Nham lại đến đón cô, cô trực tiếp ngã vào lòng ngực của anh.“Rất mệt sao?” Quý Thần Nham ôm cô, để cô dựa vào lồng ngực của bản thân mình.Khương Tuệ Ninh gật đầu nói: “Vô cùng mệt.”“Về nhà nghỉ ngơi thật tốt.” Quý Thần Nham vẫn luôn ôm lấy người cô, bắt đầu giúp cô ấn và xoa bóp bả vai cùng với bàn tay, muốn để cô thả lỏng một chút.Sau ba ngày thi Quý Tử Thư cũng không có chút lo lắng nào, Quý Thần Nham hỏi cậu: “Thi thế nào?”“Khá tốt.”Thấy cậu không nói gì nên Quý Thần Nham cũng không hỏi nhiều.Dì Lưu cũng biết hôm nay hai người thi xong, nên từ sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu để nấu ăn.Cha mẹ chồng cũng ôm hai đứa nhỏ ra cửa chờ, nghe thấy tiếng ô tô liền chạy ra mở cửa.Đường Đường và Điềm Điềm nhìn thấy cha mẹ và anh trai cùng nhau về nhà, vì vậy chúng không khỏi lao về phía bọn họ.Nghiêm Bội Lan nhanh chóng nhắc nhở mấy đứa nhỏ,”Đường Đường, Điềm Điềm muốn nói với mẹ và anh trai cái gì nào?”Đường Đường được cha ôm lên, còn Điềm Điềm được anh trai ôm, nghe thấy bà nội nói thì cùng ngây người ra một chút, đầu nhỏ khẽ lắc lư một chút.“Mẹ, anh trai… đề danh bảng vàng.” Đường Đường phản ứng nhanh hơn.Điềm Điềm có miệng ngọt hơn, đọc từng chữ không rõ ràng bằng chị gái và những từ giống như bảng vàng, đề danh khá là khó phát âm, nếu vừa dạy vừa nói còn có thể nói, còn nếu mà được dạy một thời gian rồi thì sẽ nhanh chóng quên mất.Nghe chị gái nói được, còn chính mình không nói được, thì liền bật khóc.Miệng nhỏ khẽ bẹp một cái, lộ ra mấy cái răng như là con thỏ trắng, vô cùng đáng thương.Nghiêm Bội Lan nhanh chóng dạy cô bé từng chữ một, sau khi nói cho mẹ và anh trai được thì mới ngừng khóc.Đứa nhỏ bị cha và anh trai ôm đi, còn Nghiêm Bội Lan đằng sau lôi kéo tay Khương Tuệ Ninh nói: “Đứa nhỏ chưa thay răng nên ra lời nào cũng rất chính xác, thế nên con và Thử Thu chắc chắn sẽ được ghi danh vào bảng vàng.”Khương Tuệ Ninh gật đầu cười, không nghĩ tới mẹ chồng còn tin chuyện này.“Đây là thư hôm nay được đưa tới, thấy bảo gửi từ Đông Thành bên kia, hình như là Trương Thu ở thôn Thượng Thủy gửi tới.” Nghiêm Bội Lan lấy thư ra đưa cho Khương Tuệ Ninh.“Cảm ơn mẹ.”