Tác giả:

“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…

Chương 457

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Thời gian qua cô vẫn luôn đè nén, cho đến khi đã nhìn thấy anh thì không còn kìm nén được nữa.Anh biết tất cả những uất ức của cô, bất lực, lo lắng của cô, nhìn thấy cô khóc, cơ thể cứng rắn như sắc của anh cũng muốn hòa tan, trong lòng lại mềm ra.Anh ôm cô, thấp giọng dỗ dành: “Tuệ Tuệ, xin lỗi em, thật sự xin lỗi em…” Ngoại trừ nói xin lỗi anh cũng không biết phải nói gì, vì cái gì cũng không thể nói.Khương Tuệ Ninh không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết bản thân đã khóc đến mức không thở nổi nữa mới được Quý Thần Nham đưa về phòng của anh.Lúc đi vào cô vẫn còn nức nở, thậm chí còn bắt đầu khóc nấc, nhưng dần dần đến sau cùng chính cô cũng cảm thấy hơi xấu hổ.Quý Thần Nham ngồi bên cạnh, mười ngón tay họ đan vào nhau, anh tỉ mỉ nhìn ngắm cô vợ đã xa cách nửa năm.Khương Tuệ Ninh cũng nhìn anh, nhìn đến nửa ngày sau cô đột nhiên nghiêng người hôn anh, rút bàn tay đang đan các ngón tay với anh về, chui tọt vào bên trong vạt áo anh.Quý Thần Nham lại hốt hoảng đẩy cô ra: “Tuệ Tuệ, đừng làm rộn!” Anh vừa nói vừa trực tiếp đứng dậy.Bị anh đẩy ra Khương Tuệ Ninh ngây người trong chốc lát. Sau đó cô lập tức có thể kiểm chứng được suy đoán trong lòng mình. Vừa rồi cô đã ngửi được mùi thuốc thoang thoảng trên người anh. Lúc này cô duỗi tay nắm lấy ống tay áo anh.“Anh bị thương rồi.” Cô hỏi bằng câu khẳng định.“Không có.”“Vậy anh c** q**n áo cho em kiểm tra.”“… Bây giờ đang là ban ngày ban mặt, Tuệ Tuệ thật sự muốn tôi phải c** q**n áo?” Quý Thần Nham còn đùa cô.Nhưng không ngờ Khương Tuệ Ninh đã trực tiếp thò tay vào, cô bắt đầu kéo lấy áo trên người anh.Quý Thần Nham không ngờ Khương Tuệ Ninh sẽ đến nhanh như vậy, anh vốn dĩ muốn chữa trị vết thương cho xong mới để cô đến, nhưng ai ngờ Quý Tử Thư đã đưa cô đến trước một bước.Chờ đến khi anh biết được thì Khương Tuệ Ninh đã ngồi trên xe lửa rồi.“Đừng…”“Thủ trưởng…”Quý Thần Nham thấy Khương Tuệ Ninh đã cởi được hai nút áo, anh vội vàng đè tay cô lại. Anh thật sự không muốn để cô nhìn thấy vết thương trên người mình, lần này không giống lần bị thương khi ở Bắc Kinh, lúc này trên người anh lại không ít vết thương, anh sợ hù dọa cô.Kết quả vừa mới đè tay cô lại thì cửa phòng lại có người đẩy ra.Là lính cần vụ đưa cơm cho thủ trưởng, cậu ta là người đến từ Quảng Thành, vì nhanh nhẹn nên được đưa đến cạnh Quý Thần Nham, điều duy nhất không tốt chính là chưa đủ kỷ luật, giống như trước khi vào phòng ít khi nào chịu gõ cửa.Nếu là trước đây Quý Thần Nham cũng không quản chuyện này nhưng tình huống hôm nay thì…Anh lính cần vụ này cũng biết mình đã phạm lỗi, vợ của thủ trưởng đến đây là cậu ta đã ra đón, sao lại quên mất thế này.Nhìn thấy tình hình trong phòng lúc này, cậu ta cũng bị dọa cho, vội vàng kéo cửa lại: “Xin lỗi thủ trưởng.”Khương Tuệ Ninh đỏ mặt, cô lúng túng muốn khóc.Quý Thần Nham vừa muốn cúi đầu an ủi cô thì cửa lại mở ra: “Thủ trưởng, cơm của anh…”Nói xong thì lập tức đặt hai hộp cơm lên bàn.“Ra ngoài!” Lần này thì Quý Thần Nham đã không nhịn nổi nữa rồi.”“Vâng! Không quấy rầy thủ trưởng và phu nhân nữa.” Nói xong đã chạy nhanh như một cơn gió.Khương Tuệ Ninh: … Cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nữa rồi. Niềm vui được trùng phùng ban đầu bây giờ chỉ còn lại sự ngượng ngùng. Cô phải làm sao để ra ngoài gặp người đây?

