“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…
Chương 394
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Quý Tử Thư nhìn thoáng qua rồi nói thẳng: “Cha, con đi trải giường chiếu trước.” Chắc chắn cậu sẽ không để cha đi trải giường chiếu cho mình, hơn nữa thấy có vẻ như mấy người này không nói chuyện lâu một lúc là một xong.Khương Tuệ Ninh cũng không thích hoàn cảnh khách sáo thế này, nên nhỏ giọng nói: “Em đi cùng Tử Thư nhé.”Quý Thần Nham gật đầu rồi bế hai bé con, Quý Tử Thư xách đồ của mình lên rồi đi về phía ký túc xá dành cho nam sinh, Khương Tuệ Ninh cũng đi chung với cậu sang đó.Toàn bộ phòng ký túc xá của nam là nhà cũ, cũng toàn là phòng dành cho tám người.Phòng ngủ của Quý Tử Thư ở lầu bốn, cửa phòng ngủ đang mở ra, bên trong có hai nam sinh, một người đang quét rác còn một người đang lau bàn.Nhìn thấy có bạn học mới tới, hai người đều dừng việc trong tay lại, nhìn thoáng qua Quý Tử Thư lại nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh.“Xin chào bạn học, cậu cũng là người khoa luật à?” Bạn nam quét rác để cây chổi xuống, bước tới cười với Quý Tử Thư tràn đầy nhiệt tình, sau đó giúp đỡ nhận lấy hành lý trong tay cậu.“Cảm ơn.” Quý Tử Thư thả lỏng lực một tay, hành lý thuận lợi được chuyển sang tay bạn nam kia,”Tôi là khoa kinh tế.”“Tôi tên Mạnh Vận Kiệt, cậu tên gì?”“Quý Tử Thư.”Lúc này Mạnh Vận Kiệt mới lại nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh,”Đây là chị gái hay em gái cậu thế?”Quý Tử Thư nói thẳng,”Trưởng bối.”Mạnh Vận Kiệt ngây ngốc một chút, không ngờ bối phận của cô gái này còn rất cao.Nhưng như thế thì không biết nên gọi như thế nào, chỉ đành nói: “Người nhà của Quý Tử Thư vào đây trước đi.”Lúc này người đàn ông đang lau bàn cũng giới thiệu bản thân, tên anh ta là Doãn Đào.Tính tới giờ thì anh ta là người lớn tuổi nhất trong phòng ký túc, đã hai mươi sáu, là thanh niên trí thức xuống nông thôn ở Nam Thành bên kia.Mạnh Vận Kiệt lớn hơn Quý Tử Thư một tuổi, không xuống nông thôn, nhưng trước đây từng làm việc ở mỏ.Sau khi đi vào thì Khương Tuệ Ninh tìm một băng ghế để ngồi xuống, Quý Tử Thư tự mình trải giường chiếu.Doãn Đào đến sớm nhất, đã lấy một bình nước nóng về, thấy Khương Tuệ Ninh ngồi xuống thì rót một ly nước ấm giúp cô.Lúc đưa sang thì ly nước vẫn còn bốc khói nghi ngút.“Cảm ơn.” Khương Tuệ Ninh đưa tay nhận lấy rồi nhìn cậu ta một cái, hơi nước nóng bám lên kính đen của anh ta.Khiến người ta nhìn không rõ vẻ mặt của anh ta.“Ly của tôi là ly mới, em gái của tôi rửa cho tôi rồi, mang tới đây tôi còn rửa lại lần nữa.” Doãn Đào thấy Khương Tuệ Ninh cứ cầm ly mãi nên sợ cô chê.Lời này khiến Khương Tuệ Ninh có hơi xấu hổ, vội nói: “Có hơi nóng.”Lúc này lớp hơi nước trên mắt kính của Doãn Đào cũng tan hết, con ngươi sau thấu kính như bị che phủ bởi một lớp bụi bặm, không có chút vui sướng nào khi thi đậu đậu đại học.Vừa khéo lúc đó Quý Tử Thư cũng trải giường xong rồi, xuống giường xong cậu đi thẳng tới cạnh Khương Tuệ Ninh,”Tôi có thể uống nước