Tác giả:

“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…

Chương 400

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Khương Tuệ Ninh giật mình: “Quý Thần Nham, … Anh anh anh…” Cô “anh” đến nửa ngày nhưng không nói được gì ra khỏi miệng.Đối diện cô, người đàn ông vẫn thản nhiên, anh nâng chân lên vây người lại trong phạm vi khống chế của mình.Trái tim của Khương Tuệ Ninh giống như muốn thoát ra ngoài, phía sau người đàn ông vẫn dùng sức mạnh của chân chống đỡ phía sau cô, nhiệt độ nóng hổi như muốn thiêu đốt làn da cách bộ đồ ngủ mỏng manh kia.Cảm giác anh đến gần từng chút một, cô không tự nhiên vội đưa tay lên chống vào lồng ngực anh.Trái tim anh nhảy lên khiến lồng ngực cũng rung động theo, anh giống như chú cá nghịch ngợm hôn lên lòng bàn tay của cô.Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, anh thuận thế nghiêng người, đặt cô nằm trên chân mình, sống mũi cao thẳng của mình cọ qua lại với chóp mũi cô.“Lãnh đạo, hài lòng không?”Lúc anh nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, tiếng nói trầm thấp. Ban đêm ở sân vườn vô cùng yên tĩnh, đến mấy chú mèo hoạt bát cũng trở về ổ của mình.Trong phòng ngủ, hơi nóng bốc lên cao, có thể ngăn lại khí lạnh xâm nhập từ tứ phía.Một tiếng lãnh đạo này đã khiến không khí mập mờ dâng lên đến đỉnh điểm, Khương Tuệ Ninh căng thẳng khiến nhịp tim càng trở nên khó nhọc, mỗi một lần va chạm trong lồng ngực giống như trong yên tĩnh chỉ còn tiếng đập của trái tim là ồn ào.“Hài lòng không?” Anh vẫn hỏi.“Hài lòng.”Lấy được câu trả lời khẳng định của cô, Quý Thần Nham càng cười to, rõ ràng hơn.Anh đưa tay cởi bỏ nút thắt áo ngủ của cô.Cúc áo ngủ đã được mở, da thịt trắng nõn lộ ra từng chút một trong không khí ấm áp.Chiếc cổ thon dài, bả vai trơn bóng, tinh tế và gương mặt đầy đặn, còn có xương quai xanh gầy gò. Cô giống như một tác phẩm hội họa vĩ đại đang dần dần được công bố.Rõ ràng chỉ đơn giản với vài nét bút nhưng nét đẹp của cô lại phô bày ra vô cùng tinh tế.Dưới ánh mắt của anh, da thịt non mịn nổi lên màu đỏ thẫm, khuôn mặt mềm mại giống như ráng chiều nơi chân trời vào chạng vạng tối.Khương Tuệ Ninh cảm giác ánh mắt anh giống như dần nóng lên, chúng trở nên nóng rực. Áo ngủ vẫn còn trên người cô nhưng cô lại nhịn không được mà nổi da gà, không phải vì cô cảm thấy lạnh mà chính là rất nóng.Cô xấu hổ quay đầu đi nhưng lại bị người đàn ông bắt được cằm.Hai mắt của cô giống như bị sương mù giăng ngang khiến chúng mông lung, mờ mịt. Quý Thần Nham cảm giác đáy lòng mình giống như mới vừa bị một sợi lông ngỗng quét qua, cảm giác ngứa ngáy khiến anh không muốn trêu đùa cô nữa, Quý Thần Nham mất khống chế áp đảo cô.Anh nhanh chóng cởi nút thắt bằng dây đỏ ở tay, kéo lấy tay cô đặt lên lồng ngực mình đi xuống, đi thẳng đến bụng dưới cứng rắn của anh.“Sao vẫn còn xấu hổ như vậy?”“Anh không được nhìn em.” Khương Tuệ Ninh không chịu được ánh mắt anh, tựa như anh muốn ăn tươi nuốt sống cô.Cô nói xong lại đưa tay che đi ánh mắt anh.Quý Thần Nham tắt đèn, anh ôm hôn miệng cô trong bóng tối, nuốt xuống tất cả những tiếng kêu vụn vặt cô còn chưa kịp nói ra.Trong phòng ngủ đều là những tiếng kêu gợi cảm.Quà tặng anh dỗ dành cô vui vẻ chỉ mới mở ra được một nửa, một nửa còn lại anh muốn cô tự mình động tay chân.Trong bóng đêm cô vô cùng xấu hổ, người cũng trở nên to gan hơn, tuy sức lực trên tay không được lớn lắm, nhưng tốt xấu gì cũng có thể phá giải một mình.Quý Thần Nham đã dạy cô lại một lần, lần này anh cũng không giúp nữa mà kiên nhẫn chờ cô.Cuối cùng, sau khi hoàn thành, xúc cảm và cảm giác của Khương Tuệ Ninh giống như không phải của cô nữa, cô thở ra một hơi, cả người mềm nhũn ngã trên gối đầu.Sự kiên nhẫn của Quý Thần Nham cũng bị hao mòn, anh khôi phục lại bản tính cướp bóc.Anh bá đạo đặt tay cô trên tấm lưng gầy gò của mình, để bản thân cô có thể cảm nhận được bắp thịt căng cứng của anh, bàn tay cô lướt qua đường cong sắc bén trong ánh đèn lay động.

