Tống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân gần đây thật sự xui xẻo vô cùng. Một giây trước cô còn đang ở trong phòng hội nghị mở họp, đối diện là ông chủ đang hừng hực khí thế phát biểu quyết sách cùng khát vọng kinh doanh to lớn của công ty, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo đột nhiên nháy mắt bừng tỉnh. Phanh —— “Tê ——” Thái dương truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cô mơ màng đưa tay che lại cái trán, hít hà một hơi, tâm trạng cuối tuần bị bắt tăng ca nháy mắt chạm xuống đáy cốc. Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng sặc mà. Không phải chỉ là ngủ gật trong giờ làm thôi sao, ngủ còn có thể ngã xuống gầm bàn. Không đúng! Cô nhớ bản thân còn đang ở phòng họp mở họp, ngủ thôi không nói, lại còn ngủ tới mức lăn xuống dưới gầm bàn luôn rồi. Xong rồi xong rồi! Cô che lại cái trán rồi đột nhiên đứng lên. Đông —— “A ——” Tống Vãn Huỳnh giơ một cái tay khác lên che đỉnh đầu, biểu tình vặn vẹo xoa xoa một lúc cho đến khi đau đớn biến mất mới thật cẩn thận từ chân bàn dịch ra ngoài, vừa…

Chương 50: Đây là dáng vẻ mà Tống Vãn Huỳnh chưa từng có khi ở nhà (2)