được không? Đúng lúc có hơi khát.”Khương Tuệ Ninh nhanh chóng đưa nước cho cậu, Quý Tử Thư nhận nước rồi vừa thổi vừa uống.Nửa ly nước bị cậu uống mấy hớp đã hết, hơi nóng cuồn cuộn, nóng đến nỗi trên trán cậu bắt đầu đổ mồ hôi.Mạnh Vận Kiệt nhìn hai người, vẻ mặt kỳ quái.Cậu uống nước xong thì trả cái ly lại cho Doãn Đào,”Cảm ơn nước của anh.”Doãn Đào nhận lấy, trên cái ly vẫn còn độ ấm.Bầu không khí lập tức yên tĩnh lại.Anh ta không nói gì, xoay người đi ra ngoài một chuyến, lúc về thì thấy trên tay có dính nước, hóa ra là đi rửa ly.Anh ta cẩn thận cất cái ly vào trong ngăn tủ, sau đó lại bước tới đứng trước mặt Quý Tử Thư,”Cậu không cần hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ là trông cô ấy cũng trạc tuổi em gái tôi, chỉ là em gái tôi…” Doãn Đào chưa nói xong thì đột nhiên vành mắt đã đỏ.Sau đó anh ta tháo mắt kính xuống bắt đầu bụm mặt khóc, mới đầu chỉ là tiếng nức nở nho nhỏ, nhưng sau đó thì bắt đầu cất tiếng khóc lớn.
Quý Tử Thư nhìn thoáng qua rồi nói thẳng: “Cha, con đi trải giường chiếu trước.” Chắc chắn cậu sẽ không để cha đi trải giường chiếu cho mình, hơn nữa thấy có vẻ như mấy người này không nói chuyện lâu một lúc là một xong.
Khương Tuệ Ninh cũng không thích hoàn cảnh khách sáo thế này, nên nhỏ giọng nói: “Em đi cùng Tử Thư nhé.”
Quý Thần Nham gật đầu rồi bế hai bé con, Quý Tử Thư xách đồ của mình lên rồi đi về phía ký túc xá dành cho nam sinh, Khương Tuệ Ninh cũng đi chung với cậu sang đó.
Toàn bộ phòng ký túc xá của nam là nhà cũ, cũng toàn là phòng dành cho tám người.
Phòng ngủ của Quý Tử Thư ở lầu bốn, cửa phòng ngủ đang mở ra, bên trong có hai nam sinh, một người đang quét rác còn một người đang lau bàn.
Nhìn thấy có bạn học mới tới, hai người đều dừng việc trong tay lại, nhìn thoáng qua Quý Tử Thư lại nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh.
“Xin chào bạn học, cậu cũng là người khoa luật à?” Bạn nam quét rác để cây chổi xuống, bước tới cười với Quý Tử Thư tràn đầy nhiệt tình, sau đó giúp đỡ nhận lấy hành lý trong tay cậu.
“Cảm ơn.” Quý Tử Thư thả lỏng lực một tay, hành lý thuận lợi được chuyển sang tay bạn nam kia,”Tôi là khoa kinh tế.”
“Tôi tên Mạnh Vận Kiệt, cậu tên gì?”
“Quý Tử Thư.”
Lúc này Mạnh Vận Kiệt mới lại nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh,”Đây là chị gái hay em gái cậu thế?”
Quý Tử Thư nói thẳng,”Trưởng bối.”
Mạnh Vận Kiệt ngây ngốc một chút, không ngờ bối phận của cô gái này còn rất cao.
Nhưng như thế thì không biết nên gọi như thế nào, chỉ đành nói: “Người nhà của Quý Tử Thư vào đây trước đi.”
Lúc này người đàn ông đang lau bàn cũng giới thiệu bản thân, tên anh ta là Doãn Đào.
Tính tới giờ thì anh ta là người lớn tuổi nhất trong phòng ký túc, đã hai mươi sáu, là thanh niên trí thức xuống nông thôn ở Nam Thành bên kia.
Mạnh Vận Kiệt lớn hơn Quý Tử Thư một tuổi, không xuống nông thôn, nhưng trước đây từng làm việc ở mỏ.
Sau khi đi vào thì Khương Tuệ Ninh tìm một băng ghế để ngồi xuống, Quý Tử Thư tự mình trải giường chiếu.