Khương Tuệ Ninh giật mình: “Quý Thần Nham, … Anh anh anh…” Cô “anh” đến nửa ngày nhưng không nói được gì ra khỏi miệng.

Đối diện cô, người đàn ông vẫn thản nhiên, anh nâng chân lên vây người lại trong phạm vi khống chế của mình.

Trái tim của Khương Tuệ Ninh giống như muốn thoát ra ngoài, phía sau người đàn ông vẫn dùng sức mạnh của chân chống đỡ phía sau cô, nhiệt độ nóng hổi như muốn thiêu đốt làn da cách bộ đồ ngủ mỏng manh kia.

Cảm giác anh đến gần từng chút một, cô không tự nhiên vội đưa tay lên chống vào lồng ngực anh.

Trái tim anh nhảy lên khiến lồng ngực cũng rung động theo, anh giống như chú cá nghịch ngợm hôn lên lòng bàn tay của cô.

Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, anh thuận thế nghiêng người, đặt cô nằm trên chân mình, sống mũi cao thẳng của mình cọ qua lại với chóp mũi cô.

“Lãnh đạo, hài lòng không?”

Lúc anh nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, tiếng nói trầm thấp. Ban đêm ở sân vườn vô cùng yên tĩnh, đến mấy chú mèo hoạt bát cũng trở về ổ của mình.

Trong phòng ngủ, hơi nóng bốc lên cao, có thể ngăn lại khí lạnh xâm nhập từ tứ phía.

Một tiếng lãnh đạo này đã khiến không khí mập mờ dâng lên đến đỉnh điểm, Khương Tuệ Ninh căng thẳng khiến nhịp tim càng trở nên khó nhọc, mỗi một lần va chạm trong lồng ngực giống như trong yên tĩnh chỉ còn tiếng đập của trái tim là ồn ào.

“Hài lòng không?” Anh vẫn hỏi.

“Hài lòng.”

Lấy được câu trả lời khẳng định của cô, Quý Thần Nham càng cười to, rõ ràng hơn.

Anh đưa tay cởi bỏ nút thắt áo ngủ của cô.

Cúc áo ngủ đã được mở, da thịt trắng nõn lộ ra từng chút một trong không khí ấm áp.

Chiếc cổ thon dài, bả vai trơn bóng, tinh tế và gương mặt đầy đặn, còn có xương quai xanh gầy gò. Cô giống như một tác phẩm hội họa vĩ đại đang dần dần được công bố.

Rõ ràng chỉ đơn giản với vài nét bút nhưng nét đẹp của cô lại phô bày ra vô cùng tinh tế.

Dưới ánh mắt của anh, da thịt non mịn nổi lên màu đỏ thẫm, khuôn mặt mềm mại giống như ráng chiều nơi chân trời vào chạng vạng tối.