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì ChứTác giả: Công Tử Văn TranhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân gần đây thật sự xui xẻo vô cùng. Một giây trước cô còn đang ở trong phòng hội nghị mở họp, đối diện là ông chủ đang hừng hực khí thế phát biểu quyết sách cùng khát vọng kinh doanh to lớn của công ty, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo đột nhiên nháy mắt bừng tỉnh. Phanh —— “Tê ——” Thái dương truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cô mơ màng đưa tay che lại cái trán, hít hà một hơi, tâm trạng cuối tuần bị bắt tăng ca nháy mắt chạm xuống đáy cốc. Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng sặc mà. Không phải chỉ là ngủ gật trong giờ làm thôi sao, ngủ còn có thể ngã xuống gầm bàn. Không đúng! Cô nhớ bản thân còn đang ở phòng họp mở họp, ngủ thôi không nói, lại còn ngủ tới mức lăn xuống dưới gầm bàn luôn rồi. Xong rồi xong rồi! Cô che lại cái trán rồi đột nhiên đứng lên. Đông —— “A ——” Tống Vãn Huỳnh giơ một cái tay khác lên che đỉnh đầu, biểu tình vặn vẹo xoa xoa một lúc cho đến khi đau đớn biến mất mới thật cẩn thận từ chân bàn dịch ra ngoài, vừa… Khi bước vào tòa tháp, bầu không khí lạnh lẽo lập tức ập đến, hoàn toàn trái ngược với ánh nắng chói chang bên ngoài.Những ô cửa sổ hẹp kín mít xung quanh chặn hết ánh sáng mặt trời. Trong đại sảnh rộng lớn, hàng chục cây cột đá chạm trổ hoa văn tinh xảo sừng sững chống đỡ cả tòa nhà cao hàng chục mét. Phía trước là một cây thánh giá khổng lồ treo trên tường, bên dưới là một bức tượng đá kỳ dị cao gần bằng một người trưởng thành.Tống Vãn Huỳnh tò mò nhìn pho tượng, nhíu mày: "Bức tượng này trông kỳ quái quá, chỗ này sao lại có một cái lỗ?""Đây là một tảng đá sám hối. Chỉ cần đặt tay lên và thầm hối lỗi về những điều sai trái mình từng làm, Chúa sẽ cảm nhận được sự chân thành muốn sửa đổi của chị, từ đó tha thứ cho lỗi lầm của chị.""Thật hay giả vậy? Sao cậu biết?""Nếu chị hỏi có Chúa thật hay không thì tôi không trả lời được. Nhưng nếu chị hỏi truyền thuyết này có thật hay không thì tôi có thể khẳng định là có." Nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh không tin, Trương Chi Ngang nhún vai: "Cứ thử đi, giống như hồi nhỏ chúng ta đào cái lỗ trên thân cây rồi thì thầm bí mật vào trong đó thôi mà.""Trẻ con." Tống Vãn Huỳnh bĩu môi, nhưng ngay giây sau cô lại đưa tay vào trong lỗ và nhắm mắt lại.Trương Chi Ngang bật cười trước hành động nói một đằng làm một nẻo của cô.Bỗng—Một tiếng động lớn vang lên từ phía trên trần đại sảnh."Aaaa——"Tống Vãn Huỳnh đang chìm đắm trong "sám hối" lập tức hét lên hoảng loạn, theo phản xạ túm chặt lấy cánh tay Trương Chi Ngang, người run bần bật.Trương Chi Ngang cũng bị tiếng động đột ngột làm giật mình nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Nhìn sang Tống Vãn Huỳnh mặt mày tái mét bên cạnh, cậu ta vỗ vai cô trấn an: "Không sao đâu, chắc là tiếng chuông trong lâu đài thôi.""Tôi sợ muốn chết luôn đây này." Tống Vãn Huỳnh buông tay, tay đặt lên ngực để ổn định nhịp tim.Trương Chi Ngang cười trêu: "Chỉ là một tiếng chuông thôi mà, gan chị nhỏ quá đấy."—Cách đó hàng ngàn dặm bên kia đại dương, ánh đèn trong tòa cao ốc vẫn sáng rực.Chín giờ tối, Văn Nghiên vẫn đang xử lý đống công việc dang dở, đôi mày nhíu chặt. Gần đây anh đang xem xét một số dự án mới nhưng những kế hoạch thu mua mà nhóm dự án gửi lên lại chẳng ra làm sao, hoàn toàn không đáng để đầu tư.Đang bực mình, màn hình điện thoại trên bàn chợt sáng lên, hàng loạt tin nhắn liên tục hiện ra.Văn Nghiên không bận tâm, tiếp tục bác bỏ từng phương án một. Đến khi quá mệt mỏi anh mới ngả lưng ra ghế xoa trán.Điện thoại lại rung lên thông báo tin nhắn.Anh cầm lên xem—Là tin nhắn từ Văn phu nhân.Vừa mở ra, hàng loạt bức ảnh dội thẳng vào mắt anh.Anh tùy ý nhấn vào một bức—Là ảnh chụp màn hình từ một video, trong đó Tống Vãn Huỳnh đang hoảng sợ trốn sau lưng một người đàn ông lạ mặt, còn người đàn ông ấy thì mỉm cười dịu dàng nhìn cô.Văn Nghiên nhíu chặt mày, kéo lướt lên trên—Toàn bộ đều là ảnh Tống Vãn Huỳnh và người đàn ông đó đứng cạnh nhau, thậm chí còn có cả một đoạn video ngắn."Aaaa——""Không sao đâu, chắc là tiếng chuông trong lâu đài thôi.""Tôi sợ muốn chết luôn đây này.""Chỉ là một tiếng chuông thôi mà, gan chị nhỏ quá đấy.""Được rồi, được rồi, cậu gan lớn, vậy sao lúc nãy cũng giật nảy người thế?""Tôi bị chị hét làm giật mình thôi chứ bộ."Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu lườm người kia một cái.Trong video cô nói chuyện với người đàn ông đó một cách thoải mái, khi cãi vã còn tràn đầy biểu cảm vui vẻ từ tận đáy lòng, dù giận dỗi cũng không có chút hờn dỗi nào thật sự.Đây là dáng vẻ mà Tống Vãn Huỳnh chưa từng có khi ở nhà.Tâm trạng vốn đã khó chịu của anh càng thêm phiền muộn.Anh đặt tay lên bàn phím, gõ một hàng chữ:"Mẹ, đừng gửi cho con mấy thứ vô nghĩa này nữa. Con bận lắm, không có thời gian quan tâm mấy chuyện linh tinh."Gửi đi.Anh ném điện thoại lên bàn, tựa đầu ra sau cố làm trống rỗng suy nghĩ.Chương trình của Tống Vãn Huỳnh... tổng cộng là mấy ngày nhỉ?

Khi bước vào tòa tháp, bầu không khí lạnh lẽo lập tức ập đến, hoàn toàn trái ngược với ánh nắng chói chang bên ngoài.