Doãn Đào đến sớm nhất, đã lấy một bình nước nóng về, thấy Khương Tuệ Ninh ngồi xuống thì rót một ly nước ấm giúp cô.
Lúc đưa sang thì ly nước vẫn còn bốc khói nghi ngút.
“Cảm ơn.” Khương Tuệ Ninh đưa tay nhận lấy rồi nhìn cậu ta một cái, hơi nước nóng bám lên kính đen của anh ta.
Khiến người ta nhìn không rõ vẻ mặt của anh ta.
“Ly của tôi là ly mới, em gái của tôi rửa cho tôi rồi, mang tới đây tôi còn rửa lại lần nữa.” Doãn Đào thấy Khương Tuệ Ninh cứ cầm ly mãi nên sợ cô chê.
Lời này khiến Khương Tuệ Ninh có hơi xấu hổ, vội nói: “Có hơi nóng.”
Lúc này lớp hơi nước trên mắt kính của Doãn Đào cũng tan hết, con ngươi sau thấu kính như bị che phủ bởi một lớp bụi bặm, không có chút vui sướng nào khi thi đậu đậu đại học.
Vừa khéo lúc đó Quý Tử Thư cũng trải giường xong rồi, xuống giường xong cậu đi thẳng tới cạnh Khương Tuệ Ninh,”Tôi có thể uống nước được không? Đúng lúc có hơi khát.”
Khương Tuệ Ninh nhanh chóng đưa nước cho cậu, Quý Tử Thư nhận nước rồi vừa thổi vừa uống.
Nửa ly nước bị cậu uống mấy hớp đã hết, hơi nóng cuồn cuộn, nóng đến nỗi trên trán cậu bắt đầu đổ mồ hôi.
Mạnh Vận Kiệt nhìn hai người, vẻ mặt kỳ quái.
Cậu uống nước xong thì trả cái ly lại cho Doãn Đào,”Cảm ơn nước của anh.”
Doãn Đào nhận lấy, trên cái ly vẫn còn độ ấm.
Bầu không khí lập tức yên tĩnh lại.
Anh ta không nói gì, xoay người đi ra ngoài một chuyến, lúc về thì thấy trên tay có dính nước, hóa ra là đi rửa ly.
Anh ta cẩn thận cất cái ly vào trong ngăn tủ, sau đó lại bước tới đứng trước mặt Quý Tử Thư,”Cậu không cần hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ là trông cô ấy cũng trạc tuổi em gái tôi, chỉ là em gái tôi…” Doãn Đào chưa nói xong thì đột nhiên vành mắt đã đỏ.
Sau đó anh ta tháo mắt kính xuống bắt đầu bụm mặt khóc, mới đầu chỉ là tiếng nức nở nho nhỏ, nhưng sau đó thì bắt đầu cất tiếng khóc lớn.
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Quý Tử Thư nhìn thoáng qua rồi nói thẳng: “Cha, con đi trải giường chiếu trước.” Chắc chắn cậu sẽ không để cha đi trải giường chiếu cho mình, hơn nữa thấy có vẻ như mấy người này không nói chuyện lâu một lúc là một xong.Khương Tuệ Ninh cũng không thích hoàn cảnh khách sáo thế này, nên nhỏ giọng nói: “Em đi cùng Tử Thư nhé.”Quý Thần Nham gật đầu rồi bế hai bé con, Quý Tử Thư xách đồ của mình lên rồi đi về phía ký túc xá dành cho nam sinh, Khương Tuệ Ninh cũng đi chung với cậu sang đó.Toàn bộ phòng ký túc xá của nam là nhà cũ, cũng toàn là phòng dành cho tám người.Phòng ngủ của Quý Tử Thư ở lầu bốn, cửa phòng ngủ đang mở ra, bên trong có hai nam sinh, một người đang quét rác còn một người đang lau bàn.Nhìn thấy có bạn học mới tới, hai người đều dừng việc trong tay lại, nhìn thoáng qua Quý Tử Thư lại nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh.“Xin chào bạn học, cậu cũng là người khoa luật à?” Bạn nam quét rác để cây chổi xuống, bước tới cười với Quý Tử Thư tràn đầy nhiệt tình, sau đó giúp đỡ nhận lấy hành lý trong tay cậu.