Thời gian qua cô vẫn luôn đè nén, cho đến khi đã nhìn thấy anh thì không còn kìm nén được nữa.

Anh biết tất cả những uất ức của cô, bất lực, lo lắng của cô, nhìn thấy cô khóc, cơ thể cứng rắn như sắc của anh cũng muốn hòa tan, trong lòng lại mềm ra.

Anh ôm cô, thấp giọng dỗ dành: “Tuệ Tuệ, xin lỗi em, thật sự xin lỗi em…” Ngoại trừ nói xin lỗi anh cũng không biết phải nói gì, vì cái gì cũng không thể nói.

Khương Tuệ Ninh không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết bản thân đã khóc đến mức không thở nổi nữa mới được Quý Thần Nham đưa về phòng của anh.

Lúc đi vào cô vẫn còn nức nở, thậm chí còn bắt đầu khóc nấc, nhưng dần dần đến sau cùng chính cô cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Quý Thần Nham ngồi bên cạnh, mười ngón tay họ đan vào nhau, anh tỉ mỉ nhìn ngắm cô vợ đã xa cách nửa năm.

Khương Tuệ Ninh cũng nhìn anh, nhìn đến nửa ngày sau cô đột nhiên nghiêng người hôn anh, rút bàn tay đang đan các ngón tay với anh về, chui tọt vào bên trong vạt áo anh.

Quý Thần Nham lại hốt hoảng đẩy cô ra: “Tuệ Tuệ, đừng làm rộn!” Anh vừa nói vừa trực tiếp đứng dậy.

Bị anh đẩy ra Khương Tuệ Ninh ngây người trong chốc lát. Sau đó cô lập tức có thể kiểm chứng được suy đoán trong lòng mình. Vừa rồi cô đã ngửi được mùi thuốc thoang thoảng trên người anh. Lúc này cô duỗi tay nắm lấy ống tay áo anh.

“Anh bị thương rồi.” Cô hỏi bằng câu khẳng định.

“Không có.”

“Vậy anh c** q**n áo cho em kiểm tra.”

“… Bây giờ đang là ban ngày ban mặt, Tuệ Tuệ thật sự muốn tôi phải c** q**n áo?” Quý Thần Nham còn đùa cô.

Nhưng không ngờ Khương Tuệ Ninh đã trực tiếp thò tay vào, cô bắt đầu kéo lấy áo trên người anh.

Quý Thần Nham không ngờ Khương Tuệ Ninh sẽ đến nhanh như vậy, anh vốn dĩ muốn chữa trị vết thương cho xong mới để cô đến, nhưng ai ngờ Quý Tử Thư đã đưa cô đến trước một bước.

Chờ đến khi anh biết được thì Khương Tuệ Ninh đã ngồi trên xe lửa rồi.

“Đừng…”

“Thủ trưởng…”

Quý Thần Nham thấy Khương Tuệ Ninh đã cởi được hai nút áo, anh vội vàng đè tay cô lại. Anh thật sự không muốn để cô nhìn thấy vết thương trên người mình, lần này không giống lần bị thương khi ở Bắc Kinh, lúc này trên người anh lại không ít vết thương, anh sợ hù dọa cô.

Kết quả vừa mới đè tay cô lại thì cửa phòng lại có người đẩy ra.

Là lính cần vụ đưa cơm cho thủ trưởng, cậu ta là người đến từ Quảng Thành, vì nhanh nhẹn nên được đưa đến cạnh Quý Thần Nham, điều duy nhất không tốt chính là chưa đủ kỷ luật, giống như trước khi vào phòng ít khi nào chịu gõ cửa.

Nếu là trước đây Quý Thần Nham cũng không quản chuyện này nhưng tình huống hôm nay thì…

Anh lính cần vụ này cũng biết mình đã phạm lỗi, vợ của thủ trưởng đến đây là cậu ta đã ra đón, sao lại quên mất thế này.

Nhìn thấy tình hình trong phòng lúc này, cậu ta cũng bị dọa cho, vội vàng kéo cửa lại: “Xin lỗi thủ trưởng.”

Khương Tuệ Ninh đỏ mặt, cô lúng túng muốn khóc.

Quý Thần Nham vừa muốn cúi đầu an ủi cô thì cửa lại mở ra: “Thủ trưởng, cơm của anh…”

Nói xong thì lập tức đặt hai hộp cơm lên bàn.

“Ra ngoài!” Lần này thì Quý Thần Nham đã không nhịn nổi nữa rồi.”

“Vâng! Không quấy rầy thủ trưởng và phu nhân nữa.” Nói xong đã chạy nhanh như một cơn gió.

Khương Tuệ Ninh: … Cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nữa rồi. Niềm vui được trùng phùng ban đầu bây giờ chỉ còn lại sự ngượng ngùng. Cô phải làm sao để ra ngoài gặp người đây?