Những ô cửa sổ hẹp kín mít xung quanh chặn hết ánh sáng mặt trời. Trong đại sảnh rộng lớn, hàng chục cây cột đá chạm trổ hoa văn tinh xảo sừng sững chống đỡ cả tòa nhà cao hàng chục mét. Phía trước là một cây thánh giá khổng lồ treo trên tường, bên dưới là một bức tượng đá kỳ dị cao gần bằng một người trưởng thành.

Tống Vãn Huỳnh tò mò nhìn pho tượng, nhíu mày: "Bức tượng này trông kỳ quái quá, chỗ này sao lại có một cái lỗ?"

"Đây là một tảng đá sám hối. Chỉ cần đặt tay lên và thầm hối lỗi về những điều sai trái mình từng làm, Chúa sẽ cảm nhận được sự chân thành muốn sửa đổi của chị, từ đó tha thứ cho lỗi lầm của chị."

"Thật hay giả vậy? Sao cậu biết?"

"Nếu chị hỏi có Chúa thật hay không thì tôi không trả lời được. Nhưng nếu chị hỏi truyền thuyết này có thật hay không thì tôi có thể khẳng định là có." Nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh không tin, Trương Chi Ngang nhún vai: "Cứ thử đi, giống như hồi nhỏ chúng ta đào cái lỗ trên thân cây rồi thì thầm bí mật vào trong đó thôi mà."

"Trẻ con." Tống Vãn Huỳnh bĩu môi, nhưng ngay giây sau cô lại đưa tay vào trong lỗ và nhắm mắt lại.

Trương Chi Ngang bật cười trước hành động nói một đằng làm một nẻo của cô.

Bỗng—

Một tiếng động lớn vang lên từ phía trên trần đại sảnh.

"Aaaa——"

Tống Vãn Huỳnh đang chìm đắm trong "sám hối" lập tức hét lên hoảng loạn, theo phản xạ túm chặt lấy cánh tay Trương Chi Ngang, người run bần bật.

Trương Chi Ngang cũng bị tiếng động đột ngột làm giật mình nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Nhìn sang Tống Vãn Huỳnh mặt mày tái mét bên cạnh, cậu ta vỗ vai cô trấn an: "Không sao đâu, chắc là tiếng chuông trong lâu đài thôi."

"Tôi sợ muốn chết luôn đây này." Tống Vãn Huỳnh buông tay, tay đặt lên ngực để ổn định nhịp tim.

Trương Chi Ngang cười trêu: "Chỉ là một tiếng chuông thôi mà, gan chị nhỏ quá đấy."

Cách đó hàng ngàn dặm bên kia đại dương, ánh đèn trong tòa cao ốc vẫn sáng rực.

Chín giờ tối, Văn Nghiên vẫn đang xử lý đống công việc dang dở, đôi mày nhíu chặt. Gần đây anh đang xem xét một số dự án mới nhưng những kế hoạch thu mua mà nhóm dự án gửi lên lại chẳng ra làm sao, hoàn toàn không đáng để đầu tư.

Đang bực mình, màn hình điện thoại trên bàn chợt sáng lên, hàng loạt tin nhắn liên tục hiện ra.

Văn Nghiên không bận tâm, tiếp tục bác bỏ từng phương án một. Đến khi quá mệt mỏi anh mới ngả lưng ra ghế xoa trán.

Điện thoại lại rung lên thông báo tin nhắn.

Anh cầm lên xem—

Là tin nhắn từ Văn phu nhân.

Vừa mở ra, hàng loạt bức ảnh dội thẳng vào mắt anh.

Anh tùy ý nhấn vào một bức—

Là ảnh chụp màn hình từ một video, trong đó Tống Vãn Huỳnh đang hoảng sợ trốn sau lưng một người đàn ông lạ mặt, còn người đàn ông ấy thì mỉm cười dịu dàng nhìn cô.

Văn Nghiên nhíu chặt mày, kéo lướt lên trên—

Toàn bộ đều là ảnh Tống Vãn Huỳnh và người đàn ông đó đứng cạnh nhau, thậm chí còn có cả một đoạn video ngắn.