Khương Tuệ Ninh cảm giác ánh mắt anh giống như dần nóng lên, chúng trở nên nóng rực. Áo ngủ vẫn còn trên người cô nhưng cô lại nhịn không được mà nổi da gà, không phải vì cô cảm thấy lạnh mà chính là rất nóng.

Cô xấu hổ quay đầu đi nhưng lại bị người đàn ông bắt được cằm.

Hai mắt của cô giống như bị sương mù giăng ngang khiến chúng mông lung, mờ mịt. Quý Thần Nham cảm giác đáy lòng mình giống như mới vừa bị một sợi lông ngỗng quét qua, cảm giác ngứa ngáy khiến anh không muốn trêu đùa cô nữa, Quý Thần Nham mất khống chế áp đảo cô.

Anh nhanh chóng cởi nút thắt bằng dây đỏ ở tay, kéo lấy tay cô đặt lên lồng ngực mình đi xuống, đi thẳng đến bụng dưới cứng rắn của anh.

“Sao vẫn còn xấu hổ như vậy?”

“Anh không được nhìn em.” Khương Tuệ Ninh không chịu được ánh mắt anh, tựa như anh muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Cô nói xong lại đưa tay che đi ánh mắt anh.

Quý Thần Nham tắt đèn, anh ôm hôn miệng cô trong bóng tối, nuốt xuống tất cả những tiếng kêu vụn vặt cô còn chưa kịp nói ra.

Trong phòng ngủ đều là những tiếng kêu gợi cảm.

Quà tặng anh dỗ dành cô vui vẻ chỉ mới mở ra được một nửa, một nửa còn lại anh muốn cô tự mình động tay chân.

Trong bóng đêm cô vô cùng xấu hổ, người cũng trở nên to gan hơn, tuy sức lực trên tay không được lớn lắm, nhưng tốt xấu gì cũng có thể phá giải một mình.

Quý Thần Nham đã dạy cô lại một lần, lần này anh cũng không giúp nữa mà kiên nhẫn chờ cô.

Cuối cùng, sau khi hoàn thành, xúc cảm và cảm giác của Khương Tuệ Ninh giống như không phải của cô nữa, cô thở ra một hơi, cả người mềm nhũn ngã trên gối đầu.

Sự kiên nhẫn của Quý Thần Nham cũng bị hao mòn, anh khôi phục lại bản tính cướp bóc.

Anh bá đạo đặt tay cô trên tấm lưng gầy gò của mình, để bản thân cô có thể cảm nhận được bắp thịt căng cứng của anh, bàn tay cô lướt qua đường cong sắc bén trong ánh đèn lay động.