“Cảm ơn.” Quý Tử Thư thả lỏng lực một tay, hành lý thuận lợi được chuyển sang tay bạn nam kia,”Tôi là khoa kinh tế.”“Tôi tên Mạnh Vận Kiệt, cậu tên gì?”“Quý Tử Thư.”Lúc này Mạnh Vận Kiệt mới lại nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh,”Đây là chị gái hay em gái cậu thế?”Quý Tử Thư nói thẳng,”Trưởng bối.”Mạnh Vận Kiệt ngây ngốc một chút, không ngờ bối phận của cô gái này còn rất cao.Nhưng như thế thì không biết nên gọi như thế nào, chỉ đành nói: “Người nhà của Quý Tử Thư vào đây trước đi.”Lúc này người đàn ông đang lau bàn cũng giới thiệu bản thân, tên anh ta là Doãn Đào.Tính tới giờ thì anh ta là người lớn tuổi nhất trong phòng ký túc, đã hai mươi sáu, là thanh niên trí thức xuống nông thôn ở Nam Thành bên kia.Mạnh Vận Kiệt lớn hơn Quý Tử Thư một tuổi, không xuống nông thôn, nhưng trước đây từng làm việc ở mỏ.Sau khi đi vào thì Khương Tuệ Ninh tìm một băng ghế để ngồi xuống, Quý Tử Thư tự mình trải giường chiếu.Doãn Đào đến sớm nhất, đã lấy một bình nước nóng về, thấy Khương Tuệ Ninh ngồi xuống thì rót một ly nước ấm giúp cô.Lúc đưa sang thì ly nước vẫn còn bốc khói nghi ngút.“Cảm ơn.” Khương Tuệ Ninh đưa tay nhận lấy rồi nhìn cậu ta một cái, hơi nước nóng bám lên kính đen của anh ta.Khiến người ta nhìn không rõ vẻ mặt của anh ta.“Ly của tôi là ly mới, em gái của tôi rửa cho tôi rồi, mang tới đây tôi còn rửa lại lần nữa.” Doãn Đào thấy Khương Tuệ Ninh cứ cầm ly mãi nên sợ cô chê.Lời này khiến Khương Tuệ Ninh có hơi xấu hổ, vội nói: “Có hơi nóng.”Lúc này lớp hơi nước trên mắt kính của Doãn Đào cũng tan hết, con ngươi sau thấu kính như bị che phủ bởi một lớp bụi bặm, không có chút vui sướng nào khi thi đậu đậu đại học.Vừa khéo lúc đó Quý Tử Thư cũng trải giường xong rồi, xuống giường xong cậu đi thẳng tới cạnh Khương Tuệ Ninh,”Tôi có thể uống nước được không? Đúng lúc có hơi khát.”Khương Tuệ Ninh nhanh chóng đưa nước cho cậu, Quý Tử Thư nhận nước rồi vừa thổi vừa uống.Nửa ly nước bị cậu uống mấy hớp đã hết, hơi nóng cuồn cuộn, nóng đến nỗi trên trán cậu bắt đầu đổ mồ hôi.Mạnh Vận Kiệt nhìn hai người, vẻ mặt kỳ quái.Cậu uống nước xong thì trả cái ly lại cho Doãn Đào,”Cảm ơn nước của anh.”Doãn Đào nhận lấy, trên cái ly vẫn còn độ ấm.Bầu không khí lập tức yên tĩnh lại.Anh ta không nói gì, xoay người đi ra ngoài một chuyến, lúc về thì thấy trên tay có dính nước, hóa ra là đi rửa ly.Anh ta cẩn thận cất cái ly vào trong ngăn tủ, sau đó lại bước tới đứng trước mặt Quý Tử Thư,”Cậu không cần hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ là trông cô ấy cũng trạc tuổi em gái tôi, chỉ là em gái tôi…” Doãn Đào chưa nói xong thì đột nhiên vành mắt đã đỏ.Sau đó anh ta tháo mắt kính xuống bắt đầu bụm mặt khóc, mới đầu chỉ là tiếng nức nở nho nhỏ, nhưng sau đó thì bắt đầu cất tiếng khóc lớn.