"Aaaa——"

"Không sao đâu, chắc là tiếng chuông trong lâu đài thôi."

"Tôi sợ muốn chết luôn đây này."

"Chỉ là một tiếng chuông thôi mà, gan chị nhỏ quá đấy."

"Được rồi, được rồi, cậu gan lớn, vậy sao lúc nãy cũng giật nảy người thế?"

"Tôi bị chị hét làm giật mình thôi chứ bộ."

Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu lườm người kia một cái.

Trong video cô nói chuyện với người đàn ông đó một cách thoải mái, khi cãi vã còn tràn đầy biểu cảm vui vẻ từ tận đáy lòng, dù giận dỗi cũng không có chút hờn dỗi nào thật sự.

Đây là dáng vẻ mà Tống Vãn Huỳnh chưa từng có khi ở nhà.

Tâm trạng vốn đã khó chịu của anh càng thêm phiền muộn.

Anh đặt tay lên bàn phím, gõ một hàng chữ:

"Mẹ, đừng gửi cho con mấy thứ vô nghĩa này nữa. Con bận lắm, không có thời gian quan tâm mấy chuyện linh tinh."

Gửi đi.

Anh ném điện thoại lên bàn, tựa đầu ra sau cố làm trống rỗng suy nghĩ.

Chương trình của Tống Vãn Huỳnh... tổng cộng là mấy ngày nhỉ?