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Khương Tuệ Ninh giật mình: “Quý Thần Nham, … Anh anh anh…” Cô “anh” đến nửa ngày nhưng không nói được gì ra khỏi miệng.Đối diện cô, người đàn ông vẫn thản nhiên, anh nâng chân lên vây người lại trong phạm vi khống chế của mình.Trái tim của Khương Tuệ Ninh giống như muốn thoát ra ngoài, phía sau người đàn ông vẫn dùng sức mạnh của chân chống đỡ phía sau cô, nhiệt độ nóng hổi như muốn thiêu đốt làn da cách bộ đồ ngủ mỏng manh kia.Cảm giác anh đến gần từng chút một, cô không tự nhiên vội đưa tay lên chống vào lồng ngực anh.Trái tim anh nhảy lên khiến lồng ngực cũng rung động theo, anh giống như chú cá nghịch ngợm hôn lên lòng bàn tay của cô.Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, anh thuận thế nghiêng người, đặt cô nằm trên chân mình, sống mũi cao thẳng của mình cọ qua lại với chóp mũi cô.“Lãnh đạo, hài lòng không?”Lúc anh nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, tiếng nói trầm thấp. Ban đêm ở sân vườn vô cùng yên tĩnh, đến mấy chú mèo hoạt bát cũng trở về ổ của mình.Trong phòng ngủ, hơi nóng bốc lên cao, có thể ngăn lại khí lạnh xâm nhập từ tứ phía.Một tiếng lãnh đạo này đã khiến không khí mập mờ dâng lên đến đỉnh điểm, Khương Tuệ Ninh căng thẳng khiến nhịp tim càng trở nên khó nhọc, mỗi một lần va chạm trong lồng ngực giống như trong yên tĩnh chỉ còn tiếng đập của trái tim là ồn ào.“Hài lòng không?” Anh vẫn hỏi.“Hài lòng.”Lấy được câu trả lời khẳng định của cô, Quý Thần Nham càng cười to, rõ ràng hơn.Anh đưa tay cởi bỏ nút thắt áo ngủ của cô.Cúc áo ngủ đã được mở, da thịt trắng nõn lộ ra từng chút một trong không khí ấm áp.Chiếc cổ thon dài, bả vai trơn bóng, tinh tế và gương mặt đầy đặn, còn có xương quai xanh gầy gò. Cô giống như một tác phẩm hội họa vĩ đại đang dần dần được công bố.Rõ ràng chỉ đơn giản với vài nét bút nhưng nét đẹp của cô lại phô bày ra vô cùng tinh tế.Dưới ánh mắt của anh, da thịt non mịn nổi lên màu đỏ thẫm, khuôn mặt mềm mại giống như ráng chiều nơi chân trời vào chạng vạng tối.Khương Tuệ Ninh cảm giác ánh mắt anh giống như dần nóng lên, chúng trở nên nóng rực. Áo ngủ vẫn còn trên người cô nhưng cô lại nhịn không được mà nổi da gà, không phải vì cô cảm thấy lạnh mà chính là rất nóng.Cô xấu hổ quay đầu đi nhưng lại bị người đàn ông bắt được cằm.Hai mắt của cô giống như bị sương mù giăng ngang khiến chúng mông lung, mờ mịt. Quý Thần Nham cảm giác đáy lòng mình giống như mới vừa bị một sợi lông ngỗng quét qua, cảm giác ngứa ngáy khiến anh không muốn trêu đùa cô nữa, Quý Thần Nham mất khống chế áp đảo cô.Anh nhanh chóng cởi nút thắt bằng dây đỏ ở tay, kéo lấy tay cô đặt lên lồng ngực mình đi xuống, đi thẳng đến bụng dưới cứng rắn của anh.“Sao vẫn còn xấu hổ như vậy?”“Anh không được nhìn em.” Khương Tuệ Ninh không chịu được ánh mắt anh, tựa như anh muốn ăn tươi nuốt sống cô.Cô nói xong lại đưa tay che đi ánh mắt anh.Quý Thần Nham tắt đèn, anh ôm hôn miệng cô trong bóng tối, nuốt xuống tất cả những tiếng kêu vụn vặt cô còn chưa kịp nói ra.Trong phòng ngủ đều là những tiếng kêu gợi cảm.Quà tặng anh dỗ dành cô vui vẻ chỉ mới mở ra được một nửa, một nửa còn lại anh muốn cô tự mình động tay chân.Trong bóng đêm cô vô cùng xấu hổ, người cũng trở nên to gan hơn, tuy sức lực trên tay không được lớn lắm, nhưng tốt xấu gì cũng có thể phá giải một mình.Quý Thần Nham đã dạy cô lại một lần, lần này anh cũng không giúp nữa mà kiên nhẫn chờ cô.Cuối cùng, sau khi hoàn thành, xúc cảm và cảm giác của Khương Tuệ Ninh giống như không phải của cô nữa, cô thở ra một hơi, cả người mềm nhũn ngã trên gối đầu.Sự kiên nhẫn của Quý Thần Nham cũng bị hao mòn, anh khôi phục lại bản tính cướp bóc.Anh bá đạo đặt tay cô trên tấm lưng gầy gò của mình, để bản thân cô có thể cảm nhận được bắp thịt căng cứng của anh, bàn tay cô lướt qua đường cong sắc bén trong ánh đèn lay động.

Chương 400