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Thời gian qua cô vẫn luôn đè nén, cho đến khi đã nhìn thấy anh thì không còn kìm nén được nữa.Anh biết tất cả những uất ức của cô, bất lực, lo lắng của cô, nhìn thấy cô khóc, cơ thể cứng rắn như sắc của anh cũng muốn hòa tan, trong lòng lại mềm ra.Anh ôm cô, thấp giọng dỗ dành: “Tuệ Tuệ, xin lỗi em, thật sự xin lỗi em…” Ngoại trừ nói xin lỗi anh cũng không biết phải nói gì, vì cái gì cũng không thể nói.Khương Tuệ Ninh không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết bản thân đã khóc đến mức không thở nổi nữa mới được Quý Thần Nham đưa về phòng của anh.Lúc đi vào cô vẫn còn nức nở, thậm chí còn bắt đầu khóc nấc, nhưng dần dần đến sau cùng chính cô cũng cảm thấy hơi xấu hổ.Quý Thần Nham ngồi bên cạnh, mười ngón tay họ đan vào nhau, anh tỉ mỉ nhìn ngắm cô vợ đã xa cách nửa năm.Khương Tuệ Ninh cũng nhìn anh, nhìn đến nửa ngày sau cô đột nhiên nghiêng người hôn anh, rút bàn tay đang đan các ngón tay với anh về, chui tọt vào bên trong vạt áo anh.Quý Thần Nham lại hốt hoảng đẩy cô ra: “Tuệ Tuệ, đừng làm rộn!” Anh vừa nói vừa trực tiếp đứng dậy.Bị anh đẩy ra Khương Tuệ Ninh ngây người trong chốc lát. Sau đó cô lập tức có thể kiểm chứng được suy đoán trong lòng mình. Vừa rồi cô đã ngửi được mùi thuốc thoang thoảng trên người anh. Lúc này cô duỗi tay nắm lấy ống tay áo anh.“Anh bị thương rồi.” Cô hỏi bằng câu khẳng định.“Không có.”“Vậy anh c** q**n áo cho em kiểm tra.”“… Bây giờ đang là ban ngày ban mặt, Tuệ Tuệ thật sự muốn tôi phải c** q**n áo?” Quý Thần Nham còn đùa cô.Nhưng không ngờ Khương Tuệ Ninh đã trực tiếp thò tay vào, cô bắt đầu kéo lấy áo trên người anh.Quý Thần Nham không ngờ Khương Tuệ Ninh sẽ đến nhanh như vậy, anh vốn dĩ muốn chữa trị vết thương cho xong mới để cô đến, nhưng ai ngờ Quý Tử Thư đã đưa cô đến trước một bước.Chờ đến khi anh biết được thì Khương Tuệ Ninh đã ngồi trên xe lửa rồi.“Đừng…”“Thủ trưởng…”Quý Thần Nham thấy Khương Tuệ Ninh đã cởi được hai nút áo, anh vội vàng đè tay cô lại. Anh thật sự không muốn để cô nhìn thấy vết thương trên người mình, lần này không giống lần bị thương khi ở Bắc Kinh, lúc này trên người anh lại không ít vết thương, anh sợ hù dọa cô.Kết quả vừa mới đè tay cô lại thì cửa phòng lại có người đẩy ra.Là lính cần vụ đưa cơm cho thủ trưởng, cậu ta là người đến từ Quảng Thành, vì nhanh nhẹn nên được đưa đến cạnh Quý Thần Nham, điều duy nhất không tốt chính là chưa đủ kỷ luật, giống như trước khi vào phòng ít khi nào chịu gõ cửa.Nếu là trước đây Quý Thần Nham cũng không quản chuyện này nhưng tình huống hôm nay thì…Anh lính cần vụ này cũng biết mình đã phạm lỗi, vợ của thủ trưởng đến đây là cậu ta đã ra đón, sao lại quên mất thế này.Nhìn thấy tình hình trong phòng lúc này, cậu ta cũng bị dọa cho, vội vàng kéo cửa lại: “Xin lỗi thủ trưởng.”Khương Tuệ Ninh đỏ mặt, cô lúng túng muốn khóc.Quý Thần Nham vừa muốn cúi đầu an ủi cô thì cửa lại mở ra: “Thủ trưởng, cơm của anh…”Nói xong thì lập tức đặt hai hộp cơm lên bàn.“Ra ngoài!” Lần này thì Quý Thần Nham đã không nhịn nổi nữa rồi.”“Vâng! Không quấy rầy thủ trưởng và phu nhân nữa.” Nói xong đã chạy nhanh như một cơn gió.Khương Tuệ Ninh: … Cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nữa rồi. Niềm vui được trùng phùng ban đầu bây giờ chỉ còn lại sự ngượng ngùng. Cô phải làm sao để ra ngoài gặp người đây?

Chương 457