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì ChứTác giả: Công Tử Văn TranhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân gần đây thật sự xui xẻo vô cùng. Một giây trước cô còn đang ở trong phòng hội nghị mở họp, đối diện là ông chủ đang hừng hực khí thế phát biểu quyết sách cùng khát vọng kinh doanh to lớn của công ty, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo đột nhiên nháy mắt bừng tỉnh. Phanh —— “Tê ——” Thái dương truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cô mơ màng đưa tay che lại cái trán, hít hà một hơi, tâm trạng cuối tuần bị bắt tăng ca nháy mắt chạm xuống đáy cốc. Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng sặc mà. Không phải chỉ là ngủ gật trong giờ làm thôi sao, ngủ còn có thể ngã xuống gầm bàn. Không đúng! Cô nhớ bản thân còn đang ở phòng họp mở họp, ngủ thôi không nói, lại còn ngủ tới mức lăn xuống dưới gầm bàn luôn rồi. Xong rồi xong rồi! Cô che lại cái trán rồi đột nhiên đứng lên. Đông —— “A ——” Tống Vãn Huỳnh giơ một cái tay khác lên che đỉnh đầu, biểu tình vặn vẹo xoa xoa một lúc cho đến khi đau đớn biến mất mới thật cẩn thận từ chân bàn dịch ra ngoài, vừa… Khi bước vào tòa tháp, bầu không khí lạnh lẽo lập tức ập đến, hoàn toàn trái ngược với ánh nắng chói chang bên ngoài.Những ô cửa sổ hẹp kín mít xung quanh chặn hết ánh sáng mặt trời. Trong đại sảnh rộng lớn, hàng chục cây cột đá chạm trổ hoa văn tinh xảo sừng sững chống đỡ cả tòa nhà cao hàng chục mét. Phía trước là một cây thánh giá khổng lồ treo trên tường, bên dưới là một bức tượng đá kỳ dị cao gần bằng một người trưởng thành.Tống Vãn Huỳnh tò mò nhìn pho tượng, nhíu mày: "Bức tượng này trông kỳ quái quá, chỗ này sao lại có một cái lỗ?""Đây là một tảng đá sám hối. Chỉ cần đặt tay lên và thầm hối lỗi về những điều sai trái mình từng làm, Chúa sẽ cảm nhận được sự chân thành muốn sửa đổi của chị, từ đó tha thứ cho lỗi lầm của chị.""Thật hay giả vậy? Sao cậu biết?""Nếu chị hỏi có Chúa thật hay không thì tôi không trả lời được. Nhưng nếu chị hỏi truyền thuyết này có thật hay không thì tôi có thể khẳng định là có." Nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh không tin, Trương Chi Ngang nhún vai: "Cứ thử đi, giống như hồi nhỏ chúng ta đào cái lỗ trên thân cây rồi thì thầm bí mật vào trong đó thôi mà.""Trẻ con." Tống Vãn Huỳnh bĩu môi, nhưng ngay giây sau cô lại đưa tay vào trong lỗ và nhắm mắt lại.Trương Chi Ngang bật cười trước hành động nói một đằng làm một nẻo của cô.Bỗng—Một tiếng động lớn vang lên từ phía trên trần đại sảnh."Aaaa——"Tống Vãn Huỳnh đang chìm đắm trong "sám hối" lập tức hét lên hoảng loạn, theo phản xạ túm chặt lấy cánh tay Trương Chi Ngang, người run bần bật.Trương Chi Ngang cũng bị tiếng động đột ngột làm giật mình nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Nhìn sang Tống Vãn Huỳnh mặt mày tái mét bên cạnh, cậu ta vỗ vai cô trấn an: "Không sao đâu, chắc là tiếng chuông trong lâu đài thôi.""Tôi sợ muốn chết luôn đây này." Tống Vãn Huỳnh buông tay, tay đặt lên ngực để ổn định nhịp tim.Trương Chi Ngang cười trêu: "Chỉ là một tiếng chuông thôi mà, gan chị nhỏ quá đấy."—Cách đó hàng ngàn dặm bên kia đại dương, ánh đèn trong tòa cao ốc vẫn sáng rực.Chín giờ tối, Văn Nghiên vẫn đang xử lý đống công việc dang dở, đôi mày nhíu chặt. Gần đây anh đang xem xét một số dự án mới nhưng những kế hoạch thu mua mà nhóm dự án gửi lên lại chẳng ra làm sao, hoàn toàn không đáng để đầu tư.Đang bực mình, màn hình điện thoại trên bàn chợt sáng lên, hàng loạt tin nhắn liên tục hiện ra.Văn Nghiên không bận tâm, tiếp tục bác bỏ từng phương án một. Đến khi quá mệt mỏi anh mới ngả lưng ra ghế xoa trán.Điện thoại lại rung lên thông báo tin nhắn.Anh cầm lên xem—Là tin nhắn từ Văn phu nhân.Vừa mở ra, hàng loạt bức ảnh dội thẳng vào mắt anh.Anh tùy ý nhấn vào một bức—Là ảnh chụp màn hình từ một video, trong đó Tống Vãn Huỳnh đang hoảng sợ trốn sau lưng một người đàn ông lạ mặt, còn người đàn ông ấy thì mỉm cười dịu dàng nhìn cô.Văn Nghiên nhíu chặt mày, kéo lướt lên trên—Toàn bộ đều là ảnh Tống Vãn Huỳnh và người đàn ông đó đứng cạnh nhau, thậm chí còn có cả một đoạn video ngắn."Aaaa——""Không sao đâu, chắc là tiếng chuông trong lâu đài thôi.""Tôi sợ muốn chết luôn đây này.""Chỉ là một tiếng chuông thôi mà, gan chị nhỏ quá đấy.""Được rồi, được rồi, cậu gan lớn, vậy sao lúc nãy cũng giật nảy người thế?""Tôi bị chị hét làm giật mình thôi chứ bộ."Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu lườm người kia một cái.Trong video cô nói chuyện với người đàn ông đó một cách thoải mái, khi cãi vã còn tràn đầy biểu cảm vui vẻ từ tận đáy lòng, dù giận dỗi cũng không có chút hờn dỗi nào thật sự.Đây là dáng vẻ mà Tống Vãn Huỳnh chưa từng có khi ở nhà.Tâm trạng vốn đã khó chịu của anh càng thêm phiền muộn.Anh đặt tay lên bàn phím, gõ một hàng chữ:"Mẹ, đừng gửi cho con mấy thứ vô nghĩa này nữa. Con bận lắm, không có thời gian quan tâm mấy chuyện linh tinh."Gửi đi.Anh ném điện thoại lên bàn, tựa đầu ra sau cố làm trống rỗng suy nghĩ.Chương trình của Tống Vãn Huỳnh... tổng cộng là mấy ngày nhỉ?

Chương 50: Đây là dáng vẻ mà Tống Vãn Huỳnh chưa từng có khi ở nhà (2)